Chu Thần vừa nghe vậy, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác ngoài hai chữ ‘Tiểu Thiên…’, lập tức chạy ra ngoài, bỏ mặc nam nhân lại một mình dõi theo với ánh mắt dần biến trầm lạnh.
Đôi chân nhỏ bé hiển nhiên không thể bắt kịp nhóm thanh niên trai tráng, khi Chu Thần đến được phòng y tế, đã thấy bên trong chật kín người.
“Anh Hai!”
“…Vịt Con?” Nhìn thiếu niên xuất hiện ngoài cửa, Lâm có hơi bất ngờ, nhưng cũng hồi phục rất nhanh, lập tức kéo Chu Thần ra khỏi vòng vây của đám đàn em đang chặn cậu lại. Chu Thiên trước có ra lệnh, không cho phép đứa em trai tạp chủng kia được phép đến gần, nhưng Lão Đại hiện giờ bất tỉnh, mệnh lệnh của hắn chính là lớn nhất.
Chu Thần cảm kích nhìn lên cậu trai tóc hung, mới tiến tới bên chiếc giường Chu Thiên đang nằm.
“Em nghe nói anh ấy bị ngất. Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh cũng không rõ. Bọn anh đang chơi đá bóng thì cậu ấy đột nhiên ngất xỉu. Các bác sĩ vừa kiểm tra, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.”
Chu Thần nắm lấy bàn tay Chu Thiên, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, thanh âm nhẹ nhàng cất lên, che giấu chút suy tư trong đáy mắt:
“Thật ạ?”
“Ừm. Chắc lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi. Cậu ấy vẫn thường như vậy mà.”
“Vẫn thường như vậy?” Thông tin này hiển nhiên nằm ngoài phán đoán của Chu Thần.
Lâm biết mình nói hớ, nhưng nhìn ánh mắt của thiếu niên trước mặt, hắn liền hiểu mình chẳng có gì phải giấu diếm với đối phương, bởi có lẽ hơn ai hết trên thế gian này, cậu là người quan tâm tới Chu Thiên nhất.
“Ừ, trước nay Lão Đại thỉnh thoảng lại đột ngột ngất đi, tuy bộ dáng trước đó rất thống khổ nhưng sau khi tỉnh dậy lại chẳng nhớ gì.”
“Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Có chứ, nhưng em cũng biết, công nghệ y học được trang bị tại Quy Dương tân tiến hơn bất cứ bệnh viện nào trên đại lục. Nếu các bác sĩ ở đây đã nói không có vấn đề gì, thì cũng chẳng thể tìm ra nguyên nhân ở nơi nào khác cả.” Tuy là vậy, nhưng Lâm đối với tình trạng của bạn thân cũng không phải không có lo lắng, nói đoạn lại thở dài lắc lắc đầu: “Chắc là do cậu ấy ngày càng vận dụng quá sức mình mà thôi.”
Chu Thần không để ý tới lời sau của thanh niên, chỉ hơi nhíu mày:
“Chuyện này bắt đầu từ bao lâu rồi ạ?” Nếu vốn là chuyện thường xuyên xảy ra, đáng lẽ lão quản gia phải thông báo cho cậu từ lâu rồi mới phải. Ừm, lão quản gia ở đây chính là Chu Cương, người nắm chức vụ quản gia suốt hai đời thế hệ của Chu gia, trước kia vốn là thuộc hạ thân tín nhất của cậu, cũng là người Chu Thần tin tưởng giao cho nhiệm vụ coi sóc Chu Thiên.
Lâm dừng một chút nghĩ nghĩ:
“Khoảng một năm trước thì phải, thỉnh thoảng cậu ấy lại bị, nhưng đến gần đây tần suất rõ ràng tăng lên. Hình như là từ sau trận đấu hôm nọ… Chỉ trong một tuần mà đã là lần thứ hai rồi.”
“Người nhà của anh ấy không biết sao?”
Chu Thần ý là muốn hỏi lão quản gia, nhưng lại khiến Lâm giật mình nhớ tới thân thế vốn là ‘con riêng’ của cậu.
Đứa bé này… ngay đến nhận làm người một nhà với anh trai mình cũng không dám? Ánh mắt thanh niên nhìn bé ‘Vịt Con Xấu Xí’ kể từ lúc ấy, càng sâu thêm một tầng cảm thương cùng đau lòng.
