- Hành Trình Tuổi 16
- Tác giả: Mỹ Huyền
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Chưa hoàn thành
- Lượt xem: 5.771 · Số từ: 1638
- Bình luận: 2 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Phan Hồng Vân Thanh Mỹ Huyền Nguyễn Thanh Hùng
Cái tuổi 16 có lẽ là một độ tuổi đẹp nhất của đời người một độ tuổi trăng tròn và sáng nhất và đó cũng là lúc tôi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời biết được thế nào là đúng là sai biết phân biệt được ai xấu ai tốt cũng biết được thế nào là tuyệt vọng và cô đơn của cái tuổi 16. Tôi nhận ra được tuổi thơ mình là những câu chuyện tẻ nhạt nhưng đầy vui vẻ có những lần tắm mưa mà chẳng suy nghĩ đến việc có bị mẹ mắng hay không, có những lần bù đầu vào học chỉ để được điểm mười và cũng có những lần không biết vì sao mình có thể chơi được với người đó hay bạn đó. Cũng càng vì thế, tôi mới biết mình có khi đã lớn thật, đã biết suy nghĩ nhiều hơn chín chắn hơn về những việc phải làm, những việc phải ghi nhớ và có đôi khi cũng sẽ tự ép buộc bản thân phải theo quy củ nề nếp thì mới có thể ngủ ngon yên giấc. Nhưng cũng vì thế, tôi mới biết tuổi 16 thật khó khăn.
Những ngày đến trường nằm dài lê thê không còn hứng thú đối với các môn học, bạn bè cũng dần ít lại theo cấp số nhân bởi lẽ để tìm đúng người gọi là tri kỉ hay thân thiết chơi tốt với nhau không so đo tính toán. Những cuộc vui chơi cũng sẽ càng ít lại vì thời gian phải suy nghĩ nên làm gì cũng quá lâu, để rồi chỉ biết đến trường, về nhà học bài rồi ăn ngủ nghỉ, thỉnh thoảng có qua facebook lướt lướt rồi cũng chẳng biết làm thế để làm gì. Tuổi 16, có lẽ tôi đã trưởng thành thật sự. Những ý tưởng ngốc nghếch không còn trong đầu nữa những bộ quần áo cũng dần được nghiêm chỉnh lịch sự hơn và giọng nói hành vi cũng dần được thay đổi. Nhưng càng ở tuổi 16, tôi lại càng nhận ra ánh mắt của mình thật nhỏ bé giữa đại dương mênh mông. Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh. Tự nhiên, tôi cũng đôi khi đâm ra nhớ. Có những ngày xưa, mẹ tôi cũng hay cười, đút tôi ăn, lo cho từng cái mặc cái chơi. Cũng nhiều lần chăm tôi ốm, cũng nhiều lần khóc vì tôi, vì những đồng tiền ít ỏi.
Cái tuổi ấy có lẽ chưa đủ trưởng thành, nhưng cũng đủ biết thế nào là chân lí sống, là sai trái, lỗi lầm của bản thân. Là lúc có những rung động đầu đời, là lúc bắt đầu những hoài bão tương lai, là lúc chuẩn bị hành trang cho con đường dài phía trước sắp phải đối mặt, 16 năm trời có lẽ là một thời không quá dài, nhưng cũng trong thời gian đó, tôi cũng đã trải qua bao đau thương, biến cố của cuộc đời và dần trưởng thành hơn.
16 tuổi, nhiều khi nói được nhưng chẳng bao giờ làm được, suy nghĩ được nhưng chẳng bao giờ quyết định được, ước mơ được nhưng chẳng bao giờ thực hiện được. Có lẽ ở cái tuổi này, tôi sợ những mong muốn của tôi chỉ là những mong muốn nửa vời, sợ đến một lúc nào đó tôi lại cảm thấy bản thân ích kỉ đến tồi tệ, sợ rằng tôi chẳng đủ mạnh mẽ để một mình đối mặt trước những chông gai, nghịch cảnh phía trước cuộc đời tôi. Tôi bước vào tuổi mười sáu đầy bất chợt song lại rất nhẹ nhàng như một cơn mưa rào mùa hạ tươi mát, trong lành mang bao cảm xúc hỗn độn quyện hòa trong trái tim tôi. nhiều khi nói được nhưng chẳng bao giờ làm được, suy nghĩ được nhưng chẳng bao giờ quyết định được, ước mơ được nhưng chẳng bao giờ thực hiện được. Có lẽ, ở cái tuổi này, tôi sợ những mong muốn của tôi chỉ là những mong muốn nửa vời, sợ đến một lúc nào đó tôi lại cảm thấy bản thân ích kỉ đến tồi tệ, sợ rằng tôi chẳng đủ mạnh mẽ để một mình đối mặt trước những chông gai, nghịch cảnh phía trước cuộc đời tôi…
Mười sáu tuổi, tôi mệt mỏi trước sự hối hả của cuộc sống, tôi bế tắc trước sự nhộn nhịp của dòng người, tôi phải gồng mình để hít thở, để tồn tại, để lặng lẽ nhìn cuộc sống trôi. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn được lang thang đây đó một mình, được nhâm nhi ly cafe đắng chát ở một góc phố, được buông mình trong từng trang sách mà tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần… Mười sáu tuổi, tôi cũng để trái tim mình tổn thương vài lần vì tình yêu Cũng có những mối tình vụt tan như gió thoảng đầu ngọn lá, không một chút dư vị, không một chút lưu luyến chỉ là tiếc nuối, tiếc nối vì khoảnh khắc vô tình chạm vào nhau để rồi trở thành kí ức không tên của nhau. Cũng có mối tình khắc sâu trong trái tim tôi để rồi tôi đau khổ kiếm tìm, cào xé mà vẫn chẳng thể tìm ra. Và cứ thế rất lâu, tôi cứ để nó tồn tại như một mối quan hệ nửa vời không tên, lưng chừng yêu, lưng chừng buông… Mười sáu tuổi, tôi vẫn chẳng thể bỏ được thói quen ngủ muộn. Tôi thích chôn mình trong bóng tối, thích nằm vu vơ nghe tiếng đồng hồ tích tắc rồi trầm mặc nghĩ về cuộc sống, về con người tôi.
