Gió khẽ thổi mơn man qua khung cửa sổ xanh nhạt, nơi có những quả chuông gió cũng đang đung đưa theo những giai điệu ngẫu hứng của gió. Ánh nắng cuối thu len lỏi qua cánh cửa kia trải đầy căn phòng một màu vàng dịu nhẹ. Hải uể oải nằm trên giường để tận hưởng cái ngày cuối cùng của ngày nghỉ. Biếng nhác với tay đến kệ sách sát giường để lấy ngẫu hứng một cuốn sách nào đó nhâm nhi cho giết thời gian, Hải vô tình làm rơi một tấm ảnh bị lẫn trong đống sách dày cộm. Cầm bức ảnh đó trên tay, đôi mắt cậu dừng lại ở hình ảnh một thằng con trai đeo mắt kính, đang tươi cười với chiếc răng khểnh đáng yêu. Nó bất giác nhoẻn miệng cười như gặp một chuyện hạnh phúc nào đó, và đúng là như thế, hạnh phúc hiện tại của Hải chính là đứa con trai ấy – Trần Khải Phong.
Hải luôn suy nghĩ tại sao mình có thể thích một đứa vừa lạnh lùng lại khó ưa như vậy chứ. Nhưng chính bản thân nó cũng chẳng biết tại sao, có lẽ đó là cái duyên “Rồi từ từ mày cũng gặp được Dương Quá của đời mày thôi” như con bánh bèo bạn thân nó từng nói. Còn với nó, đó có lẽ là cái ngày đầu đông năm ấy – Cái ngày mà nó chính thức bị cưa đổ một cách nhanh đến chóng mặt bởi đôi mắt kia, cái răng khểnh khi mỉm cười hay cái sự lạnh lùng của một đứa học sinh mới chuyển vào lớp nó.
Gió bên ngoài vẫn ấm áp thổi vào, cuốn những hồi ức kia về lại miền kí ức xưa cũ năm ấy…
Cái không khí yên tĩnh của dãy hành lang lớp học bị xé toạc bởi tiếng hú hét điên cuồng của 2 thành phần “bất hảo” của lớp 11A22.
“Má ơi! Người gì mà đẹp quá vậy không biết” – Nó đứng không yên, cứ nhoài người ra phía trước mà nhìn xuống sân trường.
“Theo như mị thấy thì bé này chỉ có thể là thụ! Cực phẩm đó! Á!” – Cái con được mệnh danh là hot girl của 11A22 cũng đang trong trạng thái có thể gọi là phấn khích quá độ như đang thấy Ngô Kiến Huy.
Hai đứa nó cứ đứng đó hò reo trong sung sướng, tựa như cả một góc tĩnh lặng của hành lang là dành riêng cho chúng. Mặc kệ những ánh mắt ái ngại của những đứa học sinh khác ném vào khi đi ngang qua, chúng vẫn đắm chìm vào hạnh phúc của riêng mình. Có ai lại cấm cản niềm hạnh phúc của người khác chứ, nhất là khi niềm hạnh phúc đó chẳng ảnh hưởng đến ai, có chăng chỉ là hơi ồn ào chút thôi. Và cái niềm hạnh phúc ấy, cái được gọi là “thú vui tao nhã” ấy của tụi nó là đi ngắm trai.
Nó là Dương Lâm Hải, một thanh niên mê trai chính hiệu, mặc dù nó luôn tự nhận mình chỉ là hủ nam nhưng ai bên ngoài nhìn vào cũng phán cho nó hai chữ “thụ lòi”.
Còn cô nàng kia, Ngô Hoàng Hạ Vy, một cây đại thụ trong cộng đồng hủ, chính nhờ cái sự “hủ” của mình, cô gái ấy đã lôi kéo thành công anh chàng Hải vào con đường “hủ chân chính”, rồi tiện tay bẻ cong luôn chàng ta lúc nào không hay.