“Em… là nói tới Chu Đại Hành?” Lâm gãi gãi đầu, “Ừm, chắc em đã được cha kể qua rồi hả, ông ta trên danh nghĩa là người giám hộ của Chu Thiên, cũng là họ hàng xa của hai người, nhưng Vịt Con à… có nhiều chuyện chắc em không biết, ông ta từ lâu vẫn luôn nhăm nhe quyền thừa kế của cậu ấy, quan hệ giữa bọn họ đều không quá tốt. Chu Thiên… không muốn tiết lộ bất cứ thông tin gì về mình cho ông ta cả, nhất là tình trạng hiện giờ.”
“… Em hiểu.” Chu Thần thoáng trầm mặc rồi mới trả lời, không phải vì ngạc nhiên, mà vì nghe Lâm nhắc, cậu mới sực nhớ tới lão nam nhân nọ. Đúng rồi, sao cậu lại không nghĩ ra chứ? Có thể nào…
“Ư…” Lúc này, từ trên giường chợt truyền đến tiếng rên rỉ, lập tức kéo dời sự chú ý của bọn họ về phía đó.
“Anh Hai!”
“Thiên?”
Nhìn con trai đột nhiên lộ vẻ đau đớn, Chu Thần vừa đè lại hai vai thanh niên, vừa cố đánh thức hắn, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, mi tâm giữa trán thiếu niên càng thêm nhíu chặt:
“Anh ấy bình thường vẫn như vậy sao?”
Lâm vốn muốn giúp một tay, nhưng toàn thân Chu Thiên không hiểu sao lại nóng bừng như thiêu đốt, hắn vừa chạm vào liền bị phỏng. Nhìn lớp da đỏ rát của mình, Lâm bối rối đến luống cuống cả tay chân:
“Không có, mọi khi cậu ấy chỉ là ngất đi một lúc rồi tỉnh dậy, không có thêm biểu hiện gì bất thường cả! Chẳng hiểu sao hôm nay lại…”
Chu Thần nhìn nhìn xuống Chu Thiên một lát, liền nói:
“Lâm đại ca, có thể phiền anh cùng mọi người ra ngoài chút được không?”
“Hả? Em… Em định làm gì?”
Biết yêu cầu này của mình có hơi đột ngột, Chu Thần vội mỉm cười trấn an:
“Anh đừng lo, em chỉ muốn kiểm tra tình trạng của anh Hai thôi. Có vẻ như nguồn ma lực trong người anh ấy hiện đang không được ổn định. Trước em có được cha chỉ dạy vài điều, chắc có lẽ sẽ giúp được anh ấy.”
“Thật vậy sao?” Lâm vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ, không phải hắn nghi ngại gì thiếu niên, chỉ là… “Nhưng em ở lại đây một mình với cậu ấy, thực sự không sao chứ?”
“Không sao.” Chu Thần khẽ lắc đầu, “Em tuy tinh thần lực chỉ đến cấp ba, nhưng nói đến việc điều hòa hỏa khí trong cơ thể, tuyệt đối có nắm vững. Chỉ là chuyện này sẽ ảnh hưởng tới các ma thuật sư không cùng hệ, mọi người vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Lâm còn định nói gì nữa, nhưng chứng kiến Chu Thần ôm lấy thanh niên đang nóng như nham thạch vẫn không hề hấn gì, đành nghẹn tại cổ họng.
“Được rồi, vậy em cẩn thận một chút…” Lâm thở dài ra lệnh cho tất cả ra ngoài, trước khi bản thân rời đi còn không quên ngoái đầu nhìn lại, rốt cuộc vẫn không biết hắn vốn là lo lắng cho Lão Đại nhà mình, hay là bé Vịt Con khả ái kia.
Đợi cho cánh cửa phòng vừa khép kín, Chu Thần ánh mắt đằng sau cặp kính lập tức trở nên sắc bén cùng thâm trầm, không để sót bất cứ biểu lộ nào trên gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của Chu Thiên, cậu một tay đỡ lấy vai hắn, một tay đặt lên lồng ngực hắn, từ ngọc thủ nhỏ bé dần phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ mà mạnh mẽ vô cùng.
