- Cô lập
- Tác giả: Vi Thanh
- Thể loại:
- Nguồn: vnkings.com
- Rating: [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 4.586 · Số từ: 1569
- Bình luận: 6 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Tee Ariko Ice Sơn Ngô Tử Nguyệt Rika
Tên truyện: Cô lập
Tác giả: Vi Thanh
Thể loại: Truyện ngắn
Giới hạn độ tuổi: T
Cảnh báo: Truyện viết nghiêng về một phía, không đại diện cho bất cứ ai.
***
Tôi thường nghĩ rằng những người bị cô lập thật tội nghiệp cho đến khi tôi trở thành một kẻ trong số họ.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Thư chuyển vào lớp. Chẳng biết vì lý do gì mà cô ta không ưa tôi, Thư thường lườm tôi bằng con mắt hình viên đạn trong đó ghi rõ mồn một mấy chữ “tao ghét mày”. Ban đầu tôi không để ý lắm vì ai sống cũng có ít nhất một hai người ghét chứ. Nhưng khi nhận ra mấy đứa con gái trong lớp bắt đầu ngó lơ tôi, rồi đến cả lũ con trai cũng xem tôi như không khí, tôi bắt đầu nhận ra mình đang dần bị cô lập.
Cũng từ lúc đó, mỗi sáng đến lớp tôi đều soi mình trong gương, nhìn bản thân từ trên xuống dưới rồi tự hỏi rằng ruốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Mình đã làm thứ gì xấu xa? Cái gương bẩn thỉu lâu ngày không lau lốm đốm đầy bụi bẩn đáp lại tôi bằng khuôn mặt của chính mình.
Trước đây cha mẹ tôi đều làm công nhân ở một xưởng gỗ nào đó nhưng doanh nghiệp đó bị phá sản nên mẹ tôi chuyển sang buôn bán ở chợ đêm. Còn cha tôi thì trong tình trạng thất nghiệp, ông từng làm việc ở một số nơi nhưng một thời gian sau lại nghỉ, trở về với cuộc sống nhàn rỗi của mình, ông thường hay la mắng vô cớ khi bực mình nên bằng một cách nào đó ông đang tạo áp lực lên căn nhà này. Trong gia đình tôi, mẹ biến thành trụ cột, mọi vốn liếng của bà đều dùng cho việc học hành và ăn uống của gia đình nên chẳng khá giả là bao.
Bởi những cơn giận của cha, tôi luôn tìm cách ra khỏi nhà càng lâu càng tốt. Trước đây là trường học nhưng bây giờ thì tôi chuyển sang đi lang thang khắp nơi. Tôi đến những con đường vắng người, những bãi đất trống đầy cỏ dại, bất cứ nơi đâu để cho thời gian trôi đi một cách vô nghĩa. Chỉ khi đó, tôi mới thấy mình như được giải thoát.
Chẳng biết từ khi nào, lớp học biến thành địa ngục trần gian, thật buồn cười khi nhớ đến trước đây tôi từng coi cái địa ngục đó là thiên đường. Chẳng có lấy một đứa bạn, chẳng có ai để ý, cũng chẳng có ai thèm quan tâm. Tôi đi đến chỗ ngồi, thấy quyển vở văn nộp cô hôm qua nằm trên bàn, cái nhãn tên tôi quên viết tên bây giờ chễm chệ hai chữ “Biến đi”. Từ bên ngoài, nắng rọi vàng hoe cả lớp.
Cha tôi tức giận bảo với mẹ tôi ông vừa bị ai lấy cắp năm trăm ngàn của mình. Mẹ tôi lắc đầu bảo không biết, trong nhà chỉ có bốn người, nếu mẹ tôi không lấy thì trừ ra chỉ còn tôi và đứa em gái học lớp bốn. Vậy là đùng đùng cha đổ hết tội trạng lên đầu tôi:
– Đúng là phường ăn cắp mà! Mày học ở đâu ra cái thói đó!
