- Con Chẳng Thể Giận Mẹ
- Tác giả: Be Đẹp Trai
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 2.564 · Số từ: 2047
- Bình luận: 33 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 21 Ngô My Anh Duc Nguyet Elena D. Zunasa Be Đẹp Trai Mèo Mun Đen Quên Rồi Hoa Tuyền Nhi sakura Santa Không Tên Sliver Amethyst Nguyễn Thơ Bạch Tương Linh Bunny Smile Pandora Box Chi Chu Dii Dii Ly Nguyễn Moon Vit Nguyet Linh Yunki Thanh Hà Trà Sữa Trân Châu
Mẹ à,
Tự dưng con thấy con yếu đuối, đáng ghét quá. Cho dù có bất mãn với mẹ thì con cũng chẳng dám nói thẳng mà chỉ có thể ngồi viết những dòng này.
Mẹ biết không? Còn đã từng rất nhiều lần muốn chết đi. Con cảm thấy bản thân được sinh ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Ý nghĩa sao được khi mẹ con lại chẳng yêu thương con.
Con cũng chẳng biết con người có trí nhớ từ khi nào… Nhưng khi con rất nhỏ, trong ký ức của con chẳng có mấy hình bóng của mẹ.
Khi ấy, mẹ hay đi làm xa, cả tháng về có hai ngày, rồi sau đó lại vội vã lên đường. Cuộc sống của con chỉ có bà nội và bố. Mỗi sáng sớm, bố sẽ đánh thức con dậy, đánh răng và thay đồ cho con. Nhưng mà bố lại không biết buộc tóc bởi thế mà tuổi thơ con gắn liền với mái tóc ngắn cũn cỡn.
Nhiều lúc nhìn chúng bạn mặc váy hoa, tóc tết đuôi sam, con đã rất ghen tị, và con bỗng ghét mẹ, ghét mẹ hay đi làm xa, ghét mẹ không dành thời gian cho con, ghét mẹ chẳng tết tóc cho con lần nào. Nhưng, mỗi lần mẹ về, con lại dính lấy mẹ như một cái đuôi mặc dù tối hôm trước con đã tự hứa là sẽ không quan tâm mẹ nữa, sẽ để mẹ xin lỗi, dỗ dành thì con mới chịu mở miệng.
Rồi khi mẹ mang thai em trai con bây giờ, kể từ ấy mẹ nghỉ việc và xin làm cho một công ty gần nhà. Lúc đó con rất vui, nhưng giờ nghĩ lại con vẫn không hiểu là do mẹ tìm được công việc tốt hơn nên không đi làm xa nữa, hay đơn giản chỉ là mẹ yêu thương em trai con và không muốn rời xa nó.
Mẹ có thấy con quái dở không? Suy nghĩ của con thật tiêu cực nhỉ? Nhưng… con chẳng có cách nào phủ định suy nghĩ là mẹ không yêu thương con bằng em trai cả.
Khi em con lên hai và con bảy tuổi, mẹ rất hay mua sữa tươi. Một ngày mẹ sẽ cho em uống sáu, bảy hộp sữa… Nhưng con chẳng được hộp nào cả. Có lần, con thèm quá mà uống trộm một hộp và bị mẹ bắt gặp. Mẹ không nói gì mà cầm hộp sữa trong tay con để lên bàn rồi đánh con. Mẹ đánh đau lắm. Thật đấy, con khóc thét lên, nhưng vẫn cảm thấy thật sự rất đau đớn, từng cơn bỏng rát từ má, lưng và mông truyền đến, mắt con như nhòa đi. Con không hiểu, tại sao con lại không thể uống sữa cơ chứ?
Ngày hôm sau, mẹ mua cho con một cái áo nắng màu hồng rất xinh xắn. Buổi chiều hôm ấy, mẹ dẫn con ra đồng để gặt lúa. Mẹ dúi vào tay con cái liềm mà tay con chẳng thể cầm chắc. Mẹ chỉ nói:
– Làm theo mẹ.
Sau đó mẹ chẳng nói với con lời nào nữa. Đây cũng là câu nói đầu tiên mẹ nói với con từ hôm qua tới giờ. Con vui lắm, vì mẹ không giận nữa rồi.
Con cố gắng cầm liềm và cắt theo mẹ, nhưng con làm rất chậm và nhìn vô cùng nham nhở. Mẹ nhìn thấy mà chẳng nói gì.
Và ngày hôm sau, mẹ đưa con tới ruộng lúa nhỏ hơn chút. Nhưng mẹ lại bỏ đi, để lại con với cái liềm và một chai nước khoáng. Khi ấy con bật khóc, con tưởng như mẹ bỏ con cho ông ba bị rồi.