Đưa ngọn lửa của mình vào cơ thể thanh niên, chậm rãi giúp hắn điều hòa lại hỏa khí đang hỗn độn, đợi sau một lát, chứng kiến vẻ mặt đối phương quả nhiên đã dịu dần, Chu Thần lúc này mới thật cẩn thận, tiếp tục đẩy dòng chảy của hỏa lam, tranh thủ đi thăm dò một chút, xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra bên trong đó. Liệu… có liên quan tới luồng tinh thần lực bộc phát từ cơ thể Chu Thiên mà cậu cảm nhận được hôm trước không? Ôm mối nghi hoặc này, thế nhưng thứ mà Chu Thần phát hiện được, còn bất ngờ hơn thế.
Đây là…
Nhãn đồng màu nâu chợt lóe lên lam ánh tinh quang, đáng tiếc chưa kịp ‘xem xét’ thêm cho rõ ràng, cổ tay mảnh khảnh của Chu Thần đã bị người tóm lấy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Chu Thiên chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, hồng đồng giận dữ trừng nhìn thiếu niên đang ôm lấy mình.
“Anh Hai, em chỉ…” Chu Thần vừa mới mở miệng, đã bị thanh niên mạnh mẽ đẩy ra.
“Buông ra! Đừng động vào ta!”
Thiếu niên loạng choạng suýt ngã, may mắn cơ thể gầy yếu của cậu chưa bị va đập vào thứ gì, đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy vai cậu.
“Người nói câu đó, phải là tôi mới đúng.”
“…Thầy?”
Nhóm người của Lâm không cản nổi nam nhân cùng lúc cũng chạy theo tiến vào, chứng kiến Chu Thiên đã ngồi dậy, liền vui vẻ quên hết mọi thứ.
“Thiên, cậu tỉnh rồi à? Thật tốt quá!”
“Tại sao tên nhóc này lại ở đây?”
“À, cái đó…” Lâm nhớ tới lời căn dặn kèm đe dọa của thanh niên lúc trước, sau gáy bất giác đổ mồ hôi, “Thiên, chắc cậu không biết, tình trạng ban nãy của cậu rất tệ, phải nhờ đến Vịt Con cậu mới tỉnh lại được đó.”
“Ta không cần biết! Mau đuổi tên nhóc này ra ngoài!” Chu Thiên thực ra vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể ngồi trên giường, nén đau ôm ngực gằn giọng quát.
Đám nam sinh nghe Lão Đại ra lệnh định tiến lên, lại bị cái trừng mắt của cao lớn nam nhân làm giật bắn mình phải thụt lui vài bước. Đúng rồi, họ quên mất lúc này còn có hắn tồn tại.
“Không cần cậu nhắc.” Hải Huyền liếc qua Chu Thiên, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống bộ dáng chật vật của hắn. “Xem xét lại thái độ của mình. Tôi sẽ không để Tiểu Thần giúp cậu lần thứ ba.”
Thanh niên nghe xong, tức giận đến nghẹn đỏ mặt, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên đã chẳng thấy bóng ai nữa. Nam nhân kia quả thực không cho cậu trò nhỏ có cơ hội dây dưa, liền kéo cậu đi rồi.
“Thiên…” Lâm bước tới vốn định nói gì đó, bất quá một tiếng ‘xoảng’ đã khiến hắn giật thót mình ngậm miệng. Chu Thiên thở hồng hộc nhìn đống đổ vỡ trên sàn, lý trí trong mắt dường như cũng bị thiêu vụn không còn tro cốt.
“Đừng để tôi bắt gặp tên nhóc kia lần nữa. Nếu không, ngay cả cậu tôi cũng sẽ không tha!”
.
***
.
Mấy hôm nay, Chu Thần cứ suy nghĩ mãi về những gì mình đã ‘thấy’ trong cơ thể Chu Thiên, hình như trước kia cậu cũng từng nghiên cứu qua rồi, nếu có thể tìm lại, không chừng sẽ tìm ra cách giúp con trai cậu thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hiện giờ. Đúng vậy, ‘thứ đó’ nếu không nhanh nghĩ phương pháp phá giải, sẽ đe dọa rất lớn đến tính mạng của Chu Thiên.
Chỉ có điều, nó vốn có liên quan tới những chú thuật bị cấm, cậu cũng chỉ tình cờ tìm thấy rồi ghi lại vào một cuốn sổ tạm, lẫn lộn trong một đống tài liệu mà cậu chẳng nhớ đã để đâu. Hơn nữa, còn đã qua mấy trăm năm, có trời mới biết nó đã thất lạc tới phương nào.