Nghe đến đó, nỗi uất ức nhộn nhạo trong bụng, đầu nặng như chì, tôi nổi giận. Cha không có bằng chứng là tôi có lỗi, ông biết ai lấy nhưng ông khăng khăng đổ lên đầu tôi. Tại sao? Tại sao lúc nào cũng là tôi? Con người ở đây không để tôi yên được à?
– Con không có lấy, sao cha cứ đổ lên đầu con. – Tôi nói như thét, mắt đầy nước chỉ chực vỡ oà.
– Không là mày thì là ai? Trong nhà đây chỉ có mình mày!
Tôi đứng ngây người ra đó, chẳng còn gì cả, tức giận chuyển thành tuyệt vọng. Bạn bè ghét tôi. Gia đình không tin tôi. Cuộc sống bất công với tôi.
Cái số phận chết tiệt gì thế này?
Tôi chạy vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi sụp xuống khóc. Nước mắt chảy dài hai bên má. Bất giác tôi nghĩ về những lời nói xấu của những-con-người trên lớp, chúng chẳng khác nào cái miệng méo mó của những con quỷ trong phim kinh dị. Đầy dao nhọn và máu tươi.
Sáng hôm sau, lớp tôi trống có một tiết tự học. Tôi nằm gục trên bàn, nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm đếm từng giây thì bỗng có một cú đánh vào đầu khá đau. Ngẩn đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt đang cười của Thư, xung quanh là mấy đứa con gái đang hí hửng xem kịch, trông tôi lúc này chẳng khác nào tên tội phạm đang bị thẩm vấn.
– Mày muốn chơi với bọn tao không? – Cô ta nói.
Tôi im lặng, không trả lời, trong lòng nghi hoặc về những gì bọn họ định làm.
Mấy đứa xung quanh bắt đầu nhộn nhạo cả lên, hệt như đàn sâu lúc nhúc chờ xem con gà sẽ bị người ta mổ thế nào. Thư nói tiếp:
– Nếu muốn thì quỳ xuống xin lỗi tao, mày sẽ được tha. – Miệng cô ta nhếch lên theo từng cử động của đôi môi, tiếng nói phát ra khiến tôi có một nỗi sợ rằng liệu mình có hiểu không.
– Tại sao tao phải xin lỗi? – Tôi nói, sự tức giận mờ nhạt bắt đầu dâng lên.
Mấy đứa xung quanh lớp bắt đầu chú ý, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bàn tôi. Thư đảo mắt rồi nhìn thẳng vào tôi, như một sự hiển nhiên, cô ta cười nhạt:
– Bởi vì tao ghét mày.
– Vô lý! – Tôi đứng bật dậy – Người ngay từ đầu phải xin lỗi là các người.
Cùng lúc đó một đứa bước lên đẩy vào ngực tôi ngã ngửa về phía sau. Đùi tôi đụng mạnh vào cái ghế sau đau điếng.
– Mày định làm gì? Định lên mặt hả con kia? – Đứa đẩy tôi nói.
Những-con-người trong đây bắt đầu đi đến gần chỗ tôi, khuôn mặt đứa nào cũng hiện lên vẻ “tao đang xem kịch đây” dù chúng không biểu hiện ra ngoài. Tiếng nói thì thầm văng vẳng vang trong đầu tôi.
“Xem nó kìa, thật tội nghiệp.”
“Không phải việc của mình, giúp nó chỉ tổ rước hoạ.”
Trong giây phút đó tôi bỗng nhận ra thế giới này thật tàn nhẫn. Không phải trong mấy quyển sách vẫn thường nói câu “con người hãy yêu thương nhau” sao? Con người là một sinh vật ích kỉ, những gì không liên quan đến họ họ sẽ tránh xa càng xa tốt. Hai từ “giúp đỡ” bây giờ tồn tại song song với “lợi ích”, “lòng tốt thực sự” bây giờ thật hiếm hoi. Khi không còn giá trị nữa, con người sẽ vứt bỏ lẫn nhau cũng như khi người này gặp hoạn nạn, người kia sẽ là kẻ ngơ đi đầu tiên.
Thứ đáng sợ nhất trên thế gian không phải là ma quỷ mà là trái tim con người.
