Vốn do Chu Thiên chỉ định, Chu Thần sớm đã biết cái gọi là khu E chắc chẳng phải nơi nào dễ sống. Trên đường hỏi thăm, cậu cũng được nghe mấy người chỉ dẫn phong phanh nói khu đó không chỉ tồi tàn, mà còn âm u nổi tiếng nhiều ma, từ lâu đã chẳng có ai dám đến trọ.
Rốt cục đến nơi, Chu Thần lúc này mới chân chính hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘tồi tàn’. Nói là khu ký túc xá cho oai, chứ thực ra chỗ này chỉ có một căn nhà duy nhất, vẻ ngoài lụp xụp cũ nát nằm chơ vơ giữa khu rừng âm u, khiến nó càng trông có vẻ quỷ dị.
Mở ra cánh cửa đã sắp rớt cả bản lề, Chu Thần bước vào căn phòng tối ám, bình tĩnh dùng hỏa thuật xem qua bố trí bên trong, đồ đạc cái thì bị mối mọt ăn gần hết, cái thì giăng đầy bụi, quả thực không phải dành cho người ở. Cũng may trước nay cậu đã quen sống trong thạch động, so sánh thì nơi này có vẻ còn văn minh hơn chút.
Đương tháo ba lô xuống định sắp xếp này nọ, Chu Thần ánh mắt sắc bén chợt phát hiện có dị động trong không gian. Một làn gió nhanh như chớp quét qua thổi văng tứ tung quần áo, dập tắt ngọn lửa cậu vừa mới thắp. Quanh thân Chu Thần, liền bị bao trùm bởi những tiếng rít ghê rợn.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, khuôn mặt thanh tú không có chút sợ hãi, chỉ trầm mặc khẽ khép hờ đôi mắt, cảm nhận từng luồng gió lạnh phất qua vai mình.
Nhãn đồng đột nhiên bật mở, hiện rõ màu xanh dương tinh khiết, cùng lúc trong không khí bùng lên vô số đốm lửa, lơ lửng quanh thiếu niên khiến cả căn phòng u ám cũng trở nên sáng bừng.
Ma phong nghịch ngợm ý định lại lần nữa dập hết, lạ lùng những nơi nó bay qua, không những không thể thổi tắt được ngọn lửa nào, lại còn bị chúng thần kỳ bén lấy, nhanh chóng biến cơn gió vô hình kia thành một ngôi sao chổi.
“Ối! Cháy cháy! Cứu hỏa! Cứu hỏa a!!!” Nháy mắt rơi bộp xuống đất, ma phong liền hiện rõ nguyên hình là một ông lão thấp nhỏ, cuống cuồng ôm lấy bộ râu vừa bị bắt lửa mà lăn lộn.
Sớm đoán được ‘con ma’ kia chỉ là một Phong hệ Ma Pháp sư nào đó, Chu Thần bình thản ‘tách’ ngón tay, ngọn lửa còn đang say sưa gặm nhấm bộ râu dài liền đột nhiên tắt ngóm, có điều, ‘con ma’ này hình như nhìn có điểm quen mắt.
“Bác… Albert?!”
Đương đau lòng cho số kiếp của bộ râu, ông lão liền bị thanh âm xinh đẹp kia hấp dẫn sự chú ý, giật mình nhìn lên, nhưng lại là một dung nhan xa lạ.
“Cậu… là ai?” Giọng nói sao lại giống ‘người đó’ đến vậy?
“Bác Albert, bác không nhận ra cháu sao?” Chu Thần vội tiến đến đỡ ông lão dậy, kích động siết chạy bàn tay gầy guộc ngày trước vẫn thường xoa đầu mình. “Cháu là Chu Thần Ngọc, là Tiểu Ngọc của bác đây!”
“Tiểu… Tiểu Ngọc?!” Ông lão kinh ngạc không thể tin.
Khẽ mỉm cười, Chu Thần tạm buông tay lão giả, bước ra một khoảng cách đảm bảo ông có thể nhìn thấy rõ ràng những gì sắp diễn ra.
Thế rồi, trước con mắt nghi hoặc của Albert, Chu Thần nâng tay, chậm rãi tháo xuống cặp kính quê mùa, ngay tại khoảnh khắc ấy, thân thể thiếu niên tựa như phát quang, toàn bộ căn phòng lập tức bị bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ vô cùng chói mắt, tràn cả qua cánh cửa đầy lỗ hổng, chỉ tiếc nơi này quá mức hẻo lánh, nên cảnh tưởng kỳ diệu này không hề có ai phát hiện.
Chờ cho quang mang dịu đi, Albert mới có thể lần nữa nhìn rõ người thiếu niên nọ, cặp mắt nheo nheo liền dần dần trừng lớn. Như một phép màu, thay thế cậu bé mới nãy mang dung mạo bình thường với mái tóc ngắn nâu, hiện giờ đứng trước mặt ông là một thiếu niên tuyệt sắc, tư nhan tinh xảo hiện lên trong luồng sáng trắng càng khiến vẻ đẹp tựa thiên tiên kia dường như không hề chân thật. Thế nhưng, Albert biết chắc đó là thật, mà không phải thứ ảo ảnh trong tưởng tượng của nhân gian. Mái tóc dài vàng óng như nắng dệt, đôi mắt xanh trong như bầu trời, dù đã qua mấy trăm năm, ông vẫn không thể nào nhầm được.
“Tiểu Ngọc… Là cháu thật sao?”
“Vâng, là cháu.” Chu Thần lấp lánh nở nụ cười, ôm lấy ông lão đang run rẩy vì xúc động. “Tiểu Ngọc của bác đã về rồi đây.”
“Trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi…” Albert rơm rớm nước mắt, vỗ vỗ lên bả vai nhỏ gầy của thiếu niên.
Vậy là buổi tối hôm đó, hai người bạn cũ dành hầu hết thời gian để tâm tình cùng ôn lại kỷ niệm. Albert vốn là quản thư của thư viện khổng lồ trường Quy Dương, đã ở đây ngay từ những ngày thành lập trường, cũng là một Thánh Phong Ma Pháp sư cường đại. Hồi còn đi học, Chu Thần chính là nhờ sự chỉ dạy và chiếu cố của ông mà lớn lên.
Say sưa trò chuyện hồi lâu, cậu mới sực nhớ đến chuyện nãy giờ vẫn đang thắc mắc:
“Phải rồi bác Albert, sao bác lại xuất hiện ở đây? Lại còn biến thành ‘ma’ vậy?” Tuy năm nay đã bảy, tám trăm tuổi, Chu Thần thấy ông đã có vẻ gì là ‘hồn lìa khỏi xác’ đâu.
“À… cái đó…” Ông lão chột dạ, vân vê chòm râu ngượng ngùng cười: “Cháu cũng biết công việc quản thư nhàm chán thế nào mà…”
“Bác Albert!” Nói vậy ông bày ra cái trò nhát ma dọa người này chỉ là vì nhàm chán thôi sao?
“Ấy, Tiểu Ngọc, đừng tức giận, đừng tức giận.” Albert vội chạy nhanh tới xoa tay lấy lòng, dùng khuôn mặt đầy nếp nhăn giả làm cún con đáng thương nói: “Hix, cũng không thể trách ta a, hồi trước chính là có Tiểu Ngọc thường xuyên tới chơi cho ta đỡ buồn, nhưng từ khi cháu đi rồi, ta toàn phải tự kỷ với bốn bức tường đầy sách. Chưa kể bọn nhỏ bây giờ cũng rất lười học, chỉ thích vào ban Võ Thuật đâm đâm chém chém, nào có ai ngó ngàng gì tới thư viện nữa đâu…”
“Bác Albert…” Muốn định mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, đứng trước lão ngoan đồng này, Chu Thần luôn chỉ đành bó tay. “Được rồi mà, từ nay cháu sẽ lại thường xuyên tới thư viện thăm bác. Nhưng bác phải hứa với cháu, tuyệt đối không đem cả học viện nháo loạn lên nữa, được không?”
Phải nói ma lực của Albert đúng là rất mạnh, Phong hệ Ma Pháp sư đạt được cấp Thánh tính đến giờ chắc chỉ còn có ông, đám học sinh dẫu có bị lừa, cũng là điều dễ hiểu.
“Được, được, được, được. Có Tiểu Ngọc rồi, ta còn lâu mới thèm chơi với lũ nhóc ngốc nghếch đó.” Ông lão nghe vậy, liền cầm tay Chu Thần cao hứng vung vẩy.
“À mà thế còn cháu, bấy lâu nay cháu đã ở đâu vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện với bộ dáng đó? Đường đường Quang Thần trở về, cả đại lục không ầm ĩ lên sao?”
“Chuyện này kể ra dài lắm ạ…”
Qua loa trần thuật lại tình huống mình hiện giờ, cũng như mục đích cậu quay về đây, Chu Thần nghĩ có thêm một đồng minh cũng tốt, nhất lại là một người thông thái uyên thâm như bác Albert vậy, ờm, đương nhiên ngoại trừ phần cá tính có vẻ hơi trẻ con ra.
“Vậy là nó bắt cháu phải trọ ở đây?” Albert nghe xong trợn mắt: “Có lầm không? Nơi này cho dù là ‘ma’ cũng chẳng ở nổi nữa là!” Liền hung hăng đập bàn đứng phắt dậy: “Đi, theo bác tới gặp Hiệu trưởng, bảo ông ấy đổi cho cháu chỗ khác.”
Bị Albert kéo tay, Chu Thần vội vàng ghì lại: “Không cần đâu bác.” Lại mỉm cười nhìn qua căn phòng tàn tệ một lượt. “Cháu thấy nơi này cũng rất tốt rồi.” Đây chính là thử thách Chu Thiên cố ý dành cho cậu, chỉ có vượt qua nó, cậu mới có cơ hội tiến gần hơn đến con trai.
“Ở đâu ra mà tốt! Cháu…” Albert vốn định nói gì, lại bắt gặp ánh mắt tuy mang tiếu ý nhưng vô cùng kiên định của thiếu niên. Đã quá quen với tính cố chấp của cậu bé tưởng như hiền hòa này, ông chỉ đành thở dài vô lực: “Haiz, vậy thì tùy cháu.” Chỉ là vẫn không nhịn được hừ hừ:
“Cái thằng nhóc kia cũng thật là bất hiếu, dám đối xử với cha nó như vậy! Ách, cho dù hiện giờ cháu với nó là quan hệ anh em!” Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng chí khí vẫn thực sung mãn. “Tiểu Ngọc à, khi nào cháu hiển lộ chân thân, nhất định phải cho bác giáo huấn nó vài cái đấy.” Gì chứ, Tiểu Ngọc vốn là đứa cháu mà ông cưng nhất, kẻ nào bắt nạt Tiểu Ngọc, thì chính là đắc tội với lão ngoan đồng này a.
“Vâng, Cháu nhớ rồi ạ.” Cháu cũng đâu làm tròn bổn phận của người cha, lấy tư cách gì mà bắt nó tận hiếu chứ. Nghĩ như vậy nhưng Chu Thần ngoài mặt là cười cười, trân trọng tiếp thụ từng lời quan tâm ấm áp. “Mà cũng đã muộn rồi, bác nên trở về nghỉ ngơi đi ạ, có như vậy râu mới sớm mọc ra.”
“Hừ, ta còn chưa bắt đền cháu đó.” Khuôn mặt già nua thẹn quá thành giận, Albert ậm ừ vài câu bảo Chu Thần khi nào cần cứ đến tìm mình rồi vội vàng rời đi qua đường… cửa sổ.
Chu Thần nhìn theo cơn gió nhanh chóng mất hút vào thiên không, cười khẽ một tiếng mới chậm rãi đóng cửa lại.
Đêm đã khuya, cũng không còn thời gian để dọn dẹp cái gì, Chu Thần bèn tùy tiện trải một cái áo lên chiếc giường bám đầy bụi, mệt mỏi nằm kềnh xuống.
Đôi mắt lim dim tưởng chừng sắp ngủ, vẻ như sực nhớ ra gì đó lại lờ đờ mở ra, Chu Thần gượng dậy bò xuống giường, lắc lắc lắc lắc đi đến chỗ ba lô, vừa gật gù vừa vô thức bới bới, rốt cục lôi ra một con búp bê bằng đất, hình dạng chỉ đơn giản là một cái đầu tròn, một cái thân vuông cùng cặp tay chân cái dài cái ngắn, nhìn kiểu gì cũng đáng bị bọn trẻ con ghét bỏ.
Nâng lên con búp bê xấu tệ, cặp mắt buồn ngủ của Chu Thần lại híp thành một đường cong đáng yêu, không ngần ngại cho nó một cái hôn lên trán.
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Đậu.”
Nói rồi, Chu Thần lại lắc lắc lắc lắc quay trở về giường, trong tay ôm thêm búp bê đất, lần này liền an chính ngủ ngon.
Cách xa thành thị phồn hoa hàng ngàn cây số, trên đỉnh Diễm Sơn cao ngất, một nam nhân có bóng người to lớn đang khoanh chân tĩnh tọa trước cửa một sơn động kín bưng. Mắt phải bị chột, khiến dung mạo vốn xấu xí của hắn trông càng thêm hung ác. Như cảm ứng được điều gì đó, mắt trái đang nhắm chặt bỗng chậm rãi mở ra, hiển lộ viên đồng tử của loài thú dữ.
Vươn tay, khẽ chạm lên phần trán vừa thoáng có cảm giác ấm áp, khuôn mặt dữ tợn của nam nhân chợt nhu hòa đi rất nhiều, khóe miệng có răng nanh còn nhếch lên một đường cong, thỏa mãn hưởng thụ nụ hôn dịu dàng quen thuộc.
Liếc mắt nhìn cánh cửa đá vẫn đóng kín, nam nhân trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không hay biết ‘báu vật’ hắn luôn canh giữ suốt mấy tháng nay, sớm đã không còn trong đó.
***
Thức dậy sau một đêm vô miên, Chu Thần sảng khoái vươn vai, bắt đầu sửa soạn cho ngày ‘đầu tiên’ đến lớp. Trước khi ra khỏi cửa, còn không quên đeo lại cặp kính đít chai, thiên nga xinh đẹp nháy mắt đã trở về làm vịt con xấu xí.
Ra khỏi khu rừng âm u, Chu Thần cao hứng rảo bước trên hành lang dẫn đến phòng học, không để ý đám bạn học xung quanh nãy giờ vẫn trợn mắt dõi theo mình, có điều hoàn toàn thay thế sự khinh thị hôm qua, là tràn ngập kinh ngạc thậm chí kinh hãi, cứ như đang nhìn thấy ma vậy.
Ngồi trên một ban công cao gần đó, Chu Thiên cũng sớm đã phát giác bóng người nhỏ nhắn kia. Tinh tường nhận rõ vẻ mặt thiếu niên chính là thần thanh khí sảng, không hề có nét gì là mất ngủ hay mỏi mệt, hắn nhíu lại cặp mày rậm anh khí, đôi mắt vàng nghi hoặc càng sâu. Tuy hắn vốn không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng cũng phải công nhận khu E là một căn nhà tồi tàn không thể dùng để sống. Thằng nhóc này, cư nhiên vẫn có hứng ngủ được?
