Giữa làn sương mù dày đặc của một ngày đông lạnh lẽo, bóng dáng cây cầu treo cũ nát như ẩn như hiện.
Hai bên thân cầu, những sợi dây thừng cũ kĩ đã tuột gần hết khỏi tay vịn bằng sắt đã rỉ sét.
Không ai biết nó được hình thành từ lúc nào, và như thế nào. Tại nơi hoang sơ không người lui tới, Cầu cứ lẳng lặng đứng đấy, tận hưởng khung cảnh hùng vĩ tựa bức tranh thủy mặc. Những dãy núi cao trùng trùng điệp điệp bao quanh dòng sông uốn lượn với làn nước trong vắt thi nhau đổ ào ào xuống chân con thác dựng đứng, tiếp tục chuyến phiêu lưu của bản thân mình đến những vùng đất xa xôi.
Mỗi một cơn gió thổi qua lại cuốn đi vài chiếc lá từ cây đại thụ. Có chiếc xuôi theo chiều gió, nhảy múa giữa không trung, được đưa tới một xứ sở mới. Có chiếc chỉ đơn giản buông mình rơi xuống, cảm nhận sự tươi mát khi được dòng nước dịu dàng chạm nhẹ vào thân thể mỏng manh, nương theo dòng chảy mà chu du bốn phương.
Chỉ riêng Cầu là không thay đổi, vẫn ngày lại ngày đứng đó, mỉm cười tận hưởng cái an nhàn tự tại của riêng mình. Tại nơi này, thời gian như ngưng đọng, như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài dãy núi kia. Tại nơi này, từng tiếp đón trăm nghìn du khách tìm tới thăm thú phong cảnh hoang sơ. Nó từng dẫn biết bao con người từ bờ bên này sang bờ bên kia. Họ múc nước, họ ngắt lá làm thuốc,… náo động cả một vùng đất yên tĩnh.
Nhưng rồi, vào một ngày kia, khi Cầu tỉnh dậy thì trông thấy một ngọn núi sừng sững chắn ngang lối vào. Thì ra, đêm hôm qua đã xảy ra một trận động đất làm thay đổi địa hình, những con người ngày hôm qua nghỉ chân tại ngôi làng cạnh vùng núi này thật không may mắn mà bỏ mình. Lối vào cũng đã bị bịt kín, từ nay về sau thắng cảnh này vĩnh viễn sẽ không còn ai có thể tìm tới nữa. Vĩnh viễn.
Khi đã mất đi công việc duy nhất là làm con đường đưa du khách đi đến hai bên dãy núi, có lẽ Cầu nên vui vẻ chứ nhỉ, bởi họ tới đây mà gây ầm ĩ, mà xả rác bừa bãi kia mà. Nhưng sao… có một cái gì đó mất mát mà nó không thể nào hiểu nổi. Mỗi sáng tinh mơ, khẽ lắc mình rũ cơn buồn ngủ, nó luôn mở “mắt” thật chậm, như mong rằng lại có thể trông thấy từng đoàn người đang chuyện trò huyên náo.
Chỉ là… không còn nữa…
Vùng đất này lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Và… Cầu ghét cái sự tĩnh lặng đó, nó nhắc nhở rằng từ nay về sau sẽ không còn ai tìm tới gây ầm ĩ nữa, nó chỉ còn là một thứ tô điểm cho quang cảnh hùng vĩ mà chẳng có thể làm điều gì có ích.
Nhưng theo thời gian, nó phải học cách chấp nhận, chấp nhận sống một đời lặng lẽ, dù sâu trong thâm tâm nó vẫn hy vọng có một điều kì diệu sẽ xảy ra. Tự an ủi rằng ít ra đã từng cống hiến chút gì đó cho đời, ít ra giấc ngủ sẽ không bị quấy phá… Và Cầu mỉm cười nén tiếng thở dài, đung đưa mình theo cơn gió. Ước chi có thể như những chiếc lá kia nhỉ, sống quãng đời ngắn ngủi, để đến một lúc nào đó, đi theo tiếng vẫy gọi của chị Gió mà rời bỏ nơi tịch mịch này.
Nó đơn độc ở đây. Và nó ghét sự cô đơn này. Nó muốn vùng vẫy, muốn thoát ra, muốn có ai đó đến quấy nhiễu hàng ngày. Phong cảnh tuyệt mỹ không còn khiến Cầu hứng thú nữa, nó nhớ nhung đến xé lòng cuộc đời trước kia, cuộc đời mà nó phải làm việc không công để dẫn đường cho du khách, tạo nên sự nổi tiếng của vùng đất này, cuộc đời mà tưởng như đã xa rời thực tại hàng thế kỉ. Cầu ngày đêm mong mỏi một ngày nào đó thoát khỏi viễn cảnh này.
Hàng thế kỉ à? Có lẽ là vậy, hoặc không. Cầu từ lâu đã không còn khái niệm về thời gian nữa. Xưa kia nó có thể dựa vào sự thay đổi của thôn làng thấp thoáng phía xa để đoán định thời đại. Kể từ trận động đất ấy đến nay, đã trôi qua bao nhiêu năm rồi? Nó khao khát muốn tìm hiểu về thế giới bên ngoài, cái thế giới nó từng chán ghét làm sao.
