“Cái gì? Rừng Tử Thần?” Nghe đến cái tên này, tất cả đám nam sinh đang đứng đây chẳng phân biệt Quy Dương hay Hắc Nguyệt đều không khỏi sợ hãi.
“Chu Thiên, ngươi không đùa chứ?”
Trên đại lục này có ai là không biết, nơi đó vốn nổi danh là chốn một đi không trở về, là khu rừng cấm kị bất cứ ai xâm nhập, bởi trong đó sinh trưởng toàn loài độc ma thú – những con dã thú cấp cao không chỉ sẵn sàng xé xác người, mà còn mang hàm răng chứa đầy nọc độc. Cho dù ngươi không bị chúng cắn chết, cũng sẽ bị chúng độc chết.
“Không sai, nghe nói trong khu rừng đó có một cây linh mộc, một năm chỉ ra một quả. Quả này có thể trị được bách độc, đồng thời tăng cường ma lực vô cùng quý hiếm.” Chu Thiên ánh mắt giảo hoạt, liếc nhìn qua Vương Trung, “Cách thức giao đấu ta đưa ra chính là: Không cần biết bọn họ đọ sức thế nào, chỉ cần đến ngày hôm sau ai có thể bình an trở ra khu rừng đó, đồng thời mang được linh quả về đây, thì sẽ là kẻ thắng cuộc.”
Chu Thiên nhếch lên khoé miệng, hắn lựa chọn nơi này làm địa điểm đương nhiên không phải không có dụng ý.
Tên nhóc kia chắc chắn không thể thoát nổi, nhưng nếu là rừng Tử Thần, thì ngay đến Kai cũng khó lòng mà trở ra. Hắn có thể lợi dụng trận so đấu lần này, vừa nhổ đi cái gai trong mắt, vừa loại bỏ được một đối thủ đáng gờm, quả thực là một mũi tên bắn trúng song điểu!
Thiên, cậu thực sự muốn làm như vậy sao? Lâm bắt gặp nụ cười kia trên môi Lão Đại kiêm bạn tốt của mình, lập tức hiểu ra ý đồ trong đầu hắn, có chút bồn chồn lại vô pháp mở miệng.
Dẫu cam đoan sẽ luôn ủng hộ bất cứ quyết định nào của thằng bạn, nhưng lần này hắn cảm thấy làm như vậy quả thực quá tàn độc đối với một đứa bé, hơn nữa đứa bé đó còn là em trai của chính mình…
Thiên, hy vọng cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến bản thân sau này phải hối hận.
“Được, không vấn đề gì.”
“Kai, ngươi không thể nhận lời!” Tên nhóc kia nhà quê không biết gì đồng ý cũng liền thôi đi, nhưng sao đến Kai cũng không rõ sự nguy hiểm của nó chứ?
Khu rừng đó không chỉ những học viên còn đang đi học, mà ngay cả những ma thuật sư cao cấp cũng không dám tuỳ tiện ra vào! Vương Trung nghĩ đến đây liền cảm thấy hoảng hốt, nếu Kai có mệnh hệ gì, hắn và cả băng nhóm trường Hắc Nguyệt chắc chắn cũng sớm theo đó mà sụp đổ!
“Kai, ngươi…”
Vương Trung còn chưa kịp khuyên nhủ câu nào, đã nhận được cái phất tay ra hiệu của Kai. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ như vậy, ngay cả Lão Đại của Hắc Nguyệt cũng không dám ho he thêm nữa. Thanh niên băng lãnh lúc này mới quay sang nhìn thiếu niên đang cầm trong tay chiếc ná thun phía đối diện:
“Gặp nhau ở Tử Thần sâm lâm.” Nháy mắt liền đã vô tung vô ảnh.
.
***
.
Chu Thần mất hơn nửa ngày sau mới mò đến được cổng khu rừng, đó là cũng nhờ có người của Chu Thiên dẫn đường nên mới ‘nhanh’ như vậy, chứ nếu để cậu tự mình cuốc bộ đi kiếm, chắc Kai ở bên trong phải ngồi chờ đến thành bộ xương khô.
“Cảm ơn anh.”
Chu Thiên nhìn thiếu niên đối mình nở nụ cười, im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt muốn chăm chú xem xem tên nhóc này có thể ngu ngốc được bao lâu, hay diễn trò được đến bao giờ. Thế nhưng kết quả lúc nào cũng khiến hắn phải nhíu mày bực bội.
“Đi!”
Nhìn theo Chu Thiên cùng đám đàn em nhảy lên mô tô quay đầu phóng đi bỏ mình lại một mình, Chu Thần lúc này mới dám khe khẽ thở dài một tiếng.
Toan tính của con trai, sao cậu có thể không rõ? Thế nhưng ngoài việc bình tĩnh đối mặt với nó, cậu còn biết làm gì khác nữa đây?
Là lỗi của cậu đã vô tình đẩy Tiểu Thiên đến một hòn đảo cách xa và tách biệt, con đường duy nhất dẫn cậu đến gần với đứa bé đó chính là một cây cầu trải đầy chông gai. Dẫu chông gai đó có sắc nhọn ra sao, cậu cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục bước tiếp.
Lúc Chu Thần bắt đầu tiến vào rừng thì trời đã xế chiều, thế nên mới đi được một đoạn là bóng đêm liền ập xuống.
Hắc ám vốn là thời điểm ma vật đi săn, bất quá trên suốt dọc đường đi Chu Thần chẳng bắt gặp thứ gì ngoài xác dã thú nằm la liệt, hẳn nhiên những chướng ngại kia đã bị người nào đó đi trước dọn sẵn rồi.
Cũng may trăng hôm nay rất tỏ, Chu Thần chăm chú lần theo hướng chỉ của la bàn, liền chẳng mấy chốc đã tới được chỗ linh mộc.
Nhìn nhìn thứ quả kỳ diệu đang ở dưới ánh trăng phát sáng, thiếu niên đương lúc định tiếp cận, liền chợt phát giác dưới tàng cây trước mắt hình như đang ngồi một bóng người.
“Kai?” Nguyệt quang phản chiếu từ phía sau khiến hắc y thanh niên gần như hoà vào với bóng đêm vô tận, nhưng khí tức lạnh băng toả ra từ trên người hắn lại nổi bật hơn bất cứ hơi thở nguy hiểm nào khác.
Thanh niên dường như đang toạ tâm tĩnh khí, lúc này mới mở ra cặp mắt dưỡng thần, chậm rãi đứng lên, rút ra song kiếm đối hướng thiếu niên.
Chu Thần vờ như không thấy rõ thái độ của đối phương, vẫn ôn nhu khẽ mỉm cười:
“Cậu đã tới đây trước tôi, sao không lấy linh quả đi trước?”
“Mục đích của ta không phải là linh quả. Mà là so đấu với ngươi.”
“So đấu với tôi? Là vì thứ này?” Chu Thần nghi hoặc lấy ra chiếc ná thun giắt bên mình, lại nhìn nhìn lên thanh niên, lộ ra biểu tình hiểu rõ. Quả nhiên trẻ con đứa nào cũng đều thích đồ chơi nhất a.
Gương mặt Kai ẩn sau chiếc mũ trùm đầu hơi hơi vặn vẹo, không nói nhiều lập tức vung kiếm lao đến. May mắn Chu Thần được luyện tập nhiều phản xạ cũng không chậm, nhanh chóng nhảy tránh thoát mấy nhát chém đoạt mạng của đối phương.
Nếu so sánh khả năng chiến đấu thì Kai với Chu Thần không phải nói chính là một trời một vực. ‘Tử Thần’ Hắc Nguyệt đã là Phong hệ Võ thuật sư cấp Đế, còn Chu Thần mới chỉ là một ‘phế sài’ còn chưa lên nổi lớp năm, nếu không nhờ khoảng thời gian Hải Huyền tận tâm chỉ dạy, hẳn thiếu niên tóc nâu sớm đã chết mấy lần.
Tuy thực lực không thể sánh với đối thủ, nhưng Chu Thần rất biết cách tận dụng không gian, lấy cây cối rậm rạp thay mình làm lá chắn, ở phía sau tìm kiếm sơ hở để tiến hành công kích, chỉ là… đòn đánh của một Tứ đẳng Võ thuật sư thì có thể gây sát thương gì cho kẻ hơn mình tận năm cấp chứ? Cho dù có bắn trúng, cũng chỉ như ruồi muỗi gãi ngứa mà thôi.
Những vết cắt qua da càng ngày càng nhiều, Chu Thần đã bắt đầu thở dốc. Nếu có thể sử dụng chút ít tinh thần lực, hẳn cậu sẽ cầm cự được lâu hơn, thế nhưng nhãn quang của người đối diện thực sự quá mức sắc bén, liệu cậu có thể không bị bại lộ?
“Ngươi phân tâm.”
Chu Thần trong lúc miên man suy nghĩ, liền chỉ nghe được câu này, đã thấy toàn thân bất ngờ hứng chịu một luồng kiếm khí cực mạnh khiến cậu không kịp trở tay bị đánh bật văng lên thân cây linh mộc gần đó.