Cơn giận bao phủ tôi. Trong tâm trí có một thứ gì đó đang kêu gào.
Bao nhiêu đó là quá đủ rồi! Tôi không chịu được nữa! Tôi cũng không muốn chịu nữa! Tại sao mấy người đó vẫn cười được khi đày đoạ người khác? Tại sao bọn chúng vẫn còn ăn ngon ngủ yên cho tới bây giờ? Tại sao tất cả không chết hết đi?
Tất cả những suy nghĩ đó nhanh chóng chiếm lấy đầu óc tôi. Không còn nghĩ gì khác nữa, tôi giơ tay lên.
Bốp! Một cái tát giáng vào mặt Thư. Một khắc sau đó là cả một sự hả hê, vui vẻ dù đó chỉ là một cái tát nhỏ sau gần năm tháng tôi bị cô lập.
Thư khá bất ngờ trước cái tát của tôi, cô ta mở to mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc rồi ngay sau đó khuôn mặt chuyển sang tức giận.
“Đây rồi, khuôn mặt của một con quỷ” Tôi nghĩ thầm.
***
Tay tôi xuất hiện một vết rách dài, ướm máu.
Không phải là vì vấp phải một cục đá hay cái nhành cây nào đó mà đó là cái hậu quả của việc ẩu đả với Thư ngày hôm qua.
Trong lúc giận dữ cô ta đã lấy cái compa trên bàn đâm vào tay tôi. Máu chảy khá nhiều, vết rách đau buốt nhưng tôi không khóc, không hiểu vì sao nhưng cũng chẳng đáng quan tâm.
Gia đình Thư đã qua xin lỗi tôi, họ xin mẹ tôi đừng báo cảnh sát và hứa sẽ bồi thường mọi chuyện. Họ đứng ở nhà tôi nghe mẹ tôi nói về chuyện của tôi. Cha tôi lại im lặng, đôi khi tôi không hiểu ông nghĩ gì, có lẽ như trước kia ông đã nói, tôi không phải con ông thật.
Tuy vậy, vào những ngày tôi viện cớ ở nhà vì vết thương, ông lại là người quan tâm tới tôi nhất. Dù nó thông qua những câu nói hững hờ, những lời tiện miệng nhưng nó làm tôi thấy vui. Bên ngoài, mưa bắt đầu nặng hạt. Từng giọt rơi xuống, vỡ ra trên nền đất, tiếng mưa vang đều như một bản nhạc không người chỉ đạo. Tôi thở phào, lâu lắm rồi mới có cảm giác nhẹ nhõm như vậy.
Sanys (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 2152
Hửm? Sao vậy?
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1009
Tôi rất muốn tự sát sau khi xem các Ad kiểm duyệt
Sanys (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 2152
Chào bạn,
Đầu tiên, cám ơn bạn đã chỉnh sửa lại bản thảo tốt hơn. Hy vọng một số nhận xét bên dưới sẽ giúp ích bạn trong việc nâng cao khả năng viết của mình.
Mình nhận thấy rằng bạn đã chỉnh sửa lại đôi chút nội dung tác phẩm và làm nó khá lắng đọng hơn, tuy nhiên đối với mình câu chuyện giống như quả táo chín dở, chưa đến mức độ ngọt của nó làm hấp dẫn người đọc được.
Như mình đã nói, việc mở thắt của bạn chưa thật sự hoàn hảo. Về cơ bản, cái mình nghĩ bạn muốn xoáy sâu vào là sự Cô lập của nhân vật chính, nhưng bạn chỉ mới tả được nó qua hình thức bề ngoài. Mình nghĩ rằng nếu bạn đi sâu vào tâm lý, hoặc miêu tả tâm lý từng giai đoạn thay đổi của những người xung quanh nhân vật chính sẽ tạo được chiều sâu hơn cho toàn câu chuyện.