Chu Thần hiện tại chính cầm chổi lông gà, cứ như vậy vừa đứng phủi phủi giá sách, vừa ủ rũ nghĩ nghĩ. Như đã hứa, mỗi ngày sau giờ học, cậu đều đến phòng Hải Huyền để giúp vài việc lặt vặt với danh nghĩa là phụ tá của nam nhân. Tuy vậy, khung cảnh thường thường diễn ra đều là nam nhân ngồi trầm tĩnh một góc bận việc, Chu Thần thì thoải mái tự do làm những gì mình thích. Có thể học, có thể đọc đến quên thời gian, không sợ những kẻ kia tìm đến quấy rầy. Nam nhân cũng để mặc cậu như vậy chẳng yêu cầu gì, nhưng rảnh rỗi, cậu lại đem căn phòng cùng kho sách sắp xếp lại một lượt. Dù sao đều là những cuốn sách do chính cậu viết ra, việc này cũng không quá khó.
…
Những cuốn sách do chính cậu viết ra?
Phải rồi, sao cậu lại không nghĩ tới, rất có thể bản ghi chép đó cũng nằm trong bộ sưu tập này của nam nhân, cho dù tỷ lệ có vẻ khá thấp, nhưng cũng không hẳn là không có khả năng nào… Ôm theo hy vọng, Chu Thần vội bắt đầu lao vào tìm kiếm, hết giá sách này đến giá sách khác, miệt mài đến tận gần tối, tia sáng le lói trong đầu cậu theo từng giờ trôi qua cũng sắp sửa vụt tắt rồi.
Quả nhiên là không có sao?
Ngay lúc Chu Thần đương chán nản tính bỏ cuộc, trên đỉnh đầu liền có một giọng nói đột nhiên truyền đến:
“Em đang làm gì vậy?” Hải Huyền nhìn thiếu niên ngồi thừ người giữa núi sách bừa bộn, hơi hơi nhíu mày. Thiếu niên mọi khi vẫn thật ngăn nắp.
“A… Em xin lỗi. Em sẽ dọn dẹp ngay.” Chu Thần bối rối đứng dậy thu dọn. Nam nhân lặng yên cũng không trách mắng gì, chỉ cúi xuống cùng thiếu niên nhặt các thứ lên.
“Em muốn tìm gì sao?”
“Em…” Chu Thần động tác hơi khựng, do dự một lát, mới nói: “Em muốn tìm một cuốn sổ viết tay của cha em…”
“Ừ.” Hài Huyền vẫn không ngừng động tác trên tay, đương nhiên từ đầu đã chẳng hề cố kỵ thiếu niên phát giác ra nơi này lưu giữ toàn sách của Chu Thần Ngọc.
Ngó thấy nam nhân không có biểu lộ gì, Chu Thần đánh bạo tiếp tục hỏi:
“Đó là bản ghi chép về các loại phong ấn ma lực. Thầy… đã bao giờ nhìn thấy nó chưa ạ?” Nói ra điều này, cậu không khỏi thầm mong nam nhân sẽ biết điều gì đó, ngoài những thứ được trưng bày ngoài đây.
“Một cuốn sách về cấm thuật?” Hải Huyền lúc này không còn duy trì ngữ điệu thản nhiên, “Tôi sẽ không băn khoăn nếu một thiên tài như cha em lại có khoảng thời gian nghiên cứu về loại phù chú này, nhưng sao đột nhiên em lại cần nó? Để làm gì?”
“Thầy thực sự đang giữ nó sao?” Chu Thần không nén nổi mừng rỡ.
Ở sâu trong tâm khảm, Hải Huyền rất thích cảm giác mỗi khi thiếu niên nhìn mình với cặp mắt như vậy, thế nhưng hôm nay không hiểu sao hắn như linh cảm trước được điều gì đó, lại thấy hơi khó chịu trong lòng.
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Trong đó đều là những cấm thuật nguy hiểm, em muốn dùng nó để làm gì?”
“Em chỉ muốn tìm hiểu một chút…”
Phải thừa nhận, Chu Thần không giỏi nói dối, lý do cậu đưa ra là thật hay giả, tất cả đều được viết hết lên mặt. Một nam nhân sắc bén như Hải Huyền, hiển nhiên không cần nhìn cũng biết. Thế nhưng hắn không tức giận vì thiếu niên dám nói dối hắn, mà bởi vì nguyên nhân thực sự hắn chợt nghĩ đến trong đầu.
