- Cho dù mọi thứ có ra sao em vẫn sẽ yêu anh
- Tác giả: Vô Tình
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.272 · Số từ: 3495
- Bình luận: 2 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Bodhi Vô Tình Cuu Phuong Thao Fan Mặc Vũ
Đà Lạt, một thành phố mộng mơ với những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, lãng mạn cũng như những câu chuyện đau khổ. Mùa thu ở Đà Lạt lại càng lãng mạn hơn. Không khí se se lạnh, một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động những chiếc lá vàng đang ngủ yên trên cây. Phía dưới, thành phố đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn đỏ nhưng tiếc rằng đó lại là một màu đỏ buồn. Tôi kéo vali đi nhanh về phía nhà trọ đã đặt trước. Bốn năm rồi, nơi này vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều… chỉ có mỗi cảm xúc của tôi…
– Cháu đến đây một mình sao? – Một giọng nói vang lên phía sau tôi. Giật mình quay người lại, thì ra đó chính là bà chủ nhà trọ. Nụ cười của bà vẫn hiền hậu như ngày nào, giọng nói cũng không quá khác xưa, ấm áp và dịu dàng.
– Bà… Hoa?
– An… là cháu? – Bà ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi rồi đột nhiên xúc động, bước đến nắm lấy tay tôi. Vết nhăn trên mặt bà cũng vì sự kích động đó mà càng rõ nét hơn.
– Dạ… là cháu. Lâu quá không gặp bà. Bà vẫn khỏe chứ? – Tôi cũng nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò, đã trải qua mưa nắng chỉ còn toàn da bọc xương của bà, nhẹ nhàng đáp.
– Bà khỏe. Bốn năm rồi, sao cháu không đến đây thăm bà? – Nói đến đây, khóe mắt bà ươn ướt nhưng bà cố kìm nén dòng lệ, vẫn mỉm cười nhìn tôi. Tôi với bà tuy chỉ gặp nhau có hai lần nhưng vừa gặp như đã thân. Bà coi tôi giống như cháu gái của mình, còn tôi cũng coi bà như bà nội của mình. Vì vậy mà khó có thể kìm nén được cảm xúc lâu ngày không gặp.
– Cháu xin lỗi. Mấy năm nay cháu bận quá nên không có thời gian để đi du lịch. Lần này đi công tác nên đã đặc biệt tới đây để thăm bà nè.
– Cháu đó, tuổi trẻ còn dài, cứ mãi bận việc thôi, nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn. Không nên quá vùi đầu vào công việc.
– Dạ. Cháu sẽ nghe theo bà ạ. Lần này cháu sẽ ở đây với bà dài luôn.
– Ừ. Thôi… Vào nhà đi. Vào nhà rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện.
– Dạ.
Tôi kéo vali đi theo bà. Cái sân phía nhà trước giờ đây đã được trồng thêm nhiều hoa hơn, lại đang trong mùa nở rộ, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
– Cái cây hoa đào lúc trước đâu rồi ạ?
– À, cái cây đó, đợt bão đến bị chết rồi.
– Tiếc thật đó, cây đào đó nở hoa đẹp thế mà.
– Ừm. Nhưng biết sao được, sự vật nào rồi cũng sẽ biến mất, con người cũng vậy mà.
– Đúng rồi ạ. Ai rồi cũng trở về với cát bụi. – Tôi nhỏ giọng nói, ánh mắt hướng về phía chỗ cây đào đã bị nhổ đi, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
– Nơi này mới được tu sửa lại à bà?
– Sửa được hai năm rồi. Nhưng mà khách đến cũng không được đông như trước.
Tôi nhìn xung quanh, nhà trọ này không lớn lắm nhưng nó cũng không quá nhỏ, không có cảm giác lạnh lẽo, cô đơn như những nhà trọ tôi đã từng ở trước đây khi đi du lịch, ở đây nó đem lại cho tôi một cảm giác ấm áp lạ thường giống như đang ở chính ngôi nhà của tôi vậy. Bà dẫn tôi đi qua một hành lang nhỏ được ốp bằng gỗ màu đậm nhưng lại không hề tối tăm.
– Đây là phòng của cháu. Vẫn là căn phòng trước đấy. Bà đã lắp thêm một số thiết bị khác, giới trẻ các cháu bây giờ chỉ thích mấy thiết bị điện tử thôi. Nhưng mà không có nó cũng buồn thật.