Dù sao, với việc chỉnh sửa bản thảo mình thấy rằng bạn thực sự để tâm đến nội dung và có tinh thần cầu thị cao. Mình nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế, bạn sẽ sớm đạt được những thành công trong nghiệp viết mà bạn đang theo đuổi thôi :D
Bài của bạn đã được xét duyệt và mở public, cám ơn bạn đã tham gia VnKings. Nhân tiện xin tặng bạn thêm 10 xu để động viên tinh thần tác giả :)
Hy vọng là mình sẽ sớm được đọc nhiều tác phẩm của bạn hơn trong tương lai.
Chúc bạn ngày vui,
Kr (7 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 360
Đầu tiên cho mình gửi lời xin lỗi tới 2 admin (nhất là admin Sanys) vì trả lời muộn quá. Thú thật là lúc đó mình viết gửi lên đây rồi xong quên bẵng luôn T.T. Tuần trước cứ lo chuyện học hành vậy là không có thời gian. Hôm nay lò mò lên vnkings nhưng không thấy cái thông báo nào cả, nhìn qua mới thấy truyện của mình chưa kiểm duyệt vậy là giật cả mình.
Cảm ơn 2 admin đã nhận xét truyện của mình, lần đầu viết thể loại này nên hơi khó khăn, thắt nút- mở nút còn chưa tốt. Tối nay mình sẽ chỉnh sửa và thêm một số chi tiết vào bản thảo. Lâu lắm rồi mới đọc được cái nhận xét đúng nghĩa khen chê như vậy, thực sự là rất vui.
Phan Hồng (7 năm trước.)
Level: 13
Số Xu: 222
Bon chen tí. :v
Phần in đậm mình thấy không ổn mặc dù không biết nói thể nào để bạn hiểu ý của mình. Kiểu như nó thiếu một dấu ngắt vì câu đó liền mạch quá, đọc lên thấy hơi... khó đọc. :v
Sai chính tả:
Câu này ban đầu mình định phản bác lại vì mình thấy sâu với gà chẳng liên quan. Nhưng sau một hồi gõ phím thì mới ngớ ra, gà nó ăn sâu. Hu hu.
Từ "chúi" mình có tham khảo từ điển, thì đây là hành động "Ngả đầu về phía trước". Nếu dùng từ "chúi" trong tình trạng "ngã về phía sau" thì có vẻ vô lý. Mình thấy ở đây nếu bạn sử dụng "ngã ngửa" thay cho "ngã chúi" thì có vẻ hợp lý hơn.
Như Sanys đã bình luận, câu này bạn thiếu mất động từ miêu tả hành động của Thư đã tác động lên nhân vật tôi.
Cái này mình có ý kiến khác với Sanys nhé. Có thể là nhân vật tôi đang ngồi cạnh cửa sổ. Mà cửa sổ bệnh viện thì... cũng tùy từng bệnh viện. Nhiều bệnh viện Hồng thấy cửa sổ nơi bệnh nhân điều trị còn chả có mái che vì họ sử dụng cửa gấp, cửa sập. Và vì Hồng ngày nào cũng ngồi cạnh cửa sổ nên Hồng cũng hơi biết tí ti. Cửa sổ chỗ Hồng có mái che rộng 0.5 mét. Lúc trời mưa, tia nước nhỏ/hơi nước bắn vào chỗ Hồngngồi. Nếu có gió mạnh và hướng gió thổi từ ngoài vào trong thì ắt hẳn mưa sẽ rơi vào thành/khung cửa sổ hoặc bắn hẳn vào phòng (hãy lưu ý tới tốc độ và hướng gió). Mưa to là sẽ có bọt nè. :v
Nói thêm, nhà Hồng có cái hiên rộng 2 mét, có mái che 2, 3 mét. Thế nhưng khi mưa to, cộng thêm gió to, mưa vẫn bắn vào trong nhà bình thường. :v
Ảnh tìm được trên mạng, cửa sổ bệnh viện khu điều trị. :v
Về cái kết cho truyện thì mình cũng có quan điểm như Sanys.
Mong đọc được nhiều truyện ngắn từ bạn.
Sanys (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 2152
Chào bạn,
Truyện của bạn chưa được duyệt vì vài lỗi sau:
Bạn vui lòng chỉnh sửa lại bản thảo để có thể được duyệt trong thời gian sớm nhất nhé.
Chúc bạn ngày vui,