May mắn buổi học diễn ra khá suôn sẻ, căn bản Kai cũng thuộc dạng người ít nói, suốt mấy tiết chỉ ngồi khoanh tay im lặng, cũng không gây khó khăn gì đối với Chu Thần. Cậu chỉ nghi hoặc tại sao một thiên tài Phong hệ cấp Đế như hắn, lại đi xin vào cái lớp Ngũ đẳng này làm chi?
Tiếng chuông đột nhiên reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ, chợt nhớ ra hôm nay có chuyện cần làm, thiếu niên đành tạm gác lại những băn khoăn kia, nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi lớp, không để ý có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú dõi theo cậu cho đến khi ra cửa.
.
***
.
Trên sân thượng trường Quy Dương, như mọi khi xuất hiện bóng một thanh niên cầm điếu thuốc. Nơi này vốn là địa bàn riêng của nhóm thủ lĩnh không ai dám xâm phạm, người kia hiển nhiên là Chu Thiên. Trong khi chúng đồng bạn bởi vì sợ phạt mà còn bận tới lớp, hắn vẫn thường lên đây ngồi một mình, bất quá hôm nay hình như không chỉ có một mình hắn.
“Ồ, xem ai kìa? Là cơn gió nào đưa thầy tới đây vậy?” Chu Thiên nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, đáy mắt hơi lóe qua chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền được thay thế bằng tiếu ý mỉa mai.
“Tôi có chuyện muốn tìm cậu.” Hải Huyền không hề để tâm tới ngữ điệu xấc xược của thanh niên, cứ như đối phương không đáng để nhận từ hắn nửa lời giận dữ.
“Hửm? Tìm tôi? Thật là chuyện lạ. Chẳng phải thầy rất căm ghét nơi này, cũng rất căm ghét tôi sao?” Chu Thiên cười khẩy, khác với những giáo viên khác hoặc là sợ hãi hoặc là bợ đỡ hắn, Hải Huyền trước nay luôn đối một tên học sinh cá biệt như hắn tỏ rõ chán ghét cùng khinh miệt, thậm chí nhiều lần còn yêu cầu hiệu trưởng đuổi học hắn vì những rắc rối gây ra, thế nên, là chuyện gì có thể khiến người nam nhân cao ngạo này đích thân tìm đến? Chu Thiên quả thực có chút hảo kỳ.
“Đúng thế, tôi rất căm ghét cậu, căm ghét kẻ làm ô uế thanh danh của ‘người kia’.” Hải Huyền bán híp mắt, đứng trên cương vị của một người thầy vẫn chưa từng phủ nhận thái độ bất thiện đối với kẻ xem như học sinh mình. “Nhưng hôm nay tôi vẫn phải đến đây, để ‘nhờ’ cậu một chuyện.”
“Nhờ tôi?” Chu Thiên như vừa nghe thấy chuyện gì thực nực cười.
Hải Huyền chỉ lạnh lùng nói tiếp:
“Đúng. Tôi muốn cậu… tránh xa Chu Thần.”
“Gì cơ?” Xác nhận mình không có nghe nhầm, Chu Thiên bật cười phá lên, nhưng ngay sau khi vừa dứt, giọng điệu của hắn liền trở nên âm trầm đến đáng sợ.
“Hình như thầy tìm nhầm người rồi thì phải? Là tên nhóc ngu ngốc đó tự động bám theo ta, không phải ta dụ dỗ nó. Thầy muốn ta tránh xa nó, càng là nên bảo nó an phận hơn mới phải. Hơn nữa…” Thanh niên nói đến đây, trong không gian liền có thể ngửi thấy vị sát khí ngập tràn, “Chu Thiên ta muốn làm gì, cũng đến lượt một giáo viên như thầy có thể quản sao?”
“Tôi biết. Chỉ là đứa bé kia quá mức cứng đầu.” Hải Huyền tựa như đang nhớ đến ai đó, thanh âm đột nhiên dịu đi, dường như còn pha thêm chút sủng nịnh cùng bất đắc dĩ: “Dẫu tôi có khuyên nhủ thế nào, Tiểu Thần vẫn cố chấp tới gần cậu, ngu ngốc muốn chăm sóc gì đó cho cậu. Thế nên tôi mới phải tới đây, nhờ cậu chủ động cách xa thằng bé…”
Hải Huyền hơi ngưng lại.
“Cho dù không làm được, cũng mong cậu đừng cố tình đẩy Tiểu Thần vào chỗ nguy hiểm.” Câu sau của nam nhân, cũng bốc lên thứ sát khí không hề thua kém.
“Ngươi muốn uy hiếp ta?” Trên môi Chu Thiên không còn tiếu ý, toàn thân hắn cùng lúc đó bao phủ một luồng sức mạnh nguy hiểm cùng cường hãn, thứ đáng nhẽ không nên xuất hiện trên thân một cậu nhóc mới mười tám tuổi.
“Tùy cậu muốn suy nghĩ thế nào.” Hải Huyền căn bản không đem này đó để vào mắt, thản nhiên xoay lưng về phía đối phương.
“Tôi biết, cậu không phải là một học sinh bình thường…” Bóng dáng cao lớn của hắn hơi khựng lại, “Nhưng tôi, cũng không đơn thuần chỉ là một giáo viên đâu.”
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh vô hình bắn thẳng về phía mình, Chu Thiên giật mình ngẩng lên, nhưng thân ảnh kia sớm đã không thấy.
“Thiên, bọn tớ mang đồ ăn về rồi nè.”
Đã là giờ nghỉ giữa trưa. Như mọi khi, Lâm cùng Mặc lên sân thượng cùng Chu Thiên tụ tập, thế nhưng vừa mới mở cửa, bọn họ liền lập tức cảm nhận được bầu không khí quái dị nơi đây, mà áp lực nhất, chính toát ra từ phía bạn thân của bọn hắn.
“Thiên, sao thế? Có chuyện gì vừa xảy ra à?” Lâm không khỏi lo lắng hỏi.
Chu Thiên quay sang nhìn hai đồng bạn vừa đến, lúc này mới chậm rãi thu hồi sát khí quanh người:
“Không có gì.” Dứt lời liền quay lưng, tìm đến chỗ cũ tuỳ tiện ngồi xuống.
Có thể khiến một kẻ như Hải Huyền đích thân đứng ra bảo hộ, tên nhóc kia rốt cục là…
Hừ, cho dù bản lĩnh nó có cao cỡ nào chăng nữa, Chu Thiên cười khẩy, hắn cũng không giống như Hải Huyền, dễ dàng bị vẻ ngoài kia lừa gạt đâu!
Thấy Lão Đại im lặng, Lâm cùng Mặc cũng hiểu ý không tiếp tục truy cứu nữa, theo hắn ngồi xuống, lục tục lôi đống bánh vừa mua được ở căng tin ra chuẩn bị ăn trưa.
Còn chưa kịp đưa lên miệng, Lâm lại phát giác có bóng người đang lấp ló ở cửa.
Chẳng lẽ đám đàn em của bọn họ muốn bẩm báo chuyện gì?
Gửi lại hai đứa bạn một cái ánh mắt, Lâm đứng dậy ra xem xem, thế nhưng bắt gặp đứng sau cửa, chính là thiếu niên tóc nâu trên tay cầm theo một chiếc hộp.
“Ủa, Vịt Con? Sao em lại ở đây? Tới tìm Chu Thiên hả?”
Vốn đối với ‘tiểu đệ đệ’ đáng yêu này không hiểu sao nảy sinh rất nhiều thiện cảm, thấy thiếu niên khẽ gật đầu, Lâm liền hào phóng kéo tay cậu đi về chỗ bọn họ:
“Còn đứng đó làm gì? Mau qua đây a.”
Mặc tuy không nói gì, nhưng cũng tự động nhường một chỗ cho thiếu niên có thể ngồi xuống.
“Thiên, Vịt Con tới tìm cậu nè.”
Chu Thiên từ lúc thấy Lâm kéo Chu Thần tới đây đã chặt chẽ nhíu mày, suy nghĩ vừa nãy khiến hắn đối với thiếu niên càng thêm khó chịu cùng cảnh giác, vẻ mặt không kiên nhẫn hướng mắt về phía thiếu niên ra ý hỏi.
“Em… có làm một chút cơm hộp. Nếu anh đói có thể chậm rãi dùng.” Thiếu niên đem vật trên tay đưa đến trước mặt thanh niên, mỉm cười chân thành.
“Ngao~ cơm hộp? Thật sự là cơm hộp?! Thiên, em trai cậu cư nhiên tự tay làm cơm hộp mang đến cho cậu! Đờ mờ sao đời lại có thể bất công như vậy chứ? Ông đây sống suốt mười mấy năm vẫn chưa từng được người nào làm cơm hộp cho a~!” Lâm không nhịn được lại bắt đầu phát điên.
Trái ngược, Chu Thiên nghe xong sắc mặt càng biến âm trầm, nhìn nhìn thiếu niên, lại nhìn nhìn chiếc hộp được bọc vải xinh xắn trên tay cậu.
Phải đến khi Chu Thần cảm giác hai cánh tay bắt đầu nhức mỏi, đối phương mới tùy tiện cầm lấy.
Vốn không nghĩ tới con trai sẽ chịu tiếp nhận, Chu Thần còn chưa kịp vui mừng, liền bắt gặp nụ cười đầy ác ý trên môi Chu Thiên, ngay sau đó, chính chứng kiến hộp cơm mình vất vả dậy làm sớm nay cứ như vậy bay qua hàng rào sân thượng, rơi xuống phía dưới.
“Cút.”
Thiếu niên không khóc lóc, cũng không tức giận, chỉ im lặng cúi đầu, ánh mắt liếc qua đống bánh trái hỗn tạp đang đặt ở kia.
“Ăn linh tinh nhiều sẽ không có dinh dưỡng. Ngày mai em sẽ lại mang cơm đến.”
Chu Thiên trợn trừng mắt, thế nhưng không để hắn có cơ hội nổi sùng, thiếu niên vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ kia, thanh niên tóc đỏ hơi sững người giây lát, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ bản thân chẳng lẽ là như thế vô dụng, không dọa nổi cả một con cừu nhỏ?
Một chút bối rối thoáng qua, rốt cục hóa thành một tiếng chửi thề.
.
***
.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Chu Thần thay vì lập tức trở về nhà, liền quyết định ghé qua siêu thị mua chút thức ăn, lúc quay về thì trời cũng đã tối, trên con đường dẫn đến căn nhà tách biệt giữa rừng sâu lại càng thêm vắng người.
Bầu trời hiu hiu gió thổi, thiếu niên tiêm gầy xốc lên áo khoác rảo bước nhanh hơn, lại đột nhiên xuất hiện một chiếc thùng các tông to lớn, không biết từ đâu lăn thẳng về phía cậu.
Chu Thần còn chưa kịp giật mình, liền thấy từ trong chiếc thùng các tông kỳ dị kia đổ ra một cái bóng. Thật may là người chứ không phải ma, nhưng khi nhận ra gương mặt của ‘người nọ’, Chu Thần còn cảm thấy kinh hãi hơn nữa.
“Kai?” Chu Thần đầu đầy chấm hỏi cùng hắc tuyến, “Sao… sao cậu lại ở đây?” Chỉ trong khoảng thời gian ngắn gặp mặt, câu này không biết cậu đã phải đem ra hỏi đối phương mấy lần.
“Đói.” Hắc y thanh niên nằm bất động trên đất, diện vô biểu tình nhìn lên thiếu niên trước mặt, lạnh băng phun ra một câu.
“Đói? Chẳng phải ký túc xá trong trường luôn mở 24/24 sao?”
“Không có tiền.” Không thể ở trong ký túc xá.
“Hửm? Vậy cậu ở đâu?” Chu Thần nói đến đây, như chợt nghĩ tới điều gì, ngón tay run run chỉ vào bốn mảnh các tông đang bao quanh người nọ:
“Đừng nói là… cậu ở trong cái này?”
Thanh niên cặp mắt nửa mở thản nhiên gật gật.
Không phải chứ?!!
Trong khi Chu Thần còn đang đờ người, Kai chẳng biết từ lúc nào đã tiếp cận đến bên cậu, không, phải nói là tiếp cận túi đồ ăn trên tay cậu.
“Nè, cậu làm gì?” Thiếu niên lúc này mới giật mình hồi thần.
“Đồ ăn.” Còn có một mùi thơm rất đặc biệt. Ban nãy hắn chính bởi vì mùi này mà bị hấp dẫn tới đây.
Chu Thần ngẩn ra, nhìn xuống chiếc túi đựng hộp cơm vốn đã bị Chu Thiên ném hỏng.
“Cậu… muốn ăn?”
“Không ăn thì cho tôi.” Kai ngồi chồm hỗm dưới đất, bộ dáng thực giống một chú cún, hắc đồng bình thường sắc lạnh giờ lại ẩn chứa chút mong chờ vô cùng đáng yêu.
