Đất nước và em

Đất nước và em
Thích

Cuộc sống phải trải qua những ngày mưa giông mới biết yêu thêm những ngày nắng, phải trải qua bão tố mới trân trọng những giây phút yên bình. Cầm tay nhau bước qua những thăng trầm của cuộc đời mới biết trân trọng hạnh phúc giản dị mà ta đang có thật quý giá. Những sóng gió của cuộc đời đôi khi buộc ta buông tay nhau vì rào cản quá khứ, vì hoàn cảnh gia đình hay vì muôn vàn lí do khác mà ta để lạc mất nhau giữa biển trời mênh mông. Để rồi khi gặp lại, ánh mắt đó vẫn khiến ta xuyến xao như thuở ban đầu.

Tôi bước ra ban công và hít một hơi thật sâu, cái lạnh nơi núi rừng Tây Bắc thật khiến một người mới như tôi có chút không quen. Dù mới là đầu tháng mười nhưng cái lạnh đó thật khác biệt với cái lạnh của quê hương tôi, điều đó làm tôi thật nhớ Hà Nội. Nhớ gia đình, nhớ người con gái làm hậu phương cho tôi nhưng cô ấy đã rời xa tôi chỉ vì sự ngăn cấm của gia đình. Một câu chuyện thật buồn giữa hậu phương và người lính. Nghĩ lại quãng thời gian đó thật đẹp, tôi mỉm cười trong vô thức. Bỗng một tiếng gọi vang lên phía sau tôi:

– Chàng thanh niên! Đang mơ mộng gì đấy hả?

Tôi giật bắn mình quay lại đằng sau, đứng nghiêm, giơ tay chào điều lệnh. Con người đó, tôi chỉ cần nghe tiếng nói của thầy ấy là sẽ không nhầm với ai được. Đó là thầy Hùng, thầy là đồn trưởng của đồn biên phòng chúng tôi. Thầy ra hiệu cho tôi hạ tay xuống và nói:

– Hôm nay đồng chí xuống bản để giúp các cô giáo miền xuôi đến vận động các gia đình trong bản đưa con em mình đến điểm trường. Danh sách các giáo viên và các gia đình ở đây.

Vừa nói, thầy vừa đưa cho tôi một ghim tài liệu. Tôi đưa tay nhận ghim tài liệu của thầy và về tư thế đứng nghiêm cho đến khi thầy đến cuối cầu thang. Tôi cầm tập tài liệu mở ra xem, lướt qua một lượt. Tôi dừng mắt lại ở một cái tên quen thuộc, cái tên mà tôi cả đời sẽ chẳng thể nào quên được. Tại sao em lại đến đây, anh đã đi xa như vậy rồi mà em vẫn không chịu tha cho anh sao? Em có biết là nếu anh gặp em bây giờ thì anh sẽ không cầm lòng được. Tôi thở dài rồi bước vào trong phòng, mặc quân phục lên và nhìn mình trong gương. Tôi nhớ lại câu chuyện tình đầy chông gai của tôi và em.

Tôi là một người chiến sĩ của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Sáu năm trước, tôi nghe theo tiếng gọi của con tim và sự đam mê với ngành quân đội nên đã nộp hồ sơ đăng kí dự tuyển vào trường Sĩ quan Chính trị. Tôi đỗ đại học trong niềm vui của gia đình, họ hàng và đặc biệt là niềm vui của em. Em chính là người con gái hậu phương của tôi. Người con gái với mái tóc dài, làn da trắng, đôi mắt long lanh với hàng mi cong. Chính vẻ đẹp đó làm tôi xao xuyến. Em là Ngọc, là cô bạn cùng bàn với tôi suốt ba năm cấp ba. Thực ra quanh em cũng có rất nhiều vệ tinh theo đuổi, còn tôi chỉ là một cậu bạn cùng bàn. Dù cơ hội của tôi rất thấp nhưng vào buổi học cuối cùng, tôi đã lấy hết dũng khí để nói lên nỗi lòng của tôi và thật may mắn, em đã đồng ý. Hai đứa cùng dắt tay nhau bước vào trường đại học. Tôi đỗ trường Sĩ quan Chính trị còn em đỗ Đại học Sư phạm Hà Nội.

