Giấc mơ màu hoa gió

Giấc mơ màu hoa gió
Thích
  • Giấc mơ màu hoa gió
  • Tác giả: Trầm Mặc
  • Thể loại:
  • Nguồn: tự sáng tác
  • Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
  • Tình trạng: Đã hoàn thành
  • Lượt xem: 1.809 · Số từ: 2516
  • Bình luận: 0 · Bình luận Facebook:
  • Lượt thích: 1 Man Man

Hà Nội, cái giá lạnh của mùa đông thấm dần vào cảnh vật. Phố xá vắng tanh, chỉ có lác đác một vài dáng hình co ro, lầm lũi trên những góc đường, hiên mái. Đêm đã khuya lắm rồi, những hạt mưa li ti lạnh cóng như nước đá lấm tấm trên da thịt đã làm tôi thấm lạnh. Tôi thầm tưởng tượng giờ này mình đang được ở trong căn phòng thân yêu, nơi mà sự ấm cúng dễ thương sẽ ôm trầm lấy tôi bằng một cái ôm thật âu yếm, và khi ấy tôi sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trần đời.

Mới hồi sáng tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày như mọi ngày, “lăn khỏi giường, ăn sáng, đi học (chơi là chính), về nhà, lại học tiếp, đi ngủ.” Ấy vậy mà cái chuỗi hoạt động êm ái của tôi đã bị đảo lộn, và giờ tôi đang lang thang ở đây, trước mái hiên của căn nhà mang số 33, phố Mai Dịch.

Thực ra việc một cậu nhóc mười hai tuổi là tôi, lang thang trên một góc phố hiu hắt giữa đêm khuya. Vào một ngày đông lạnh nhất của thủ đô cũng chả phải vì một biến cố gì to tát lắm. Nó chỉ đơn giản xuất phát từ một lời hứa (ngôn từ thường nặng hơn trọng lượng của nó), cùng với thứ tính cách dở hơi mà bây giờ tôi có thể gọi là “nông nổi tuổi dậy thì,” thế thôi. Hai thứ công thức ấy được bàn tay chúa trời hòa trộn thật khéo léo, và thế là “bùm” tôi đã có một đêm đáng nhớ nhất đời.

Trường tôi vốn xa nhà, nên lúc nào đi học tôi cũng được mẹ đưa đón. Và bị đón muộn giờ là nỗi ác mộng của tôi, cảm giác khi đám bạn thân đã lần lượt về hết. Chỉ còn một mình đứng trên cái vỉa hè trống vắng, lặng nhìn dòng xe cộ đi tới, đi lui là cả một sự cô quạnh đè nén nơi cõi lòng. Nỗi cô quạnh của sự lạc lõng, sự cô quạng của nỗi cô đơn. Con người thì vốn sợ cô đơn, đặc biệt là một cậu nhóc mười hai tuổi thì còn bị nó ám ảnh hơn cả câu chuyện “ông ba bị” thuở bé. Thế là sáng hôm nay, khi đang ngồi sau xe mẹ, tôi với nói:

“Hôm nay mẹ hứa phải đón con đúng giờ đấy!”

Mẹ ban cho tôi một lời hứa thật nhẹ nhàng, bởi hình như lúc ấy bà đang có chuyện gì vui. Thế là cả buổi học tôi an tâm nghịch ngợm đủ trò, từ nói chuyện trong giờ toán đến ngủ gật giờ văn. Hết giờ nghỉ trưa đám bạn chúng tôi lại trốn tiết học ôn buổi chiều, rủ nhau ra nhà thể chất ở sau trường chơi bóng rổ. Buổi học trôi nhanh đến độ khi tiếng trống tan trường vang lên, tôi còn cảm thấy một niềm nuối tiếc còn vấn vương.

