Từ khi bà nội mất, tôi ít có dịp về quê hơn so với trước. Hôm nay, việc quan trọng, bố đèo tôi về thăm quê nội tiện thể một công đôi ba việc và vì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là lần giỗ thứ tư của bà. Tôi vui sướng là sắp được gặp các em của cô tôi: thằng Linh cò, thằng Thảo đen, cái Hiền móm. Chắc có lẽ chúng nó giờ này đã khác hẳn xưa nhiều lắm. Thoắt cái, làng quê nội hiện trước mắt tôi. Con đường làng quen thuộc vẫn như ngày nào. Hai hàng xoan, cây đã lớn nhiều, đung đưa trong gió càng gợi cảnh làng quê yên bình hơn. Lạ mà quen bởi con đường này, tôi cùng các em cô tôi với lũ trẻ hay chạy nhảy tung tăng tối ngày. Mọi khi về nhà thì có nội đứng đón. Rồi bà âu yếm nhìn cháu với vẻ dịu dàng, đáng yêu. Bà vội vàng ôm chầm lấy tôi hôn lên đôi má trắng trẻo, bầu bĩnh như tìm thấy được một vật gì quý giá bao nhiêu năm nay bị mất. Tôi ngạc nhiên lắm. Nhưng tình thương của bà dành cho tôi nó quyến luyến, bịn rịn như thế đấy. Tiếc rằng, hôm nay chả thấy nội đâu cả. Lòng tôi buồn lắm, tôi bâng khuâng nhớ lại cái ngày đưa nội về với đất. Không khí tang thương bao trùm lên ngôi nhà mà bố tôi cùng cô Lan, cô Hảo sinh ra. Cái Hiền và hai cô của tôi khóc mãi, tôi thấy thế cũng oà lên. Hai hàng nước mắt chảy thương nhớ nội. Và thế là cũng đã bốn năm, nội tôi không còn nữa để mỗi lần tôi về cùng nội chăm vườn rau với đủ loại rau trong ký ức tôi. Ngôi nhà của nội vẫn im lìm đứng đó chờ đợi nội tôi nhưng làm sao đợi được. Nội tôi cùng ông nội trên bàn thờ đang tươi vui nhìn cháu con trong vô vọng. Cô Lan bật khóc “Mẹ ơi, cháu mẹ về thăm này mẹ ơi”. Tôi cùng với bố và cô Lan thắp hương cho ông bà. Khói lan tỏa trên bàn thờ cuốn nhẹ nhàng trôi trong gian nhà giữa lẫn trong bóng dáng người thiên cổ. Bố tôi dùng chiếc khăn lau nhung mềm nhẹ lau tấm ảnh của ông và bà cùng với lư hương đã lâu ngày bám bụi thời gian rồi thủ thỉ điều gì đó, mắt bố tôi đỏ hoe. Tôi biết rằng, bố tôi thương bà tôi nhiều lắm. Thương đôi vai gầy gánh cuộc đời nuôi các con ăn học. Thương bà nhẫn nại nuôi con khi ông tôi mất sớm. Và thương cho nội tuổi già mà không được gần gũi chăm sóc phải đi làm ăn xa, mưu sinh, kiếm sống. Cô Lan và cô Hảo đã chuẩn bị bữa ăn trưa để anh em sum họp rồi còn bàn việc trọng đại chuẩn bị “thay nhà mới” cho bà. Chuyện người lớn làm không liên quan tới tụi nhỏ chúng tôi. Tôi cùng thằng Linh, cái Hiền, thằng Thảo ra vườn thăm lại những luống rau của bà. Rau không còn nữa nhưng tôi nhớ mãi cái kì nghỉ hè cuối cùng ở với nội. Nỗi nhớ trào dâng trong lòng tôi khi nhìn mấy bụi rau bồ ngót mà cô Lan vẫn sang nhà chăm sóc. Bên tai tôi còn văng vẳng tiếng nói thân thương của nội “Ở thành phố ít được ăn món này lắm. Khi nào về, bà gửi cho cháu ít làm quà quê để nhớ tới nội”. Bỗng nước mắt tôi chực trào tuôn ra. Cái Hiền hỏi “Sao anh khóc?” Tôi giả vờ rồi lảng sang chuyện khác nhưng cứ nhìn thấy vật gì thân quen của nội, lòng tôi nén lại không được. Tôi cứ ước nội tôi sống lại để dõi theo từng bước đi của cháu con và nội thấy được anh em chúng tôi trưởng thành. Cuộc sống đủ đầy, thành thị, nông thôn cũng có đổi thay. Quê nội tôi, người đông đúc, ruộng vườn bị thu hẹp lại. Cái ao làng mà mỗi kì nghỉ hè, anh em chúng tôi vùng vẫy tắm ao nay đã bê tông hóa các bờ bao xung quanh. Dừa trên bờ ít hẳn đi, còn một số cây đứng dang tay đón gió, đón mưa, lao xao xóm nhỏ. Trẻ con ngày ấy cùng trang lứa chơi các trò chơi với tôi nay lớn phổng phao, thấy tôi đi cùng các em tôi, chúng liền trêu ghẹo “Công tử thành phố, tắm ao nữa không?” Rồi giấu mặt nhau phá lên tràng cười giòn tan hoà trong nắng. Thì ra, chúng cũng không quên tôi. Rảo bước cùng các em tôi trên quê nội, tôi như thấy quê hương tôi đẹp hơn nhiều. Tôi cũng chẳng phân biệt gì cả bởi làng quê yêu dấu của tôi từ nơi này, nơi bố tôi sinh ra, nơi ông bà, các cô tôi đã sống bao đời gần gũi, quen thuộc. Bốc mộ cho bà xong, tôi lại cùng bố chuẩn bị đồ đạc về thành phố. Lần này tiễn đưa bố con tôi ra về, tôi không thấy nội tôi căn dặn nữa mà các cô tôi “Cháu về, nhớ lâu lâu gọi điện cho cô cháu nhé. Cô thương cháu lắm!” Tôi ngậm ngùi đáp lại “Vâng ạ!” Rồi khuất dần trên con đường có hàng xoan đang rì rào reo với gió. Ngồi sau xe của bố, tôi ngoái lại nhìn quê hương nội một lần nữa. Những ký ức ngày còn có nội vẫn ở mãi trong trái tim tôi, dù nội đã không còn và tôi đã không còn là cậu bé năm nào nữa. Bài của Phùng Văn Định
Trường Thi (3 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 29867
Định Phùng Văn (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 814
Mình bổ sung sung rồi bạn.
Định Phùng Văn (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 814
Mình bổ sung bạn nhé! Cảm ơn bạn đã góp ý.
Trường Thi (3 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 29867
Tác giả ơi, hình như câu này hơi thiêu thiếu ấy: