Kai ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn quanh, quả nhiên phát giác cách đó không xa có một mặt hồ lấp lánh ánh bạc. Kể từ khi xuống đây tâm trí hắn chỉ đặt vào một mình thiếu niên trong lòng, thế nên chưa hề chú ý tới.
“Có.”
“Có phải giữa cái hồ đó có một mô đất nhỏ, bên trên mọc một cái cây khá to đúng không? Lá của nó đặc biệt còn là màu đỏ nữa?”
“…Ừm.”
Quả nhiên…
“Chúng ta qua bên đó đi, vùng đất quanh thân cây kia hội tụ rất nhiều tinh thần lực, cỏ dại sẽ không lan tới được.”
Kai nhìn thiếu niên một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức ẵm cậu bay qua chỗ đại thụ.
“Đặt tôi tựa vào gốc cây, nửa người dưới ngâm xuống nước.” Chu Thần mau mắn trước tiên chỉ dẫn, lại bắt gặp ánh mắt chất chứa hoài nghi của đối phương, liền vội vàng giải thích: “Nước ở hồ này rất tốt, có thể tạm thời làm dịu ngoại thương, hóa giải độc tố của Nhuyễn Cốt Thảo.” Nói xong, lại cảm thấy mình như vậy còn kỳ quái hơn, đành im im ngậm miệng.
Phải rồi, rõ ràng đều mới chỉ đến đây ‘lần đầu’, ai lại có thể am hiểu nơi này tường tận như vậy được chứ? Cho dù có từng xem qua trên sách vở, điều này cũng quả thực là…
May mắn Kai đến lúc này dường như đã lười cùng cậu chất vấn, chỉ là có chút không tha, từ từ đặt thiếu niên xuống lớp cỏ mềm, đem chân và tay cậu nhẹ nhàng thả vào trong nước.
Cảm nhận thanh thủy lạnh buốt chậm rãi len lỏi vào miệng vết thương, Chu Thần dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn không khỏi hơi khẽ rùng mình. Là một Hỏa hệ ma thuật sư, cậu theo bản năng đối với những thứ liên quan đến nước vẫn sinh ra vài phần kỵ tính, luôn hạn chế tiếp xúc với nó ít nhất có thể, ngay cả khi tắm, trước nay cũng là sử dụng một dạng bọt ma pháp. Tuy hồi còn trên đỉnh Diễm sơn, sở thích của cậu chính là thường xuyên ngâm bồn, nhưng thứ trong bồn đó không phải nước nóng, mà là dung nham a.
Hiện giờ bị thủy ý hoàn toàn bao vây như vậy, đem đến cho Chu Thần một cảm giác rất không an toàn. Cũng may phần thân trên của cậu chỉ bị xây xát nhẹ, sẽ không cần trầm cả người dưới nước, ngoi mỗi cái đầu lên.
Ủa, mà khoan đã, ban nãy chẳng phải ngực cậu đã hứng trọn một lưỡi đao của Tiểu Thiên sao? Xét theo cường độ lúc đó, hẳn cậu bây giờ phải giống như cái que xiên thịt rồi chứ, sao vẫn còn có thể nói năng bình thường thế này?
“Kai, ngực tôi… không có vết thương nào sao?”
Thanh niên nghe câu hỏi, mới chậm rãi lia mắt tới vạt áo đang hơi hơi mở ra, để lộ xương quai xanh tinh tế của thiếu niên dưới người: “Không…” Nhưng lông mày vẫn không tránh khỏi có chút nhíu nhíu, “Chỉ có một vết bầm nhỏ.”
Chu Thần như vừa sực nhớ ra điều gì, trong lòng khẽ động:
“Vậy… cậu xem giúp tôi xem, chiếc dây chuyền đính hạt ngọc đỏ tôi đeo trước ngực có còn đó không?”
Kai hơi nheo mắt, hắc mâu tinh tường không bỏ sót bất cứ điều gì.