Ngày tiễn tôi lên xe nhập trường, đôi mắt ngấn lệ, em nói:

– Anh đi rồi cũng đừng lo cho em, em đủ mạnh mẽ để làm hậu phương vững chắc cho anh. Đừng lo nhé!

Tôi đặt lên trán em một nụ hôn thật lâu rồi thì thầm với em:

– Chờ anh nhé! Đợi khi cầu vai anh một gạch hai sao, thì vòng nhẫn cưới anh trao tay nàng.

Nói xong tôi bước lên xe, chiếc xe mang theo tình yêu của người lính trẻ dần lăn bánh, tôi nhìn lại phía sau đến khi chiếc xe đi khuất hình bóng em.

Sau lần đó, cứ ba tuần em lại bắt xe lên Sơn Tây để thăm tôi, tình cảm chúng tôi cứ như vậy mà bền chặt hơn, học tập và huấn luyện vất vả nhưng gặp em như làm tôi có thêm động lực phấn đấu. Nhưng có ngờ đâu tưởng như mọi chuyện tốt đẹp nhưng không phải vậy. Bốn năm sau đó tôi tốt nghiệp loại giỏi và được phong hàm trung úy. Tôi lên xe về thăm gia đình trước khi đến nơi công tác mới, tôi gặp lại bố mẹ, anh em họ hàng trong niềm vui và sự tự hào. Tôi đến gặp em và đưa em về thăm lại ngôi trường của chúng tôi ngày xưa. Nắm tay em bước đi trên sân vận động, em hỏi tôi:

– Tại sao anh lại chọn làm lính?

Tôi có đôi chút ngạc nhiên về câu hỏi của em nhưng cũng chỉ cười và trả lời em rằng:

– Đơn giản mà, vì anh yêu đất nước này, anh muốn tự mình bảo vệ những gì thuộc về Tổ quốc, từng tấc đất, từng con người, và em. Tuổi trẻ của anh thật sự khao khát cống hiến.

Em cười một nụ cười thật đẹp, và chính nụ cười ấy đã in sâu vào trái tim tôi một ấn tượng đẹp nhất về hình bóng của em. Hai tuần sau, tôi nhận được công tác điều động tôi đến trường Đại học Quốc gia thành phố Hồ Chí Minh làm sĩ quan biệt phái để giảng dạy bộ môn triết học Mác Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh trong một năm. Lần này đi xa lâu như vậy, người tôi lo lắng nhất là Ngọc, cô ấy đã đợi tôi quá lâu rồi, chưa kịp cho cô ấy một kết cục thì đã lại phải đi tiếp. Ngày tiễn tôi ra sân bay, em nắm tay tôi:

– Em đã chờ anh bốn năm, còn một năm mà, em chờ được. Lần này em không đi thăm anh được như lần trước, nhớ phải nghe điện thoại của em nhé.

Nói xong em ôm lấy tôi, tôi biết em đang cố gắng không khóc để tôi yên tâm công tác. Nhưng lúc này, hành động của em đã phản bội lời nói của em, nước mắt của em ướt đẫm vai áo của tôi. Tôi đặt lên trán em một nụ hôn và nói:

– Một năm thôi em nhé! Chờ anh về.

Tôi bước lên máy bay nhưng lòng ở lại. Những ngày sau đó là những ngày bận rộn với tôi, những giờ lên lớp dày đặc và những tiết học dài hàng tiếng đồng hồ. Mãi đến tối tôi mới có thời gian nghe điện thoại của em. Tối đó, là một buổi tối như bao ngày khác, tôi về phòng và gọi điện thoại cho em. Nhưng giọng em hôm nay có vẻ rất buồn, tôi hỏi em:

– Sao thế? Ai làm công chúa của anh buồn thế này?

Cô ấy trả lời bằng giọng đầy nghẹn ngào:

– Em đi làm thủ tục vay mượn nhưng không được!