Và cũng ở mười sáu tuổi, một đứa con gái vốn rất sợ cô đơn nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng và chẳng cần bận tâm đến mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào. Bởi tôi nghĩ, tôi có thế giới riêng của tôi, người khác có thế giới riêng của người khác. Một khi tôi đã không thích người khác chạm vào thế giới riêng của tôi thì có lẽ người khác cũng sẽ chẳng thích tôi chạm thế giới riêng của họ. Có lẽ vì vậy, thê giới của tôi đã ít người giờ lại càng ít người hơn… tôi bắt đầu thay đổi trong suy nghĩ, tình cảm. Tôi yêu thương bố mẹ và gia đình hơn, thấu hiểu hơn sự tảo tần, hi sinh, tình yêu thương của cha mẹ. Tôi cũng có nhiều cảm xúc hơn, trước những hoàn cảnh đáng thương mà mình gặp trong cuộc sống…
Tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình. Trước đây, tôi vẫn nghĩ mình còn nhiều thời gian để học tập cũng như mơ ước. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua một năm tại mái trường cấp ba, tôi thấy thời gian rất ngắn ngủi và không chờ đợi bất kỳ ai. Vì vậy, ngay bây giờ đây, tôi phải suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Vô vàn câu hỏi được tôi đặt ra: “Sau này mình là ai?”, “Sau này mình làm gì?”, “Ước mơ thật sự của mình là gì?”, “Làm thế nào để thực hiện ước mơ?”…
Đặc biệt, khi được chứng kiến các anh chị khối 12 vừa trải qua kỳ thi thử và chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia sắp tới, tôi càng lo lắng hơn. Biết sẽ có rất nhiều đổi thay trong quy chế thi, tôi bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc học tập. Học để hiểu biết, học để có kiến thức, để vượt qua mọi kỳ thi một cách dễ dàng. Tôi biết đại học không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công nhưng tôi chắc rằng đó là con đường ngắn nhất và chắc chắn nhất. Vì vậy, tôi muốn học và trang bị kiến thức thật tốt, để từ đó có thể được đặt chân vào giảng đường của ngôi trường mà tôi mơ.
Nhưng, tôi nhận thấy, để học có hiệu quả thì phải tự tạo được hứng thú. Tôi tập trung vào môn học yêu thích để có kiến thức chuyên sâu hơn. Nhưng không vì thế mà tôi bỏ bê môn học khác vì dù là môn nào thì vẫn cần thiết và cho mình những kiến thức nhất định. Với tôi, học phải đi đôi với hành, phải biết áp dụng kiến thức vào thực tế cũng như học từ thực tế.
Ở tuổi 16, tôi suy nghĩ nhiều hơn về mọi điều. Mỗi khi đứng trước dòng sông và cánh đồng quê nhà, tôi có cảm giác bình yên nhưng thực sự thì tôi không muốn gắn bó cuộc đời mình với nó, vì tôi không muốn phải vất vả như ba mẹ mình. Rồi đôi lúc bắt gặp trên đường hình ảnh những cậu bé, cô bé chắc cũng trạc tuổi tôi phải lam lũ, vất vả kiếm sống, tôi suy nghĩ về họ, về những thiếu thốn cả tinh thần và vật chất của họ. Tôi hiểu sâu sắc thêm rằng, mình đang có đủ mọi điều kiện để học tập và mơ ước nên phải làm sao cho xứng đáng với những gì mình đang có.
Tuổi 16 – khởi đầu cho tất cả, đã đủ lớn để xây đắp ước mơ, nuôi hi vọng và đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình. Nhưng tuổi 16 vẫn còn nhiều lắm những dại khờ, băn khoăn.
“Bản thân mỗi người luôn biết rằng, khi nhìn lại chỉ còn lại là kỷ niệm. Vậy tại sao ta không sống hết mình cho tuổi thanh xuân tràn ngập buồn vui và nước mắt”?
Mỹ Huyền (7 năm trước.)
Level: 3
Số Xu: 20
cám ơn bạn nha <3
Vân Thanh (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu:
Hay quá ad