Mẹ à,
Con cũng chẳng biết con kể câu chuyện lúc nhỏ xíu ấy ra làm gì, trong khi chuyện như vậy luôn xảy ra trong suốt quãng đường tuổi thơ của con nhỉ? Ví như tám tuổi giặt hết chậu quần áo đầy, phải nấu cơm canh, chín tuổi phải đi xới đất… Cứ khi tan học, nghĩ tới hàng đống công việc ở nhà là con lại chẳng muốn bước đi chút nào.
Sự sợ hãi về việc trở về “nhà” cứ kéo dài theo từng ngày tháng.
Rồi hôm ấy, khi con cuối lớp 11, có một chú là bạn cũ của bố tới chơi. Chú ấy mở một phòng khám tư, cũng khá giàu có. Chú ấy hỏi con định thi trường gì. Con nói con muốn học Kinh tế quốc dân, khoa Marketing.
Chú ấy cười cười rồi nói với cha rằng trường đó toàn bọn ăn chơi, đua đòi, con mà học ở đấy có khi chưa kịp ra trường đã làm cái 50 mâm. Chú ấy còn nói, học trường đấy toàn người nhà có công ty, chứ con học làm gì, lên tỉnh học Y, ra trường chú cho làm ở phòng khám.
Khi ấy, mẹ cũng cười và nói:
– Vậy thì nhờ chú.
Mẹ nói câu ấy, là con đã biết rằng mẹ không cho con học trường con yêu thích nữa rồi. Con thật sự sợ hãi, con không cam lòng và cả tức giận nữa. Tại sao mẹ có thể làm theo ý của mẹ như vậy? Mẹ đã từng nghĩ cho con chưa? Mẹ đã từng hỏi con thích gì và con muốn gì chưa? Chưa từng, mẹ chỉ làm như vậy với em trai con thôi.
Và rồi con tìm việc qua mạng, con làm quản lý cho website. Con muốn kiếm tiền tự học đại học, con không muốn tương lai con bị thay đổi bởi bất cứ ai, kể cả mẹ.
Nhưng rồi thời gian học tập của con đã bị cắt bớt đi, bởi những “công việc nhà mà ai cũng phải làm” mẹ giao cho, và cả công việc của website. Thành tích của con dần bị tụt lùi, từ một học sinh top 3 của trường, là học sinh nhiều lần đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi, con trở thành một học sinh tiên tiến, và điểm thi chẳng thể đỗ vào trường con yêu thích, hay trường mẹ muốn.
Con tuyệt vọng, con đã mua thuốc ngủ. Con định sẽ kết thúc cuộc sống của mình tại đây. Con không chịu nổi nữa rồi… Con thật sự quá thất bại, quá hèn nhát, quá vô dụng. Nhưng trong giây phút cầm lọ thuốc ngủ trong tay, đầu con vẫn lóe lên một suy nghĩ: Nếu mẹ gõ cửa, chỉ cần gõ cửa thôi, thì con sẽ không tự tử nữa. Nhưng 5 phút trôi qua, 10 phút nữa qua, nửa tiếng tiếp theo nữa, mẹ vẫn chẳng xuất hiện như con đã tưởng tượng.
Nhưng con thấy bố, bố nhẹ nhàng mở cửa, ngồi xuống cạnh con. Ông ấy cầm lọ thuốc ngủ từ tay con rồi ném ra ngoài vườn. Con im lặng, bố cũng im lặng. Tưởng chừng như một thước phim bị ấn nút tạm dừng vậy.
Lúc lâu sau đó, bố mới giơ tay ôm con. Đây có lẽ là cái ôm đầu tiên bố dành cho kể từ khi mẹ về. Đôi tay đầy vết chai sần sùi chạm vào má con, ngưa ngứa, ran rát.
– Bố xin lỗi, lẽ ra con không nên được sinh ra ở gia đình này, lẽ ra con nên có một cuộc sống hạnh phúc ở một gia đình hoàn chỉnh. Tất cả là do bố sai, trước đây bố không nên làm như vậy.
Bố kể, ngày ấy, bố thích thầm mẹ, nhưng mẹ đã có người yêu và họ đã chuẩn bị gặp mặt hai nhà để cưới hỏi. Bố chặn mẹ trên đường đi làm về, bố nói muốn cưới mẹ. Tất nhiên mẹ từ chối. Bố nói rằng lúc ấy còn quá trẻ và bồng bột, bố cho rằng việc bị mẹ từ chối chính là vả vào mặt, mất hết thể diện đàn ông. Bố với mẹ xảy ra cãi vã, và trong lúc tức giận bố đã làm ra một việc vô cùng tồi tệ. Và đó cũng chính là lí do có con trên đời này.
Lúc nghe bố kể xong con vẫn còn ngu ngơ mẹ ạ. Trước đây con chỉ nghĩ rằng, do con là con gái nên mẹ mới không thích con nhưng con không ngờ rằng sự thật nó còn vượt xa cả tưởng tượng của con như vậy. Con được sinh ra không dựa theo tiền đề hôn nhân, cũng không phải là tình yêu. Mà là sự cưỡng bức. Bảo sao mẹ lại chán ghét con tới vậy.
