Chương 9: Đơn giản là đẹp nhất (2)

“Sao cơ?”

“Mình không đi học. Cậu có nhớ là mình nói rằng mình đến từ Chonru không?”

Mình chẳng biết nói gì cả mà chỉ biết gật đầu.

Cậu tiếp tục, “Chính xác thì mình đến từ ngoại ô Chonru. Bố mình có một nông trại ở đó, và mình lớn lên với lúa thóc và động vật. Này, cậu nghĩ gì khi nghĩ tới một chàng trai nông thôn? Đừng bảo là cao bồi cưỡi ngựa ngậm tăm đấy nhé.”

“Không… mình đang cố hình dung. Nhưng chắc chắn là không phải như thế này. Ha ha.”

“Phải rồi. Nhưng mà cũng không phải cao bồi ngậm tăm đâu nhé. Có những điều cậu chỉ có thể biết nếu như lớn lên trên nông trại thôi. Nông trại là nơi mà tới cả gà trống cũng là một mối nguy hiểm. Khi mình còn nhỏ, chúng mình từng có một con ngỗng tên Mai, và nó sẽ cứ cạp vào mông của cậu và không bao giờ thả ra dù cho cậu có đuổi nó và đánh nó cỡ nào. Những ngày đó thật vui biết bao. Thỉnh thoảng mình ước rằng mình có thể cứ khi nào muốn là có thể rủ mọi người đi cắm trại, và họ sẽ gác lại công việc mà đi một buổi, không vướng bận gì cả.”

Rồi cậu sẽ kể tiếp về tuổi thơ của cậu ở trên nông trại, về lần mà cậu bị nhện cắn và về mè nheo với bố, và bố cậu sẽ hỏi cậu đã xem bộ phim “Người nhện” hay chưa. Cậu trả lời là chưa, và bố cậu đã đáp rằng “toi rồi, vết cắn này có độc, giờ thì con sẽ không bao giờ được xem nữa”. Tất nhiên là cậu chưa ‘toi’. Hay là về việc nông trại có những thứ nguy hiểm như thế nào, như là không được trèo lên cối xay gió, thế nên cậu phải làm điều đó khi mà bố mẹ cậu không ở nhà để cho an toàn hơn. Cậu kể chúng với một điệu bộ rất buồn cười, khiến cho lúc nào mình cũng ôm miệng tủm tỉm.

Giờ mình mới nhận ra rằng, tất cả những câu chuyện đó có lẽ chỉ để mình không hỏi cậu vì lí do tại sao cậu không đi học mà thôi.

“Vậy, vì sao cậu không ở lại nông trại?” Mình mới hỏi.

“Ồ, à thì… Bố mẹ mình có chuyện.”

“Ồ…”

Cậu nở một nụ cười với mình, một nụ cười tươi rói.

“Đó là chuyện của người lớn. Người lớn mà, lúc nào họ chẳng có chuyện. Việc của mình chỉ là đi làm thôi. Nếu từ giờ mà mình đi làm cho tới năm năm nữa, có khi mình dành dụm đủ tiền để mua một chiếc xe máy mới. Chiếc này của bố mình cũng mấy chục tuổi rồi đó. Cậu thích ngồi xe máy hay đi bộ hơn?”

“Tại sao cậu lại hỏi mình?”

“Vì con xe này nó thỉnh thoảng sẽ kêu còng cọc, thỉnh thoảng sẽ đi như thể hết hơi, và mình muốn biết nếu điều đó xảy ra thì cậu vẫn sẽ thích ngồi trên xe của mình chứ?”

Mình tủm tỉm cười. “Chỉ cần đi với Hiro là được mà.”

“Mình biết là người lùn như cậu sẽ thích đi xe máy mà.”

Nghe tới đó, mình nhảy dựng lên như một đứa con nít ba tuổi. “Mình không lùn, hiểu không? Chưa một ai gọi mình là người lùn cả!”

“Đó là bởi vì tỉ lệ giữa chân và người của cậu cân đối, cậu hiểu không? Chân cậu dài so với người lùn. Và cậu mặc đẹp nữa. Đó là lí do vì sao không một ai để ý đến chiều cao của cậu.”

Sự bực tức của mình nhanh chóng chuyển thành sự hồi hộp. Phải chăng, cậu đang khen mình xinh đẹp? Cậu luôn có một biệt tài như vậy đấy. Một biệt tài, một chiếc công tắc, một mật mã. Bất cứ cái tên nào cậu muốn gọi. Nhưng mỗi khi cậu khen mình, mình đều cảm thấy như có gì nơm nớp trong ổ bụng.

“Cậu nghĩ vậy về mình sao?” Mình hỏi.

“Mình luôn nghĩ về những điều tốt đẹp của Nari mà.”

“Cậu có nghĩ rằng người ta sẽ để ý đến mình vì những đặc điểm tốt đẹp của mình, chứ không vì những khiếm khuyết không?”

Cậu hỏi ngược lại, “Vậy cậu để ý những điểm gì ở mình?”

Mình ngớ người hồi lâu, không trả lời được. Mình quá ngại để nói với cậu rằng mình chỉ thấy một con người hoàn hảo ngay trước mặt.