Dừng lại trước một căn phòng gần cuối hành lang, bà dùng chìa khóa mở cửa phòng rồi để tôi vào bên trong. Căn phòng được sơn một màu tím nhạt, nằm ở một hướng đặc biệt, có thể nhìn thấy thành phố qua cửa kính lớn. Mọi đồ vật trong căn phòng vẫn như bốn năm trước, dường như không dịch chuyển dù chỉ là tấm thảm.
– Căn phòng này… quen quá. – Tôi thốt lên một câu, bàn tay lạnh khẽ chạm vào chiếc bàn ở giữa phòng.
– An này… lần này cháu đến một mình sao? – Bà ngập ngừng hỏi tôi.
– Dạ… – Sững người vì câu hỏi đó của bà, tôi đứng hình vài giây rồi nhẹ giọng đáp.
– Cậu thanh niên đó… không đi cùng cháu sao?
– Dạ… anh ấy đã đến một nơi rất đẹp rồi ạ.
– Hai đứa chia tay rồi sao?
– Dạ không ạ. Chúng cháu chỉ là tạm xa nhau mà thôi.
– Thôi cháu tắm rửa đi, bà đi chuẩn bị bữa tối. Khi nào xong bà sẽ gọi cháu. – Hình như bà định nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Tôi cười trừ một cái, mở vali, lấy quần áo đi tắm.
Nước ấm bao giờ cũng khiến con người ta thoải mái, dễ chịu. Vuốt những giọt nước trên mặt, tôi nhìn khuôn mặt mình qua gương, bật cười thật lớn, cảm thấy bản thân thật giả tạo. Lúc nào cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác nhưng khi còn một mình thì lại yếu đuối vô bờ, không sao chống đỡ được. Lúc nào cũng nói “Tôi ổn, tôi không sao hết”, “Có gì đâu mà bận tâm chứ.” nhưng đến khi không còn ai thì lại bật khóc “Tôi thực sự không ổn một chút nào.” .
Lau khô người, mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Lúc này bầu trời đã ngả dần về một màu đen. Trên trời những ngôi sao lấp lánh đang tỏa sáng. Thả người xuống chiếc giường ấm áp, tôi nhớ lại về ngày này bốn năm trước…
…
– An, chúng ta đi Đà Lạt đi.
– Sao tự dưng lại rủ em đi Đà Lạt?
– Thì lâu lắm rồi hai chúng ta không đi du lịch cùng nhau. Em bận công việc, anh cũng đi công tác suốt, không có thời gian dành cho nhau. Lần này đi, chúng ta hâm nóng tình cảm.
Tôi bĩu môi nhìn anh. Đóng máy tính lại, tiến sát đến bên anh, tôi nhỏ giọng nói.
– Nhưng không phải đầu tuần sau anh phải đi công tác ở Hàn sao?
– Tận tuần sau cơ mà. Đi du lịch về rồi đi cũng đâu có sao.
– Nhưng như thế sẽ mệt lắm đó.
– Không sao… Tóm lại là em đi chuẩn bị đồ đạc đi, sáng mai chúng ta ra sân bay.
– Được rồi.
…
Đà Lạt, một nơi lí tưởng để những cặp đôi đến đây hẹn hò. Cũng là nơi gửi gắm tâm trạng của mình vào thiên nhiên. Tôi đã đi đến rất nhiều thành phố ở Việt Nam, nhưng chỉ có duy nhất Đà Lạt là tôi chưa đi bao giờ. Nhưng những câu chuyện tình yêu đẹp ở nơi đây luôn khiến tôi ngưỡng mộ. Nắm tay Phú đi trong thung lũng tình yêu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh truyền sang cho mình, tôi cảm thấy đây có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời mình. Chỉ cần đi dạo cùng với người mình yêu, tay đan tay, sánh vai bên nhau, đơn giản vậy thôi cũng đủ ấp ám và hạnh phúc rồi.
Buổi chiều, trở về nhà nghỉ, anh đi tắm còn tôi thì nằm trong phòng tám chuyện với cô bạn thân của mình.
– Sao rồi? Chuyến đi vui chứ?
– Ừ… vui lắm.
– Nghe giọng mày là tao biết rồi. Ở đó có gì không, kể tao nghe với.
– Ở đây có nhiều nơi đẹp lắm, mày cũng nên đến thử một lần đi. Đảm bảo không bao giờ quên luôn.
– Chắc phải xin quản lí để đi quá.
– Nếu mày đi cùng người yêu thì quản lí đây sẵn sàng cho mày nghỉ… tiếc là mày không có.
– Nè… nè… mày có cần phải nói như thế không hả?
– Tao đùa thôi. Nhưng mà mày cũng nhanh chóng kiếm người yêu đi chứ. Quá nửa năm mươi rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai.
