- Mặt Trời, Đâu Phải Của Riêng Ta
- Tác giả: Khánh Đan
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K+] Không dành cho trẻ dưới 9 tuổi
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 2.295 · Số từ: 570
- Bình luận: 14 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 13 Khánh Đan Xoài Xanh Mèo Mun Đen Vị Thần Gió Phương Nhật Cindy Cynthia Akabane1701 Bách Lâm Phong Hàn Xanh Lam Tử Nguyệt Rika Gấm Nguyễn Đạt Tửng Tửng
Mặt Trời, Đâu Phải Của Riêng Ta
Ta và người gặp nhau, quen nhau tự bao giờ?
Năm ấy, gió xuân vừa ngừng thổi, mưa bụi vừa ngừng bay, ta chạm phải ánh mắt của người. Ánh mắt ấy nhìn ta, lạ lùng mà thân quen, để lại trong ta cảm giác xao xuyến đến lạ kỳ! Ta mải mê theo đuổi tình cảm đơn phương nhỏ bé, mải mê nắm bắt bóng hình ai đó mà lãng quên nhiều cơ hội tốt trong cuộc đời. Ta vì người mà từ bỏ một phần của thanh xuân, cũng là một phần của kí ức.
Chỉ hy vọng có một ngày, người sẽ nhận ra tình cảm của ta, sẽ nhận ra cô bé năm ấy thích người đến nhường nào…
Thấm thoát cũng đã gần ba năm, gió xuân cũng bắt đầu thổi. Gió thổi, gió mang theo mộng mơ của tuổi trẻ, hóa thành cánh hoa lụi tàn, phai dần theo năm tháng.
Cái tình cảm mà ta một thời theo đuổi cũng phai nhạt dần. Chỉ có người là chẳng hề thay đổi, vẫn ấm áp như mặt trời, thỉnh thoảng vẫn nán lại sưởi ấm trái tim ta.
Một ngày kia, thu đến, nhẹ nhàng và lặng lẽ. Ta lại bước đi trên con đường cũ, kiếm tìm hình bóng quen thuộc như cố níu kéo một chút hy vọng. Nhớ người, đây là vô tình hay hữu ý?
Rồi ta thấy người ở đó, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó. Đáng tiếc, người đó mãi mãi chẳng thể là ta. Ta nhìn người, trong lòng dấy lên cảm giác ngỡ ngàng, hình bóng ấy hình như không còn quen thuộc nữa rồi! Người bước đến bên cô gái ấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, ánh mắt như muốn cùng cô đi nốt quãng đời còn lại.
Khoảnh khắc ấy, ta biết chút hy vọng cuối cùng đã tan vỡ. Ta nhận ra trái tim mình đã nguội lạnh, lạnh đến đau lòng. Lạnh đến mức chẳng còn có thể khóc. Ta quay lưng đi, mỉm cười. Cười cho một tình yêu đơn phương không có kết quả. Cười cho một thời thanh xuân lãng phí vô ích. Cười chính bản thân ta, từng một thời ngốc nghếch tưởng rằng mặt trời là của riêng mình.
Đêm, đứng trước ban công đón làn sương thu lạnh lẽo. Ta phải chăng là người cô đơn nhất thế gian? Lòng ta tan nát rồi, trái tim cũng vì thế mà vỡ nát theo, là do người vô tâm với ta hay là do ta vô duyên để ý tới người? Ta không biết và cũng không muốn biết thêm nữa!
Ngoài kia, trời bất chợt đổ cơn mưa nhẹ, khóe mắt ta đẫm nước. Là nước mưa hay nước mắt còn đọng lại trên làn mi? Thì ra ta không cô đơn, còn có ông trời đang khóc cùng ta kia mà!
Ta nghe đâu đó có tiếng thì thầm: “Rồi thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành mọi vết thương!”
Khánh Đan (4 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 4765
Cảm ơn vì đã ghé qua. :3
Chúc bạn một buổi tối vui vẻ nhé!
Thuỳ Dương (4 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 2438
Đọc mà buồn ghê gớm
Xanh Lam (4 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4621
Nhẹ nhàng thật <3
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (4 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
BTC minigame gửi tặng bạn 50 xu còn lại của giải thưởng. Cảm ơn bạn đã tham gia trò chơi.
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (4 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
Chúc mừng bạn đã đạt giải Nhất trong trò chơi Tìm hiểu về Vnkings. BTC gửi bạn 100 xu. Cảm ơn bạn đã tham gia trò chơi.
Khánh Đan (4 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 4765
Haha, cuối cùng cũng đòi được lì xì rồi. :))
Cảm ơn Cát béo, năm mới tốt lành nhé!
Mèo Mun Đen (4 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1532
lì xì năm mới
fufufu :3
Khánh Đan (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 4765
Nỗi đau cố ý che giấu, sao phải bày tỏ ra cho người khác thấy?
Tình cảm vốn dĩ đã mơ hồ, nên càng cần chôn chặt hơn, đau thương khó ngỡ...
Cảm ơn bạn đã góp ý! ^^
Thiên Yết (5 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 663
hẳn là dụng ý của tác giả khi khắc họa đoạn cảm tình này một cách mơ hồ mông lung~
cho nên gần hết cuối bài, ta hiểu được nội dung mà tác giả và cô gái trong bài văn kia muốn bày tỏ~
nhưng đáng tiếc ko thể cảm nhận được cảm xúc thực sự, nỗi đau của cô gái kia~
tác giả cố lên~
Khánh Đan (5 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 4765
Vết thương cũng nỗi đau theo ta mãi, gợi cho ta bao ý niệm xa xôi. Rồi mọi thứ cũng dần tan biến, rồi ta cũng phải tự tin bước tiếp con đường của riêng mình!
Cảm ơn bạn vì đã đọc! ^^