“Chỉ thấy một sợi dây, không có hạt ngọc.”
Ký ức lập tức ùa về, Chu Thần hiện giờ liền có thể khẳng định, quả nhiên ban nãy xích châu vì đỡ thay cậu một mũi đao, đã…
Chứng kiến thiếu niên cả người không thể cử động vẫn gắng cựa quậy tỏ vẻ muốn ngồi dậy, Kai nhanh như chớp cường thế mà không kém mềm nhẹ đè lại bờ vai ấy, vẻ mặt hờn giận hỏi:
“Cậu muốn làm gì?”
Chu Thần ánh mắt tràn ngập lo lắng, có chút vô thố mà nhìn hắn:
“Tôi phải đi… Tiểu Đậu chắc chắn đã phát giác ra rồi. ‘Nó’… nhất định sẽ thức tỉnh.”
“Tiểu Đậu? Nó?” Kai trên mặt hiển lộ khó hiểu, cùng một tia khó chịu, còn chưa kịp hỏi rõ kẻ nọ là ai, đã thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệnh, nhíu mày tỏ vẻ đau đớn.
“!” Vươn tay đỡ lấy tấm lưng lại vừa đổ trở về, Kai gắt gao mím lại bạc thần lạnh lẽo. Hắn hiện giờ có rất nhiều câu hỏi dành cho đối phương, lại biết rõ cậu lúc này không còn đủ khả năng trả lời. Hai mắt nhắm nghiền, thiếu niên dường như đã mất đi thanh âm, ý thức dần trôi xa về một nơi nào đó…
“Cậu, rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì?”
Hoàn toàn không nghe thấy được lời thì thầm này của Kai, Chu Thần bên tai hiện giờ chỉ truyền đến một tiếng gầm thét dữ dội, xa xa từ trên đỉnh Diễm sơn vọng tới. Nơi ấy, có một con ma thú to lớn vừa mới phá tan một thạch động, phát hiện bên trong không có ai liền nổi cơn giận dữ, bắt đầu hủy hoại tất cả, xung quanh rất nhiều người đang mang vẻ mặt sợ hãi, liên tục lo lắng kêu hô:
Đại sư huynh!
Đại sư huynh! Mau bình tĩnh lại!
Còn đứng đó làm gì? Mau tìm sư phụ tới a!
Nói cái gì? Chính vì sư phụ đã sớm không còn ở đây, sư huynh mới phát điên đó!
Sư phụ, Người đang ở đâu? Nhanh trở về ngăn đại sư huynh lại a!
Ma thú bị chột một mắt, vẻ mặt trông càng thêm dữ tợn, sau khi san bằng thạch động kia thành bình địa, liền ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng. Cao cao trên đầu hắn đột nhiên quy tụ rất nhiều mây đen, sấm chớp đùng đùng, một cột sét thẳng giáng xuống thân hắn, đem cả một vùng trời sáng bừng giữa không trung.
Ở cách đó hàng ngàn cây số, trong khuôn viên ký túc học viện Quy Dương, bầu trời phía trên một mái nhà nhỏ cũng đang diễn ra cảnh tượng tương tự. Âm u phủ kín căn phòng trọ giữa rừng, một cột sét sáng chói từ trên trời bổ xuống, xuyên qua mái ngói đánh thẳng vào con búp bê đất mà Chu Thần vẫn âu yếm đặt ở bên gối.
Từ từ như đang hấp thu cường liệt quang mang vừa bao lấy xung quanh, búp bê vô tri đột nhiên chậm rãi cử động, nghiêng ngả một cái liền ngã xuống dưới giường, thế nhưng nó liền lập tức đứng dậy, dùng chính đôi chân ngày một biến to của mình mà bước đi.