– Sao lại thủ tục vay mượn?

– Em đi vay tổ quốc để được gặp anh. Một giờ, một phút, một giây, ngay lúc này.

– Anh cũng nhớ em, sắp rồi, còn hai tháng nữa thôi.

Tôi tạm biệt em rồi cúp máy, định đi ngủ nhưng một tiếng chuông tiếp theo lại reo lên. Bố của Ngọc đang gọi, tôi nhấc máy:

– Cháu chào bác! Muộn rồi bác gọi cho cháu chắc hẳn là có việc gấp đúng không ạ?

– À, bác gọi cho cháu để tâm sự vài lời ấy mà.

– Dạ vâng! Bác cứ nói cháu nghe ạ.

Bác trai từ tốn nói:

– Bác chỉ có mỗi một cô con gái là Ngọc nên là hai bác thương nó nhất, muốn con bé được hạnh phúc, sớm yên bề gia thất. Nhưng cháu lại bận rộn, bác sợ sau này lấy nhau sẽ khổ cho con bé, nên bác sẽ không đồng ý cho hai đứa yêu nhau nữa.

– Thưa bác! Cháu tuy không có thời gian nhiều như người khác nhưng cháu thật sự yêu Ngọc, cháu hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy ạ.

– Cháu không hiểu cho hai bác, cha mẹ nào chả thương con. Cháu công tác ngành này là đặc thù riêng, không hợp với con bé, cháu nên suy nghĩ lại.

Tôi đáp lại bác bằng giọng sửng sốt:

– Nhưng cháu yêu con gái bác là thật, cháu mong hai bác hiểu cho cháu và công việc của cháu ạ.

Im lặng một hồi bố của Ngọc nói với tôi một câu làm tôi suốt những năm sau này ghi nhớ câu nói đó:

– Cháu yêu nó và yêu công việc của cháu, điều đó bác hiểu. Nhưng bác sẽ cho cháu lựa chọn giữa Ngọc và công việc của cháu. Cháu suy nghĩ đi.

Nói xong bố của Ngọc cúp máy, không cho tôi cơ hội giải thích. Đêm đó tôi thức trắng đêm để suy nghĩ về những lời bác ấy nói. Tổ quốc của tôi, tín ngưỡng của tôi, tất cả những gì tôi trân quý nhất phải đặt lên bàn cân để so với người con gái tôi yêu nhất. Bác ấy nói cũng không sai. Các thầy thường nói với chúng tôi rằng ngành này của tôi không phải ai cũng hiểu và thông cảm cho chúng tôi được. Vì vậy tôi đã hạ quyết tâm, mà cũng chính cái quyết tâm đó làm cho tôi hối hận suốt những ngày tháng sau đó. Không phải tôi hối hận vì chọn Tổ quốc mà tôi hối hận vì quá bồng bột. Tôi chọn rời xa Ngọc, cắt đứt mọi liên lạc và không từ mà biệt. Từ sau khoảng thời gian đó, tôi không có tin gì của Ngọc nữa cả. Tôi chọn cho mình một khởi đầu mới. Tôi đã nộp đơn xin cấp trên cho tôi được xung phong lên Tây Bắc làm chính trị viên của trung đội hai thuộc đồn biên phòng Lũng Cú tỉnh Hà Giang.

Suy nghĩ một hồi lâu về câu chuyện xưa cũ của chúng tôi thì chuông điện thoại reo lên. Một giọng nói gấp gáp từ bên đầu kia vang lên:

– Hoàng! Sao không nhanh lên quá giờ là trừ điểm thi đua của trung đội đấy!

Tôi vơ vội chiếc mũ chạy xuống cầu thang. Ngồi trên xe tôi vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa nghĩ làm sao để đối mặt với Ngọc. Rốt cuộc cô ấy lên đây làm gì? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong suy nghĩ của tôi. Tiếng phanh của chiếc xe UAZ làm tôi bừng tỉnh. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà sàn. Tôi quả thực không dám bước xuống xe. Từ trên nhà sàn, một cô gái bước xuống. Đúng là em rồi, hậu phương của tôi, người con gái tôi yêu nhất. Vẫn mái tóc dài, làn da trắng, đôi lông mi cong và nụ cười làm tâm hồn tôi xuyến xao. Tôi mở cửa xe bước xuống. Mặt đối mặt với em, hai đôi mắt nhìn nhau đầy cảm xúc. Tôi nhận ra được trong mắt em sự giận dỗi, sự buồn bã và cả sự nhung nhớ. Tôi không biết em đã trải qua những chuyện gì nhưng có vẻ rất khó khăn. Em ôm lấy tôi rất nhanh khiến tôi không kịp phản ứng:

– Gần hai năm rồi, anh ở đâu vậy? Tại sao ngày đó anh đi rồi không về nữa? Em đi tìm anh ở rất nhiều nơi anh biết không. Họ không cho em biết anh ở đâu vì họ bảo hành tung của anh là bí mật quốc gia, không phải người nhà thì sẽ không được biết. Em đến nhà anh thì bố mẹ anh không chịu cho em biết anh ở đâu. Anh có biết em nhớ anh thế nào không?

Vừa nói cô ấy vừa khóc, nước mắt lã chã rơi trên vai áo của tôi. Bỗng chốc tôi cảm thấy tôi thật vô dụng, tôi chọn bảo vệ Tổ quốc, nhưng lại không thể bảo vệ cho người mình yêu nhất, tôi còn xứng đáng không. Tôi mỉm cười gượng gạo rồi đưa tay lên mái tóc Ngọc:

– Anh xin lỗi! Anh biết là bây giờ nói gì cũng không giải thích hết được cho em.

– Anh không được đi đâu nữa! Ở lại với em, em sẽ không để anh đi nữa đâu!

Tôi nắm lấy tay em và nói:

– Bây giờ nghe anh, mình còn có việc phải làm, sau khi xong việc anh sẽ có nhiều chuyện để nói với em lắm đấy!

Tôi và Ngọc lên xe, chiếc xe từ từ đi về phía bản. Công việc vận động bà con nơi đây của chúng tôi khá dễ dàng vì người dân rất có niềm tin vào bộ đội biên phòng chúng tôi và các cô giáo từ dưới xuôi lên. Tôi chợt nhận ra, cô bé đứng trước mặt tôi không còn là cô bé Ngọc luôn làm nũng mối khi tôi về phép, luôn dính lấy tôi mỗi lần đến chỗ đông người. Mà giờ đây đứng trước mặt tôi là một nhà giáo thực thụ, một người giáo viên nhân dân. Em đã trưởng thành rồi, gần hai năm qua em đã lớn thật rồi. Sau khi chúng tôi xong việc, trời đã quá trưa. Ngồi trên xe, em hỏi tôi:

– Tại sao anh lại chọn nơi này thế?

Tôi không nói gì chỉ cười rồi đáp:

– Nếu em muốn biết, anh sẽ đưa em đến một nơi.

Sau khi ăn trưa ở đồn biên phòng, tôi chở em đến nơi được gọi là niềm tự hào của Tổ quốc, nơi địa đầu đất nước. Đó là cột cờ Lũng Cú. Đứng trên đỉnh của cột cờ, tôi nắm tay em và nói:

– Lí do đầu tiên khiến anh chọn Tây Bắc làm nơi công tác mới là đây. Bên trên là lá cờ Tổ quốc có thể xem là huyền thoại, phía dưới kia là cao nguyên đá Đồng Văn. Cảnh đẹp nơi đây thật khiến người ta mê say. Em hãy nhìn xuống đó, toàn bộ khung cảnh này là Tổ quốc của chúng ta, Tổ quốc mà anh và các thế hệ cha ông chúng ta hằng bảo vệ.

Vừa nói, tôi vừa đứng nghiêm, giơ tay chào lá cờ đang tung bay trên cột cờ. Với tôi, lá cờ đó không chỉ là tín ngưỡng, là tình yêu của trái tim nhiệt huyết mà là cờ đó còn là niềm tự hào. Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, cái ánh mắt khi xưa tôi đã từng tự hứa sẽ không gặp lại nữa, Ngọc nói:

– Tổ quốc của anh lớn lao như thế, nhưng thế giới của em chỉ thu bé lại bằng anh thôi.

Tôi cười tươi và nói:

– Còn một lí do nữa khiến anh yêu nơi này, đi theo anh.

Tôi lái xe đưa Ngọc đến đài tưởng niệm Vị Xuyên. Đưa em lên đài tưởng niệm thắp hương, sau khi thực hiện nghi lễ xong tôi nắm tay em đưa qua một bia đá khắc hai câu thơ:

“Sống bám đá đánh giặc

Chết hóa đá bất tử.”

Tôi nói:

– Lí do thứ hai khiến anh yêu nơi này là khi ở nơi đây, anh sẽ không quên rằng anh là một người lính của Tổ quốc. Sống là con của Tổ quốc, chết là ma của nước nhà. Chiến đấu giữ từng tấc đất đến hơi thở cuối cùng.

Ngọc quay ra nắm lấy hai tay tôi và nói bằng giọng nhẹ nhàng:

– Em đã hiểu vì sao anh lại yêu nơi đây như vậy. Anh bảo vệ Tổ quốc, em bảo vệ anh. Hãy để em yêu anh thêm một lần nữa, yêu anh cũng giống như em đang yêu Tổ quốc vậy.

Tôi nhìn em và hỏi:

– Tại sao em lại chạy lên nơi rừng núi này vậy?

Ngọc đáp:

– Em đi tìm anh rất lâu, rất lâu nhưng không có kết quả. Em nhớ anh từng nói tuổi trẻ là phải sống cống hiến, sống cho đẹp. Vì không tìm được anh nên em quyết định sẽ sống theo lối sống của anh để tìm một chút an ủi. Em đăng kí tình nguyện lên đây làm giáo viên và rồi em gặp anh.

Cảm giác của tôi lúc đó thật tội lỗi và áy náy. Lúc đó, tôi như tìm lại con người dũng cảm của tôi. Tôi không muốn mất em một lần nữa. Lần này anh sẽ che chở cho em, chống lại mọi sự phản đối và kiểu gì anh cũng sẽ cưới được em. Vì người con gái trước mặt tôi đây là thiên sứ bước vào đời tôi một cách nhẹ nhàng và đầy tinh tế. Trong ánh chiều tàn của Vị Xuyên, hai bóng hình trẻ trung với hai con tim đang dần hòa chung nhịp đập.

Câu chuyện của chúng tôi ngang trái như vậy nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ tới các bạn. Nếu bạn yêu họ thì hãy dũng cảm đứng dậy và thổi bay mọi định kiến xã hội và gia đình để gìn giữ tình cảm và bảo vệ hạnh phúc. Những người lính như chúng tôi thì họ sẽ có hai tình yêu, một tình yêu trong ngực và một tình yêu trên vai. Hai tiếng Tổ quốc cũng từ đó mà trở nên thật quan trọng.

Bài cùng chuyên mục

Cỏ

Cỏ (3 năm trước.)

Level: 11

77%

Số Xu: 6968

May quá cuối cùng cũng kết thúc có hậu. May cho cô giáo Ngọc cuối cùng cũng dũng cảm để có được tình yêu của mình. Mong là trong tình yêu ai cũng có thể vượt qua được như họ


Bodhi

Bodhi (3 năm trước.)

Level: 16

82%

Số Xu: 20412

Bodhi đã tặng 500 Xu cho Tác Giả.

Cảm ơn tác giả. Bài viết rất hay ?


Thành Viên

Thành viên online: và 84 Khách

Thành Viên: 63323
|
Số Chủ Đề: 9320
|
Số Chương: 29098
|
Số Bình Luận: 118898
|
Thành Viên Mới: Thanh Đào

Zing Audio Truyện

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương