Giấc ngủ

Giấc ngủ
Thích

*** (Grey)

Đó là một buổi tối trời sáng sao vô cùng mát mẻ. Ta cùng chị Quỳnh đang đi dạo bộ quanh khu nhà của chúng ta như mọi buổi đêm khác, khi chị ấy đã hoàn thành xong mọi công việc chị cần cho ngày mai.

Bầu không khí như được tẩy rửa sau trận mưa rào lúc chiều tối, đậm mùi thanh mướt của cỏ cây. Những dãy đèn đường sáng rực lại đem đến cảm giác thật ấm áp và dễ chịu.

“A… đã tận mười một rưỡi rồi.” Chị Quỳnh kêu lên khe khẽ, sau khi chị nhìn chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ trên cổ tay.

“Xin lỗi cưng nha, lúc nào cũng bắt cưng đi vòng vòng vào đêm khuya như thế này hết.”

Chị quỳ xuống xoa đầu ta, tay áo bằng bông mềm mại của chị cọ vào cổ khiến ta cảm thấy ngưa ngứa.

Nhưng ta không thấy phiền chút nào hết, còn thấy hạnh phúc là đằng khác.

“Meo meo.”

“Haha, trông cưng tận hưởng dữ chưa kìa…”

Đúng vậy, như tất cả mọi người nghĩ đấy, ta là một con mèo lông xám, tên là Grey. Ta đã sống với chị Quỳnh hai năm rồi.

“Hửm?”

Chị Quỳnh đang vuốt ve má ta bỗng nhiên khựng lại, mặt chị quay sang bên phải, ánh mắt nghi ngờ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Meo?”

“Suỵt. Cưng có nghe thấy gì không?” Chị đưa tay làm động tác yên lặng mà không quay sang nhìn ta.

Có tiếng gì à? Ta tập trung đưa tai về hướng chị Quỳnh đang nhìn. Các giác quan của loài mèo chúng ta rất thính, không có chuyện ta sẽ không nghe thấy âm thanh mà chị Quỳnh đã nghe.

Tiếng “meo meo” rất nhỏ này là… của mèo con. Nghe cái độ the thé trong tiếng kêu bất lực phát ra từ trong con ngõ nhỏ, ta có thể khẳng định nhóc mèo con kia chẳng lớn lắm, cùng lắm là hai, ba tháng tuổi.

“Meo.”

Ta lập tức dẫn đầu đi vào cái ngõ tối tăm và hôi hám ấy, chị Quỳnh nhẹ nhàng bước chậm từng bước phía sau lưng ta.

Trong ngõ phát ra rất nhiều mùi mèo, chó, thêm với mùi rác… hỗn độn vào nhau. Với một đống mùi như thế này, tất nhiên đây chẳng phải lãnh thổ của riêng một con mèo nào cả.

Với con người thì nó chỉ đơn giản là cái ngõ có mùi chua chua, nhưng với một con mèo như ta mà nói, nó chẳng khác gì… ừm, phải miêu tả ra sao ấy nhỉ.

“Ôi trời, mùi trong đây y như cái nhà vệ sinh công cộng chứa rác vậy.” Tiếng chị Quỳnh vang lên khe khẽ bên tai.

Đúng vậy, chính là nó. Giống y như cái bồn cát cho rất nhiều mèo, còn chứa rác.

Ta tiến sâu vào bên trong ngõ, vượt qua gần chục chiếc thùng màu xanh lá cây chứa đầy rác, bốc mùi chua lòm, cho đến khi nhìn thấy một bức tường được làm từ các sợi dây sắt nhọn hoắt.

Đống dây đó chẳng có mục đích gì khác ngoài việc để ngăn mèo đi qua.

Tiếng kêu của mèo con chỉ văng vẳng đâu đây. Bây giờ nó chỉ còn là những âm thanh khẽ như gió, chắc chắn chị Quỳnh không thể nghe thấy được nữa.

Ta đi quanh quẩn xung quanh bức tường, cẩn thận đánh hơi. Ta không muốn vô tình đụng vào mớ dây sắt kia đâu.