“Tao cũng không hiểu sao lại quen với mày! Nhờ mày mà bây giờ tao như thằng biến thái.” – Câu hỏi ấy được thốt ra hơn 100 lần từ Hải mỗi khi hai đứa tìm được một anh chàng hay cậu bé nào làm mục tiêu.
“Duyên phận cả rồi con ạ! Trời sinh mày chỉ có nằm dưới thôi! Tao chỉ thay trời hành đạo giúp mày thôi con.” – Câu trả lời ấy cũng được thốt ra hơn 100 lần để đáp lại 100 lần câu hỏi kia.
Niềm hạnh phúc của đôi bạn thân ấy chỉ đơn giản là kéo nhau đi khắp sân trường giờ ra chơi, ngồi hàng giờ ở bồn cây ngắm mấy anh lớp 12 chơi bóng chuyền hay chỉ là vô tình đá đổ thùng rác trước lớp của đối tượng khi đi ngang qua trong trạng thái “chân đi đường thẳng mà mắt thì không theo chân”.
Rồi một ngày kia như bao ngày khác, gió vẫn khẽ lùa qua cánh cửa sắt nơi lớp học, mang theo hơi nóng nhẹ của buổi chiều thu vào lớp. Hải bị đánh thức khỏi cơn ngủ gục bởi lời thông báo của cô:
“Hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới”.
“Hả? Gái hả cô? Bạn đó xinh không cô?” – Hàng loạt câu hỏi tới tấp khiến cái lớp chẳng mấy chốc hóa thành cái chợ.
“Được rồi” – Cô gõ bàn – “Là bạn nam”.
Cái sự nhốn nháo khi nãy của đám nam truyền hết cho đám nữ, trong đó có Hải.
“Vào lớp đi em” – Cô dịu dàng.
Có lẽ từ giây phút ấy, khi đôi chân kia vừa bước vào lớp, khi ánh nắng chiều nhẹ hắt lên gương mặt anh tú kia, cả thế giới tựa hồ như ngưng đọng xung quanh Hải.
“Bạn là Trần Khải Phong, từ trường…” – Mọi âm thanh lúc này bỗng trở nên mơ hồ lạ thường.
Tiếng gió, tiếng chim, tiếng cây quạt trần của lớp kêu lên “vù vù” mà hằng ngày Hải nghe rất rõ hôm nay bỗng trở nên im bặt, thay vào đó là tiếng đập loạn xạ của tim. Ánh mắt cậu không rời dù chỉ một giây trên cậu bạn mới, trên đôi mắt to tròn như hút vạn vật chỉ trong một ánh nhìn, trên mái đầu hai mái được cắt tỉa gọn gàng như tài tử Hàn Quốc và trên gương mặt lạnh như băng nhưng vẫn tỏa ra một sự ấm áp lạ thường. Mọi thứ lúc này dường như lung linh hơn dưới cái nắng chiều nhẹ trải đầy lớp học một màu vàng tĩnh lặng.
Cái cảm giác này chính cậu cũng không thể giải thích được… Nó không giống cảm giác khi cậu gặp trai đẹp trước đây… Nó giống như cảm giác của một người… khi bị tiếng sét ái tình đánh trúng.
“Nè!” – Tiếng con Vy gọi lớn kéo Hải từ chín tầng mây về với hiện tại.
Nó dí sát mặt Hải trong khi cậu chàng có lẽ còn lạc lối ở một chốn xa xôi nào đó – “Sao mặt mày đỏ quá vậy?”.
“Đẹp… quá… má… ơi” – Có lẽ việc kéo cậu về với hiện tại là vô ích, Hải nói bằng giọng lâng lâng.
“Nè!” – Vy tát thẳng vào mặt Hải.
“Hả? Gì? Gì?” – Công cuộc kéo một người từ thiên đàng xuống mặt đất thành công tốt đẹp, Hải ngơ ngác như tự hỏi rằng mình đang ở đâu.