Lảo đảo một đường ra được đến ngoài cửa, kích cỡ của nó lúc này cũng đã to lớn đến mức có thể đem đại môn kia phá nát, hoàn toàn biến thành một cự đầu thạch thú. Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, vẻ ngoài nó hiện giờ cùng con ma thú ban nãy đều không chia hai dạng! Khổng lồ, dữ tợn, thậm chí một bên mắt phải bị mù, đều là như thế giống nhau y đúc, có khác chăng chỉ là toàn thân nó được kết bằng đá, duy nhất minh chứng nó từ búp bê đất kia biến hóa mà thành.
Thế nhưng nào còn bộ dáng nhỏ xinh Chu Thần vẫn ôm mỗi khi đi ngủ, cự thạch ma thú một tiếng gầm đã thổi quét cả hàng cây to phía trước. Nghếch mũi lên ngửi ngửi, quái vật như đang đánh hơi theo mùi gì, xác định được phương hướng, liền vươn ra tứ chi móng vuốt, đạp nát một mảnh cát bụi điên cuồng lao đi.
.
***
.
Dưới đáy vực lạnh lẽo, Kai nãy giờ vẫn quỳ ở bên cạnh Chu Thần, im lặng nhìn cậu. Đối phương mê man cũng đã được một lúc lâu, thế nhưng hắn không có lay gọi hay ra tay đánh thức. Sắc mặt thiếu niên hiện giờ thực khó coi, tình trạng cũng thực khó đoán, kinh nghiệm nói cho hắn biết không thể tùy tiện làm gì, nhỡ đâu lại khiến mọi việc trở nên càng tồi tệ hơn.
Cánh tay nửa đỡ lấy thiếu niên vẫn giữ nguyên bất động, lồng ngực để thiếu niên tựa vào chỉ hơi khẽ phập phồng lại chưa từng nhúc nhích. Duy nhất một tư thái cứ duy trì như vậy, trên mặt chẳng hề hiển lộ một tia mệt mỏi hay phiền chán, hắn ôm lấy thấy thiếu niên, quanh thân kết hạ một tầng băng sương dường như ngưng thở, chỉ là ánh mắt đang chăm chú nhìn người trong lòng, lại tiềm ẩn một thứ gì không hề lạnh lẽo như thế.
Không biết đã qua bao lâu, trên lớp băng kia rốt cục xuất hiện vết nứt, bởi thiếu niên cuối cùng cũng chịu mở ra song đồng, chỉ là thống khổ bên trong vẫn chưa hề có dấu hiệu lui đi.
“Không xong… Nó rất nhanh sẽ tới đây…” Vừa mới tỉnh dậy, Chu Thần lại tiếp tục những câu khó hiểu.
Vốn định tạo cho thiếu niên một chỗ tựa thoải mái hơn, Kai nghe được lời này liền cau mày ngừng động tác:
“Thứ gì?” Lại là ‘nó’?
Chu Thần lắc lắc đầu, rõ ràng không thể giải thích, cho dù cậu có muốn, cũng không còn thời gian rồi. Lần nữa ngước lên nhìn người đối diện, mê mang trong mắt thiếu niên đã không thấy, chỉ tràn ngập nghiêm túc, minh chứng cho những lời cậu sắp thốt ra dưới đây đều không phải là nói nhảm:
“Kai, cậu nhanh đi thông báo cho mọi người, bảo tất cả giáo viên cùng học sinh nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ không kịp…” Rồi như sực nhớ tới điều gì, nhãn đồng tăm tối đột nhiên sáng lên: “Phải rồi, lúc cuộc thi bắt đầu các thầy cô có phát cho chúng ta một chiếc thông tấn khí, liệu có thể dùng nó để liên lạc không?”
Thanh niên trầm mặc thay cho câu trả lời, nếu thực sự có thể, hắn đã sớm gọi người tới cứu hộ, đưa thiếu niên về khu trị thương, chẳng sợ làm vậy bọn họ sẽ hoàn toàn mất tư cách thi đấu.
Đúng là trước khi bước vào Tuyệt Mệnh sâm lâm, bọn họ mỗi người cũng được phát cho một chiếc tai nghe, nhưng chiếc tai nghe này chỉ có thể truyền tín hiệu đến từ một chiều, chính là các thông báo của giáo viên tới học sinh. Ngược lại, bọn họ vô pháp liên hệ với bất cứ ai khác.
Không có gì khó hiểu, bởi điều đó sẽ giúp tăng độ chân thực cũng như tính áp lực của bài kiểm tra quan trọng nhất này. Nếu không đủ bản lĩnh tự mình vượt qua tất cả, dù được cứu sống khỏi đây, ra đến ngoài đời, ngươi cũng sẽ chết. Đây chính là một trong những quy tắc khắt khe nhất dành cho những kẻ muốn tồn tại ở ban Võ Thuật.
Cho dù đã biết như vậy, nhưng thấy được khẳng định lần nữa của Kai, Chu Thần vẫn không khỏi thất vọng đôi chút. Giá như lúc này cậu có thể liên lạc được với Hải Huyền, nam nhân chắc chắn chỉ cần một tiếng nói liền có thể đem vấn đề giải quyết toàn bộ, thế nhưng từ nãy đến giờ cậu đã thử qua vô số lần kết nối, lại chẳng thể bắt được tín hiệu của người kia.
Thầy, rốt cuộc thầy đang ở đâu?
Tại sao đến đúng lúc cần nhất, chiếc điện thoại kia lại không thể dùng?
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi. Cậu đang sợ hãi thứ gì?” Kai cuối cùng vẫn không nhịn được, trầm giọng hỏi ra tiếng.
Hắn, trước nay đối với thế giới bên ngoài luôn là lạnh nhạt vô quan, dường như ngoại trừ chém giết so đấu ra không điều gì có thể khiến hắn để tâm tới, thế nhưng hiện giờ, chứng kiến giữa mình và thiếu niên đột nhiên bị ngăn cách bởi một tầng sương mù toàn là những thứ mình không hiểu, hắn lại cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng có hắn ở đây rồi, lại là điều gì có thể khiến thiếu niên sợ hãi đến thế?
“Tôi…” Nhìn thấy bất mãn hiện rõ trong mắt thanh niên, Chu Thần có chút bối rối mà hơi hơi hé miệng.
Thực ra cũng không phải Chu Thần sợ hãi, chỉ là cậu lo lắng lũ nhóc đang ở trong sâm lâm này sẽ vì mình mà phải chịu liên lụy. Phân thân của Tiểu Đậu đã giải khai phong ấn, hiện đang theo mùi của cậu mà tìm tới đây, chắc chắn sẽ mang đến một hồi tinh phong huyết vũ. Cậu lại bị thương, toàn thân tê liệt thế này, không thể trước tiên chạy ra đem nó trấn áp được.
Đương giương mắt nhìn nhìn thanh niên chẳng biết nói sao cho phải, Chu Thần đột nhiên nhắm chặt song đồng, đau đớn khẽ rên một tiếng, hai tay không thể cử động khiến cậu không thể vươn lên ôm đầu, nơi cảm giác như vừa có thứ gì mạnh mẽ xuyên thủng.
Kết giới! Đã vỡ mất rồi!
Nhanh tay ôm lấy thiếu niên chợt cả người run rẩy, nhìn mồ hôi lạnh không ngừng túa ra hai bên thái dương cậu, Kai sắc mặt càng trầm.
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì…?