“Chẳng lẽ lại là chuyện có liên quan tới tên nhóc kia?” ‘Tên nhóc’ mà nam nhân nhắc tới, ngoài Chu Thiên ra thì còn ai nữa? Chỉ có hắn, mới khiến một giáo viên luôn đúng mực như Hải Huyền phải dùng đến loại từ ngữ cay nghiệt đến vậy.
Thấy thiếu niên im lặng không nói, Hải Huyền biết chắc mình đã đoán đúng rồi, thế nên càng thêm không vui.
“Chẳng phải tôi đã nói với em nhiều lần rồi sao? Đừng dính dáng gì tới tên nhóc đó nữa. Thái độ, rồi những gì hắn gây ra cho em còn chưa đủ? Hắn không xứng đáng để em làm vậy!”
“Thầy, em hiểu những lo lắng của thầy, nhưng mọi việc thực ra không đơn giản như vậy. Hiện giờ em đang rất cần nó, xin thầy hãy cho em mượn, chỉ một chút thôi.”
“Không.” Hải Huyền dứt khoát quay lưng đáp.
Chu Thần năn nỉ đến gãy lưỡi cũng không được, lại nghĩ tới tình cảnh nguy ngập của Chu Thiên, nhất thời nóng nảy:
“Đó là cuốn sổ của cha em mà, rồi cả cái kho sách này nữa, chưa được xuất bản thì tất cả đều là di sản của cha em, theo lý toàn bộ những thứ này phải do gia đình em bảo quản mới đúng. Thầy lấy tư cách gì mà tư thủ chúng? Thầy không có quyền!”
Nam nhân lần này lặng thinh không có một câu phản bác, Chu Thần nghi hoặc ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy tấm lưng dày rộng kia lúc này như mất đi vẻ kiên cường vốn có, thay vào đó bao phủ một tầng ưu thương cùng cô độc.
“Em… em xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nói như vậy. Chỉ tại em quá sốt ruột. Nếu không nhanh, Chu Thiên anh ấy sẽ chết…”
Cùng với tĩnh lặng, xung quanh Hải Huyền lúc này vờn quanh một hơi thở lạnh băng, trái ngược với sự sốt ruột của Chu Thần, hắn khi nghe tới cái chết của một học sinh lại thản nhiên mà bình tĩnh đến lạ.
Cứ như thể… hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Không, càng giống như… là hắn đã trở về với đúng bản chất của chính mình!
“Chết? Thì sao? Cứ để cho hắn chết. Hắn căn bản, chỉ là một nửa nguyên thần của Chu Thần Ngọc mà thôi.”
Chu Thần giật mình kinh ngạc, “Thầy… Sao thầy…” có thể biết được bí mật đó?
Năm xưa vì để bảo vệ Chu Thiên, ngay khi vừa tạo ra thằng bé, cậu và lão quản gia đã quyết định giữ kín chuyện này, ngay cả con kiến trong nhà cũng không thể biết. Sao nam nhân này lại phát giác ra được? Hắn… rốt cuộc là ai?
Không thèm để tâm những lời này của mình đang gây cho thiếu niên cực độ hoang mang, nam nhân tiếp tục nhếch miệng nói:
“Hơn nữa còn là một sản phẩm lỗi. Tên nhóc đó căn bản không thừa hưởng được một chút tốt đẹp từ bản thể là ‘cha’ mình. Hắn không xứng được gọi là con trai của Chu Thần Ngọc. Trên người hắn, không hề có chút hình bóng của người ta đeo đuổi suốt cả trăm năm…” Trên môi rõ ràng đang nở nụ cười lạnh, ánh mắt nam nhân lại như nhìn xa xăm đi đâu đó.
Chu Thần vừa muốn đối nam nhân trước mặt phát xuất đề phòng, thế nhưng một câu cuối này của đối phương thực khiến cậu càng mê mang hơn nữa. Hải Huyền… cậu chưa từng thấy nam nhân này lộ vẻ mặt như vậy.
“Thầy… Thầy đối với cha em… rốt cuộc…”
Ánh mắt nam nhân chậm rãi hồi lại tiêu cự, lúc này mới chịu chuyển dời về phía thiếu niên, trầm mặc một lúc, lại nhìn sang hướng khác. Ngay khi Chu Thần tưởng hắn là không muốn trả lời, thanh âm trầm thấp bình tĩnh, không nhanh không chậm lại lần nữa cất lên.
“Cha em, chính là mối tình đầu của tôi.”