“Thứ này đã hỏng, không thể ăn nữa…” Chu Thần lúc bất đắc dĩ nói ra, hình như thấy trên đầu đối phương có một cặp tai lông xù ủ rũ cụp xuống…
“Bất quá nếu cậu thích, có thể theo tôi về nhà, tôi sẽ nấu vài món cho cậu.” Chu Thần cảm giác nếu mình không kịp bổ sung thêm câu này, lương tâm cậu sẽ bị cắn rứt tới chết.
Thanh niên nghe vậy, quả nhiên lấy lại tinh thần, đôi tai vô hình cũng cao hứng dựng lên, lờ mờ còn có thể thấy cái đuôi sau lưng ai kia hơi khẽ vung vẩy.
Chu Thần nhìn cảnh này có chút dở khóc dở cười, không hiểu mình là mời bạn về nhà ăn tối, hay vừa nhặt được một chú cún đây?
.
***
.
“Thế nào? Ngon không?” Chu Thần tiếp tục bê ra một đĩa thức ăn, chứng kiến chính là mấy món mình vừa để trên bàn vài phút trước đã nháy mắt nhẵn thín. Thanh niên có vẻ không rảnh trả lời cậu, nhưng động tác không ngừng và cơm của hắn đã minh chứng tất cả.
Thực đói như vậy? Đứa bé này đã bao lâu không được ăn no rồi? Chu Thần thở dài khẽ lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống đối diện thanh niên.
“Bố mẹ cậu đâu? Sao lại để cậu ra nông nỗi này?” Ít nhất phải cho con mình đủ tiền trọ ký túc xá chứ?
“Không có.”
Không có? Cậu ta là trẻ mồ côi? Chu Thần cảm thấy trong lòng mình có chỗ nào đó hơi động một chút.
“Vậy họ hàng của cậu…”
“Tôi không có thân nhân.” Kai vẫn tiếp tục ăn, dường như không hề coi đây là chuyện gì to tát.
“…” Tức là hiện giờ cậu ta chỉ sống một mình? “Nhưng sao có thể? Còn tiền học phí…”
“Là do tôi tự kiếm.”
Chu Thần nghe vậy, liền chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp thanh niên. Hắn khi đó đúng là đang làm chạy bàn ở quán, đột nhiên hiểu ra tất cả, cũng cảm thấy nội tâm chua xót.
Trong khi những đồng bạn khác không phải lo nghĩ gì còn đang bận vui chơi, thì ở tuổi này, thanh niên trước mặt cậu đã phải bươn chải khắp nơi kiếm sống. Chưa kể đến học phí ở các ngôi trường trên thành phố nhất là Quy Dương đều rất đắt đỏ, đứa bé này rốt cục phải làm thêm nhiều cỡ nào mới có thể tự mình xoay sở đến giờ?
Kai lúc này cũng đang hồi tưởng lại mấy lần thử những công việc part-time bình thường, đáng tiếc bởi vì khí chất hắn quá mức lạnh lẽo, dẫu sở hữu một gương mặt điển trai cũng không thể níu chân khách chạy, rốt cục, vẫn là nghề sát thủ thích hợp hắn nhất, cũng chỉ có thù lao từ đó mới đủ để trả hết chi phí ở đây.
Bất quá, trái ngược với những gì Chu Thần đã nghĩ, với danh hiệu Đệ nhất sát thủ, Kai căn bản không cần phải lao lực gì nhiều.
Lại nói về chỗ ở, thanh niên thực ra cũng không quá quan tâm. Hắn từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống cùng huấn luyện khắc nghiệt, cho dù cả đêm phải nằm ngoài đường hay trên cành cây, đối với hắn cũng không tính là khổ.
Chỉ có một điều khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, chính là hắn mặc dù có thể nhịn đói cả tuần, thế nhưng không hiểu sao hôm nay lại dễ dàng mất đi kiểm soát, chỉ vì ngửi thấy mùi thức ăn toả ra từ trên người thiếu niên.
Đã từ lâu rồi, chưa từng xuất hiện điều gì có thể khiến một sát thủ máu lạnh như hắn bị hấp dẫn đến vậy.
Chu Thần nhìn nhìn thanh niên tóc đen đang thất thần nhớ lại tuổi thơ đau thương (?), đối với đứa bé vốn chỉ bằng tuổi con mình này không khỏi nảy sinh chút trắc ẩn.
“Nếu đã như vậy, cậu… tạm thời cứ ở lại đây đi.”