Không thấy câu trả lời, cậu chỉ cười trừ mà tiếp tục, “Mình không quan tâm gì tới việc người ta nghĩ gì về mình. Mình từng sống trong nông trại mà. Họ nhìn thấy mình lấm lem bùn đất và chất thải suốt ngày, hơi đâu mà suy nghĩ về những điều đó. Nhưng mà, mình nghĩ thế này. Những gì cậu để ý ở người khác sẽ là những gì người ta để ý ở cậu. Cậu tự tìm câu trả lời đi.”

Mình với cậu mỗi người lại đu một chiếc xích đu tới tận tối muộn. Xong xuôi, chúng mình cất dọn và cậu đưa mình trở về. Khi chuẩn bị về tới nhà, cậu hỏi mình lần nữa, “Cậu có chắc là bố mẹ cậu không giận chứ?”

“Không, bố mình chắc chắn sẽ không để tâm đâu. Ông còn chẳng bao giờ nhắn tin cho mình nữa. Còn cậu thì sao? Đưa mình về rồi lại quay lại thì thế nào cũng muộn lắm mới về nhà được.” Trời cũng tối lắm rồi, và nếu như cậu không đeo găng tay dày thì có lẽ đôi tay cậu đã xanh xao và tê cóng lại.

“Mẹ mình biết mình đi làm mà.” Cậu cười. Bỗng dưng, như nhận ra điều gì đó, cậu cau mày hỏi mình “Mà cậu chỉ nói đến bố cậu. Vậy mẹ cậu thì sao?”

Mình ậm ừ một hồi lâu. Cậu có thể nói những điều đấy mà không hề cả nể gì, nhưng mình thì rất để tâm. Mình để tâm tới mọi thứ, và đôi khi nó làm mình đau đầu vì lo lắng. “Bố mẹ mình li dị rồi.”

Cậu ‘ồ’ một tiếng. Có vẻ như tới cả người vô tư như cậu cũng có lúc không biết phải nói gì. Cậu dẫn mình tới tận cổng nhà, nói lời chào tạm biệt rồi ra về. Nhưng mình vẫn còn điều trong đầu.

“Này, Hiro.”

“Gì vậy?”

“Làm sao cậu… có thể nói về chuyện của bố mẹ mình một cách thản nhiên như vậy? Cậu không thấy những gì xảy ra thật thiếu may mắn sao?”

Phải mất một khoảng thời gian dài, mình mới nghe được lời đáp của cậu, “Mình không nghĩ rằng mình thản nhiên. Chỉ là… chuyện của người lớn là chuyện của người lớn. Việc đã xảy ra, hậu quả cũng đã để lại rồi, và chuyện của họ thì chỉ có họ thay đổi được. Mình có thể nói chuyện với mẹ mình, nhưng cậu biết đấy… Người lớn nghĩ rằng trẻ con thì biết gì. Cậu có chắc rằng sau này cậu cưới chồng và có con, cậu sẽ tìm tới lời khuyên của con cái mình mỗi khi cậu có trục trặc với chồng chứ?”

“Mình không biết…”

“Mẹ mình sẽ chẳng nghe mình đâu. Nên nhiều chuyện ta cứ để nó trôi đi như vậy thì hơn.”

Cậu mỉm cười với mình. Nhưng sau giây phút đó, mình biết. Cậu cũng chẳng hề vô tư.

Mình đã suy nghĩ rất nhiều trên đường về, suy nghĩ về những điều mà cậu nói, những điều mình có thể nói để an ủi cậu. Nhưng rốt cuộc chỉ một ý tưởng hiện ra trong đầu. Mình lục lọi trong chiếc túi xách nhỏ mình mang theo, tìm thấy một tờ giấy note và cây bút bi, rồi dán tờ giấy lên lưng cậu để viết lên đó số điện thoại của mình.

“Cậu làm gì thế?” Cậu hỏi.

“Hiro này. Nếu cậu cần một người đi cắm trại ngoài trời với cậu, thì cậu cứ tìm tới mình nhé.”

“Cứ tới tiệm tạp hóa của cậu sao?”

“Đúng rồi. Nếu không thì… cậu kiểm tra tờ giấy trên lưng cậu đi.” Mình vỗ lên lưng cậu cho tờ giấy dính bẹp vào đó, rồi nhanh chân chạy đi mất. “Chào Hiro!” Nếu mình không lỉnh đi thì cậu sẽ nhìn thấy cặp má đỏ hỏn, nóng ran của mình mất.

Danh Sách Chương
Phong Nhàn

Phong Nhàn (6 ngày trước.)

Level: 9

73%

Số Xu: 9830

cho số rồi :3


Thành Viên

Thành viên online: Cỏ Tuấn Nghĩa Phong Nhàn Thích Vị Baominh Pham HoangMY Hoang Linhchi Le Ran - Ani và 173 Khách

Thành Viên: 57074
|
Số Chủ Đề: 8528
|
Số Chương: 26435
|
Số Bình Luận: 110674
|
Thành Viên Mới: Nhi Nhỏ

duyên âm truyen 12 chom sao phân tích trao duyên 5cm/s cảnh ngày hè ma nữ đáng yêu sesshomaru thuyết minh về cây lúa phế hậu tướng quân thuyết minh về áo dài tuổi trẻ và tương lai đất nước

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5