Vẫn như thường lệ, tôi khoác ba lô đứng ở vỉa hè đối diện với cổng trường để đợi mẹ. Năm phút, mười lăm phút, rồi một giờ trôi qua mẹ vẫn chưa đến, những cuộc điện thoại không hề đến được đích, những dòng tin nhắn không bao giờ có hồi âm. Sau khi Trọng Hiếu, thằng bạn thân đồng cảnh ngộ với tôi được mẹ nó chở về sau con Lead màu mận chín, với một bộ mặt hớn hở đến đáng ghét thì tôi mới nhận ra được hoàn cảnh éo le của mình. Thâm chí hôm nay, sau lời hứa, mẹ còn đón tôi muộn hơn cả mọi lần đón muộn ngày trước. Đứng trước cổng trường lạnh lẽo, vắng tanh không lấy bóng dáng của một đứa học sinh nào. Tôi bắt đầu trào dâng một niềm uất ức gần như bùng nổ qua hai hàng khóe mi. “Mẹ là đồ nói dối,” “đã vậy đừng mong con về nhà nữa!” Với luồng suy tư u ám phủ đầy khối óc non nớt của mình, tôi bắt đầu lê bước giữa những con phố phủ đầy lá khô, le lói những ánh đèn đường bị vùi lấp bởi vài làn mưa bụi mùa đông. Khi chân đã mỏi, tôi dừng bước ở một căn nhà mang số 33, có mái hiên thật rộng để tránh mưa. Cũng là để ngắm nhìn con ốc sên mang tên thời gian đang ì ạch lê từng bước nặng nề trên con đường hơi tối, thấp thoáng vài bóng hình lẩn khuất trong đêm.

****

   Tôi chắc rằng mình sắp chết, hai tay tôi đã không còn cảm giác nữa rồi. Còn đầu óc tôi thì tê dại đi vì đang phải chống chọi với cái rét. Tôi lặng người ngắm nhìn một vài bóng hình cũng đang co ro vì giá buốt. Họ là những người vô gia cư sống lẩn khuất nơi màn đêm chốn thị thành, lâu nay tôi chưa bao giờ để ý bên cạnh cuộc sống êm ả của mình lại có nhiều người sống lang thang đến thế. Mỗi người mỗi hoàn cảnh, nhưng tôi nghĩ, chẳng có ai điên rồi đến độ tự biến mình thành một kẻ vô gia cư giống như tôi.

Tôi đã mở nguồn điện thoại từ lâu, nhưng vẫn chẳng thấy bất cứ giấu hiệu gì của sự tìm kiếm, lắng lo. Tôi đã bị bỏ rơi? Phải, đúng là tôi đã bị bỏ rơi rồi, như một chú mèo con bướng bỉnh bị chủ nhân nó hắt hủi. Mẹ đã không cần tôi nữa rồi, cũng đúng thôi, bởi vì tôi chỉ là một đứa trẻ phiền phức. Suốt ngày trốn học đi chơi, suốt ngày đòi hỏi, than thở. Nghĩ đến đây tôi không nén nổi nghẹn ngào mà bật khóc nức nở, tôi cứ khóc thật to bởi trong tiềm thức tôi cứ thầm mong rằng, những tiếng nghẹn ngào của mình sẽ đến được với mẹ. Nhớ khi còn nhỏ xíu mỗi khi tôi bật khóc là lại được mẹ âu yếm, vỗ về. Giờ đây tiếng khóc của tôi không thu lại được gì ngoài một vài ánh nhìn hiếu kỳ. Tôi cảm giác mình đang phá vỡ màn đêm, phá vỡ sự yên lắng vốn thuộc về nơi này. Tôi sợ rằng họ sẽ đuổi tôi khỏi chốn nương náu cuối cùng nên chẳng khóc được bao lâu thì tôi cũng nín bặt. Tôi đành ngồi co ro nơi góc tối, run rẩy mường tượng rồi số phận của mình cũng sẽ giống như “cô bé bán diêm” tội nghiệp mà mẹ vẫn kể tôi nghe.

Thời gian vẫn cứ ì ạch lướt đi, đã quá nửa đêm. Tôi cứ lim dim mắt thì lại bị những cơn gió lạnh lùng như một cái roi da quất thẳng vào người. Xuyên qua cả ba bốn lớp áo dày cộm, làm tôi đau điếng. Bất chợt, tôi nghe thấy những tiếng bước chân thật khẽ, rồi dần dần trở nên rõ nét. Tôi mở mắt thì thấy một bóng dáng mơ hồ tựa như sương khói, cái bóng ấy ngồi kề cạnh bên tôi. Trao nhau ánh mắt, tôi mới nhìn rõ đó là một em bé, tầm bảy, tám tuổi. Em có gương mặt bầu bĩnh, mái tóc đen láy giấu sau chiếc mũ len màu tím sẫm, đôi mắt trong sáng thuần khiết tựa như những giọt mưa rơi. Nhìn tôi một hồi, em mới cất lời.