“Oa, vịt con này cũng thật bản lĩnh, phải qua đêm trong nhà ma mà hôm nay vẫn nguyên vẹn.” Lâm từ ban công nhoài người ra nhìn ngó, ánh mắt vừa bắt gặp Chu Thần liền lộ vẻ thán phục. “Nghe nói bất cứ ai đi qua đó, không phải sùi bọt mép thì cũng vãi ra quần hết à.”
Chu Thiên nghe vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Sớm muộn gì rồi tên nhóc đó cũng sẽ gục, nơi này, vốn không cho những kẻ như nó được phép sinh tồn.
***
Cả quãng đường đều bị mọi người xa xa lánh lánh, Chu Thần chỉ biết thộn mặt gắng nghĩ xem mình đã làm gì nên tội, không biết ngoài chính bản thân cậu, còn một nhân tố có sức ảnh hưởng rất lớn là Chu Thiên.
Bước đến trước cửa phòng học, Chu Thần hít sâu một hơi, ngay tại khoảnh khắc cậu đẩy cửa đi vào, một xô nước đặt phía trên liền óc oách trực đổ, nhưng thực kỳ lạ, dòng nước tưởng như sắp ập xuống đầu cậu trong nháy mắt đột nhiên bị cường ngạnh ‘bẻ cong’, chuyển hướng bắn thẳng vào đám nam sinh đang đứng rình gần đó, khiến bộ dáng cười đùa của bọn họ thoáng chốc cương cứng vì đều ướt như chuột.
“Các cậu rốt cuộc đang làm gì?!” Một giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm vang lên, tất cả học viên trong lớp vừa nghe liền giật bắn, lấy tốc độ nhanh như chớp vội quay trở lại chỗ ngồi, khoanh tay nghiêm chỉnh không dám rên một tiếng.
“Th… thầy.” Đám nam sinh kia không biết có phải vì nước lạnh quá không mà cứ run lên cầm cập, khiếp sợ nhìn Chu Thần, không, là nam nhân phía sau Chu Thần.
Chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Chu Thần lúc này mới phát hiện sau lưng mình có người, bởi thân hình nhỏ nhắn của cậu, hoàn toàn đã bị bóng đen của hắn che phủ.
Ngây ngốc quay đầu lại, Chu Thần bắt gặp chính là một mảng ngực vạm vỡ, từ từ ngước nhìn lên theo dáng người cao ngất cùng bờ vai dày rộng, đập vào mắt cậu là một dung mạo anh khí đến bức nhân, cặp kính gọng trắng khiến hắn trông có vẻ thành thục trầm tĩnh, lại không thể che dấu hơi thở vô cùng cường đại, có thể trấn áp mọi kẻ bất trị nhất. Tựa như mặt biển nhìn bình lặng, nhưng tùy thời đều có thể nổi sóng đem tất cả nhấn chìm.
“Nếu có thời gian bày ra mấy trò này, các cậu hãy về chép phạt một lần bài lý thuyết hôm nay cho tôi.”
Mệnh lệnh đưa ra, không kẻ nào dám mặc cả.
Lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp đang nơm nớp cúi đầu, Hải Huyền lúc này mới chú ý đến thiếu niên nhỏ bé trước mặt.
“Học viên mới?” Nhíu nhíu mày, cậu nhóc này có vào nhầm lớp không vậy?
“A… Dạ.” Chu Thần bối rối gập người. “Em chào thầy.” Vị này, chính là giáo viên mới của mình a.
Hơi hơi gật đầu, Hải Huyền đối với sự lễ phép của Chu Thần tỏ vẻ khá hài lòng, ít ra hắn cũng không cần mất khoảng thời gian đầu để ‘cho vào khuôn khổ’.
“Về chỗ đi. Tiết học muốn bắt đầu rồi.”
Mr. Robot (8 năm trước.)
Level: 10
Số Xu: 8192
Một chai Tăng lực cho bạn. Chúc bạn nhanh ra chương mới nhé! :)