– Đâu phải là không muốn yêu, chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi.
– Thế nào mới là người thích hợp? Không phải bên cạnh mày có rất nhiều người đàn ông tốt đó sao? – Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với nó.
– Thì đúng người đúng thời điểm chứ sao.
– Tao đúng là không có gì để nói với mày nữa.
– Thôi không nói chuyện của tao nữa. Nói chuyện của mày đi. Mày với anh Phú có tính năm nay kết hôn không? – Giọng nói của nó đột nhiên nghiêm túc lại, một sự nghiêm túc hiếm khi tôi thấy.
– Chuyện đó… tao cũng không biết.
– Sao lại không biết? Bộ mày chưa từng hỏi anh ấy à?
– Chưa. Tao không muốn gây áp lực cho Phú.
– Hai người yêu nhau bốn năm rồi, đến bây giờ chuyện kết hôn cũng chưa tính…
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đang dần dần lặn về phía tây, nhưng những vệt nắng đỏ vẫn còn vương lại trên bầu trời, luyến tiếc không rời. Những chiếc lá khẽ đung đưa trong gió như đang thì thầm một bài hát nào đó cho cô người yêu bé nhỏ của mình.
– An này… tao có câu này muốn hỏi mày từ lâu lắm rồi.
– Ừ. Hỏi đi.
– Mày hay anh Phú yêu đối phương nhiều hơn?
Câu hỏi của nó khiến tim tôi như ngưng trệ một giây, dấy lên sự đau xót nhẹ. Tôi cười lạnh một cái, day day thái dương. Một câu hỏi tưởng chừng như dễ nhưng lại rất khó. Tôi yêu Phú nhiều hơn hay Phú yêu tôi nhiều hơn?
– Tao… không biết.
– An, chúng ta là bạn thân với nhau gần 10 năm rồi, tính cách hay cảm xúc của mày, tao đều hiểu hết. Mày không phải là không biết mà là đang từ chối câu trả lời mà bản thân mày biết rõ nhất.
– Anh ấy nói… chưa đủ sẵn sàng. – Tôi trầm giọng nói với nó, đúng là không có gì có thể giấu được. Ai bảo chúng tôi là bạn thân cơ chứ.
– Chưa đủ sẵn sàng! Bốn năm rồi, kinh tế tài chính cũng thuộc vào loại khá, nhà mỗi đứa cũng đều có một cái riêng. Còn gì chưa sẵn sàng nữa.
Tôi nhẹ lắc đầu, nhắm chặt mắt để ngăn đi giọt lệ sắp rơi. Đây cũng là điều mà tôi thắc mắc. Mọi thứ đã đầy đủ, sao vẫn chưa sẵn sàng.
– Thôi, tao cúp máy đây. Phú ra rồi.
Tôi đánh trống lảng, tránh bị hỏi nhiều để càng thêm bối rối liền lấy cớ dập máy. Vừa hay lúc đó, cánh cửa nhà tắm bật mở, Phú bước ra, mang theo một hơi thở chỉ riêng anh mới có.
– Chúng ta đi dạo ở đồi thông không? – Anh đề nghị với tôi.
– Được, đợi em một chút, em đi thay đồ.
– Nhanh lên nhé. Nhớ mặc thêm áo ấm nữa. Buổi tối sẽ lạnh hơn đó.
Đồi thông, nơi có một tình câu chuyện tình yêu đẹp đẽ ngọt ngào nhưng cũng đầy bi thương. Một tay tôi khoác lấy cánh tay anh, một tay cầm ly cà phê nóng. Hơi ấm từ anh, từ ly cà phê khiến toàn thân tôi không còn chút băng giá nào mặc cho xung quanh gió vẫn đang thổi. Hai chúng tôi cứ như vậy, đi dạo với nhau gần một tiếng đồng hồ, không ai nói với ai đều gì. Có lẽ cả hai đều hiểu, chỉ cần như vậy cũng đủ rồi. Đột nhiên, Phú lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
– An, chúng ta yêu nhau được bao lâu rồi nhỉ?
– Được bốn năm rồi.
– Bốn năm qua, anh với em đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn cũng như vui buồn… Hôm nay là ngày gì em biết không?
– Ngày chúng ta bắt đầu yêu nhau!
– Ừ. Ngày hôm nay, anh có một điều muốn nói với em.
Tôi hồi hộp chờ anh nói, trong trái tim lúc này đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an.
– Chúng ta chia tay đi.