Một ngày kia, nó nghe tiếng chuyện trò vang lên đâu đó ở đỉnh núi đằng xa, lẫn trong tiếng nước chảy. Nó dường như không thể tin vào “tai” mình, cho rằng có lẽ đã lầm lẫn mà thôi. Nhưng không, khi họ trèo đến tận nơi, Cầu mới sửng sốt. Đó là một nhóm người, họ là các nhà leo núi đã vật lộn suốt mấy ngày để lên được tới đỉnh. Và… một lần nữa trong cuộc đời, nó lại được nghe lại âm thanh phấn khởi và gào thét vui mừng khi tìm được vùng đất mới xen trong lời tán thưởng vẻ đẹp ấn tượng của vùng đất này. Qua cách ăn mặc của họ, có lẽ đã nhiều thời đại trôi qua rồi, ngôn ngữ giống với tiếng nói Cầu nghe từ rất lâu trước đó.
Khi cảm giác được lớp da thịt trần trụi của lòng bàn tay chạm vào tay vịn cũ kĩ của Cầu, nó bỗng thấy có một nguồn năng lượng mới dồi dào len lỏi vào trong cơ thể, tưởng như thứ gì đó đã biến mất rất lâu nay đã quay trở lại. Những bước chân đầu tiên sau mười thế kỉ lại một lần nữa đặt lên cây cầu treo cũ nát một cách e ngại. Có tiếng ai đó thắc mắc tại sao nó có thể còn tồn tại sau ngần ấy năm, với những dấu vết cho thấy Cầu đã rất cổ xưa rồi. Nhưng nó đang chìm trong nỗi hân hoan và hạnh phúc đến mức không nghe thấy lời nói tỏ ý khó hiểu đó. Nó biết, biết một cách chắc chắn, rằng từ nay sẽ không còn phải sống một cách cô đơn nơi rừng thiêng nước độc này nữa. Kể từ ngày hôm nay, nó sẽ có bạn bè. Bằng một cách nào đó, Cầu tin chắc rằng cuộc sống về sau sẽ vô cùng sáng lạn. Vậy là những chờ đợi tưởng như vô vọng của nó cuối cùng cũng đã không uổng phí. Cuối cùng thì… cuối cùng…
Sau khi lượt khách cuối cùng rời khỏi vùng thắng cảnh mới, người trực cổng ngáp một hơi dài, quay lưng rời khỏi đó. Nhìn ráng chiều đang dần tắt sau những đám mây, cầu mỉm cười ngắm lại phong cảnh hữu tình nơi đây lần cuối, nơi nó đã trải một đời thật không hề vô ích, khẽ nhủ thầm: “Đã đến lúc rồi…”
Vạn vật trên thế gian này đều có tuổi thọ, một ngày nào đó sẽ phải rời bỏ trần thế, đi đến Suối Vàng.
Tay vịn cũ kĩ rời ra, Cầu… buông mình… rơi xuống…
Tùm!!!
Ngay trong khoảnh khắc cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo bao quanh thân thể và khi linh hồn đang từ từ rời khỏi thể xác, Cầu cố gắng ngước nhìn lên phía trên. Những gì nó trông thấy cuối cùng, chỉ còn lại một khoảng trời xanh thăm thẳm…
Em rất cố gắng. Anh chúc mừng em. Vì chủ đề phong cảnh rất ít người viết và rất khó để viết. Tuy nhiên, anh thấy truyện vẫn chưa hoàn hảo, chưa để lại cho anh một chút lắng đọng nào trong tâm hồn.
Vấn đề là em quá lam dụng phép nhân hóa mà lại bỏ qua phép so sánh với ẩn dụ. Nó làm cho bài viết của em thiếu sự sinh động, làm cho người đọc có cảm giác cây cầu nó không còn là bản chất của một vật thể vô chi, vô giác nữa. Anh mong là em viết nhưng vẫn phải để lại hình ảnh chân chất vốn có của cây cầu, chứ như thế này thì làm mất đi hình ảnh mộc mạc, đơn sơ của cây cầu rồi.
Ngân Hà (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 772
hay quá đi mà!
Vân Tâm (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 5
Em rất cố gắng. Anh chúc mừng em. Vì chủ đề phong cảnh rất ít người viết và rất khó để viết. Tuy nhiên, anh thấy truyện vẫn chưa hoàn hảo, chưa để lại cho anh một chút lắng đọng nào trong tâm hồn.
Vấn đề là em quá lam dụng phép nhân hóa mà lại bỏ qua phép so sánh với ẩn dụ. Nó làm cho bài viết của em thiếu sự sinh động, làm cho người đọc có cảm giác cây cầu nó không còn là bản chất của một vật thể vô chi, vô giác nữa. Anh mong là em viết nhưng vẫn phải để lại hình ảnh chân chất vốn có của cây cầu, chứ như thế này thì làm mất đi hình ảnh mộc mạc, đơn sơ của cây cầu rồi.
Thảo Nguyên (8 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 17
Mình cứ nhớ mang máng, ''truyện này đọc ở đâu rồi ấy nhỉ'' từ lúc trưa, và bây giờ thì nhớ đọc ở đâu rồi.
>< Đọc lại lần nữa, vẫn hay!
Hét Hồn (8 năm trước.)
Level: 3
Số Xu: 11
Hay :)
Tiểu Long (8 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 23131
Gặp em bên này, vui quá!
Phan Hồng (8 năm trước.)
Level: 13
Số Xu: 222
Chắc mình phải làm thêm nút Like trên Facebook quá! :v
Vũ Anh (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 947
Hay!
Tiểu Vũ (8 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 6
Bài viết có chiều sâu :)
Jahan (8 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 200
Thật hay và ý nghĩa <3