Chu Thần chậm rãi mở mắt, ánh sáng của buổi sớm cũng đang len lỏi qua khung cửa sổ, từ từ chiếu rọi mọi ngóc ngách trong căn nhà, thiếu niên khẽ chớp chớp đôi mi, vô thức liếc tới tấm xà ngang nơi đâu đó.
Người kia… vẫn chưa về sao?
Lục đục ngồi dậy rửa mặt chải đầu, Chu Thần như mọi buổi sáng bình lặng, bắt đầu làm cơm. Dẫu cậu và thanh niên đã là bạn cùng phòng, hai người vẫn có những bí mật riêng không cần nói rõ. Ví như Kai thi thoảng đi cả đêm không về, còn cậu, thì luôn đeo kính kể cả trong lúc ngủ. Chu Thần không hỏi đến, thanh niên cũng chẳng tò mò, có lẽ chính bởi sự lẫn nhau ăn ý này mà hai người vốn tính cách trái ngược lại ở chung phá lệ hòa hợp.
Ăn sáng, chuẩn bị xong xuôi, thiếu niên liếc nhìn chiếc bàn một chút, rốt cục vẫn là múc ra chút đồ ăn đậy vào cẩn thận, kèm theo một mảnh giấy đặt lên bàn, mới thong thả bước ra khỏi cửa.
***
Lúc Kai trở về thì trời cũng đã sẩm tối. Bóng dáng thanh niên tựa như một vị thần lặng lẽ bước ra từ màn đêm, quanh thân ẩm ướt lại bởi vì hắc y che giấu không nhìn rõ vệt máu dính đỏ, thế nhưng vẫn không thể làm phai nhạt từ trong hơi thở lạnh băng của hắn phảng phất mùi huyết vị tanh nồng.
Ngôi nhà tối om không hề tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như mọi khi, Kai vừa bước vào liền biết người kia không ở.
Hôm nay tan học muộn vậy sao?
Ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn đến những thứ được đặt trên bàn không rõ đã từ bao lâu nhưng nhờ chút hỏa thuật nho nhỏ mà vẫn thoang thoảng mùi vị thơm ngon quen thuộc.
Thanh niên chậm rãi bước đến, cầm lên mảnh giấy kia, ngưng lại vài giây đơn thuần chỉ là để đọc hết mấy chữ trên đó.
Đem từng nét bút thanh nhã đều thu vào trong hắc đồng sâu thẳm, khẽ giấu đi ánh mắt sau tóc mái đen dài, Kai không hề ngồi xuống lập tức ăn, mà đưa mắt thoáng liếc qua sắc trời ngoài song cửa gỗ.
Thoáng chốc, bóng dáng hắn cũng vụt biến mất.
.
***
.
Đã là sáu giờ hơn, tiết học cuối cùng sớm liền kết thúc từ cách đây hơn một tiếng. Lúc Kai đến trước căn phòng của lớp Ngũ Đẳng, cánh cửa chính đóng im ỉm không còn một bóng người.
Thanh niên đương hơi hơi nhíu mày, liền lọt vào tai tiếng cười đùa của đám nam sinh đang chơi bóng ngay tại khoảnh sân gần đó. Rất dễ nhận ra, vài kẻ trong số họ là thành viên của lớp này, còn là người từng bắt nạt thiếu niên kia hôm nọ.
Nhóm người chơi đùa quả thực thích thú hăng say, một phát liền đá quả bóng lên cao vút, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc hưng chí đó, chỉ cảm thấy bên tai chợt có vệt gió cắt qua, quả bóng ngay trên đầu bọn họ bỗng đột nhiên nổ bùm.
“K… Kai?”
Xác bóng lả tả rơi xuống, thân ảnh của một người hiện ra trước con mắt sững sờ của bọn họ.
“Chu Thần đâu?” Kai không hề nhiều lời, lập tức đi thẳng vào chuyện chính.
“Chu Thần?” Đám nam sinh cũng chẳng dám thắc mắc tại sao hắn muốn tìm người lại tới kiếm bọn họ, vội đáp. “Nó… nó đi dọn chuồng ma thú rồi.”
“Chuồng ma thú?” Kai ánh mắt lập tức trở nên ám trầm. Đó chẳng phải nơi nhốt lũ ma thú chuyên dùng cho các bài thực luyện chiến đấu của Ban Võ Thuật sao?
Cũng giống như trực nhật, hàng tuần các lớp đều phải cử người đến căn chuồng này lau dọn vệ sinh. Chủ yếu là hốt phân cọ rửa. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng căn bản không hề dễ dàng như vậy.
Phải biết, đã được chọn vào những bài tập huấn địa ngục, những con ma thú kia đa phần đều từ Tứ Đẳng trở lên và cực kỳ hiếu chiến, một số còn thuộc loại cao cấp, sở hữu sức mạnh đáng sợ khiến bất cứ học viên gan dạ nào khi đối mặt với chúng cũng phải run rẩy.
Còn một điều khiến những con ma thú này trở nên nguy hiểm, chính là hầu hết chúng đều mang thương, những vết thương không ngừng chồng chất từ liên tiếp những lần bị đem ra sử dụng. Mỗi một nhát chém, là sự phẫn nộ cùng cơn khát máu trong chúng lại sâu thêm một tầng.
Tuy bất cứ ai tiếp xúc đều được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ, nhưng đối với những người thực lực yếu kém hoặc không có thân thủ tốt, đều rất dễ dàng trở thành mục tiêu tấn công của đám thú vốn vô cùng căm hận con người kia.
Giao ra công việc này, căn bản là một bài tập thử thách mà giáo viên dành cho lũ học trò. Bất quá…
“Hình như hôm nay không phải phiên trực của Thần…” Đôi mắt sắc lạnh của Kai nhìn nam sinh hơi hơi nheo lại, “… mà là ngươi đi?”
Hắn nhớ rõ nam sinh hôm qua cũng bởi vì bị phân công việc này mà cùng thầy đại sảo một trận, cuối cùng vẫn đành hậm hực nhận mệnh mà cầm lấy chìa khóa chuồng ma thú, thế nhưng giờ này hắn lại đang nhàn nhã chơi bóng ở đây.
Chu Thần trước nay cẩn thận tỉ mỉ, nếu có chuyện gì đều sẽ thông báo trước một tiếng cho hắn. Lịch trực hôm nay, rõ ràng là nằm ngoài dự liệu.
“Chuyện… chuyện đó…”
Không cần nam sinh kia nói hết lời, Kai sớm đã hiểu, đáp án hiển nhiên chỉ có một.
“Nhóm trực có tất cả bao nhiêu người?” Hắc y thanh niên vẻ mặt vẫn bình thản vô tâm, lời thốt ra lại phảng phất băng hàn. Bởi vì độ khó của công việc, thường phải có năm Võ Thuật Sư Ngũ Đẳng trở lên cùng nhau đảm nhận nó. Chu Thần tuy võ thuật yếu kém, nhưng nếu có nhiều người hỗ trợ thì chắc cũng không vấn đề…
“Cậu ta… chỉ có một mình.”
“Ngươi, nói sao?”
.
***
.
Khu chuồng ma thú gần như nằm biệt lập với khu nhà học, lọt thỏm trong một khoảnh đất ven rừng sâu. Tuy nói là chuồng, thực chất nó được xây dựng giống như một khu vườn rộng lớn, thứ duy nhất ngăn cách với thế giới bên ngoài chính là dày đặc cây cỏ cùng hàng rào chắc chắn đã bị yểm chú thuật.
Lúc Kai đặt chân tới nơi đây, vẻ mặt thực là có chút âm trầm. Một phần vì không thể xử lý đám người kia quá mức nặng tay, phần vì sâu sắc cảm nhận được từ khu vườn kia tỏa ra dày đặc tử khí, khiến hắn căn bản không thể đánh hơi chút tia sống nào đang tồn tại.
Cánh cổng được khóa ở bên trong, hẳn nhiên đã có người tiến vào. Kai cũng không lo lắng, trực tiếp dùng phong thuật bay qua, vừa chạm xuống đất, liền dẫm lên một lớp cỏ mềm tươi tốt, khác hẳn với tưởng tượng mà vẻ ngoài đem đến.
Xung quanh bao trùm bởi màn đêm dày đặc không ánh đèn, nhưng đối với Kai dường như cũng không phải trở ngại. Duệ nhãn quét qua, lại ngoài ý muốn cảm thấy có chút kỳ lạ. Hơi thở khát máu, sát ý hoang dại của thú dữ, những thứ vốn nên dày đặc tồn tại hắn đều không hề cảm nhận được chút nào.
Khẽ nhíu mày, Kai cúi đầu muốn suy nghĩ, liền vô tình bắt gặp dưới chân mình xuất hiện rất nhiều đom đóm li ti, chậm rãi tỏa ra từ những khóm cỏ trên mặt đất, như đang bị thứ gì đó thu hút, chậm rãi bay về cùng một hướng.
Kai đưa mắt dõi theo, lúc này mới phát giác phía đằng xa kia hình như có một điểm sáng nho nhỏ, ấm áp mà lại mạnh mẽ, chính đang hấp dẫn những con đom đóm kia. Mà hắn, cũng không kìm nổi tò mò.
Ánh sáng ấy… quả thực rất quen thuộc. Dường như hắn đã từng thấy ở đâu đó.
Bàn chân nhẹ nhàng sinh phong, Kai cẩn trọng tiến lại gần hào quang, mới nhận ra đó cư nhiên là một bóng người.
Người kia quay lưng về phía hắn, khiến hắn không nhìn rõ dung mạo cùng tuổi tác, chỉ thấy được một suối tóc suôn dài vàng óng, nhẹ nhàng phủ xuống nền cỏ xanh, hé ra bờ vai tiêm gầy thanh mảnh, cứ như thế mờ ảo ẩn hiện trong thứ ánh sáng huyền diệu, cũng đủ để trước mắt bất cứ ai bắt gặp, tạo nên một cảnh tượng cực độ kinh diễm.
Thế nhưng kinh ngạc hơn cả, là vây quanh chỗ ngồi của người kia… chính phủ kín tầng tầng ma thú! Từ nhỏ đến lớn, từ cấp thấp đến cấp cao, cứ như tất cả sinh vật trong khu vườn đáng sợ này đều đã tới đây tụ tập. Bất quá không phải để tấn công hay vây khốn, mà giống như một đám thú cưng đối với chủ nhân bày tỏ thành kính tôn sùng, ngoan ngoãn nằm một chỗ, thậm chí trên đùi của người nọ còn ẵm theo một con hắc phong điểu – loài chim sát thủ nổi tiếng hung ác, lúc này lại như thế dịu ngoan, mặc cho người kia tùy ý vuốt ve cái mào kiêu hãnh trên đầu mình.
Chứng kiến khung cảnh khó tin này, Kai trong lòng càng nặng nghi vấn, vô thức muốn tiến gần thêm một bước, lại bất thình lình bị tiếng sủa ở sau lưng kéo lại.
Theo bản năng quay đầu, Kai chính bắt gặp một con ma sói chẳng biết từ đâu đột nhiên nhảy ra đang gầm gừ hướng hắn. Có lẽ vì ban nãy chợt lâm vào thất thần, hắn căn bản không nhận thấy có yêu thú tiếp cận.
Thế nhưng con sói kia cũng chỉ nhe răng đe dọa vài cái, liền lại nhanh chóng chạy đi, Kai như chợt cảm nhận được điều gì, giật mình ngoảnh lại.
Bóng người kia, cùng toàn bộ đám ma thú quanh y đều đã biến mất!
Kai nháy mắt thuấn di đến vị trí mà ban nãy người kia vừa ngồi, cư nhiên một chút độ ấm cũng không còn tồn tại.
Tựa như hết thảy, đều là một hồi ảo ảnh mà thôi!
“Kai? Cậu làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói ôn nhu quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, phá tan mọi đề phòng đang vây quanh hắn. Thiếu niên tóc nâu mang theo cặp kính dày cộp, hai tay cầm xô bộ dáng chật vật cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt.
Chu Thần?
Kai lúc này mới nhớ tới mục đích mình đến đây, đem sự chú ý chuyển dời tới người trước mặt, lặng im nhìn nhìn thiếu niên ngoài bộ quần áo có chút dơ bẩn dường như cũng không tổn hao gì, ánh mắt rõ ràng lóe qua chút ấm nhu, thế nhưng lập tức lại trở về với cực độ băng lãnh:
“Ở đây, ngoài cậu ra còn có ai sao?”
“Hửm? Không có a.” Thiếu niên liếc quanh, thản nhiên lắc đầu.
“…Thật sự?”
“Ừ. Mà sao tự dưng cậu lại hỏi vậy? Cậu vừa nhìn thấy ai à?”
“…” Hắc y thanh niên trầm mặc không nói lời nào. Chẳng lẽ ban nãy đúng là do hắn hoa mắt?
“Không có gì. Chúng ta đi thôi.”
“Đi? Đi đâu?” Nghe kẻ kiệm lời này nói chuyện, Chu Thần nhiều lúc cảm thấy thực thách thức trí não.
“… Về nhà.”Kai lần đầu tiên dùng ánh mắt như gặp kẻ ngốc mà nhìn thiếu niên.
Về nhà?
Chẳng lẽ hắn đến đây… là muốn đón mình về sao?
“Còn có việc?”
“A, không, đúng lúc tôi cũng vừa mới làm xong. Để tôi đi trả dụng cụ về, cậu đứng đây đợi tôi một lát.”
Kai không trả lời, xem như chấp thuận. Chu Thần liền xốc lên chổi lau cùng xô nước, đem về khu nhà kho. Cẩn thận đóng lại cánh cửa, thiếu niên lúc quay đầu, liền liếc thấy bóng một con sói đang ngồi thè lưỡi trông trông về phía cậu.
Con sói đó, quả thực chính là ma thú ban nãy đã đánh lạc hướng sự chú ý của Kai.
Thiếu niên nhẹ mỉm cười, đi đến bên cạnh yêu ma to lớn, nâng tay đối nó xoa xoa đầu.
“Cảm ơn ngươi ban nãy đã giúp ta.”
Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, Chu Thần không khỏi khe khẽ thở dài. Nguyên do cũng vì cậu muốn giúp đám ma thú ở đây chữa trị vết thương, liền giải phóng năng lực sử dụng chút đỉnh, vốn đã cẩn thận chốt cửa cài then, ai ngờ vẫn bị thanh niên vô tình trông thấy. Chỉ trách cậu lúc ấy quá mức chuyên tâm, không phát hiện có kẻ xâm nhập. Hay là nói… thân thủ của thanh niên kia, sớm nên chớ để xem thường.
Nếu không phải có ma thú hỗ trợ cảnh báo, Chu Thần cũng không biết bí mật thân phận mình còn giữ được hay không.
Nghĩ đến đây, thiếu niên đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện của cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị duệ nhãn sắc bén của đối phương nhìn thấu. Chưa kể đến sự việc hôm nay cũng là vì hắn muốn gọi cậu về nhà.
Tốt nhất, vẫn là nên nhanh chóng cùng hắn tách ra thôi.
.
***
.
“Chu Thần? Lâu rồi không gặp em. Đến tìm thầy có chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng nhìn cậu bé tóc nâu vừa mở cửa bước vào, gương mặt già nua hơi hơi kinh ngạc.
Trong ngàn vạn học sinh có thể lập tức nhớ ra cái tên đó, bởi đối với thiếu niên này, ông quả thực mang ấn tượng khắc sâu. Vốn tưởng rằng thiếu niên chỉ tồn tại được ở Ban Võ Thuật cùng lắm vài ngày, không ngờ cậu vẫn có thể kiên trì đến tận hôm nay, thậm chí còn nhận được lời khen từ Hải Huyền – vị thầy giáo khắc nghiệt, toàn bộ đã khiến cái nhìn của ông về cậu bé bị cho là phế sài này cũng có điều thay đổi, càng nhiều chính là khâm phục cùng thưởng thức.
Thế nhưng hôm nay thiếu niên lại đột nhiên chạy tới tìm ông, chớ không phải… là đã hết chịu đựng nổi rồi?
“Sao? Cuối cùng đã nghĩ thông suốt, muốn thầy giúp em chuyển ban hả?” Hiệu trưởng nở nụ cười đắc ý trêu chọc, trong lòng lại len lén thở dài. Quả nhiên a…
“Không phải ạ.” Chu Thần cũng lễ phép đáp lại bằng một nụ cười ưu nhã, “Em tới đây là muốn thầy có thể giúp đỡ cho một bạn học có ‘hoàn cảnh khó khăn’.”
“Hoàn cảnh khó khăn?”
***
15 phút sau…
***
“Ý em, là muốn tôi miễn toàn bộ tiền học phí cho Kai? Để trò ấy có thể tiếp tục theo học Ban Võ Thuật, cũng như vào ở trong ký túc xá?” Hiệu trưởng vuốt vuốt chòm râu, rốt cục cũng hiểu được vấn đề.
“Đúng vậy. Thực ra em thấy thành tích cùng năng lực của cậu ấy rất tốt, tuy trường chúng ta xưa nay chưa từng có tiền lệ cấp học bổng cho học sinh nghèo, nhưng em nghĩ cậu ấy hoàn toàn xứng đáng.” Chu Thần khẽ cong lên đôi mắt. “Nếu nhà trường cảm thấy khó khăn, cha em sẵn sàng đứng ra chu cấp toàn bộ chi phí học tập của cậu ấy.”
Dù sao gia sản của Chu gia cũng nhiều đến không biết để đâu cho hết, liền nhân tiện rải ngân một chút đi.
Hiệu trưởng nghe nhắc đến Chu Thần Ngọc, đương nhiên vạn phần kính nể, thế nhưng bối rối nghĩ đến điều gì đó, rốt cục vẫn rầu rĩ mà cất một tiếng thở dài.
“Chu Thần, không phải tôi không muốn đồng ý với em. Chỉ là… yêu cầu này, sắp đã không còn cần đến nữa.”
Chu Thần nghe vậy, quả thực có chút mờ mịt.
“Thầy nói vậy… nghĩa là sao?”
Hiệu trưởng vốn không định tiết lộ quá sớm, nhưng nghĩ đến ngày mai thông báo này cũng sẽ được dán lên bảng tin của trường, liền cũng chẳng cần giấu diếm nữa.
“Học viện Quy Dương… sắp không tồn tại cái gọi là Ban Võ Thuật nữa rồi.”