Mặt trời vụt tắt, màn đêm buông xuống, ánh đèn từ thành phố phía bên dưới bỗng bừng sáng, hắt lên khuôn mặt của anh. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ biểu cảm của anh. Tận sâu dưới đáy mắt là một sự tuyệt vọng vô bờ, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. Khuôn mặt tuấn tú không còn sự năng động của một thanh niên mà thay vào đó là sự ủ rũ mệt mỏi tôi chưa từng thấy.
– Anh… anh nói đùa đúng không? Hôm nay là ngày kỉ niệm nên anh muốn trêu em đúng không?
– Xin lỗi.
– Có phải em đã làm gì sai khiến anh buồn không? Em xin lỗi. Chúng ta đừng chia tay mà. Làm ơn.
– Em không làm gì sai cả.
– Vậy tại sao chứ? Anh nói cho em biết đi. – Tôi như gào lên với anh, đôi tay lạnh cóng cố nắm chặt lấy cánh tay anh, níu giữ anh đừng rời xa tôi.
– Anh xin lỗi.
Anh tránh né ánh mắt của tôi, gỡ tay tôi ra khỏi tay anh, quay người bước đi về hướng ngược lại. Gió thổi ngày một mạnh hơn, mạnh đến mức khiến ly cà phê trên tay tôi rơi xuống đất. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy tồi tệ như bây giờ, lạnh lẽo và cô đơn. Tôi gục xuống, ôm lấy mặt mình khóc nức nở. Anh bỏ tôi đi thật rồi, đi thật xa rồi, không bao giờ quay trở về bên tôi nữa. Cái hạnh phúc lâu nay tôi cứ ngỡ sẽ mãi mãi theo tôi đến cuối cuộc đời lại dừng giữa chừng, dừng ở một nơi hoang vu lạnh lẽo. Kết cục đẹp đẽ tôi mơ ước giờ đây đã thành một kết thúc bi thương… giống như câu chuyện tình yêu ở trên đồi thông này.
Ngày 4 tháng 10… ngày anh rời xa tôi
Hai năm sau, tôi mới biết được lí do vì sao anh chia tay với tôi. Không phải vì hết tình cảm, không phải vì mắc sai lầm mà là vì anh không muốn tôi chịu đau khổ khi lấy anh, một người bị mắc bệnh bạch cầu. Đối với anh, tôi là người quan trọng nhất, dù thế giới ngoài kia có sụp đổ, anh cũng sẽ luôn bảo vệ và che chở cho tôi, dù mọi thứ có ra sao, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Câu hỏi của Thảo khi đó, giờ tôi đã biết đáp án. Tôi yêu anh rất nhiều nhưng tình cảm anh dành cho tôi còn nhiều hơn. Chính vì vậy mà anh không muốn nhìn thấy tôi đau khổ khi anh ra đi, không muốn tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào. Thà để tôi đau một lần rồi sẽ quên anh đi còn hơn là để tôi mãi nhớ nhung mãi lưu luyến anh. Anh thật ngốc mà! Trái tim tôi chỉ có mỗi hình bóng của anh, dù cho có chia tay nhưng lúc nào nó cũng hướng về anh. Khi biết tin này, tôi đã đi tìm anh nhưng đáng tiếc, anh đã đến một phương trời rất xa, một phương trời khiến anh không còn bận tâm đến bất cứ điều gì nữa.
…
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi giật mình khi có tiếng gọi từ bên ngoài.
– An ơi, ra ăn cơm đi cháu.
– Dạ, cháu ra ngay. – Lau vội giọt nước mắt trên má, điều chỉnh lại giọng nói, tôi đứng dậy, thở dài một cái rồi quay người bước đi, bỏ lại thành phố sáng rực đèn phía sau.
Vô Tình
Vô Tình (5 năm trước.)
Level: 4
Số Xu: 581
Mình đã sửa những lỗi thông báo rồi.
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (5 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
Chào bạn
Vui lòng chỉnh sửa vị trí của dấu câu trong các trích đoạn bên dưới để bài viết được duyệt.
* Câu văn bị tô màu xanh trong hình có hai lỗi:
1. Kí tự nằm sau dấu ba chấm nên nằm cách dấu này một khoảng trống.
2. Dấu ba chấm thứ hai cần nằm sát vào kí tự phía trước nó.
Dấu gạch ngang cần nằm cách dấu chấm một khoảng trống.
Để hạn chế bị hệ thống báo lỗi, bạn nên xóa đi dấu ba chấm nằm sau dấu gạch ngang.
Sau khi hoàn thành chỉnh sửa, vui lòng để lại bình luận thông báo để bài viết được duyệt.