“Ngươi vẫn không chịu tung ra hết thực lực?” Kai nãy giờ vẫn luôn chần chừ chưa thèm kết liễu, chỉ vì mong chờ kẻ nọ có thể bộc lộ sức mạnh che giấu. Không nghĩ tới ban nãy đối phương cư nhiên còn dám trong lúc giao đấu với hắn thất thần, điều này đã chân chính khơi dậy lửa giận của băng lãng Diêm vương.
Sau tiếng va chạm nặng nề giữa lưng Chu Thần với thân cây, chính là tiếng kêu réo xé tai của vô số con chim lớn vụt toả ra từ trong tán lá. Thì ra gốc linh mộc nọ chính là nơi trú ngụ của loài độc ma dã điểu, một trong số những ‘tử thần’ nguy hiểm nhất trong khu rừng này.
Chu Thần gượng dậy chỉ kịp thổ ra một búng máu, ngước lên liền đã thấy một bầy chim hung ác đang hướng chính mình ý định lao xuống tấn công, phản xạ chính là chỉ biết nâng tay che mặt. Thế nhưng khoảnh khắc khi những chiếc móng vuốt đầy độc kia sắp sửa chạm đến thiếu niên, viên ngọc đỏ đeo trên cổ cậu lại đột nhiên loé sáng.
Lũ chim nhìn thấy hoảng hốt như gặp phải thứ gì đáng sợ, vội vàng hãm cánh dừng lại giữa không trung, bất quá làm như vậy cũng không giúp chúng thoát khỏi bị hút vào sự điều khiển của xích quang đầy ma lực đó, như có chỉ thị, lập tức chuyển hướng qua thanh niên áo đen đang cầm kiếm phía đối diện, rít gào liều mạng công kích.
Kai hiển nhiên bị bất ngờ bởi tình cảnh đột ngột xảy đến, vội vung tay lên chống đỡ.
Chỉ sau vài chiêu liền giải quyết xong đám dã điểu, nhưng Kai trên người cũng không thiếu vết thương do độc vuốt gây ra. Máu sấn sấn một màu đen tử khí, hẳn nhiên là đã bị nhiễm độc.
Ngước mắt nhìn qua thiếu niên vẫn còn đang nằm dưới gốc cây linh mộc, Kai mới lê chân đi được vài bước liền đã khuỵ gối gục ngã, lập tức lâm vào hôn mê.
[Sư phụ! Sư phụ! Người có ở đó không?]
Chu Thần chứng kiến những gì vừa xảy ra còn đang ngây người, chợt bị một giọng nói quen thuộc mang theo nồng đậm lo lắng phát ra từ chính xích châu đeo trên cổ kia đánh thức.
“A? Ừm? Tiểu… Tiểu Đậu?”
Thiếu niên lúc này mới hồi thần, bối rối nâng lên viên ngọc đỏ đang nhấp nháy ánh sáng, do dự một lát, mới mở ra tâm nhãn chấp nhận kết nối với người vừa gửi yêu cầu liên lạc ở đầu bên kia.
[Sư phụ, Người không sao chứ? Ban nãy con cảm nhận đến hình như Người đang gặp nguy hiểm.]
“Tiểu Đậu… à… ta… ta không sao.”
[Thật sự?] Giọng nam trầm thấp vẫn chưa hết bồn chồn, [Sư phụ… hay là để con vào trong đó hỗ trợ Người luyện công? Để một mình Người trong Hoả Viêm động suốt mấy tháng, con sợ…] Đối phương hẳn nhiên vẫn tưởng Chu Thần là đang ở một nơi an toàn nào đó.
“Tuyệt đối không được!”
[Sư phụ?]
“À… cái đó… chỉ là… lần bế quan này đối với ta rất quan trọng, không được để xảy ra sơ sót, không thể bị người khác làm phiền. Tiểu Đậu, không phải ta đã nói với con điều này rồi sao?”
Người bên kia thoáng im lặng một chút, lát sau mới chậm rãi cất lời:
[Sư phụ, Người… vẫn còn ở trong Hoả Viêm động đấy chứ?]
“Đương… đương nhiên a! Tiểu Đậu không phải con đang ngồi canh ở ngoài cửa động sao? Ta nếu đi ra sao con có thể không biết?”
[… Ừm.] Ngữ điệu không nghe rõ có thật sự đồng tình hay không, [Bất quá sư phụ, trạng thái của Người ban nãy hình như có chút không ổn. Đã xảy ra chuyện gì?] Nếu không phải linh cảm thấy bất an từ xích ngọc kia truyền đến, hắn tuyệt đối không dám quấy rầy Chu Thần đáng ra lúc này nên là đang ‘tu luyện’.