Đến cạnh một ống nước nối liền lên một tòa nhà dân cư cao vút, ta dừng lại, nhìn vào bên trong cái lỗ đen ngòm ẩm ướt ấy.

Đây rồi.

“Meo, meo.”

“Là ở đây à.”

Chị Quỳnh đến bên cạnh ta, quỳ xuống. Xung quanh chỗ chúng ta đang đứng đầy những vũng lầy do cơn mưa rào lúc chiều tối gây nên, đến ta còn phải cẩn thận bước từng chút một, ta chẳng muốn thứ nước hôi hám ấy dính vào người.

“Đôi giày của chị Quỳnh chắc chắn sẽ bị dính bẩn cho xem.” Ta nghĩ.

Nhưng có vẻ chị không quan tâm đến điều đó lắm. Cũng phải, chị ấy vẫn luôn luôn là con người kỳ lạ mà.

Chị Quỳnh nhòm vào cái lỗ, sau đó lấy trong túi áo ra một mảnh khăn tay màu tím sẫm, đỡ dưới miệng ống nước. Một tay còn lại chị nhẹ nhàng cho vào ống, lấy chú mèo nhỏ ướt sũng ra.

Nó có màu trắng sữa, phía trên còn điểm thêm vài đốm đen. Cơ thể nó run bần bật vì lạnh, đôi mắt nhắm nghiền, có lẽ là đang cố đi vào giấc ngủ.

“Xong rồi! Mình phải đến bệnh viện liền!”

Chị Quỳnh gấp chiếc khăn lại, đứng lên. Ta cùng chị né tránh những vũng nước mưa, nhanh chóng chạy ra ngoài ngõ, sau đó lại chạy bộ đến bệnh viện thú y cách nhà khoảng một trăm mét…

*** (Quỳnh)

Ba tháng trước, nhóc mèo Grey nhà tôi đã tìm được Panda trong cái ống nước lớn của tòa nhà dân cư Mỹ Diệu.

Lúc đó, bọn tôi đang đi dạo phố đêm.

Những ngôi sao nhỏ xíu, lấp lánh trên bầu trời chắc chắn đã dõi theo chúng tôi rảo bước thật nhanh, gây nên những tiếng động huỳnh huỵch phá tan sự yên lặng của buổi tối ngày hôm ấy.

Tôi đem em đến phòng khám thú y gần nhà trong tâm trạng lo lắng rằng phòng khám đã đóng cửa. Nhưng thật may, điều tôi lo lắng đã không xảy ra.

Panda vào phòng cấp cứu trong tình trạng hơi thở cực kỳ yếu ớt, tôi đã sợ rằng em sẽ không qua khỏi. Nhưng thật diệu kỳ, em đã sống sót qua đêm đó, và hồi phục rất nhanh trong chỉ vài ngày sau đó.

Thật là một chiến binh kiên cường.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bé nhỏ của em. Khi nhìn thấy em nhẹ nhàng thiếp đi trên chiếc khăn tay màu tím sẫm của ngày hôm ấy, tôi đã quyết định sẽ đem em về nhà.

Grey có vẻ không được hài lòng về quyết định đó lắm. Tôi và bác sĩ thú y cùng cười khúc khích khi thấy cái bản mặt khó ở của thằng nhóc lúc nhìn tôi nhẹ nhàng vuốt ve Panda.

“Thôi mà, cưng nhìn em ấy xem có đáng yêu không này?”

“Meo!”

Grey liền nhảy từ chiếc bàn khám bệnh xuống dưới chân tôi, y như muốn nói rằng “em không hứng thú” vậy.

Nhưng ngoài việc làm cái mặt khó ở ra thì nhóc ấy cũng chẳng làm gì Panda cả, nên tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dần ổn lên thôi.

*** (Quỳnh)

Panda là một chú mèo con vô cùng hoạt bát và vui tươi.

Chiếc gối có hình con chuột, bệ leo cho mèo, bộ ni lông… tất cả các món đồ chơi yêu thích của Grey đều bị em ấy chiếm hết. Em còn có sở thích bắt chước và đi theo Grey mọi lúc mọi nơi nữa: Cách em quan sát mấy con bồ câu đậu trên những sợi dây điện, cách em đuổi theo con chuột đồ chơi, cách mà em chui vào thùng rác nhà tôi… đều y một khung với Grey.

Tôi cá là Grey cũng khá khó chịu vào khoảng thời gian đầu đấy, nhưng nhóc ấy cũng đã dần dần chấp nhận với việc có thêm một cái đuôi lẽo đẽo theo phía sau rồi.

Cuộc sống của tôi và hai chú mèo có vẻ sẽ trôi qua yên bình, nếu không phải gần đây, tôi nhận thấy một sự bất thường ở Panda.

Buổi đêm hôm ấy là khởi đầu.

Tôi tắt đèn lên giường ngủ sau một ngày mệt mỏi với công việc. Panda ngủ ngay bên gối tôi, còn Grey nằm dưới chân.

Vị trí kế gối tôi đáng lẽ là của Grey, nhưng thằng nhóc đã nhường lại vị trí ấy cho Panda sau mấy lần em kêu khóc vào giữa ban đêm khuya khoắt.

Tôi luôn biết Grey sẽ là một ông anh tốt mà.

“Ngủ ngon nha hai đứa.”

Tôi nói xong thì ngủ luôn chẳng biết gì nữa. Trời cũng khuya rồi mà, hai mắt tôi cứ díu lại.

“Soạt!”

“Huỵch!”

Đau quá!

Tôi ngồi thẳng dậy trên giường giữa đêm khuya thanh vắng, bên má phải nhói lên vì một cơn đau không tên. Tôi sờ soạng quanh vị trí ấy, nhưng không có gì ở đó cả.

Mới hai giờ sáng thôi mà…

“Mình nằm mơ sao?”

Tôi mệt mỏi ngáp ngủ, sau khi nhìn kỹ con số hiện lên trên chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.

Nằm xuống chiếc giường êm ái, tôi ôm Panda vào lòng, cơn buồn ngủ lại nhanh chóng kéo đến.

“Soạt! Meo!”

“A…”

Tôi giật mình thức dậy lần nữa, lại là vị trí bên má phải.

Tôi lần mò kỹ khuôn mặt mình trong bóng đêm, cuối cùng cũng sờ thấy một vết thương.

Theo đường nét này… không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một vết mèo cào.

Tôi ngồi hẳn dậy, vuốt ve chú mèo nhỏ Panda đang rên rỉ khe khẽ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía tôi.

Là em làm sao?

Động tĩnh của tôi có lẽ đã làm Grey thức dậy theo. Tôi cảm thấy hai bàn chân ngọ nguậy, một lúc sau, Grey tiến đến ngồi trong lòng tôi.

Đôi mắt hổ phách sáng rực của nhóc ấy như muốn hỏi “sao chị lại thức dậy vào giờ này vậy?”.

“Suỵt.”

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, làm động tác yên lặng. Grey luôn luôn hiểu ý nghĩa các động tác của tôi, nhóc liền yên lặng quay sang hướng mà tôi đang nhìn, hướng bé mèo Panda.

Chúng tôi cứ đợi như vậy, khoảng năm phút sau, Panda bắt đầu có phản ứng.

“Meo! Meo!”

Bé kêu lớn, bốn cái chân nhỏ xíu cũng bắt đầu vung vẩy loạn xạ. Cả người Panda co giật dữ dội, giống như bị động kinh vậy.

Tôi ngạc nhiên đến mức há to miệng. Grey phát ra tiếng “meo meo” khe khẽ, nhưng tôi biết nhóc ấy đang rất hoảng hốt, nhóc không phát ra tiếng lớn là vì đã nhớ rõ cử chỉ “im lặng” của tôi. Tôi liền nhẹ nhàng vuốt ve đầu và người Grey, để nhóc bình tĩnh lại.

Về phần Panda, em đã co giật mạnh tới mức chân đập vào tường, nghe một tiếng “bụp” rồi tự mình tỉnh dậy.

“Meo…”

Em ngơ ngác nhìn tôi và Grey, ánh mắt nâu ướt sũng nước đó khiến tôi không thể nỡ mà trách em được.

Tôi vội gọi em lại, xoa bụng và đầu em, nhưng cũng từ lúc đó, tôi nhận thấy được cơ thể em có vấn đề gì đó không bình thường.

“Meo!”

Grey kêu lên khi nhìn Panda nằm trên gối tôi và được tôi vuốt ve. Tôi không biết tiếng kêu ấy có ý nghĩa gì, nhưng Panda có vẻ sợ nó. Bởi vì bỗng nhiên em co hẳn người lại, ánh mắt vùi sâu vào trong gối.

Tôi bật cười, chắc chắn là Grey vừa mới trách móc Panda dùm tôi đây mà.

“Được rồi thằng nhóc này, em ấy cũng không cố ý đâu.”

Tôi xoa đầu Grey, rồi thở dài. Hôm nay mới thứ ba thôi, nếu bị gì thì cũng phải bốn, năm ngày nữa mới có thể đưa Panda đi khám bệnh được.

Hy vọng mấy ngày hôm sau em đừng như thế này nữa, nếu không tôi sẽ không thể ngủ ngon được mất…

*** (Quỳnh)

Mấy buổi tối sau đêm ngày hôm ấy thật sự là những ngày ác mộng.

Đến đêm thứ ba sau lần đầu tiên Panda phát bệnh thì nhóc Grey không cho phép em ngủ cùng tôi nữa. Nhóc ấy nhất quyết đẩy Panda về phía cuối giường, không cho phép em lại gần tôi, mặc cho Panda kêu khóc dữ dội.

Tôi rất thương em nhưng cũng đành chịu như vậy. Trên mặt tôi giờ đã nhiều thêm ra hai miếng băng keo cá nhân, một ngắn, một dài rồi, nếu tiếp tục để em nằm bên cạnh không biết sẽ còn ra sao nữa.

Các đồng nghiệp trên công ty cũng hỏi han kha khá về mấy vết thương trên mặt tôi. Khi biết tôi bị mèo cưng cào vào mỗi đêm, một vài cô bạn còn khuyên tôi nên đưa em mèo ấy đến trạm cứu hộ thú cưng, bảo rằng gương mặt rất quan trọng với phụ nữ, không thể để nó bị tổn thương dễ dàng như thế này được.

Các bạn tôi vẫn hay nói tôi là đồ ngốc. Chỉ có đồ ngốc mới âm thầm chịu đựng như tôi vậy. Nhưng tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với các em mèo của tôi thôi mà?

“Này Grey, chị thật sự là đồ ngốc hả?”

Tôi đổ thức ăn cho mèo vào chiếc bát ăn màu đen của Grey. Vừa nhìn nhóc ấy từ từ nhấm nháp, tôi vừa hỏi một câu không đầu không đuôi như thế.

“Meo!”

Grey ngước lên liếc tôi xong lại cúi xuống nhấm nháp tiếp, như thể muốn nói “rõ ràng là thế mà”.

“Haizz, đến nhóc cũng nghĩ vậy nữa…”

*** (Quỳnh)

Cả ba chúng tôi cùng nhau đến phòng khám thú y vào ngày thứ bảy cuối tuần ấy. Đó là một ngày thứ bảy vô cùng đẹp trời.

“Ồ, chào cháu. Mèo lại bị làm sao nữa à?”

Người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi ngồi ở sau chiếc quầy lễ tân màu trắng mỉm cười với tôi. Tôi biết bác đã hai năm. Bình thường, cứ khoảng ba tháng là tôi lại đưa Grey đến đây để khám bệnh.

“Dạ… Lần này là bé mèo nhỏ ạ.”

“Là con mèo trắng hồi mấy tháng trước đấy phải không?”

“Dạ đúng rồi.”

“Oke, đợi chút nha cháu.”

Bác nhấc điện thoại bàn, gọi điện cho bác sĩ.

Tôi ngồi ở băng ghế sô pha nhỏ chờ đợi khoảng hai mươi phút thì thấy bác Tuấn bước ra.

Bác khoảng tầm năm mươi tuổi, mở phòng khám này cũng đã lâu rồi, trước cả khi tôi chuyển đến gần đây sống.

Chỉ cần nhìn cách bác Tuấn nâng niu và vỗ về từng chú mèo, chú chó tới đây trước khi đưa chúng lên bàn khám bệnh, tôi đã biết rằng bác là một vị bác sĩ không chỉ tài giỏi, lại còn có tâm với nghề.

Panda cũng rất thích bác. Lúc được đặt lên bàn khám bệnh, em dè dặt bước từng bước lại gần rồi liếm tay bác. Bác mỉm cười, những vết chân chim rõ ràng dưới đuôi mắt cũng nhếch lên theo.

Sau khi trao đổi vài câu về tình hình sức khỏe của Grey, tôi mở điện thoại ra cho bác xem những đoạn video được trích xuất từ camera trong nhà. Tôi đã cẩn thận lựa chọn những đoạn phim có hình ảnh Panda lúc ngủ. Có vẻ lúc nào em cũng ngủ không yên hết, chứ không phải chỉ có mỗi lúc ngủ với tôi.

Bác Tuấn xem kỹ những đoạn video đó. Sau khi coi đến lần thứ mười, bác đã có kết luận.

“Mèo của cháu có vẻ như gặp phải ác mộng.”

“Ác mộng ấy hả?” Tôi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, động vật cũng gặp ác mộng đấy cháu.” Bác vừa nói, vừa chỉ vào một đoạn video.

“Cháu xem kỹ đi, có phải mỗi lần lên cơn co giật, nó đều nhắm mắt không?”

Tôi liền tua video để xem lại, đúng là như vậy thật.

“Nhưng tại sao tự nhiên Panda lại gặp ác mộng?”

Bác Tuấn nhíu mày một chút. Sau đó bác nhẹ giọng giải thích rằng, động vật cũng gặp ác mộng y như con người, hầu hết đều đến từ những trải nghiệm trong quá khứ của chúng nó.

“Trải nghiệm quá khứ của Panda… có thể là gì ta?”

“Meo!”

Tôi nhìn đôi mắt màu hổ phách to tròn của Grey phía dưới chân, trong đầu nảy ra một ý.

“Chúng ta cùng đi tìm hiểu xem!” Tôi đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế cao kê cạnh bàn khám bệnh.

“Meo meo!”

“Khoan đã! Cháu phải xem qua liệu trình điều trị cho nó đã chứ.” Bác Tuấn đưa tay ngăn cản. Tay kia của bác vẫn đang vuốt ve tấm lưng bé nhỏ của Panda.

Đúng rồi ha…

Tôi ngại ngùng ngồi lại xuống ghế, xém chút nữa là quên mất.

*** (Quỳnh)

Tôi cùng hai chú mèo rời khỏi phòng khám sau khi tôi đã lấy về một số phương thuốc cùng ghi lại các phương pháp điều trị giấc ngủ cho bé mèo Panda. Bây giờ, chúng tôi đang đi bộ về hướng khu dân cư Mỹ Diệu, đích đến là con ngõ nhỏ đầy rác nơi chúng tôi đã tìm thấy em ấy.

A, có một cái tô ở đó kìa!

Tôi cùng hai chú mèo chạy lại cái góc ngay kế tòa nhà Mỹ Diệu, phát hiện bên trong bát còn có thức ăn cho mèo. Nhìn cũng còn mới, chắc vừa đổ vào đây thôi.

Hai đứa nhóc nhà tôi đã ra ngoài cả buổi sáng, giờ thấy thức ăn không đâu dâng tận miệng thế này, tất nhiên là không nhịn được. Cả hai đứa cùng “meo meo” mấy tiếng rồi ùa vào quanh miệng bát.

Nhóc Grey còn rất có ý thức, trước khi ăn còn cố ý ngẩng mặt lên nhìn như muốn xin ý kiến của tôi.

Tôi nào nỡ nói “không” với ánh mắt đang thèm khát của nhóc, bèn thở dài gật đầu.

Panda thì khỏi phải nói rồi, khi Grey chỉ mới bắt đầu ăn thì miệng em ấy đã dính đầy mấy vết bẩn màu cam nhạt của thức ăn.

“Đó là mèo của chị hả?”

Phía sau chợt vang lên một giọng nói, tôi quay lại thì thấy một cô bé dáng người nhỏ nhắn mặc áo thun và quần sọoc, trông có vẻ là tầm cấp hai hay sao ấy.

“Ừ… ờ… đúng vậy.”

Ngại quá, đây không phải là cho mèo của cô bé này đấy chứ?

Trong lúc tôi đang lo lắng, cô bé đã bước đến cạnh cái tô, quỳ xuống cạnh hai chú mèo.

Grey lập tức ngừng ăn, nhóc xoay người lại, đỏng đảnh chạy về phía tôi.

“Con mèo này em nhìn cứ quen quen ấy chị.” Cô bé vừa nói vừa nhìn chăm chú vào Panda.

“Em biết nó?” Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

“Hồi trước ở trong đây cũng có con giống vậy á.” Cô bé chỉ tay vào cái ngõ nằm bên cạnh tòa nhà.

À…

“Chị nhặt nó ở trong đó đó em.”

“Trời ơi, vậy đúng là nó rồi.”

Cứ như vậy, tôi và cô bé ngồi xổm kế bên cái bát, cùng với hai chú mèo. Cô bé kể lại cho tôi nghe câu chuyện về Panda.

Hồi bảy, tám tháng trước ở trong cái ngõ ấy có một con mèo mẹ tam thể. Con mèo ấy hạ sinh ba mèo con, trong đó Panda là con út, bé nhỏ nhất nhóm.

Môi trường trong ngõ cũng chả tốt đẹp gì, chỉ có cái là gần bãi rác, dễ kiếm thức ăn, nên rất nhiều mèo tập trung ở đấy.

Mẹ Panda chỉ là một trong số đó. Trong đấy còn từng có cả chó hoang. Chó với mèo cãi nhau cả ngày làm ầm ỹ cả một khu, có khi còn phát hiện ra xác chết của chúng, khiến người dân trong khu dân cư rất phiền muộn.

Dần dần, người ta bắt đầu lắp một bức tường dây sắt ở đó để ngăn cản lũ chó mèo dọn vào đây.

Bọn chúng cũng ý thức được sống ở trong ngõ bây giờ là rất nguy hiểm, nên thay phiên nhau dọn đi hết, đến khi chẳng còn mống nào.

Chỉ có Panda là còn ở lại. Vì lúc đấy nó còn nhỏ và yếu quá, chẳng thể đi theo mẹ và anh chị rời khỏi đây được.

“Lúc đó em phát hiện ra nó đấy, nên mới thường đem đồ cho nó ăn.”

Cô bé vừa kể, vừa sờ đầu Panda.

“Ba mẹ không cho em nuôi mèo trong nhà, nên em cũng không biết phải làm sao nữa.”

“Vậy sao…” Tự nhiên tôi cứ cảm thấy buồn buồn.

Dường như… tôi cũng biết lý do tại sao bé Panda gặp ác mộng mỗi đêm rồi.

Grey đi đến, liếm láp khóe miệng của Panda. Tôi sờ đầu Grey, cụp mắt nhìn Panda đang dễ chịu nằm ngửa, miệng phát ra những tiếng “meo, meo” nhỏ xíu.

“Chắc em đã cô đơn lắm phải không?”

“Meo…”

Ánh mắt Panda nhìn tôi trong suốt, to tròn và có cả hình ảnh của tôi, Grey và cô bé trong đấy.

“Mắt của em ấy đẹp quá à.”

Cô bé vừa cười khanh khách, vừa dùng hai tay nựng gương mặt trắng nõn mà nhỏ xíu của Panda.

“Phải ha.”

Tôi cũng cười. Nhìn bé mèo đang cố vùng vằng khỏi bàn tay cô bé và Grey đang nằm liếm lông bên cạnh, tôi thầm dặn lòng phải luôn cố gắng để cho hai đứa nhóc nhà mình một cuộc sống tốt nhất mới được.

*** (Grey)

Kể từ khi thằng nhóc thối Panda về nhà, nó đã luôn làm phiền ta. Nhưng khi thấy nó ngủ không yên như vậy, ngay cả ta cũng không thể quá thờ ơ với nó được.

Buổi tối thứ ba sau khi Panda phát bệnh, chính ta đã đích thân ngủ với nó. Chằng phải do ta muốn đâu, là do thằng nhóc thối này dính người kinh khủng. Nếu không có ai ngủ với nó, nó sẽ khóc nhè cả đêm chẳng cho ai ngủ, thật sự rất phiền phức.

Hừ! Biết thế ta đã chẳng thèm tìm thấy nó cho rồi.

Ai đời rước nó về, nó không những làm phiền ta mà còn làm phiền chị Quỳnh nữa.

“Ngủ đi, đêm nay không được nghịch phá nữa nghe chưa.”

Ta cuộn tròn người, bao bọc cả cơ thể nhỏ bé của Panda vào lòng. Nó ngước đôi mắt to sũng nước lên, chỉ rên mấy tiếng khe khẽ nhỏ xíu, rõ ràng có ý làm nũng ta. Nhưng ta đâu phải là chị Quỳnh, mấy trò đó không có tác dụng đâu.

“Meo… meo…”

“…”

Ngủ với thằng nhóc thối này thật sự là chuyện phiền phức nhất trên cuộc đời!

Ta nhắm nghiền mắt, cuộn cơ thể, cố gắng kiềm nén mấy cử chỉ quá khích của nó vào giữa đêm. Còn phải cố không phát ra tiếng động để tránh làm phiền chị Quỳnh đang ngủ.

Trời ơi bé cưng ơi, ngủ dùm anh cái đi…

Ta phe phẩy cái đuôi bông xù của mình trên đầu Panda, cố gắng bắt chước cái cách mà chị Quỳnh trấn an nó vào mấy buổi tối trước…

Nhưng trong thâm tâm ta đã ngượng chín cả lên rồi!

Một con mèo đực ngầu lòi như ta sao lại đi làm cái chuyện này cơ chứ?

May mà mấy thằng Vàng, thằng Đen ngoài kia không nhìn thấy. Nếu không thì chắc chắn ta sẽ bị chúng nó cười cho thối mũi.

May mà sau mấy lần cọ đuôi như vậy, thằng nhóc thối đã dịu xuống.

Ta cũng muốn thức dậy luôn rồi… Ta muốn thở dài như chị Quỳnh quá, chả biết có con mèo nào từng muốn thở dài không… Chuyện này sẽ còn xảy ra tận mấy đêm nữa!?

*** (Grey)

“Đêm nay Panda sẽ không sao đâu!”

Chị Quỳnh đã tự tin mà nói như vậy, sau gần hai ngày liên tục áp dụng cái mà chị gọi là “biện pháp trị liệu” cho thằng nhóc thối ấy.

“Biện pháp trị liệu” này cũng hơi khó hiểu với ta, bởi ta cũng chẳng rõ lắm thật sự chị đã làm gì. Tất cả những gì ta thấy là chị đã bỏ một chút bột trắng gì đó vào đồ ăn của Panda.

Chị gọi là “thuốc” nhưng ta cũng đã tranh thủ giành ăn một ít rồi, chẳng có vị gì khác bình thường cả.

À, có lẽ thứ khác biệt ở đây là “mùi” chăng? Sau một buổi dạo chơi với đám bạn mèo vào tối chủ nhật, ta trở lại phòng ngủ của chị Quỳnh và nhận ra trong đó có thêm một thứ mùi rất dễ chịu. Ta không biết là mùi gì nữa, nhưng tóm lại là dễ ngửi lắm, có lẽ là thật sự có ích cho Panda đấy.

Panda bị chị Quỳnh đè ra và bôi vào tai một thứ gì đó có mùi cay nồng. Nghe tiếng kêu thảm thiết kia của nó và cả cái cách chị Quỳnh mạnh bạo vạch tai nó ra…

Thôi, ta cảm thấy thật may vì bản thân ít khi nào gặp ác mộng.

“Panda, lại đây đuổi chuột nè.”

“Meo!”

Chị Quỳnh cầm chiếc cần câu có con chuột trên đó vung qua vung lại xung quanh chị, đôi mắt Panda cứ đảo liên tục, nhưng lần nào nó cũng vồ hụt hết.

Ta khinh bỉ nhìn sang, nếu là ta thì chị chả cần phải có cần câu, chuột thật sự mỗi ngày ta cũng có thể đem cho chị cả núi, nếu chị thích.

