Chương 4
—————————
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ ra chơi sắp kết thúc. Sân trường vẫn rộn ràng tiếng nói cười, nhưng Hà Thanh Di và Diệp Tố Tâm chỉ đứng lặng trong khoảnh khắc của riêng mình.
“Cậu không sao chứ?” Diệp Tố Tâm hỏi, giọng cô không lớn, nhưng đủ để vượt qua mọi ồn ào xung quanh.
Hà Thanh Di mím môi, đôi mắt cậu khẽ cụp xuống. “Không sao đâu… Cảm ơn cậu.”
Diệp Tố Tâm mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu một cái như muốn tiếp thêm sức mạnh. “Nếu có chuyện gì, cứ nói với mình.”
Tiếng loa vang lên, giục giã học sinh trở về lớp. Diệp Tố Tâm khẽ gật đầu, rồi quay lưng bước đi, để lại Hà Thanh Di với đôi mắt phảng phất một tia sáng, nhỏ nhưng đầy hy vọng.
Cậu hít một hơi thật sâu trước khi bước theo dòng người. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy mọi thứ không còn quá nặng nề nữa
————————–
Buổi họp quan trọng đang diễn ra trong phòng họp rộng lớn của tập đoàn, nơi những gương mặt sáng giá của giới doanh nhân, các giám đốc cấp cao, và cổ đông có mặt đông đủ. Vũ Hạo Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình trình chiếu các số liệu và kế hoạch của dự án mới mà công ty đang triển khai. Mọi thứ vẫn suôn sẻ cho đến khi một đề xuất mới được đưa ra.
Một trong những đối tác lớn của tập đoàn, một người đàn ông trung niên, tự tin lên tiếng: “Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này. Dự án này sẽ mang lại lợi nhuận cực kỳ lớn, dù có ảnh hưởng một chút đến môi trường. Chúng ta có thể bù đắp sau, nhưng lợi nhuận là điều quan trọng nhất.”
Vũ Hạo Thiên ngồi yên, trong lòng anh đang dâng lên những mâu thuẫn. Đề nghị này tuy có lợi về tài chính, nhưng lại có những hệ quả tiêu cực không thể tránh khỏi. Sự im lặng trong phòng họp càng lúc càng dày đặc khi những cổ đông khác bắt đầu ủng hộ ý tưởng đó. Anh cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa phòng họp, làm mọi người ngừng lại. Hà Thanh Di – một học sinh tham gia một buổi thảo luận hợp tác giữa trường và tập đoàn – đang đứng ở đó. Cậu không hề có ý định tham gia cuộc họp, nhưng vì dự án liên quan đến một môn học cậu đang nghiên cứu, cậu được mời đến để nghe và thu thập thông tin.
Ánh mắt Vũ Hạo Thiên lóe lên bất ngờ khi nhìn thấy Hà Thanh Di, cậu không phải là một phần của cuộc họp này, nhưng lại có mặt ở đây. Hà Thanh Di cảm nhận được ánh mắt của anh, nhưng lại cảm thấy rất bối rối khi tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Một giám đốc khác trong cuộc họp lên tiếng: “Cậu Hà, có điều gì muốn chia sẻ không? Chúng tôi đang thảo luận về một dự án quan trọng.”
Hà Thanh Di nuốt khan, cảm thấy tim mình đập nhanh. Cậu chỉ là một học sinh, không hề có quyền can thiệp vào những quyết định của các vị giám đốc và các đối tác lớn. Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy có một thứ gì đó không thể im lặng được. Cậu nhìn thấy những con số và những lời thảo luận về lợi nhuận, nhưng lại không thể bỏ qua những hệ quả tiêu cực mà dự án này sẽ gây ra.
“Thực ra… tôi không phải là người có chuyên môn về kinh doanh hay tài chính, nhưng…” Cậu bắt đầu, giọng nói run rẩy nhưng vẫn kiên quyết. “Nếu chúng ta tiếp tục với dự án này, sẽ có những tác động xấu đến cộng đồng và môi trường. Chúng ta có thể thu lợi về tài chính, nhưng liệu có đáng để đánh đổi những giá trị đó không? Không phải chỉ vì lợi nhuận mà chúng ta có thể bỏ qua hậu quả về lâu dài.”
Cả phòng họp lặng đi một giây. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hà Thanh Di. Những cổ đông và giám đốc bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau. Vũ Hạo Thiên im lặng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Di, cảm giác như những lời nói của cậu như một lời nhắc nhở mà anh không thể bỏ qua.
Hà Thanh Di ngập ngừng nhìn xung quanh, cậu cảm thấy mình như đang đứng trên một sân khấu lớn với ánh đèn chiếu sáng, và dù chưa bao giờ tự tin trong những tình huống như thế này, nhưng cậu vẫn tiếp tục, cố gắng mạnh mẽ.
“Chúng ta có thể tìm cách khác để phát triển mà không phải hy sinh những giá trị cốt lõi của xã hội. Dù sao thì, một công ty cũng cần phải có trách nhiệm với cộng đồng, không phải chỉ là số liệu và lợi nhuận” Hà Thanh Di tiếp tục, giọng nói có phần rụt rè nhưng đầy thuyết phục.
Vũ Hạo Thiên không nói gì ngay lập tức, nhưng trong lòng anh, những lời nói của cậu như một cú sốc nhẹ. Anh chưa từng bao giờ phải suy nghĩ quá sâu về những vấn đề như vậy. Hôm nay, trong cuộc họp này, chính Hà Thanh Di – một học sinh, một người vốn nhút nhát và chưa từng chia sẻ quan điểm gì với anh – lại làm anh phải nhìn lại toàn bộ quan điểm của mình về đạo đức trong công việc và sự phát triển bền vững.
Vũ Hạo Thiên chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu sót trong việc đưa ra quyết định, nhưng giờ đây, những lời của Hà Thanh Di như một gợi ý mạnh mẽ khiến anh không thể bỏ qua. Tuy không có ý định làm thay đổi cuộc họp hay đưa ra quan điểm cá nhân, nhưng cậu đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong suy nghĩ của anh.
———————-
Sau cuộc họp căng thẳng, Hà Thanh Di ngồi lặng lẽ bên một góc cửa sổ, cốc cà phê được đặt trước mặt nhưng chưa hề được động tới. Ánh mắt cậu dõi ra ngoài đường phố, lòng vẫn còn hồi hộp vì những lời nói trong phòng họp vừa rồi.
“Không ngờ, cậu lại có thể thẳng thắn như vậy.”
Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau, làm Hà Thanh Di giật mình quay lại. Vũ Hạo Thiên đứng đó, vẫn trong bộ vest lịch lãm. Anh nhìn cậu một cách chăm chú, ánh mắt chứa đựng sự tò mò khó giấu.
“Anh… làm gì ở đây?” Hà Thanh Di hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng hơi run.
“Chỉ là muốn cảm ơn” Vũ Hạo Thiên đáp, kéo ghế ngồi đối diện cậu mà không đợi lời mời. “Lời nói của cậu hôm nay, tôi nghĩ, đã làm tất cả chúng tôi phải suy nghĩ lại.”
Hà Thanh Di cúi đầu, khẽ mím môi. “Tôi… tôi không có ý muốn can thiệp quá nhiều. Chỉ là… tôi nghĩ không nên im lặng.”
“Cậu đã không im lặng. Đó là điều tôi ngưỡng mộ, tôi tên Vũ Hạo Thiên, hình như tôi vẫn chưa biết tên của cậu thì phải?”
“T-….Tôi tên Hà Thanh Di” Đứng trước mặt anh thật sự làm cậu bối rối không thể nào diễn tả được, từng lời thốt lên đều kèm theo sự phòng bị
Hà Thanh Di ngước lên, ánh mắt gặp phải cái nhìn đầy nghiêm túc của Vũ Hạo Thiên. Trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn. Người đàn ông này hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng. Vị chủ tịch thường thấy trên tạp chí, với vẻ ngoài lạnh lùng và quyền uy, giờ lại ngồi đây, thừa nhận rằng mình đã chịu ảnh hưởng từ lời nói của một học sinh như cậu.
“Nhưng… tôi nghĩ những gì tôi nói chỉ là ý kiến cá nhân. Có thể không phù hợp với cách tập đoàn vận hành” cậu lắp bắp, không biết phải phản ứng thế nào.
“Đôi khi, chúng ta cần những góc nhìn khác biệt để nhận ra điều mà bản thân đã bỏ lỡ” Vũ Hạo Thiên đáp, giọng nói trầm thấp nhưng đầy trọng lượng. “Cậu có bao giờ nghĩ rằng mình có thể là người đưa ra ý kiến làm thay đổi cách chúng tôi nhìn nhận vấn đề không?”
Hà Thanh Di lắc đầu, cậu không quen được chú ý, càng không quen khi những lời nói của mình lại có trọng lượng đến thế.
“Tôi không nghĩ mình đủ sức làm điều gì lớn lao như vậy” cậu đáp, mắt vẫn tránh đi ánh nhìn của Vũ Hạo Thiên.
“Có thể cậu không nhận ra” Vũ Hạo Thiên nói, khẽ nghiêng người về phía trước, “nhưng những lời nói đơn giản, chân thật đôi khi có sức mạnh hơn bất cứ bài diễn thuyết phức tạp nào.”
Sự im lặng bao trùm giữa hai người trong một khoảnh khắc. Ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối ngày đang dần tắt, để lại một màu cam dịu dàng phủ lên cảnh vật.
“Vậy…” Hà Thanh Di cất giọng sau một lúc, “anh nghĩ… tôi đã đúng sao?”
Vũ Hạo Thiên nhếch môi cười nhẹ. “Cậu không chỉ đúng. Cậu còn khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi, cần phải lùi lại một bước để nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.”
Đó là lần đầu tiên Hà Thanh Di thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Và cậu không biết vì sao, nhưng điều đó lại khiến tim cậu ấm áp lạ thường.
Cuộc trò chuyện giữa Hà Thanh Di và Vũ Hạo Thiên vẫn tiếp diễn trong không khí nhẹ nhàng, nhưng những lời của anh đã khiến tâm trạng cậu rối bời. Cậu không quen với việc được người khác lắng nghe một cách nghiêm túc đến vậy, đặc biệt là từ một người như Vũ Hạo Thiên.
“Vậy, cậu nghĩ rằng… sự giàu có không phải là tất cả?” Vũ Hạo Thiên hỏi, ánh mắt đầy suy tư, nhưng không có sự ép buộc nào.
Hà Thanh Di nhìn xuống cốc cà phê đã nguội, cảm thấy không thể giữ vững tinh thần lâu hơn. Cậu cảm thấy không thoải mái khi phải chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình quá nhỏ bé trước một người như Vũ Hạo Thiên.
“Thực ra… tôi không nghĩ mình có thể hiểu hết những gì anh nói” Thanh Di lầm bầm, ánh mắt lại cúi xuống, không dám nhìn anh quá lâu.
Không khí dần trở nên im lặng, chỉ có tiếng máy lạnh nhẹ nhàng hoạt động. Cảm giác này khiến Thanh Di càng cảm thấy mình đang bị quá sức khi đối diện với một người như Vũ Hạo Thiên. Cậu đã nói đủ rồi, và bây giờ chỉ muốn rời đi, tránh xa khỏi cái không gian đầy sự nghiêm túc và căng thẳng này.
Cậu đứng dậy một cách vội vã, đôi tay cầm cốc cà phê có phần hơi run. “Tôi… tôi phải về” Thanh Di nói, giọng có chút lạ lẫm, như thể đang cố gắng thoát ra khỏi một cuộc trò chuyện quá nặng nề.
Vũ Hạo Thiên nhìn theo cậu, sự im lặng kéo dài vài giây. Anh có thể thấy rõ rằng Thanh Di không thoải mái, và mặc dù không muốn làm cậu khó xử, nhưng anh lại không thể để cậu rời đi một cách đơn giản như vậy.
“Khoan đã” Vũ Hạo Thiên gọi, giọng anh dịu dàng nhưng vẫn đầy sự kiên quyết.
Thanh Di quay lại, nhìn anh với vẻ mặt không rõ ràng. “Có chuyện gì sao?”
Vũ Hạo Thiên đứng dậy, bước lại gần, nhưng không tiến quá gần. “Cậu không cần phải vội vàng như vậy” anh nói, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng, không có áp lực. “Tôi không muốn cậu cảm thấy như vậy, nhưng nếu cậu muốn đi… thì cũng đừng để nó là một quyết định vội vàng.”
Thanh Di ngừng lại một chút, cảm giác trong lòng cậu như đang bị xáo trộn. Cậu không hiểu tại sao lại có chút gì đó muốn ở lại, nhưng cũng không thể giải thích được. Cảm giác ấy chỉ là một sự lo lắng không thể diễn tả thành lời.
“Anh nói vậy là sao?” Cậu hỏi, có chút lạ lẫm nhưng cũng không quá cứng nhắc.
Vũ Hạo Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu, không rời đi. “Tôi chỉ nghĩ rằng… cậu có thể ở lại thêm một chút nữa, nếu không phiền” anh nói, giọng nói này không hề có sự ép buộc, chỉ đơn giản là sự quan tâm.
Hà Thanh Di cảm thấy như có một chút gì đó nhẹ nhàng trong lòng, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng đối diện với tất cả. “Tôi… tôi không thể” cậu đáp, nhưng lần này giọng cậu đã nhẹ nhàng hơn, có chút phân vân.
Vũ Hạo Thiên đứng lặng im, rồi một lúc sau, anh chỉ gật đầu. “Không sao” anh nói, nhưng trong ánh mắt lại có sự kiên nhẫn. “Nếu cậu cần thời gian… tôi sẽ đợi.”
Thanh Di cảm thấy hơi choáng ngợp với cách Vũ Hạo Thiên đối xử với mình, và dù cậu vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng, nhưng ít nhất, lời nói của anh cũng khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp và sự quan tâm mà cậu không hề tìm kiếm từ người khác. Dù cậu đã có Tố Tâm bên cạnh, nhưng cảm giác này là khác biệt – một sự kết nối khác, không dễ dàng để cậu giải thích.
Cậu gật đầu, rồi bước ra khỏi quán cà phê. Lần này, cậu không cảm thấy lo lắng hay căng thẳng như lúc trước. Dù mối quan hệ giữa cậu và Vũ Hạo Thiên vẫn chưa rõ ràng, nhưng có một thứ gì đó đã thay đổi – một điều gì đó nhỏ bé nhưng đủ để khiến Thanh Di nhận ra rằng mình không hẳn cô đơn, và rằng, ít nhất, có những người sẵn sàng lắng nghe cậu.
Cậu đi được một đoạn ngắn, bỗng nhiên, một tiếng gọi vang lên sau lưng, rõ ràng và đầy chân thành.
“Thanh Di!” Giọng Vũ Hạo Thiên vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng không chút áp lực, chỉ là một lời nhắc nhẹ nhàng. “Khi nào cậu sẵn sàng, ta sẽ gặp lại ở quán cà phê mà chúng ta lần đầu gặp nhau nhé.”
Thanh Di khựng lại, bước chân chùng lại. Lời nói ấy, đơn giản nhưng đầy sự chân thành, như một lời mời gọi không vội vàng, không ép buộc. Nhưng tại sao, trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu lại có cảm giác như bị níu lại? Cảm giác ấy chẳng khác gì lần đầu tiên bước vào quán cà phê, khi mọi thứ chưa rõ ràng nhưng lại có một sự kết nối lạ lùng, khó giải thích.
Cậu quay lại, và ánh mắt của Vũ Hạo Thiên vẫn không thay đổi. Chỉ là một ánh mắt, nhưng có vẻ như chứa đựng cả một thế giới. Không có sự gượng ép, không có áp lực, chỉ có sự kiên nhẫn đến lạ kỳ. Anh không hối thúc cậu, không làm cho cậu cảm thấy mình phải lựa chọn ngay lúc này.
Hà Thanh Di chỉ đứng đó, im lặng nhìn anh, cảm giác lòng mình có chút bối rối nhưng cũng ấm áp lạ thường. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục bước đi, nhưng trái tim cậu lại đập mạnh hơn một chút. Lần này, không phải cảm giác mơ hồ, mà là một cảm giác mới mẻ, như thể có một sự thay đổi nào đó vừa được gợi mở.
Cậu không biết khi nào sẽ quay lại gặp Hạo Thiên, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được rằng mình không đơn độc, không phải một mình trong thế giới rộng lớn này.
————————-
Căn phòng nhỏ ngập tràn ánh nắng chiều dịu nhẹ. Thanh Di ngồi co ro trên ghế sofa, hai tay siết lấy mép áo, ánh mắt lấp lửng giữa ngượng ngùng và bối rối. Tố Tâm ngồi đối diện, tay cầm cốc trà nóng, đôi mắt đầy dịu dàng chờ đợi cậu lên tiếng.
Kể từ hôm Tố Tâm ra tay bảo vệ cậu trước những kẻ bắt nạt, tình bạn giữa hai người ngày càng khăng khít. Thanh Di đã dần mở lòng hơn, và Tố Tâm luôn là người kiên nhẫn lắng nghe mọi tâm sự của cậu. Họ thường chia sẻ với nhau mọi chuyện, từ những chuyện nhỏ nhặt trong ngày đến những suy tư khó nói. Cả hai thậm chí đã hình thành thói quen rủ nhau về nhà chơi sau giờ học, nơi những buổi trò chuyện nhẹ nhàng luôn giúp Thanh Di cảm thấy được an ủi và xoa dịu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Mình gặp lại… anh ấy” Thanh Di bắt đầu, giọng cậu nhỏ như thì thầm, như thể chỉ cần nói to hơn một chút, mọi cảm xúc bên trong sẽ vỡ òa. “Vũ Hạo Thiên.”
Tố Tâm không giấu nổi sự bất ngờ, nhưng cô không ngắt lời. Đôi tay khẽ nâng cốc trà, hương thơm thoang thoảng lấp đầy khoảng trống im lặng.
“Anh ấy… hỏi mình một vài điều. Mình đã trả lời, nhưng không nghĩ những gì mình nói lại quan trọng đến thế. Anh ấy lắng nghe, Tố Tâm. Thật sự lắng nghe” Thanh Di hạ giọng, ánh mắt rũ xuống như muốn trốn tránh ánh nhìn của Tố Tâm. “Mình chưa từng gặp ai làm vậy. Nhưng… mình không biết. Mình chỉ là mình thôi, một đứa nhút nhát, không đáng để ai chú ý.”
Tố Tâm đặt cốc trà xuống, đôi mắt ánh lên sự kiên định. “Thanh Di, cậu nói như vậy là không đúng. Cậu không nhận ra thôi, nhưng mình đã luôn thấy cậu có sức mạnh của riêng mình – một sức mạnh từ sự chân thật và lòng tốt. Có lẽ Vũ Hạo Thiên cũng nhận ra điều đó. Vì vậy, đừng tự hạ thấp bản thân, được không?”
Thanh Di mím môi, ánh mắt vẫn bối rối. “Nhưng anh ấy… là một người như vậy. Một người quá xa vời. Anh ấy có thế giới của riêng mình, còn mình thì… không có gì cả.”
Tố Tâm im lặng một lúc, rồi cô đứng dậy, bước đến cạnh Thanh Di. Đặt một tay lên vai cậu, cô nhẹ nhàng nói: “Cậu biết không, thế giới của ai cũng phức tạp, và không ai là hoàn hảo. Quan trọng là liệu cậu có sẵn sàng để bước vào thế giới đó hay không, Thanh Di. Mình sẽ không nói cậu phải làm gì, nhưng nếu cậu thấy điều gì đó đặc biệt ở anh ấy, thì đừng vội từ bỏ. Dẫu sao, cậu xứng đáng được lắng nghe, được yêu thương, và được hạnh phúc.”
Những lời nói của Tố Tâm như một dòng nước ấm chảy qua tâm hồn Thanh Di. Nhưng cùng lúc, trái tim cậu nặng trĩu bởi một câu hỏi không lời giải đáp: liệu Vũ Hạo Thiên thực sự nghĩ gì về cậu? Có phải anh chỉ tò mò, hay còn điều gì đó hơn thế?
Tố Tâm bước về chỗ ngồi, nhưng trước khi ngồi xuống, cô quay đầu lại và nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “Mình chỉ có một điều muốn nhắc nhở. Nếu cậu chọn bước tiếp, hãy chắc rằng cậu hiểu rõ cảm xúc của mình. Và… cẩn thận với những gì mình mong đợi từ anh ấy. Người như Vũ Hạo Thiên có thể tốt, nhưng họ cũng có những áp lực mà cậu chưa chắc đã chịu đựng được.”
Thanh Di ngồi lại trong căn phòng, ánh chiều dần tắt ngoài cửa sổ. Những lời của Tố Tâm vẫn vang vọng trong tâm trí cậu, như một gợi ý, vừa khích lệ vừa cảnh báo. Từ hôm đó, mỗi khi đối mặt với chính mình trong gương, cậu nhận ra mình không chỉ còn là Thanh Di của những ngày trước. Cuộc gặp gỡ với Vũ Hạo Thiên đã khiến trái tim cậu, dù chỉ một chút, trở nên dũng cảm hơn.