“Sao anh lại ngồi một mình ở đây? Anh không có gia đình à?”

“Có chứ. Anh cũng có gia đình, nhưng anh bị mẹ bỏ rơi rồi. Mẹ không còn yêu anh nữa.”

“Không phải đâu! Mẹ luôn yêu chúng ta mà, mẹ em cũng yêu em lắm! Nhưng mẹ đã lên thiên đàng rồi, nên giờ em phải sống với bà ngoại.”

Giọng em chợt vút lên khỏi sự cô liêu của đêm khuya thanh vắng, đôi mắt em như sáng lấp lánh soi rọi lên gương mặt tôi. “Không đúng! Nếu mẹ yêu anh thì mẹ đã tìm anh rồi! Nếu mẹ yêu anh thì mẹ đã chẳng bỏ anh một mình giữa trời mưa thế này đâu!” Tôi cũng dồn nén nỗi uất ức của mình qua lời nói, nước mắt tôi lại trực trào nơi khóe mi. Em không nói gì. Chúng tôi cứ thế lặng im, rồi em đột nhiên em mở lời hỏi tôi:

“Nếu bây giờ có một điều ước? Anh sẽ ước điều gì?”

Tôi định đáp rằng mình ước có một ngàn điều ước, nhưng nhận ra đây không phải hoàn cảnh thích hợp để đùa giỡn nên lại thôi. “Anh ước có một chiếc xe đạp mới, để có thể tự đi đến trường.” Em bất chợt cười nhẹ nhàng, khoe ra hàm răng trắng nhỏ xinh xinh.

“Còn em, em chỉ ước có một gia đình thôi. Trong gia đình ấy em sẽ cùng bố,  cùng mẹ, và cả bà ngoại chung sống hạnh phúc bên nhau.” Em nói với chất giọng trong veo, hơi ngọng. Em đưa ánh mắt lên trời cao như tìm kiếm những vì tinh tú, nhưng bầu trời đêm nay chỉ có một màu đen đặc quánh mà thôi. Những từ ngữ của em lúc đầu còn mờ mịt. Nhưng nó dần có dáng, có hình rồi từ từ ám ảnh lấy tâm trí tôi, “còn em, em chỉ ước có một gia đình thôi.” Điều ước của em thật giản đơn, nhưng có lẽ em sẽ không bao giờ có thể chạm tới nó. Tôi len lén nhìn vào đôi mắt trong veo của em, nó đang đuổi theo màn đêm xa xăm, vô định. Trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy một gia đình nhỏ xinh, nơi đó em sẽ có bố, có mẹ, có bà ngoại. Họ đang quây quần trong căn phòng ngập đầy ánh lửa để ăn mâm cơm tất niên. Hương bánh chưng, thịt vịt ngào ngạt khắp không gian như gọi mời những cái bụng trống rỗng. Những mẫu ảnh ấy chợt bị em cuốn trôi đi bởi hai dòng lệ giá băng vương trên đôi gò má. “Em nhớ mẹ!” Em nức nở, mặc dù tiếng khóc rất khẽ, nhưng tôi chẳng biết làm gì ngoài ôm ghì lấy bờ vai đang run rẩy của em, tôi thật sự hụt hẫng vì những ngôn từ trong tôi là chưa đủ để xoa dịu trái tim cô bé tội nghiệp.

Rồi tôi lại nhìn thấy hình ảnh của mẹ, của gia đình tôi ùa về trong tâm chí. Bố tôi hay công tác xa, mỗi khi được nghỉ ông vẫn luôn dành từng phút để ở bên gia đình. Bố hay bắt tôi dạy sớm tập thể dục cùng ông, lúc nào cũng bắt tôi phải ngẩng cao đầu, mặc dù mỗi khi tôi đòi một lời giải thích thì ông lại bảo: “đợt vài năm nữa con sẽ tự hiểu thôi con trai.” Tự nhiên lúc này tôi thấy những lời của bố ấm áp đến lạ lùng. Tôi nhớ hồi còn bé tí tôi đi xe đạp bị kẹt chân, lúc ấy tôi đã khóc rất nhiều, chỉ nằng nặc đòi mẹ. Thế là mẹ đã đi một mạch mấy chục cây số để đến bên tôi. Nước mắt tôi đã vô thức tuôn chảy từ lúc nào, bố mẹ, gia đình yêu tôi đến thế cơ mà. Có lẽ bây giờ mẹ đang khóc nhiều lắm, còn bố có khi còn bay từ Sài Gòn về đây để kiếm tôi cũng nên. Tôi vội vàng lấy chiếc điện thoại trong túi áo, nhưng vẫn thật nhẹ nhàng để tránh không đánh thức cô bé đang say ngủ bên bờ vai. Nãy giờ tôi chịu đựng cái đói, cái rét chỉ vì thứ tính cách dở hơi cùng thói gan lỳ cố hữu. Nhưng giờ đây tôi nhận ra gia đình thật quý giá đến nhường nào, tôi không thể để những người tôi thương yêu lo lắng. Thế là tôi bấm số mẹ, đầu dây bên kia là những âm thanh huyên náo mặc dù đã quá đêm, rồi tôi nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào. Tôi trấn an bà, rồi đưa cho bà địa chỉ, tất nhiên rồi “Căn nhà số 33, phố Mai Dịch.” Có lẽ mẹ sẽ đến trong ít phút nữa thôi, tưởng như trong tôi sẽ đong đầy niềm hạnh phúc, nhưng đâu đó vẫn có những chấm đen u ám làm lòng tôi bồn chồn không yên.

“Sóc về với bà đi con.” Một giọng nói run rẩy vang ra từ một mảng tối đâu đây, cô bạn nhỏ của tôi bừng tỉnh, rồi thoắt cái đã biết mất vào đêm. Để lại cho tôi một nụ cười, cùng một lời hứa hẹn. Tôi vô thức đứng dậy, dò dẫm trong bóng tối để kiếm tìm nhịp bước chân như vọng lại từ một miền không tên. Xa xa bên kia vỉa hè, cây đèn đường đang bị thứ bóng tối đặc quánh bủa vây, nó cố gắng tận dụng thứ ánh sáng yếu ớt chiếu hắt vào cái xó nhà, nơi mà hai dáng hình như được đúc từ bóng tối nhẹ nhàng cuốn lấy nhau. Tôi từ từ bước đến bên quầng sáng mà lặng lẽ ngắm nhìn, gương mặt em bình yên tựa như một bầu trời thu đầy gió. Khác xa với bộ mặt co rúm, đầy những vết hằn sâu của bà ngoại em. Bên cạnh hai người chả có gì ngoài một cái nón rách, được vá víu tứ tung. Tôi tự nhiên muốn đặt vào trong đó một thứ gì đó bất cứ thứ gì có thể dùng được. Niềm khao khát mãnh liệt làm tôi lục tung chiếc ba lô, may mắn thay tôi tìm thấy bên trong  cuốn “không gia đình.” Cuốn sách bố tặng tôi đã lâu nhưng tôi mới chỉ đọc được quá nửa, chả hiểu sao hôm nay tôi bỏ nhầm nó vào trong ba lô. Chắc có lẽ cuốn sách này vốn dĩ phải dành cho em, tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong chiếc nón rách, sức nặng của nó làm chiếc non nghiêng hẳn về một bên. Thế là tôi đã giải tỏa được phần nào sự ray rứt trong lòng, chắc có lẽ tôi sẽ không bị bố phạt bởi hành động này đâu nhỉ?

Ánh đèn từ đầu phố sáng lóa cả mắt, tôi không còn thấy lạnh nữa, có lẽ vì cơ thể tôi đã tê dại rồi. Tôi lon ton chạy đến bên mẹ, để mặc mẹ ôm gì tôi vào lòng. Tôi cảm giác như mình đang lơ lửng trong làn mưa. Tôi cứ thế xa dần ngọn đèn đường hui hắt, nhưng trong một khoảnh khắc tôi nhìn thấy khóe môi cô bạn nhỏ của tôi nhoẻn lên một nụ cười thật nhẹ, để rồi lặng chìm vào đêm.

 

Tác giả: Trầm Mặc

 

 

 

 

 

Bài cùng chuyên mục

Thành Viên

Thành viên online: Nadeshiko Hoàng Huy và 132 Khách

Thành Viên: 63568
|
Số Chủ Đề: 9340
|
Số Chương: 29273
|
Số Bình Luận: 119308
|
Thành Viên Mới: Khang Đặng

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương