Gửi đến anh rất nhiều lời yêu thương, vào một ngày của thanh xuân em nhớ anh rất nhiều.
Những năm này em vẫn chưa dọn dẹp lại quá khứ.
“Dọn dẹp” theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Trang nhật kí úa vàng em còn đang lật giở, mấy dòng chữ không đầu không đuôi về một mối tình mãi chẳng có lời đáp trả, chỉ là rất nhiều những chấm nhỏ làm nhòe đi dòng bút mực em dùng hết sức viết nên.
Em chợt nhớ ngày mình nhận ra thanh xuân cuối cùng cũng tới hồi kết, khóc vì mừng cho chuyến xe tuổi trẻ của chúng ta đã tới được điểm hẹn, lại khóc nhiều hơn vì thương cho phận em đã bỏ lỡ quá nhiều trạm dừng, nhưng thật may, em có thể cùng đi với anh đến trạm cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện thấy anh hạnh phúc, đầu bạc răng long.
Trong kí ức của em, anh mặc vest bao giờ cũng đẹp, kể cả lên lễ đường cũng tất nhiên đẹp đến tê tâm liệt phế.
Thước phim về ngày hôm ấy trong đầu em rất nhòe nhoẹt, bởi vì cốt lõi là em không dùng mắt để khắc ghi, chỉ biết trong thâm tâm em dù anh có làm gì vẫn rất đẹp, nhìn về phía người con gái khác cũng rất đẹp.
Cô gái mà anh chọn, cho tới sau này em cũng chưa bao giờ hoài nghi, cô ấy chắc chắn xinh đẹp, chắc chắn thu hút, chắc chắn khiến anh ngàn vạn thương nhớ.
Nhưng anh cũng không biết, em đã từng ngàn vạn thương nhớ anh như thế nào.
Nhìn lại một quãng thời gian đằng đẵng như thế, đông qua thu tới, nắng hạ chênh vênh, ai cũng có cho mình một cuộc đời rất khác mà bóng hình người kia cũng dần mờ nhạt.
Anh có cho mình cô gái để đi đến cuối cuộc đời, em cũng sẽ có cho mình một chiếc nút thắt trói buộc lại quãng đời về sau, chỉ là dù bằng cách này hay cách khác, em vẫn sẽ nhớ một đầu nút của mình buộc vào chuyến xe tuổi trẻ của chúng ta.
Mãi mãi không tháo gỡ, mãi mãi không phai mòn.
…
Một ngày đẹp trời của rất nhiều năm về sau, có lẽ khi mà em bận rộn với mớ công việc của riêng mình, mệt nhoài với hàng tá suy nghĩ chất chồng không có lối thoát…
TV phát lên vài bài hát quen thuộc, em lẩm bẩm nhưng lại chẳng nhớ là của ai, ngân nga nhưng lại không biết đã nghe từ khi nào…
Một cái tên xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt em từng nhắm mắt cũng có thể tính được nốt ruồi, lại không phải nhìn về phía em như những năm đã từng.
Em thấy anh tìm được phần đời còn lại của mình, em thấy cả hai dọn về vùng ngoại ô với kỉ vật lấp lánh trên tay tượng trưng cho việc mãi chẳng tách rời.
Sự ràng buộc cả một đời của anh cũng xếp vào góc tủ, thanh xuân của chúng ta cứ như vậy lui về quá khứ.
Anh có một cuộc đời mà trong đó em chưa từng được góp mặt, em cũng có một cuộc đời mà trong đó đã có rất nhiều mảng yêu thương phủ bụi mờ.
“Chúng ta là những mảnh ghép không cùng một bức tranh, cũng đến lúc phải tìm về đúng chỗ.” Chỉ là em không cam tâm, nghĩ tới cũng cảm thấy rất đau lòng.
Shy à, mình góp ý một chút: Cách dùng từ của bạn nhiều chỗ không ổn, xét qua hai ví dụ sau nhé!
Như Tiểu Mộc Vô Tâm đã đưa ra, không ai nói "đẹp đến tê tâm liệt phế" đâu. Cụm từ này để chỉ sự bi thương, đau xót chứ chẳng ai dùng nó để thưởng thức cái đẹp cả, dù tâm trạng trong hồi ức có như thế nào.
Thứ hai là từ "nhòe nhoẹt". Nó có nghĩa là tản ra và bị vấy bẩn, thường dùng để miêu tả những thứ nhơ nhuốc về màu sắc. Nhưng bạn ở đây lại tả nó "đẹp", do vậy mình hiểu ý câu đó là bạn muốn nói dòng kí ức đó đã mờ đi không còn rõ ràng, như vậy phải dùng từ "mơ hồ" sẽ chuẩn hơn.
Trong bài của bạn còn khá nhiều ý không liên kết với nhau, lại còn khó hiểu, cần luyện hơn nhiều.
Còn về phần chính tả của Tiểu Mộc, mình đính chính lại như sau. Bạn viết không sai. Theo "Từ điển chính tả tiếng Việt" của Nhà xuất bản Đại học Bách khoa, từ năm 1984, Nhà nước đã quy định, trong những trường hợp không làm thay đổi ý nghĩa (trừ trường hợp "y" đi sau âm đệm) thì đồng loạt thay "y" bằng "i". Chỉ dùng "y" trong trường hợp đứng riêng lẻ trong cụm Hán - Việt hoặc đứng đầu một từ. Đối với phụ âm "k", dùng "i", không dùng "y". Do vậy bạn Tiểu Mộc góp ý chưa chính xác.
Shy à, mình góp ý một chút: Cách dùng từ của bạn nhiều chỗ không ổn, xét qua hai ví dụ sau nhé!
Như Tiểu Mộc Vô Tâm đã đưa ra, không ai nói "đẹp đến tê tâm liệt phế" đâu. Cụm từ này để chỉ sự bi thương, đau xót chứ chẳng ai dùng nó để thưởng thức cái đẹp cả, dù tâm trạng trong hồi ức có như thế nào.
Thứ hai là từ "nhòe nhoẹt". Nó có nghĩa là tản ra và bị vấy bẩn, thường dùng để miêu tả những thứ nhơ nhuốc về màu sắc. Nhưng bạn ở đây lại tả nó "đẹp", do vậy mình hiểu ý câu đó là bạn muốn nói dòng kí ức đó đã mờ đi không còn rõ ràng, như vậy phải dùng từ "mơ hồ" sẽ chuẩn hơn.
Trong bài của bạn còn khá nhiều ý không liên kết với nhau, lại còn khó hiểu, cần luyện hơn nhiều.
Còn về phần chính tả của Tiểu Mộc, mình đính chính lại như sau. Bạn viết không sai. Theo "Từ điển chính tả tiếng Việt" của Nhà xuất bản Đại học Bách khoa, từ năm 1984, Nhà nước đã quy định, trong những trường hợp không làm thay đổi ý nghĩa (trừ trường hợp "y" đi sau âm đệm) thì đồng loạt thay "y" bằng "i". Chỉ dùng "y" trong trường hợp đứng riêng lẻ trong cụm Hán - Việt hoặc đứng đầu một từ. Đối với phụ âm "k", dùng "i", không dùng "y". Do vậy người sai ở đây là bạn Tiểu Mộc.
Yến Nguyễn (3 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 318
Hay quá tác giả ơi, đọc truyện tâm trạng buồn theo luôn :(((
Hoài Nguyễn (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 2698
đôi khi nói quên nhưng chỉ cần 1 chút thoáng qua, lại nhớ
Khánh Đan (4 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 5532
Ủng hộ bạn xíu nè. :3
Khánh Đan (4 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 5532
Chúc bạn có thật nhiều bài viết hay nhé!
Hoa Linh Miêu (5 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 104
Truyện cũng khá hay đấy ạ
Elena D. Zunasa (5 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 9645
Đôi lúc bạn thừa nhận đã quên họ rồi
Nhưng khi nhắc đến tên họ, trái tim bạn vẫn lỡ 1 nhịp
Phong Tranh (5 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 942
Mk tra trên gg thấy nó nói là "y" mà. ==
Trần Hồng Đan (5 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 5387
Shy à, mình góp ý một chút: Cách dùng từ của bạn nhiều chỗ không ổn, xét qua hai ví dụ sau nhé!
Như Tiểu Mộc Vô Tâm đã đưa ra, không ai nói "đẹp đến tê tâm liệt phế" đâu. Cụm từ này để chỉ sự bi thương, đau xót chứ chẳng ai dùng nó để thưởng thức cái đẹp cả, dù tâm trạng trong hồi ức có như thế nào.
Thứ hai là từ "nhòe nhoẹt". Nó có nghĩa là tản ra và bị vấy bẩn, thường dùng để miêu tả những thứ nhơ nhuốc về màu sắc. Nhưng bạn ở đây lại tả nó "đẹp", do vậy mình hiểu ý câu đó là bạn muốn nói dòng kí ức đó đã mờ đi không còn rõ ràng, như vậy phải dùng từ "mơ hồ" sẽ chuẩn hơn.
Trong bài của bạn còn khá nhiều ý không liên kết với nhau, lại còn khó hiểu, cần luyện hơn nhiều.
Còn về phần chính tả của Tiểu Mộc, mình đính chính lại như sau. Bạn viết không sai. Theo "Từ điển chính tả tiếng Việt" của Nhà xuất bản Đại học Bách khoa, từ năm 1984, Nhà nước đã quy định, trong những trường hợp không làm thay đổi ý nghĩa (trừ trường hợp "y" đi sau âm đệm) thì đồng loạt thay "y" bằng "i". Chỉ dùng "y" trong trường hợp đứng riêng lẻ trong cụm Hán - Việt hoặc đứng đầu một từ. Đối với phụ âm "k", dùng "i", không dùng "y". Do vậy bạn Tiểu Mộc góp ý chưa chính xác.
Thân ái!
Shy à, mình góp ý một chút: Cách dùng từ của bạn nhiều chỗ không ổn, xét qua hai ví dụ sau nhé!
Như Tiểu Mộc Vô Tâm đã đưa ra, không ai nói "đẹp đến tê tâm liệt phế" đâu. Cụm từ này để chỉ sự bi thương, đau xót chứ chẳng ai dùng nó để thưởng thức cái đẹp cả, dù tâm trạng trong hồi ức có như thế nào.
Thứ hai là từ "nhòe nhoẹt". Nó có nghĩa là tản ra và bị vấy bẩn, thường dùng để miêu tả những thứ nhơ nhuốc về màu sắc. Nhưng bạn ở đây lại tả nó "đẹp", do vậy mình hiểu ý câu đó là bạn muốn nói dòng kí ức đó đã mờ đi không còn rõ ràng, như vậy phải dùng từ "mơ hồ" sẽ chuẩn hơn.
Trong bài của bạn còn khá nhiều ý không liên kết với nhau, lại còn khó hiểu, cần luyện hơn nhiều.
Còn về phần chính tả của Tiểu Mộc, mình đính chính lại như sau. Bạn viết không sai. Theo "Từ điển chính tả tiếng Việt" của Nhà xuất bản Đại học Bách khoa, từ năm 1984, Nhà nước đã quy định, trong những trường hợp không làm thay đổi ý nghĩa (trừ trường hợp "y" đi sau âm đệm) thì đồng loạt thay "y" bằng "i". Chỉ dùng "y" trong trường hợp đứng riêng lẻ trong cụm Hán - Việt hoặc đứng đầu một từ. Đối với phụ âm "k", dùng "i", không dùng "y". Do vậy người sai ở đây là bạn Tiểu Mộc.
Thân ái!
Linh Rina (5 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4203
Hay lắm tác giả ơi!
Linh Rina (5 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4203
Ủng hộ tác giả!