- Dưới cơn mưa ngô đồng
- Tác giả: Quách Thái Di
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.000 · Số từ: 2201
- Bình luận: 1 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Lã Xuân Thu Nghé Cam Renna Lovedy Minh Sally
Đây là câu chuyện thiếu niên của chúng tôi.
Con người sau khi lớn lên kí ức sâu sắc nhất của họ là gì? Những chuyện đau buồn hay những chuyện vui vẻ thoải mái. Trong kí ức của tôi, đó là thị trấn nơi tôi sinh ra và lớn lên, ở đó tôi có thể hít thở bầu không khí tự do tự tại, ở đó hồi ức giữa tôi và cậu ấy mãi mãi tươi xanh như tuổi hoa niên chúng tôi đang trải qua. Ánh sáng ở nơi đó luôn sáng sủa và ấm áp dù ngày hay đêm. Ban ngày nhờ muôn ngàn tia nắng. Buổi tối nhờ ánh trăng tròn vành vạnh. Vì thế chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy tận cùng của ánh sáng. Và ở nơi ấy có một con đường nhỏ chạy thẳng đến trường cấp ba được bao phủ bởi mùi thơm của những món ăn vặt, hàng quán bày biện trên vỉa hè và các khóm hoa dại rung rinh trong gió. Phía cuối con đường có cây ngô đồng. Hè về hoa lại nở những bông màu đỏ tươi chói chang đẹp đến xiêu lòng, toàn cây như được bao phủ bởi hoa rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Mỗi khi có cơn gió thoảng qua, hàng ngàn cánh hoa thanh thuần, nhẹ nhàng rơi từ trên cao nương theo gió bay rợp cả một khoảng trời, tạo thành cơn mưa hoa.
Có một truyền thuyết tồn tại lâu đời ở thị trấn nói rằng nếu tỏ tình dưới cơn mưa hoa ngô đồng thì sẽ nhận được một lời chúc phúc của loài hoa này và có một kết cục viên mãn. Người dân quanh vùng truyền tai nhau như thế, tôi chưa được ai tỏ tình nên cũng chẳng biết thực hư ra sao.
Thuở thiếu thời, chúng tôi ngày ngày đi học trên con đường ấy nô đùa trò chuyện, lặng ngắm hoa rơi, tiếng cười khúc khích, tiếng gió xào xạc và cả những tạp âm khác tạo thành một bản hòa tấu du dương. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua quãng đời học sinh tươi đẹp, dù mỗi đứa có những sở thích khác nhau nhưng chúng tôi đều có chung một điểm là ghét những kỳ thi và luôn lo lắng về kết quả đạt được. Chúng tôi dường như có rất nhiều ước mơ, hoài bão nhưng khi nhìn về tương lai chỉ thấy một màu u tối, đơn điệu. Chúng tôi ghét phải đối mặt với thứ gọi là thanh xuân bị kìm hãm, ngây ngô bước đi nhưng lại chẳng nhìn ra con đường phía trước. Có lúc tôi thấy mọi chuyện thật tồi tệ, có lúc lại thấy mọi thứ thật đẹp đẽ.
Thời gian yên ả trôi qua, đến đầu năm lớp mười hai, một biến cố đã xảy ra. Thị trấn nơi tôi ở nhỏ bé, hoang sơ, chỉ có một trường tiểu học, một trường cấp ba và trạm xá. Đường xá thì gập ghềnh, chật hẹp. Vì thế chính quyền địa phương đang lên kế hoạch sẽ chặt bỏ cây ngô đồng để mở rộng thêm nhiều con đường mới lớn hơn, thông thoáng hơn. Tôi đón nhận tin này bằng vẻ mặt hết sức thảng thốt không kém phần đau đớn. Cây ngô đồng phá bỏ, kí ức tuổi thơ của tôi sẽ nát vụn dù cho năm tháng qua tôi luôn cố giữ gìn, vun vén.
Phong bàng hoàng, từ lúc biết tin cậu không nói tiếng nào. Tôi hiểu rõ lòng cậu giờ phút này còn hoang mang, buồn bã hơn cả tôi. Chúng tôi ngồi tựa lưng vào gốc cây, chẳng muốn về nhà, ngồi đến khi trời tối mịt, đến khi trăng lên và các vì tinh tú xuất hiện lác đác trên đỉnh đầu. Hương thơm thoang thoảng đâu đây, là hương của các loài hoa dại. Con đường chợt ngập tràn ánh sáng bởi vô số những con đom đóm bay lơ lửng quanh người chúng tôi như những vì sao rớt xuống trần gian. Khung cảnh thơ mộng, hiền hòa như thế đến một mai sẽ không còn nữa.
“Chúng ta chẳng có tiếng nói gì trong chuyện này cả.” Phong cất giọng, tay cậu vuốt ve một cọng cỏ đẫm sương đêm.
“Họ luôn cho rằng chúng ta chỉ là những đứa trẻ và nhiệm vụ của chúng ta chỉ có học. Nhưng bên cạnh việc học, chúng ta cũng có quyền vui chơi nữa mà.”
“Và dưới gốc cây sẽ là địa điểm tuyệt vời nhất cho chúng ta thư giãn sau những giờ học căng thẳng.”
“Nhưng người lớn không hiểu được điều đó.”
“Đúng vậy, người lớn ai cũng độc đoán và luôn làm theo ý mình.”
Chúng tôi thi nhau ‘lên án’ những kẻ độc tài đang lên kế sách tiêu diệt cây ngô đồng nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng chứ chẳng làm được gì. Đêm đó tôi mất ngủ. Bên kia vầng trăng, tôi nghĩ Phong cũng không chợp mắt được chút nào bởi vì chúng tôi có thần giao cách cảm, luôn thấu hiểu đối phương đang nghĩ gì. Tôi trở mình, trong đầu nảy ra một sáng kiến. Và tôi mong chờ đến mai trời sáng.
Tôi nhờ người thiết kế tấm dải băng rôn có viết dòng chữ to đùng “Phản đối chặt phá cây ngô đồng để xây thêm đường mới.” rồi đem lên huyện trình bày rõ ràng ý kiến cá nhân của mình nhưng tôi chưa phát biểu xong đã bị những người có quyền lực ở đó mắng cho một trận như tát nước vào mặt. Không ai đứng về phía tôi. Không ai nghe tôi nói dù chỉ một lời.
Buổi sáng hôm ấy, tôi trốn tiết, ngồi trên một mỏm đá. Cạnh bên mọc lên một cây con, ra nụ hoa bé tí, hương thơm dìu dịu. Nắng rơi vương vãi khắp con đường lộng gió. Cửa sổ phòng tôi quay về hướng Đông, chỉ cần mở toang cửa sổ là nhìn thấy ngay những bông hoa đỏ thắm bung nở rực rỡ cả một góc trời và nghe tiếng hót lanh lảnh của họa mi.
Vẫn còn nhớ những buổi trưa mùa hè trong lành gối đầu lên thảm lá khô ở một nơi đầy bóng râm, nheo mắt nhìn vòm trời xanh biếc, lắng nghe tiếng gió xào xạc. Dù gió có thổi ấm áp thế nào vẫn không dịu dàng như cơn gió bên cạnh tôi, cậu luôn chìa tay ra mỗi khi tôi bước hụt chân.
Vẫn nhớ những đêm trăng sáng, ánh sáng của trăng, của những con đom đóm lập lòe khiến một góc con đường tỏa ánh hào quang như trong chốn thần tiên. Chúng tôi dựa lưng vào nhau đố rằng ai có thể nghĩ cách để hái được ánh trăng kia… Càng nghĩ đến những điều tốt đẹp, trái tim tôi như khoét rỗng một lỗ thật to đủ để chứa những đớn đau mà các loài cỏ cây phải chịu đựng khi nay mai từng nhát dao vun xuống, chẻ đôi, nhựa cây ứa ra như những giọt nước mắt rơi, lá rụng tơi tả. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi hoảng sợ, nhắm tịt hai mắt.
Có một bàn tay lay vai tôi. Ngước lên, tôi ngạc nhiên. “Chẳng phải giờ này cậu ở lớp sao?”
Phong ngồi xuống, hai chân xếp lại. “Cậu trốn tiết, tớ sao an tâm được chứ? Tớ có nghe chuyện của cậu, cậu thật dũng cảm.”
“Cuối cùng vẫn thất bại đấy thôi.” Giọng tôi buồn hiu.
“Chúng ta nên học cách chấp nhận thôi, cậu ạ. Mới nãy tớ nghe mọi người bàn tán tuần sau họ sẽ bắt đầu chặt bỏ cây ngô đồng.”
Dù đã được biết trước nhưng khi nghe Phong nhắc đến, tôi vẫn mang cảm giác run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Sinh mệnh là bình đẳng. Con người có mạng sống, cây cối cũng có mạng sống. Tại sao họ lại tàn nhẫn chặt phá trong khi cây xanh luôn tỏa bóng mát cho họ?
Mấy ngày gần đây tôi chẳng tập trung được việc học. Ngồi trong lớp, tôi cứ đưa mắt nhìn những nhành hoa, những cành cây ngoài cửa sổ, lòng luôn nơm nớp lo sợ dù rằng Phong đã nói mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong đầu tôi cứ quẩn quanh hình ảnh cây ngô đồng tươi đẹp và tràn đầy sức sống rồi sau một đêm tất cả trở nên xác xơ, tiêu điều. Chúng cứ ám ảnh tôi đến nỗi tôi viết luôn vào bài tập làm văn. Ba ngày sau cô giáo gọi riêng tôi lên phòng giáo viên, hỏi tôi tại sao lại viết vào bài làm những chuyện không liên quan đến đề bài mà cô cho. Tôi thành thật khai báo rõ ràng. Cô thông cảm, không trách mắng gì tôi mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, vô cùng sâu sắc. “Đúng là có một số người lớn không hiểu suy nghĩ của những đứa trẻ mới lớn như em. Những việc mà trẻ con thích thú, yêu quý đối với người lớn lại là vật cản cản trở lợi ích của họ. Chỉ cần em giữ trong tim những kỷ niệm thì dù cây ngô đồng có bị phá hủy cũng sẽ không mất đi. Những gì lưu lại trong tim sẽ mãi không biến mất, không phải sao?”
Tôi bước xuống cầu thang, ngẫm nghĩ. Tôi thừa nhận rằng những lời cô giáo dạy văn nói quả thật chí lý nhưng tôi vẫn cứ thấy bất an. Hình ảnh những con đom đóm sáng lung linh cùng chúng tôi đùa giỡn trong những đêm trăng thanh gió mát cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Dù cho số phận cây ngô đồng có ra sao thì nơi ấy mãi mãi là hồi ức thiếu niên vĩnh hằng, nơi lưu dấu những tiếng cười trẻ thơ của chúng tôi, những cái nắm tay siết chặt và cả nụ hôn phớt nhẹ trên môi.
Một buổi chiều tan học, Phong chợt nói với tôi. “Ngày mai cây ngô đồng bị chặt rồi, tớ còn có chuyện quan trọng cần phải làm trước cây bị chặt.”
“Chuyện gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
Phong cười gãi đầu, nói lấp lửng. “Cậu đợi tớ dưới gốc cây nhé, lát nữa tớ sẽ tới sau giờ tớ phải lên phòng giáo viên có việc.” Nói rồi cậu chạy vụt đi bỏ lại tôi ngơ ngác đứng giữa lớp học. Tôi thật sự muốn biết chuyện quan trọng mà cậu nói. Không lẽ là… nghĩ tới điều ấy, hai gò má tôi bỗng nóng bừng.
Nhưng chiều hôm ấy, tôi đợi hoài mà Phong vẫn không tới. Tôi lủi thủi về nhà một mình. Vừa đặt chân qua thềm cửa, mẹ tôi báo tin rằng Phong gặp tai nạn ở ngã tư, cách điểm hẹn chừng mấy chục mét. Không kịp ăn cơm, tôi vội chạy lên trạm xá thăm cậu ngay. Lúc tôi đến, cậu ngồi đọc truyện trên giường, chân trái quấn băng trắng toát. Thấy tôi, cậu gập quyển truyện lại, nhe răng cười. Tôi mếu máo. “Đã bị như thế này mà còn cười được nữa sao?”
“Chứ cậu bảo tớ phải khóc à?” Phong lí lắc nói, vẻ mặt tươi tỉnh nhưng tôi biết cậu chỉ giả vờ thôi để tôi không bận tâm. Cậu ấy trước giờ luôn là vậy, không bao giờ để lộ vẻ sợ hãi hay âu lo lên trên khuôn mặt. Đột nhiên cậu ấp úng. “Nhưng buổi hẹn của chúng ta… thật ra điều mà tớ muốn nói là… cậu biết về truyền thuyết cây ngô đồng chứ?”
“Tớ hiểu cậu muốn nói gì. Mặc dù có một chút tiếc nuối nhưng dù bày tỏ ở đâu đi chăng nữa thì tình cảm mới là thứ quan trọng nhất.” Tôi lí nhí.
Cậu cười mỉm, choàng tay qua vai tôi, thân thiết.
Một tuần sau, Phong xuất viện. Chúng tôi lại cùng nhau đến trường. Phía cuối con đường không còn cây ngô đồng nữa, chỉ thấy xung quanh từng chiếc lá rơi im lìm nép mình dưới đất. Kí ức tươi đẹp, mộng mơ của chúng tôi dần tàn lụi. Chứng kiến cảnh ấy, lồng ngực tôi đột nhiên co thắt lại.
“Những thứ đẹp đẽ thường trôi qua rất mau.” Giọng tôi gần như vỡ òa chỉ thiếu điều chưa khóc thành tiếng mà thôi.
“Đừng sầu não như thế, tất cả đều nằm ở đây.” Phong đặt tay lên ngực trái mình, động viên tôi sau đó dúi vào tay tôi chiếc lọ thủy tinh. “Quà tặng cậu. Sinh nhật vui vẻ.”
“Hôm nay là sinh nhật tớ sao? Tớ quên mất.” Tôi nhìn chiếc lọ thủy tinh rỗng, tròn mắt. “Đây là…?”
“Đừng bao giờ mở ra nhé, bên trong là gió đấy. Cậu mở ra gió sẽ bay mất.” Phong trả lời, nhìn tôi trìu mến.
Trong giấc mơ của tôi, kí ức mùa hè năm ấy vẫn sáng mãi. Dẫu biết rằng đó chỉ là giấc mơ trẻ con nhưng tôi không bao giờ muốn vuột mất những kí ức đáng nhớ đó. Ngay lúc này tôi đặt tay lên trái tim mình như đang cố gắng níu giữ để mùa hè năm ấy sáng ngời như trong kí ức hôm nào.
Lã Xuân Thu (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1396
Ỏ, truyện dễ thương thật í. Chi tiết chặt cây tự nhiên làm mình nhớ tới phim Flipped. Điều kì diệu đã không xảy ra nhưng đó dường như là nơi bắt đầu tình cảm giữa hai người. Mình cứ bị thích mấy đoạn gần cuối truyên í, cute xỉu.