Không đến vài phút sau, trên đầu bọn họ chợt vang lên một tiếng nói, ngữ điệu vô cùng khẩn trương:
[Thông báo tới toàn thể học viên đang có mặt trong Tuyệt Mệnh sâm lâm, ban giám sát vừa phát hiện kết giới của khu rừng này vừa bị vỡ, bên phía khu E không biết từ đâu có một con ma thú khổng lồ xuất hiện, hiện tại đang điên cuồng tấn công các học sinh. Để đảm bảo an toàn, chúng tôi xin phép tạm dừng kỳ kiểm tra này lại, các em hiện tại lập tức chạy tới khu vực cột sáng ở phía bắc khu rừng, ở đó đã có sẵn người đón…]
Chu Thần cùng Kai đang có chút kinh ngạc mà lắng nghe, lại thấy một giọng nói khác đột ngột xen vào:
[Thầy Trương! Không xong rồi! Bên khu E tình hình rất nguy ngập, ở đó toàn nhóm bọn trẻ có tu vi thấp, đều đã bị quái thú đả thương. Chúng tôi hiện vẫn đang cố gắng cầm cự nhưng e khó mà trụ vững được nữa. Lực lượng quá mỏng, con dị thú đó… lại quả thực rất mạnh!] Thanh âm kia ngày một nhỏ dần, dường như người nói cũng đã gần kiệt sức: [Mau… xin hãy gửi tiếp viện cho chúng tôi, chỉ cần… có thể giúp đưa những em học sinh bị thương kia trở về là được…]
[Thầy Lý? Thầy Lý!] Đến lúc này, lại chỉ còn có giọng nói của thầy giáo họ Trương vô vọng vang lên, đáp lại hắn là những tiếng rè rè ngay đến Kai cùng Chu Thần đều có thể nghe được. Sau đó không gian liền lâm vào một mảnh trầm mặc, bởi là ai trong bọn họ nghe thấy lời này cũng hiểu rõ, yêu cầu kia là khó thực hiện đến mức nào. Tuyệt Mệnh sâm lâm tuy nằm cạnh trường học, lại vẫn cách một khoảng khá xa, muốn gọi thêm cứu viện, sợ rằng những người bị thương kia còn phải đợi một lúc nữa.
[Các em học sinh, theo như chỉ thị tôi đã nói vừa nãy, các em hiện tại hãy lập tức chạy tới chỗ cột sáng…] Thanh âm nam nhân nửa chừng liền ngừng một chút, như suy nghĩ điều gì, mới lại thật cẩn trọng mà nói tiếp: [Bất quá tình thế cấp bách, những ai đang ở gần khu E có tu vi từ cấp 7 trở lên, nếu cảm thấy mình có thể, hãy tới hỗ trợ chúng tôi cứu giúp các bạn học bị nạn trở về, giảm thiểu tối đa thương vong. Xin hãy chú ý. Đây là lời nhờ cậy của chúng tôi. Không phải mệnh lệnh. Thông báo hết!]
Kai vừa nghe xong, mặt lạnh không hề do dự, lập tức luồn tay xuống dưới hai chân Chu Thần, đem cả người cậu từ dưới nước vớt lên:
“Chịu đau, tôi đưa cậu tới chỗ an toàn.” Lúc này hẳn nhiên không thể chờ đội cứu trợ nào đến nữa, dù sẽ khiến xương cốt của thiếu niên khả năng tăng thêm tổn thương, hắn vẫn đành phải mạo hiểm.
Chu Thần biết rõ đối phương là muốn đi đâu, ngẫm một chút liền nhịn xuống đau đớn, nhẹ giọng nói với hắn:
“Khoan đã…”
Đối phương nhìn cậu khó hiểu.
“Kai… Theo tính toán của tôi, chúng ta hẳn là đang ở khu D, cách khu E rất gần. Cậu nên tới giúp bọn họ…”
“Tại sao?”
‘Tại sao?’ Một câu trả lời hảo tuyệt tình! Bộ cậu chưa từng coi bọn họ là đồng học của mình hả? Chu Thần trợn trắng mắt, dẫu biết thanh niên lạnh lùng, lại không nghĩ tới hắn có thể thẳng thừng như vậy, người nọ rõ ràng đối với cậu rất ôn nhu mà, sao khi đổi qua kẻ khác lại quay ngoắt 180 độ thế? Tự quy cho đó là nhờ mấy món mình vẫn thường làm cho đối phương ăn, Chu Thần may mắn bản thân sau một thời gian dường như cũng đã có chút hiểu biết về tính cách người nọ.
“Ừm… chẳng phải xưa nay cậu vẫn thích đấu với kẻ mạnh sao? Tôi biết, kể từ khi bước vào sâm lâm tới giờ, cậu vẫn luôn tìm kiếm một đối thủ xứng tầm, đúng chứ? Con ma thú kia nghe có vẻ rất cường hãn, cậu không muốn đến đó xem thử một chút sao?” Trái ngược với thanh niên, ngoài tư cách là bạn học, Chu Thần còn đứng trên cương vị của một vị phụ huynh để bao dung và xem xét. Chứng kiến những đứa nhỏ bằng tuổi con trai mình đang lâm nguy, cậu không thể thấy chết mà không cứu.
Như nguyện cảm nhận được đối phương hơi khựng lại động tác, Chu Thần cười thầm đang định tiếp tục tấn công, lại nghe hắn lập tức trả lời:
“Tôi sẽ không bỏ cậu lại đây.” Kai nhíu mày nói, rõ ràng không có ý định thỏa hiệp.
Đôi mắt hơi hơi mở to, để cho chút ấm áp kia dịu dàng tràn vào trong đó, Chu Thần sau một thoáng ngây người, mới khe khẽ thở ra, lúc này chính ôn nhu hướng hắn mỉm cười:
“Kai, có một điều tôi quên nói cho cậu, hồ nước này chính là nơi an toàn nhất trong Tuyệt Mệnh sâm lâm.”
Đợi cho đối phương chịu nâng cặp mắt ngờ vực lên nhìn mình, Chu Thần mới chậm rãi nói tiếp:
“Thật sự, tôi không có lừa cậu. Nước hồ này chứa đầy linh khí, cậu cũng cảm nhận được đúng không? Hơn nữa, bao quanh cái cây kia, còn có một kết giới nho nhỏ. Cỏ độc không thể lan tới, dã thú cũng không dám đến gần, tôi ở lại đây, bao lâu cũng vô sự.”
“…” Thanh niên mày không thèm nhíu lấy một cái, băng lãnh thụ đồng nhìn cậu chằm chằm.
“Cậu không tin tôi?”
Kai thoáng cương người một chút, mới khẽ nghiêng đầu đi:
“… Không phải.”
Chu Thần khóe môi hơi hơi nhếch lên, ánh mắt dõi theo từng biểu lộ đang hiện trên gương mặt đứa bé đối diện mình, bên trong đong đầy tiếu ý sủng nịnh:
“Vậy mau đi a.”
Kai vốn còn có chút do dự, đúng lúc này từ một vùng trời cách đó không xa liền đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rất lớn, kéo theo đó là luồng khí tức áp bức khó có thể thở được.
Chu Thần lập tức rút đi tươi cười, nhìn lại thanh niên bằng cặp mắt hoàn toàn nghiêm túc, còn có… tín nhiệm:
“Kai, cậu phải nhanh lên. Nếu không… sẽ không kịp nữa.”
Kai đối chọi lại với ánh mắt kia của thiếu niên, trầm mặc một chút, rốt cục khẽ gật đầu.
Chu Thần đầu lông mày lúc này mới chậm rãi buông lỏng. Nhưng khi trước khi đối phương toan định rời đi, lại lần nữa ngăn lại hắn:
“Khoan đã…”
Kai tạm dừng bước chân, cúi đầu nghi hoặc nhìn cậu, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng hiển lộ chút nào không kiên nhẫn.
“Cậu… cúi xuống đây một chút.”
Tưởng thiếu niên là muốn nói thêm với mình điều gì, Kai còn thật sự mà gập thân xuống, đem đầu kề sát vào bên môi thiếu niên. Chỉ là không ngờ, thay vì lời nói, lại là một xúc cảm có chút man mát, mềm nhẹ khẽ chạm vào trán hắn.
Đó là… một nụ hôn?!