“À… Chỉ là quá trình nhập thiền có chút vấn đề… nhưng giờ đã không sao rồi, con không cần lo lắng.”
Tín hiệu bên kia lại thật lâu tĩnh lặng, rốt cục bất đắc dĩ kết thành một tiếng thở dài:
[Thôi được rồi. Sư phụ, vậy… Người bảo trọng thân thể. Nhưng nhớ, có chuyện gì phải lập tức báo cho con biết, Tiểu Đậu ngay tại bên ngoài.]
“Sư phụ biết rồi, con đừng quá lo lắng.” Dứt lời, liền cũng không để nam nhân kịp cằn nhằn dặn dò thêm, vội nói một câu ‘Tạm biệt.’
[… Tạm biệt] Ánh sáng đỏ trên xích châu dường như vẫn còn lưu luyến mà khẽ nhấp nháy đôi chút, cuối cùng lại trở về với màu sắc bình thường.
Suýt nữa thì vụ bí mật trốn xuống núi bị Đại đệ tử của cậu phát giác, Chu Thần khẽ thở phào một hơi, lúc này mới chú ý tới ‘ai đó’ vẫn nằm kia đang trong cơn nguy kịch.
Cố gắng gượng dậy, Chu Thần khập khiễng bước đến bên thanh niên bất động, đỡ hắn gối lên tay mình.
“Này, cậu không sao… chứ?” Khoảnh khắc lúc vô tình kéo xuống chiếc mũ trùm trên đầu đối phương, Chu Thần có một thoáng kinh ngạc. Gương mặt này, chẳng phải chính là cậu bồi bàn ngày đó ‘vì mình’ mà bị đuổi việc hay sao?
Thảo nào dáng người cùng khí tức cậu ta lại quen thuộc đến thế. Mà cũng phải thôi, trên đại lục này nào có nhiều người khả năng sở hữu một thân Phong hệ ma pháp cường đại đến như vậy.
Lau đi vết máu trên mặt thanh niên, Chu Thần nhớ lại những lời hắn để lại ngày ấy khi ném trả cậu chiếc vòng ngọc, bất đắc dĩ mỉm cười.
Đứa bé này, thực ra cũng không phải người xấu đi?
Được rồi, hồi tưởng vậy đã đủ, việc cấp bách hiện giờ là phải gấp rút chữa trị cho hắn. Với khả năng của thiếu niên, thanh tẩy loại độc tố này quả thực không thành vấn đề. Tuy rằng nếu sử dụng sức mạnh của ‘Quang Thần’, thân phận cậu chắc chắn sẽ bại lộ, nhưng chuyện liên quan tới mạng người không thể có quá nhiều suy nghĩ, Chu Thần đương định nhắm mắt bước chân, lại vô tình liếc tới vật nào đó đang lấp lánh toả sáng ngay trên đầu.
Phải rồi! Linh quả! Chẳng phải Chu Thiên nói đó là thứ có thể trị được bách độc hay sao? Chỉ cần giải được độc cho Kai, những vết thương nhỏ trên người hắn liền trở nên không đáng kể, căn bản không cần đến ma lực trợ giúp!
Bí mật của cậu, đương nhiên cũng có thể tiếp tục bảo toàn!
Nghĩ liền làm, Chu Thần lúc này chẳng còn quan tâm đến tín vật quyết định thắng thua gì nữa, trực tiếp hái linh quả xuống cho thanh niên ăn. Đáng tiếc người nọ hiện giờ đến miệng cũng không thể mở chứ đừng nói là nhai nuốt. Chu Thần không còn cách nào, đành đem quả kia… hàm vào trong miệng.
Dưới nguyệt quang xinh đẹp, đột nhiên bung toả một thứ ánh sáng còn xinh đẹp hơn thế. Cậu bé tóc nâu nháy mắt chẳng thấy đâu, thay thế vào đó là một thiếu niên mỹ lệ tuyệt trần.
Chu Thần vì muốn trung hoà tinh hoa trong linh quả, bất giác đã biến trở về hình dạng thực. Dẫu sao lúc này cũng không có ai nhìn đến, cậu cũng không rảnh bận tâm, liền nhẹ nhàng đem dược thuỷ đã được nghiền ra trong miệng mình, từng chút từng chút rót vào đôi môi lạnh băng của người đang nằm trên đất.
Hào quang toả ra, ngay cả cỏ cây gai độc cũng biến nhu hoà. Trong khu rừng hắc ám âm u, chưa bao giờ tồn tại thứ gì xinh đẹp như thế.