“Sao vậy gái?” – Cô nàng nở nụ cười thân thiện mà đáng lẽ thường ngày nó rất dễ thương, nhưng hôm nay với Hải nụ cười đó phảng phất một mùi đáng sợ – “Chế ngửi thấy mùi khét của một đứa vừa bị sét đánh trúng đâu đây”.
“Hả? Sét… sét gì?” – Hải luống cuống, gương mặt đỏ ửng càng không giấu được vẻ bất ổn của cậu.
Hạ Vy lại cười, và nụ cười này làm cậu nổi da gà thật sự. Ghé sát tai Hải, cô thì thầm: “Tiếng sét ái tình”.
“Mày điên hả” – Hải đứng phắt dậy hét lớn một tiếng, và lần này không khí lớp học có vẻ im lặng thật sự, tiếng ồn ào khi nãy dường như thay bằng những ánh mắt đang đổ dồn về cậu, có lẽ Hải đã thật sự thoát khỏi “mê hồn trận” của mình rồi.
Gương mặt đỏ au, ánh mắt như chực khóc, Hải ôm mặt xấu hổ ngồi phịch xuống.
“Em có sao không Hải?” – Cô Minh lo lắng hỏi.
” Dạ… Dạ không có gì đâu cô” – Anh chàng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, tươi cười đáp lại cô.
Đáp lại câu trả lời lúng túng của Hải là bầu không khí đầy vẻ sống sượng của lớp học cùng hàng chục đôi mắt hướng về cậu ngay cả khi cậu ngồi xuống.
Cả tiết học hôm đó, Hải thơ thẩn ngồi say sưa ngắm cậu bạn mới bàn trên. Tiếng giảng bài như rơi đâu đó trên bục giảng, chưa bao giờ Hải ngắm trai mà cảm thấy no nê như lúc này.
Naruto Uzumaki (2 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 4
Hí tui là hủ nam nè
Quốc Thái (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2924
Cám ơn bạn đã ủng hộ ^^
Bạn Cờ Hó (8 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 258
Mình không thích thể loại đam mĩ hay đại loại thế.
Nhưng mình chắc chắn mình hoàn toàn đọc được truyện của bạn, và mình rất thích những đoạn miêu tả.
Nó, có một cái gì đó, tươi tắn và hồn nhiên.
Cảm ơn tác giả
^ _ ^
Co Le (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1
Chương đầu tiên đã thể hiện rõ phong cách của cậu - hồn nhiên trong sáng. Những hình tượng cậu tạo nên, cách trò chuyện với cô bạn gái, hay cái 'thói mê trai' nó lại càng rõ chất trẻ, cậu viết như chính trải nghiệm hiện tại của cậu trên trường lớp. Vì là thể loại thanh xuân vườn trường rồi nên tớ nghĩ tình tiết của truyện sẽ nhẹ nhàng thôi, thêm một chút lãng mạn, một câu chuyện tình yêu bạn cùng lớp, vậy là đủ.
Về lỗi diễn đạt, có vài câu tớ thấy nó hơi rối:
Bên cạnh đó thì tớ cũng rất thích cách cậu chọn từ và diễn đạt, như: "Tiếng giảng bài như rơi đâu đó trên bục giảng", "Mọi thứ lúc này dường như lung linh hơn dưới cái nắng chiều nhẹ trải đầy lớp học một màu vàng tĩnh lặng.", “chân đi đường thẳng mà mắt thì không theo chân”,... Rất đáng khen, mong cậu tiếp tục phát huy nhé!
Quốc Thái (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2924
Trùng hợp thật :v
Bảo Nguyễn (8 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 19
=]z ngắm trai no nê :v mà Hải tên bồ cũ mình :v
Quốc Thái (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2924
Cám ơn bạn nha!
Co Le (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1
Kết nhất câu cuối ha ha. Bạn công mà mình đọc toàn nghĩ đến Vương Tuấn Khải, cũng răng khểnh :3