- Lá thư gửi cô
- Tác giả: Nguyễn Thị Trà My
- Thể loại:
- Nguồn: Học Văn
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.402 · Số từ: 1329
- Bình luận: 0 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 0
Thời gian đến, bất ngờ mà lặng lẽ, rồi thoắt cái lại vội vàng rủ nhau cùng ra đi. Theo dòng thời gian dài vô tận, tôi đã lớn dần lên và trưởng thành cùng bao kiến thức bổ ích, bao bài học sâu sắc được truyền thụ từ thầy cô, những con người giàu lòng nhiệt huyết, hăng say, ngày đêm dẫn dắt thế hệ học trò bước đi trên con đường “tô thắm tương lai”.
“Cô giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối với tôi cô là một người mẹ có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết. Lúc nhỏ, tôi thường hay hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi cô là “Cô giáo” vậy mẹ?” Thật là một câu hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận mơ màng về “cô giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh người thầy cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ. Lúc đó tôi chưa cảm nhận được sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ và không có những suy nghĩ sâu xa.
Nhớ những ngày ấy, những ngày đầu của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân quen. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác ấy đã thúc giục bước chân tôi tiến nhanh vào lớp học. Tôi bước lên cầu thang dãy nhà B, lên đến tầng 2, tấm biển lớp 7C được đặt ngay ngắn. Bước vào lớp các bạn đều rất thân thiện và dễ gần, tất cả đều cởi mở và vui vẻ chào đón nhau. Và sau đó, chính ngày hôm ấy, tôi đã gặp được cô-cô Đào Thị Lanh. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là một con người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến học sinh. Cô có biết rằng, lời động viên của cô hôm ấy đã khiến tôi cảm thấy có ý chí để vươn lên hi vọng rằng mình có thể làm tốt.
Những ngày tiếp theo đó, tôi hiểu rõ về cô hơn cô rất nghiêm khắc, có những lúc tôi cảm thấy vô cùng sợ và tự hỏi rằng tại sao cô phải nghiêm khắc với chúng tôi như vậy? Nhưng rồi, thời gian đã giúp tôi nhận ra, cô nghiêm khắc là muốn tốt cho chúng tôi, muốn cho chúng tôi trưởng thành và trở thành 1 con người tốt. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc. Cô cầm chổi giúp chúng tôi dọn vệ sinh trường lớp,…và cô cầm cả viên phấn để viết lên cả tấm lòng mình. Cô dạy cho chúng tôi biết nói lời cảm ơn, biết nói lời xin lỗi, cô giúp cho chúng tôi tạo ra một cuốn sổ với thật nhiều trang viết với hình ảnh thú vị. Tôi thương cô vì cô quá vất vả, dẫu cô ốm nhưng không bao giờ cô bỏ giờ, thương ánh mắt cô thật buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì chúng tôi không ngoan…Tôi càng thương cô hơn vì cô luôn là giáo viên công bằng và luôn đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, cô luôn tìm cách để thấu hiểu được bọn học trò chúng tôi và nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng tôi. Tôi càng khâm phục cô hơn ở cách mà cô dành cho tôi và những bạn bè khác, cô luôn biết những khuyết điểm của mình và cố gắng khắc phục, cũng như góp ý khuyên răn với những khuyết điểm của chúng tôi 1 cách tinh tế để hoàn hảo hơn trong mắt mọi người. Cô ơi! Em thương cô lắm tấm lòng rộng mở của cô, có nghiêm khắc nhưng rất mực thông cảm với học trò của mình, sự sâu sắc và gần gũi của cô nữa và còn vô vàn những điều khác nữa, đó phải là cả một tâm hồn, một trái tim dành cho chúng em,…và dẫu đó chỉ là tình cảm một chiều của cô, cô cho đi chẳng mong nhận lại điều chi cả. Cô nhẹ nhàng và thiết tha truyền bài học vào sâu trong tâm trí tôi. Trong mỗi bài giảng của cô tôi thấy mình đắm mình trong từng con sông mát mẻ của quê nhà, hòa nhịp reo ca cùng thiên nhiên có khi tự hào với tư thế hiên ngang cùng lịch sử dân tộc. Hay biết đồng tình ủng hộ những việc làm tốt mà lên án phê phán thói xấu xa, lại có khi cô đưa chúng em đến với thế giới những người lao động gần gũi mà ngập tràn niềm vui, tràn ngập tình thương. Để chúng tôi thấy tâm hồn mình rộng mở, thêm yêu tha thiết đất nước mình và tự hào với giống nòi dân tộc. Cô luôn dạy chúng tôi cách đối nhân xử thế, đạo lý làm người. Cô hay dặn chúng tôi “ mình có lỗi thì đừng bao giờ đổ lỗi cho người khác mà phải dũng cảm nhận cái sai của mình”. Đối với tôi, tôi đã lớn hơn chỉ sau 3 tháng ngắn ngủi học với cô, tôi có được một tâm hồn mới, một sự tự ti vốn ẩn nấp trong tôi. Một trái tim biết cảm thông và lắng nghe, một tinh thần vượt khó cho dù vấp ngã, tôi đã học ở cô là sự nỗ lực không ngừng, cô chính là điểm tựa cho tôi đứng lên sau vấp ngã, gạt đi nước mắt tôi lạc bước tiếp ở cuộc đời này, tôi đã biết nhìn nhận vấn đề và không còn nữa những đánh giá ngây ngô.
Tôi xin gửi lời cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng học để xứng đáng là học trò của cô. Dù sau này trên con đường của chúng tôi dẫu có phong ba, bão táp, tôi sẽ luôn vững tin bước qua vì tôi biết ở một nơi nào đó cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo chúng tôi.
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng cô với tất cả tin yêu…