Nhưng nhìn chị Quỳnh cười đùa với Panda, hình như buổi sáng chị cũng chơi đùa với nó y như vậy…

Chị có rảnh thật cũng chưa bao giờ làm thế với ta đâu, liệu đây có phải cũng là một “biện pháp trị liệu” không vậy?

“Chụp lấy nè!”

“Meo!”

Một trái bóng đồ chơi từ phía chị Quỳnh bay đến, ta nhanh chóng phản xạ, nhảy lên bắt lấy nó bằng hai chân trước.

“Nice catch!”

Chị Quỳnh cười khúc khích, còn ta chỉ muốn nói với chị rằng nếu đứa bị chị ném trái banh vào không phải là ta, thì nó đã đập thẳng vào đầu con mèo ngu ngốc ấy rồi.

“Cưng không lại đây chơi sao?”

Chị lại mỉm cười tươi rói, chắc chị biết ta không thể chống lại được nụ cười này của chị.

“Meo!”

“Cưng giỏi ghê.”

Chị xoa đầu ta, dựa cằm vào đầu ta, còn ta thì đắc ý nhìn thằng nhóc thối đang ngơ ngác đứng cạnh đó.

“Meo, meo…”

Ngơ ngác cái gì, nếu mi chỉ có nhiêu đó thì cả đời này cũng chẳng bao giờ làm lại anh đâu, chứ ở đó mà ngơ ngác.

*** (Quỳnh)

Buổi tối hôm ấy, cuối cùng cũng đến thời điểm quyết định.

Sau khi lựa chọn một video âm nhạc thư giãn cho mèo trên laptop, tôi trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Đêm nay khác với mọi hôm, ba đứa chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau.

Tại sao lại có chuyện này? Thực ra tôi tính ngủ với Panda thôi, nhưng nhóc Grey nhất quyết không chịu để tôi nằm chung với bé, nhóc cứ kêu “meo meo” phản đối mãi. Rốt cuộc, tôi phải cho Grey nằm ở cạnh tôi, vòng quanh người Panda thì nhóc mới chịu để yên.

Nằm thả lỏng người trên chiếc giường ấm áp vào buổi tối ngày chủ nhật cùng hai chú mèo, tôi lắng nghe tiếng mưa rả rích ngoài ô cửa sổ bên bàn làm việc, cảm thấy không còn gì tuyệt vời bằng. Tiếng nhạc thư giãn cho mèo vang vọng khắp căn phòng ngủ. Còn có cả chiếc đèn ngủ khắc hình ngôi sao và mặt trăng… cho ánh sáng lọt qua đấy, chiếu lên những hình ảnh tuyệt đẹp trên trần nhà.

“Chúc ngủ ngon, hai đứa.”

Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy cả Grey và Panda đều đã ngủ mất.

Tầm này mà còn gặp ác mộng nữa thì tôi thật sự chịu thua luôn.

Tôi quay sang nằm đối mặt với Grey, hai mắt cứ díu lại, díu lại…

Đêm đó, chúng tôi đã thực sự có được một giấc ngủ yên bình.

Bài cùng chuyên mục

Thùy Dung Louisa

Thùy Dung Louisa (1 năm trước.)

Level: 6

70%

Số Xu: 459

Linh Rina

truyện hay nha:3

Cảm ơn bạn đã đọc hết nha:>


Thùy Dung Louisa

Thùy Dung Louisa (1 năm trước.)

Level: 6

70%

Số Xu: 459

Trần Mạnh Đức

Câu chuyện cưng quá

Mình cảm ơn ạ:>


Linh Rina

Linh Rina (1 năm trước.)

Level: 8

76%

Số Xu: 4203

truyện hay nha:3


Trần Mạnh Đức

Trần Mạnh Đức (1 năm trước.)

Level: 8

62%

Số Xu: 2153

Câu chuyện cưng quá


Thành Viên

Thành viên online: Nguyễn Nga Tuấn Thành Đỗ và 222 Khách

Thành Viên: 63212
|
Số Chủ Đề: 9315
|
Số Chương: 29123
|
Số Bình Luận: 118788
|
Thành Viên Mới: mai linh

Zing Audio Truyện

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương