Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng sau một tối nghỉ tạm chờ thầy sắp xếp xong, Chu Thần ngạc nhiên phát hiện con robot kia vẫn còn đứng ở một góc khuất gần đó.
“Ủa, ngươi vẫn chưa đi sao?” Cúi xuống cười xoa cái đầu tròn ủng, Chu Thần rất có thiện cảm với nhóc người máy tốt bụng này.
“Tít tít.” Nháy nháy đôi mắt to, robot chỉ là dịu ngoan dõi theo Chu Thần, tựa như một chú cún đang ngóng chờ chủ nhân vậy.
Đúng lúc đang định đến ban Võ Thuật gặp nhi tử, Chu Thần tiện đây liền nhờ robot đưa đi luôn. Nó đương nhiên rất ‘vui vẻ’ đáp ứng.
Quãng đường không tính dài, nhưng cậu dám đảm bảo, nếu không có ai chỉ dẫn, chắc phải đợi thêm 300 năm nữa cậu mới nhìn thấy được con mình.
Khác hẳn với vẻ bình lặng thanh nhã tại ban Ma Pháp nơi cậu từng ở, càng đến gần cái gọi là ban Võ Thuật, Chu Thần càng sâu sắc cảm nhận được luồng khí âm trầm khủng bố ngày một dày đặc hơn. Cây cỏ tươi tốt xung quanh dần thay thế bằng đất đá bị đánh tung hoặc cháy xém, tường gạch thì thủng toang, bàn ghế thì gãy lìa. Nói đây là khu nhà học, không bằng gọi là bãi chiến trường nghe còn hợp lý.
Quả không có ví sai, mới tiến được thêm hai bước, một cánh cửa phòng trước mặt Chu Thần bỗng đột nhiên nổ oành, nhảy ra từ đám bụi chính là hai nam sinh có bộ dáng hung hãn, vừa vung đao đánh nhau chan chát vừa cười cợt văng tục không ngừng. Liên tiếp những tạp âm kinh khủng lọt vào tai khiến ‘cụ’ Chu mắt hoa mày váng. Dẫu đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng để một học sinh chuẩn gương mẫu như Chu Thần lần đầu tiếp xúc với phần tử cá biệt, vẫn là không tránh khỏi phải hứng chịu cú sốc văn hoá a.
Chẳng biết từ lúc nào đã gắt gao đứng chắn trước mặt thiếu niên, robot thoáng loé loé cặp mắt lạnh lẽo, thân thể nho nhỏ triển lộ tư thái bảo hộ.
Rất nhanh, hai người kia liền nhận ra sự có mặt của khán giả bất đắc dĩ, ăn ý tạm ngừng ‘đùa nghịch’, bốn mắt đều mang vẻ hảo kỳ nhìn về phía Chu Thần.
“Hở? Cái khỉ gì đây? Chẳng lẽ ban mình có động vật ăn cỏ đi lạc?” Phải biết loại sinh vật đó ở đây sớm đã bị tuyệt chủng.
“Ăn cỏ cái đầu mày ấy!” Nam sinh bên cạnh cho bạn mình một cái cốc u đầu, lại nhìn về phía thiếu niên đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Hôm trước nghe thông báo nói có học sinh mới sắp sửa đến ban mình, còn xưng là con trai thứ hai của Chu Thần Ngọc, theo miêu tả trong lời đồn, chắc hẳn là nhóc này đây.”
“Cái giề? Mày có nhầm không? ‘Thứ kia’ mà là em trai của Lão đại?!” Nhìn thiếu niên nhỏ yếu trước mặt, nam sinh không khỏi trợn trắng mắt. Cho dù có là phế vật thật, cũng đừng khoa trương như vậy đi!
Nghe hai nam sinh hình như thoáng nhắc đến ‘anh trai’ mình, Chu Thần hưng phấn vội tiến đến. May mà chiều qua cậu cũng đã có cơ hội được tắm rửa sạch sẽ, lộ ra chính là một dung mạo ôn nhu thanh thuần, không còn đến mức khiến người ta phải kỳ thị.
Cũng cần thanh minh, Chu Thần hôm đó là chân trần lặn lội cả quãng đường xa mới tới, trên người đương nhiên không tránh khỏi bám đầy phong bụi. Còn quê mùa… Sống trên núi đến mấy trăm tuổi, cậu đã sớm không còn khái niệm gì về thời trang rồi được không?
“Xin chào, mình là học sinh mới. Cho hỏi, hai bạn biết đến người tên Chu Thiên sao?” Trước đó cậu cũng từng hỏi thầy Hiệu trưởng về tình hình của thằng con, bất quá Hiệu trưởng chính là thở dài vẻ mặt không muốn nói, bảo cậu cứ đến ban Võ Thuật hỏi thăm thì sẽ rõ.
“Biết.” Người kia chính là Thủ lĩnh chí tôn của toàn ban bọn họ, có thể không biết sao?
“Có thể phiền bạn dẫn mình đi gặp Chu Thiên được không? Mình là… em trai của anh ấy.” Vốn chỉ định hỏi Chu Thiên học ở lớp nào, nhưng nhìn đống phòng học tan hoang kia, Chu Thần liền sáng suốt lựa chọn câu hỏi hữu ích hơn.
Thấy chưa? Còn dám bảo tao nhầm? Nam sinh kia đắc ý quay sang nhìn thằng bạn vẫn đang thộn mặt ra, ánh mắt lại quét qua thiếu niên nhỏ gầy kia một lượt.
“Theo tao.” Dù gì Lão đại cũng đã hạ lệnh, nếu thực sự có thằng nhóc nào tự nhận mình là em trai hắn, cứ dẫn đến ‘vương toạ’ diện kiến trước đã.
***
Đi theo hai bạn học cao lớn, Chu Thần cũng dần gặp nhiều người hơn, hầu hết đều là nam sinh mang dáng vẻ bất thiện, trên hành lang tuỳ tiện đứng đứng ngồi ngồi, nhìn đã biết toàn phần tử lông bông.
Vừa nhìn thấy Chu Thần, đám người còn đang mải dùng hoả thuật châm thuốc liền lập tức bị hút đi chú ý, khoa trương trợn mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh, huých huých nhau cùng trông theo. Cất lên nhiều nhất chính là những tiếng trêu ghẹo:
“Ế mày ơi! Động vật quý hiếm kìa!”
“Này nhóc, mới sổng từ sở thú nào ra hả? Ở đây không có cỏ ăn đâu.”
“Không muốn chết thì mau quay về đi.”
“Ha ha…”
Kèm theo điệu bộ cợt nhả, chính là những ánh mắt khinh thị dán trên vóc người nhỏ bé của Chu Thần. Bất quá thiếu niên cũng không tỏ vẻ gì tức giận, chỉ ngại ngùng cười chào lại bạn mới, hy vọng lần đầu đến đây có thể lưu lại ấn tượng tốt chút.
Đám người bị nụ cười kia làm cho bối rối, cảm giác không có gì thú vị, đành gượng gạo thu hồi mấy lời ác ý đương định tiếp tục phun ra.
Đi vào nơi có vẻ là khu đất sau nhà học, Chu Thần cảm thấy lồng ngực mình dần bị đè nặng bởi một khối áp lực kèm bức bối đến khó thở. Nếu nói vừa nãy cậu mới chỉ bước vào cổng địa ngục, thì hiện giờ hẳn là đã xuống đến tầng thứ mười tám.
“Đại ca, bọn em đưa nhóc đó tới rồi.”
Nghe nam sinh dẫn đường cung kính bẩm báo, Chu Thần ngơ ngác ngẩng đầu, phía trước chính là một chồng bàn ghế được xếp cao ngất, từ từ nhìn lên, tọa lạc trên đỉnh chính có một bóng người đang ngồi, bộ dáng tuỳ tiện nhưng không tài nào có thể làm lu mờ khí chất đế vương tỏa ra trên thân hắn.
Thiếu niên sở hữu một mái tóc đỏ rực như lửa, ngũ quan như thần, điểm nhấn trên dung mạo anh tuấn chính là đôi chân mày chếch cao, mi tâm hơi nhăn lại, khiến khuôn mặt lãnh khốc luôn ẩn ẩn mang theo nộ khí. Độ tuổi chắc chưa vượt quá hai mươi, quanh thân hắn lại bao trùm hơi thở uy nghiêm không thể khinh nhờn, tựa như đằng sau hắn có thể thấy đến một ngọn lửa luôn bốc cao ngùn ngụt, như có như không, nhưng nếu cả gan đến gần, chắc chắn sẽ bị thiêu chết.