Nhưng…
Mẹ à, con là một đứa trẻ, và con đâu có lỗi lầm gì đâu. Tại sao mẹ lại vì bất hạnh của bản thân mà thẳng tay tước đi hạnh phúc của con, không cho con hiểu được cảm giác có một gia đình là như thế nào?
Có thể, con là lí do gián tiếp hủy hoại cuộc đời mẹ, nhưng con cũng là một nạn nhân mà mẹ. Con đâu có quyền lựa chọn nơi sinh ra, lựa chọn bố mẹ đâu. Nếu mẹ cảm thấy con là khắc tinh, là thứ đáng ghét, đáng nguyền rủa, thì con xin lỗi mẹ. Dẫu con chẳng biết mình sai ở đâu cả. Con chỉ mong mẹ sẽ nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, sẽ cười với con, ôm con và chuẩn bị bữa sáng cho con như những gì mẹ làm với em trai con vậy. À, nói đúng hơn là em cùng mẹ khác cha. Còn bố của em con, dù bố không nói con cũng có thể đoán ra.
Mẹ à, mẹ trừng phạt bố con, trừng phạt con như vậy vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ mẹ muốn cứ như vậy đến hết đời? Người đàn ông yêu mẹ tới mức nào mới có thể chấp nhận nuôi con của người đàn ông khác, cho nó có điều kiện tốt nhất. Người đàn ông ấy hèn mọn tới nỗi, chỉ cần mẹ nói một thì sẽ không dám nói hai. Người đàn ông đã phải trả cái giá lớn như vậy cho một lần trót dại.
Đúng là bố tổn thương mẹ, mẹ lại trả thù bố cả đời.
Từ hôm ấy, con lao vào học, con cũng không còn dám đối mặt với mẹ nữa. Bởi con sợ thấy ánh mắt chán ghét, hận thù của mẹ, cùng với việc, có lẽ con đã hết hi vọng về tình mẫu tử mà con cần được có rồi. Và điều hạnh phúc đã đến khi con đậu á khoa Marketing, con hân hoan nhập học và tự tìm thêm việc. Con cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, kể cả bố. Con không biết mình làm đúng hay sai, nhưng con cảm thấy làm như vậy thì con sẽ bớt lúng túng hơn. Và còn một lí do nữa là con không thể chấp nhận lí do bản thân tồn tại trên đời.
Nhưng đến hôm nay, khi đã sắp là một người mẹ rồi, con bỗng hiểu ra nhiều điều mẹ ạ. Con biết, chẳng có người mẹ nào không thương con cả, chỉ có điều người ấy có vượt qua trở ngại để thể hiện tình yêu của mình hay không thôi. Mẹ có yêu con đấy, nhưng mà sự hận thù ập tới mỗi khi đối diện với con làm tình yêu của mẹ bị áp xuống, mờ nhòa tới nỗi không ai thấy cả. Nhưng mẹ à, con vẫn chờ một ngày mẹ bỏ được nỗi đau trong quá khứ, bước về phía trước và sẽ gọi con hai chữ: Con gái.
Con vẫn luôn ở đây và muốn có một lần được kể cho mẹ nghe những gì con đã trải qua trong suốt sáu năm qua. Về người đàn ông yêu thương con như bố đã dành cho mẹ, nhưng khác ở điều con cũng yêu người ấy. Về công việc mà con yêu thích, về những dự án mà con đã hoàn thành. Và tất nhiên, đó là cảm xúc vui sướng khi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.
Con gái mẹ.
Nga Thuỳ (4 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 172
Đã đọc....................
Nga Thuỳ (4 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 172
Đã đọc....................
Thanh Hà (4 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2944
Cảm động quá ạ!
Thanh Hà (4 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2944
Tặng bạn!
Moon Vit Nguyet (4 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 9
không biết liêu đây có phải cuộc đời của chính tác giả không nhưng đã từng có những mảnh đời bất hạnh như thế! một người mẹ một người phụ nữ tốt nên yêu thương con minh dù nó có sinh ra ở bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng, vì một nửa dòng máu là của mình, biết là rất khó nhưng đó là điều phải làm, vì đứa trẻ thơ vô tội, mong sao người trong cuộc có thể vươn lên khỏi số phận nghiệt ngã, bất chấp mọi thứ mà sống tốt vì cuộc đời chỉ có một lần..
Moon Vit Nguyet (4 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 9
ủng hộ cho tác giả ngày càng nhiều thành công.
Pandora Box (4 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 35
ra đây là truyện em bảo anh đọc á Bunny, cũng buồn nhỉ
Ly Nguyễn (4 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 16
ủng hộ tg
Ly Nguyễn (4 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 16
cảm động quá
Dii Dii (4 năm trước.)
Level: 3
Số Xu: 15
Ủng hộ tác giả ^^