Đây… chính là con trai của mình sao? Dù đã nghe Hiệu trưởng úp mở, Chu Thần vẫn không thể tin, con mình quả thực là Thủ lĩnh của một đám đầu gấu.
“Ngươi… chính là em trai ta?” Cùng lúc Chu Thần đang đắm chìm trong xúc động, Chu Thiên cũng kết thúc màn đánh giá cậu bằng một nụ cười khẩy.
“Oa, Lão đại, bé nhóc này là đệ đệ cậu thật sao? Cũng quá đáng yêu rồi, hệt như vịt con ý, chẳng có chút nào giống cậu cả.” Đứng bên trái ‘vương toạ’, một nam sinh cao gầy không kiềm chế được kích động mà kêu lên. Nếu không phải e ngại lãnh ý đang không ngừng toả ra từ Thủ lĩnh, chắc hắn sớm đã xồ tới bẹo má Chu Thần rồi.
“Ừm.” Nam sinh diện than đứng bên phải cũng gật đầu phụ hoạ.
Chu Thiên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt màu lửa nhưng vô cùng lạnh lẽo cao cao nhìn xuống thiếu niên, trong lòng từ lâu đã có nhận định.
“Chu Thiên…” Vô thức kêu lên cái tên mình đích thân đặt nhưng chưa hề gọi một lần, Chu Thần chốc lát đã quên mất thân phận hiện tại của mình là ai.
“Ngươi gọi ta là gì?” Khoé miệng tùng xuống, Chu Thiên nguy hiểm nhíu mày, đã lâu không có ai dám gọi thẳng tên hắn như vậy.
“Anh… anh hai.” Giật mình sực nhớ, Chu Thần vội ngượng ngùng sửa miệng.
Không ngờ lần này đáp lại cậu là một tràng cười lớn.
“Ha ha… Anh hai? Ngươi mà cũng xứng gọi ta là anh hai?”
Chu Thần sửng sốt, nhất thời chưa tiêu hoá được lời này của Chu Thiên.
Thay thế nụ cười, lại là tiếng gằn giọng khinh miệt: “Hừ, một đứa em trai tự dưng rơi từ trên trời xuống, nói ra thì ai tin? Còn không nhìn lại xem mục đích của ngươi tới đây là gì? Là quân cờ ông chú già kia mới tìm được, hay thực sự là con trai của Chu vĩ nhân, thấy không thể trông cậy gì vào ta nên đành kiếm một công cụ thừa kế khác? Đáng tiếc, chắc hắn già quá rồi, chỉ có thể sinh ra một đứa phế vật.”
Im lặng ngấm lấy từng lời ác liệt của con trai, Chu Thần rất nhanh đã hiểu tám chín phần mười. Không có tức giận, không có thanh minh, chỉ tràn ngập tự trách. Quả nhiên, cậu đã hại đứa bé này, sinh nó ra, lại bắt nó phải lớn lên trong khổ sở, không tình thương, chỉ có tranh đấu khốc liệt. Tất cả cũng do cậu quá ích kỷ, muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới tìm người gánh thay. Đó cũng là một trong những lý do khiến Chu Thần không dám gặp con trai với thân phận thật. Cậu sợ, nó hận mình.
“Có thể anh không tin…” – Chu Thần hít sâu một hơi liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thành nhẹ nhàng nói – “Em tới đây không phải để hãm hại anh, cũng không phải muốn tranh đoạt quyền thừa kế. Là cha đã uỷ thác, bảo em đến hỗ trợ và chăm sóc cho anh.”
“Hỗ trợ và chăm sóc cho ta? Bằng ngươi?”
Lại là một trận cười lớn, lần này không chỉ có Chu Thiên, ngay cả đám đàn em đứng quanh cũng ôm bụng ngả trái ngả phải.
“Trời ạ, bé nhóc này không những đáng yêu, lại còn rất thú vị nữa.” Nam sinh cao gầy kia chẳng biết từ lúc nào đã nhảy lên chỗ Chu Thiên, một bên lau nước mắt, một bên to gan lớn mật vỗ vỗ lên vai hắn. “Lão đại, hôm nay cậu đúng là đã nhặt được bảo… mẫu rồi. Ha ha…”
Chu Thiên lạnh lùng gạt đi bàn tay đang đặt trên vai mình, một đạp đã cho thằng bạn thân kiêm Tả Hộ pháp lăn ô ô về chỗ cũ.
“Đừng nói với ta đây chính là lý do ngươi xin vào ban Võ Thuật?”
Chu Thần kiên định gật đầu.
Chu Thiên lại ha hả cười to, đột nhiên từ trên vương toạ nhảy xuống, kéo theo cả tràng khí áp bức đến kinh người.
Nhìn thanh niên sừng sững trước mặt, Chu Thần lúc này mới bi thương phát hiện ra một điều, cho dù cùng đứa con song song đứng, chiều cao vẫn là chênh lệch thật lớn a.
“Được lắm, nếu đã đến đây rồi, vậy ngươi sẽ phải tuân theo mọi mệnh lệnh của ta.” Chu Thiên khoanh tay, ngạo nghễ nhìn xuống thiếu niên chỉ đến ngực mình, vẫn không chuyển mắt nói: “Từ bây giờ hãy trọ ở ký túc xá khu E đi.” Chân chính là một mệnh lệnh, không có đường phản bác.
Thanh niên cao gầy tên Lâm nghe vậy trợn mắt: “Nhưng mà Lão đại, nơi đó chẳng phải là…” khu nhà ma không ai dám ở sao?
Nhận lấy một cái trừng mắt, Lâm vội đem mấy lời cuối cùng nuốt vào trong họng.
Quay về liếc qua thiếu niên thêm một lần, Chu Thiên hừ một tiếng, toan định bước đi, đúng lúc Chu Thần sực nhớ ra cái gì liền vội vàng gọi:
“Anh hai! Chờ một chút!”
Chu Thiên nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, một tiếng ‘anh hai’ này khiến tâm tình hắn càng dễ hoả bạo.
Trì độn không biết mình đang đứng gần ngọn lửa sắp sửa phun trào, Chu Thần cúi xuống lục từ trong túi ra một viên Tinh thạch màu vàng vô cùng xinh đẹp.
“Đây là Quang hệ Tinh thạch cấp Thần. Cha bảo em đưa nó cho anh, mang theo bên mình, có tác dụng trị thương và nâng cao ma lực rất tốt.”
“Trời ạ ta có nhìn nhầm không. Đây chính là Quang hệ tinh thạch trong truyền thuyết?” Lâm không nhịn nổi tò mò đã chen lên, liền lập tức há hốc mồm đến muốn rớt nước miếng.
Ma tinh thạch là thứ được kết tụ từ tinh thần lực của Ma Pháp sư, tựa như một viên đá tích trữ năng lượng. Mỗi Ma Pháp sư chỉ có thể tạo ra loại tinh thạch cùng hệ cùng cấp tương ứng. Điều đó cũng có nghĩa, Quang tinh thạch mang sức mạnh nghịch thiên chỉ có thể được sản sinh bởi duy nhất một người, đúng là cỡ nào quý giá a.
Chu Thiên ngược lại không tỏ ra chút gì gọi là xúc động, đôi mắt vô cảm nhìn vẻ mặt chờ mong của Chu Thần, lại liếc xuống viên đá toả sáng trong tay cậu, thong dong cầm lên ngắm nghía. “Hmm, quả thực rất đẹp, có điều…” Lời còn chưa hết, cánh tay Chu Thiên đã vung lên, viên đá nháy mắt mất hút trong vườn cỏ phía sau hắn. “Ta không cần!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, ma lực quanh thân Chu Thiên đột nhiên phát động, trên tay hắn không biết từ khi nào xuất hiện thanh đao, một nhát bổ xuống đã phân khu vườn kia thành hai nửa, đem toàn bộ hoa cỏ thiêu rụi trong hoả hồng tiên diễm.
Lâm nhìn mọi thứ dần tan biến trong sức nóng khốc nhiệt, lắp bắp không thể tin: “Lão đại, ngươi… ngươi…”
Mặc thằng bạn đang tiếc của muốn khóc, Chu Thiên lê thanh đao vẫn chưa nguội lửa, không thèm liếc mắt một cái liền vượt qua Chu Thần, thẳng tắp bước đi. Lâm không còn cách nào, đành cắn gấu áo cùng Mạc và đám đàn em bám theo sau Thủ lĩnh, bỏ lại Chu Thần còn ngây người đứng đó.
Chăm chăm nhìn vào biển lửa mà Chu Thiên vừa tạo ra, Chu Thần không có tiếc nuối, cũng không có tức giận, có chút ảo não thì đã tan biến theo một tiếng thở dài. Con đường kết thân được với đứa con này, chắc sẽ còn gian truân lắm.
Đương định bước đi, Chu Thần đột nhiên nghe thấy tiếng tít tít quen thuộc, xen lẫn với tiếng lách tách của cỏ cháy nên mơ hồ không rõ, giờ cậu mới sực nhớ tới chú robot bị bỏ quên, liền giật mình quay đầu.
“Robot nhỏ?”
Đôi mắt màu nâu phía sau lớp kính dày chợt hoá thành thiên lam xinh đẹp, Chu Thần rất nhanh phát giác một vật tròn tròn đang loay hoay trong đám cháy.
Vội vã lao vào trong biển lửa, kỳ lạ theo mỗi bước chân cậu đi, ngọn lửa đang ngùn ngụt cuồng thiêu lại rẽ sang hai hướng, tự động nhường đường, thẳng đến nơi robot nhỏ gặp nạn. Chu Thần không hề e sợ lớp kim loại đã bị nung hồng, lập tức ôm lấy nó, chạy ra khỏi vườn cây.
Buông robot xuống, nhìn lại toàn thân Chu Thần vẫn không chút sứt mẻ, cứ như thứ kia vốn không phải ngọn lửa do Đế hoả Võ Thuật sư tạo ra vậy.
“Ngươi không sao chứ?” Chu Thần phủi phủi mấy chỗ cháy xém trên người robot, lo lắng hỏi. Đáng tiếc khả năng trị thương cho cậu chỉ có thể dùng cho người, với người máy là vô năng. Cũng may có vẻ chỉ là xây xát lớp vỏ ngoài, không đến nỗi nghiêm trọng lắm.
Đợi thân thể nguội bớt một chút, robot nhỏ mới bắt đầu có phản ứng. Thứ đầu tiên ánh vào đôi mắt laze, chính là khuôn mặt quan tâm của Chu Thần. Lại sau một thoáng bất động, robot rốt cục kêu lên hai tiếng tít tít.
“Thực xin lỗi, đã liên luỵ tới ngươi.” Nhớ chính mình là người đã bắt nó đến nơi này, Chu Thần áy náy nói.
Lòng lại nặng thêm, nụ cười toả nắng của thiếu niên giờ mang nét đượm buồn trông thực miễn cưỡng: “Cám ơn ngươi đã theo giúp ta.” Chẳng biết khi nào đã thành thói quen, Chu Thần nâng tay lại xoa cái đầu tròn tròn của nó. “Giờ ngươi có thể trở lại làm việc được rồi.”
Đứng thẳng dậy hít một hơi thật sâu, Chu Thần cất bước, quyết định sẽ tự mình đi tìm cái gọi là khu E trong ký túc xá.
Khác với mấy lần trước, lần này robot có vẻ như không nghe hiểu lời thiếu niên, cứ bất động đứng đó, dùng ánh mắt màu xanh không chớp nhìn theo bóng cậu đi xa. Không để ý đến chiếc đèn bên ngực phải liên tục nhấp nháy báo hiệu giờ cắt cỏ, robot nhỏ lặng lẽ cúi xuống nhìn bàn tay vẫn đang nắm chặt, cứng ngắc mở ra những ngón tay hợp kim đã trở nên sần sùi do tiếp xúc với lửa ở nhiệt độ cao.
Phản chiếu trong đôi mắt laze vô hồn, là một viện tinh thạch sáng lấp lánh…
Đường Bích Ca (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 13
Mr. Robot (8 năm trước.)
Level: 10
Số Xu: 8192
Chương truyện nhận được một chai Nước Tăng Lực từ Vnkings. Chúc bạn nhanh chóng viết tiếp chương mới nhé!