Lúc này, ở cách đó không xa, ngay tại nơi được gọi là khu E của Tuyệt Mệnh sâm lâm đang diễn ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt. Hắc y thanh niên mang trên tay cuồng phong song kiếm, một mình đối chọi với ma thú khổng lồ. Chỉ mới trôi qua thời gian không lâu, cả mảng rừng xung quanh bọn họ đã bị san thành đất trống.
Nhóm học sinh cùng thầy giáo cạnh đó đều đã mang thương tích nặng, căn bản không thể tiến lên giúp đỡ, hơn nữa, có lẽ phần vì trong thâm tâm họ đều khắc sâu cảm nhận được, trận đấu giữa hai tuyệt đại cường giả kia, bọn họ là ai cũng không thể xen vào, duy nhất chỉ biết lui ở xa xa trơ mắt ngồi nhìn hai kẻ một người một thú ngươi đến ta đi không bên nào nhân nhượng. Càng cảm thán lực lượng của chiến thần Hắc Nguyệt bao nhiêu, thì lại càng kinh sợ sức mạnh của dị thú kia bấy nhiêu.
Thầy Lý chứng kiến cảnh này, sau lưng không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh. Rõ ràng bọn hắn trước khi tổ chức kỳ thi đã cho người rà soát khu rừng này rất kỹ, sao lại không phát hiện được trong sâm lâm có tồn tại một con quái vật khủng khiếp như vậy? Ban nãy khi phải hứng chịu một đòn tấn công của nó, hắn liền biết đẳng cấp của nó rất cao, cao hơn tất cả những con ma thú mà hắn từng gặp từ trước tới giờ. Ngay cả loài Tuyết Xà cực độc vốn được xem như chúa tể nơi đây, có lẽ cũng chỉ là một phần trong chuỗi thức ăn của nó.
Nếu không phải có hắc y thanh niên tới ứng viện kịp, đừng nói tới nhóm học sinh đang bị mắc kẹt ở đây, mà ngay cả hắn, e rằng cũng không giữ nổi mạng mình!
Bất quá, đó mới chỉ là may mắn ban đầu mà thôi, không có nghĩa bọn hắn đã hoàn toàn thoát nạn. Vốn dĩ Kai cùng ma thú kia xem chừng là ngang tài ngang sức, thế nhưng sau một khoảnh khắc, không hiểu sao ma thú nọ đột nhiên như nổi điên, trở nên cuồng bạo hơn rất nhiều, công kích càng phát ra tàn độc không khoan nhượng, không chỉ đối thủ – kẻ ở trước mặt nó, mà còn muốn đem mọi thứ xung quanh cũng hủy diệt theo.
Thầy Lý một bên che chắn cho đám học trò, một bên lo lắng chỉ mong Kai có thể cầm cự đến khi cứu viện tới. Cho dù xấu hổ bản thân là thầy giáo lại phải nhờ cậy vào một học sinh, hắn cũng không còn cách nào khác, thanh niên kia chính là hy vọng duy nhất của bọn họ hiện giờ.
Lãnh kiếm ảo diệu vô hình, Kai trên tay vẫn không ngừng phóng ra cuồng phong sắc bén. Phải là nhanh, mạnh tới mức nào mới có thể biến luồng cường lực to lớn đến thế trông gần như hư vô. Nếu là bình thường, có lẽ chỉ bằng này đã dễ dàng lấy đầu vô số kẻ, thế nhưng nãy giờ lại vẫn khó gây ra chút tổn thương nặng nề lên thân thể hoàn toàn kết từ thổ hệ tinh thạch cấp cao của ma thú nọ.
Kai từng chiêu thức vẫn giáng xuống lạnh lùng chuẩn xác, gương mặt không chút biến màu, thế nhưng lông mày đã càng lúc càng nhíu chặt. Ngay cả tuyệt chiêu chỉ dùng khi ‘hành nghề’ hắn cũng thử qua, vậy mà đối phương chỉ nghiêng ngả lảo đảo một chút liền lại có thể đứng vững, cứ như hắn đang chém vào đá vậy! Không có máu phun ra, vết thương vừa tạo lại bị một lớp sỏi đất khác lấp đầy, khiến hắn thậm chí cảm thấy nghi hoặc, chính mình vốn là đang chiến đấu với ma thú, hay thực chất là một khối thổ thạch thành tinh?
Kai xưa nay trải trận vô số, dù là người hay thú chỉ cần là kẻ mạnh đều đã tìm đến thử sức qua, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp một dã loại đối thủ vừa có linh tính, lại vừa điên cuồng như vậy. Song kiếm ken két chống lại móng vuốt sắc nhọn, rõ ràng dốc hết sức lực muốn giết chết hắn, tâm thức của nó lại dường như ở một nơi khác, trong thú đồng kia lúc này chứa đầy hoang mang, thất thố, còn có vài phần phẫn nộ.
Nó, rốt cuộc đang tìm kiếm điều gì?
Đột nhiên, ma thú như cảm nhận được gì đó, bất chợt dừng lại động tác, quay đầu nghểnh về một hướng. Chưa để mọi người kịp ngỡ ngàng, nó ánh mắt thoáng lóe sáng lên, liền cứ thế bỏ mặc lại Kai cùng trận chiến dang dở, lao người chạy tới phương hướng nọ.
Cũng tốt, thầy Lý rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy bọn hắn ở đây xem như thoát nạn, cũng không sợ ma thú kia trên đường sẽ đụng độ nhóm học sinh khác. Thông tin sơ tán vốn đã được phát cả tiếng trước, hẳn hiện tại ngoài bọn họ ra đã không còn ai bị kẹt trong rừng. Chỉ là, hắn thực không ngờ tới lúc này lại có một bóng người nhảy ra ngăn cản đường đi của quái vật. Đúng là không ai khác ngoài Kai.
Cũng không thèm bận tâm đến suy nghĩ hay lợi ích của bất cứ ai khác, Kai hắc nhãn lạnh băng, bắt chéo song kiếm đem ma thú đẩy lùi lại vị trí cũ. Trong đầu hắn không rảnh chứa nhiều thứ lắm, chính là chưa mất đến nửa giây để nhận ra, phương hướng kia chính thẳng dẫn về khu D, nơi thiếu niên đã hứa sẽ ở nguyên đợi hắn trở về.
Ma thú bị cản trở, gào thét càng thêm điên cuồng hơn, hoàng thổ kết tụ tại móng vuốt hóa thành sắt cứng, một cú bổ mang theo sức nặng ngàn cân giáng xuống đầu kẻ cản đường.
Bất ngờ bị đánh bật ra sau vài chục thước, lại không có một chút tổn hao, Kai yên lặng nhìn nhìn hỏa cầu bảo vệ đang bao bọc xung quanh mình, đột nhiên cảm thấy nơi trán có một tia nóng lên ấm áp.
Lại là xúc cảm kỳ lạ khi đó…
“Cẩn thận!” Mắt thấy nguy hiểm đang đến mà thanh niên lại chợt thất thần, thầy Lý chịu đựng đau đớn vội lên tiếng kinh hô. Bất quá lời này của hắn xem như thừa thãi, Kai cũng không phải một học viên bình thường. Cho dù còn đang bận suy nghĩ về một thứ khác, đệ nhất sát thủ cũng chỉ cần thoáng nhón chân, liền đã đơn giản tránh thoát một đòn công kích vừa tới của đối thủ.
Thân thể dừng tại trên không, Kai nhíu mày nhìn xuống toàn bộ da thịt bằng đá của ma thú kia đang dần hóa sắt, tạo lên một lớp vỏ cảm giác như không thứ gì có thể xuyên thủng được. Trong khi thầy Lý cùng đám học viên xung quanh chứng kiến cảnh này không khỏi mặt xám như tro tàn, Kai khóe môi lại bất giác khẽ lạnh lẽo nhếch lên. Đã lâu lắm rồi hắn không tìm được một đối thủ mang tới nhiều thách thức cùng tính khiêu chiến đến như vậy.
Quả nhiên thú vị.
Kể từ lần giao đấu với Chu Thiên từ rất lâu về trước, xem ra hôm nay hắn lại có cơ hội được dốc hết sức rồi?
Không thể nào! Kai, em không thể cũng dùng đến toàn bộ sức mạnh! Lập tức nhận thức được ý định trong mắt nam sinh nọ, thầy Lý sợ hãi lắc lắc đầu. Chưa biết làm vậy có đánh bại ma thú hay không, thế nhưng mọi người ở đây chắc chắn sẽ chết!
Vội vàng muốn cất tiếng ngăn cản, thế nhưng xung quanh thầy Lý cuồng phong đã từ từ nổi lên, hòa cùng với đất cát mù mịt, vùng ranh giới của trận chiến dường như lại lớn thêm một vòng, nhanh chóng đánh bật hắn ra khỏi.
Chật vật bò dậy, ngước nhìn bầu trời phía trên hai người nọ đang dần hình thành một vòng xoáy trông như hố đen, thầy Lý lúc này chỉ đành cúi gục đầu, cố gắng lết tới bên nhóm học sinh bị thương, ôm lấy bọn hắn dùng chút sức lực cuối cùng tạo nên một vòng bảo hộ, cắn răng cam chịu nghênh chờ tử thần tới.
Hắc sắc thanh niên dường như cũng chưa từng quan tâm đến những kẻ mình mang danh đến cứu kia, ánh mắt lãnh tàn chỉ chăm chú nhắm vào kẻ địch. Chỉ là, không đợi hắn kịp vung lên tuyệt sát kiếm khí, như đáp lại lời khẩn cầu của đám thầy giáo học viên, đúng lúc này ở phía xa xa giữa tán rừng cây ngút ngàn, đột nhiên xuất hiện một cột sáng chói lọi. Không, không chỉ một, nối tiếp đó là những cột sáng tương tự từ khắp nơi lần lượt chiếu lên bầu trời.
Một, hai, ba… hết thảy là mười hai cột sáng! Có những cái thậm chí ở rất gần bọn họ, khiến ngay cả hai kẻ đang đầu nhập trận chiến cũng bắt buộc phải dừng lại chỉ vì bị thứ quang mang chói lòa kia làm cho phân tâm.
“Đó là… thứ gì vậy?”
Không để bọn họ kịp ngây ngẩn, những cột sáng thẳng tắp đột nhiên chợt biến mềm mại, như một dải lụa liền hướng bọn họ vươn tới. Đúng, chính là đang vươn tới chỗ này!
Nhu hòa như tơ vải, lấp lánh như tinh lân, đám người sững sờ mở to hai mắt, chứng kiến vật thể xinh đẹp mà kỳ lạ đột nhiên vươn tới vây quanh đây, bao bọc thân thể tràn ngập thương tích của bọn họ, đem không gian u tối thắp sáng lên bằng hào quang ấm áp.
Toàn trường còn chưa hết khờ dại chứng kiến cảnh tượng vi diệu này, lại thấy dải sáng kia tiếp tục luồn lách qua đi, cư nhiên thẳng hướng tới trung tâm trận chiến giữa hai con ‘quái vật’!
Vành đai vốn được tạo nên bởi cường lực bão cát, ngăn cách một vùng tàn khốc tranh đấu với thế giới bên ngoài mà không ai trong bọn họ có thể xuyên thủng, vậy mà thứ nọ trông chỉ như một dải lụa mỏng manh, lại có thể dễ dàng khiến lớp chiến ý khủng khiếp kia tan mất.
“Thầy Lý, thứ đó… thứ đó rốt cuộc là gì vậy?” Một giáo viên vốn cũng nằm trong nhóm cứu trợ học sinh không khỏi lắp bắp khều khều đồng nghiệp mình.
“Không rõ…” Sâu sắc cảm nhận được vật thể kỳ lạ ẩn chứa bên trong một luồng tinh thần lực vô cùng cường đại, thế nhưng tính tới thời điểm này, mọi điều mà hắn hiểu biết về Tuyệt Mệnh sâm lâm có lẽ đều đã trở về con số Không, tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, đều vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Không chỉ đám người dưới kia, lúc này Kai và ma thú cũng kinh ngạc nhận thấy có vật lạ đột nhiên xen vào giữa trận chiến. Vô số dải ánh sáng từ nãy vươn tới từ mọi hướng, liền hội tụ ngay tại chung điểm ở trước mặt bọn họ, cư nhiên, chậm rãi hình thành bóng dáng của một người!
Quang mang dịu dàng bỗng chốc trở nên chói mắt, Kai lãnh nhan ngàn năm bất biến cũng không khỏi nhíu lại hắc đồng, chỉ có mãnh thú kia xích hồng tử mâu chẳng hiểu sao bất chợt giãn ra, trân trân dõi vào nguồn sáng kia không chớp.
[Tiểu Đậu…]
Hào quang dịu dần, cũng là lúc một giọng nói thanh tuyệt từ giữa không trung đột nhiên vang lên, như hư như ảo truyền vào trong tai, khiến mọi người không khỏi khó hiểu ngẩng đầu. Đập vào mắt bọn họ, chính là một cảnh tượng gần như ngưng thở.
“Thầy Lý, thầy mau nhìn xem, kia… kia là…”
Tinh lân hòa quyện vào nhau, quả thực đã kết tụ thành một nhân dạng có đầy đủ tứ chi thân thể. Người nọ trên thân khoác một tấm trường bào, làn tóc dài cùng tà áo nối liền với muôn dải quang mang bồng bềnh trong gió, tuyệt diễm đến khó có thể hình dung.
[Sư phụ…] Giống như bao con người tầm thường phía dưới, mãnh thú lúc này cũng chìm vào mê muội ngắm nhìn bóng dáng kia không chớp, miệng khẽ gầm gừ thứ ngôn ngữ mà không ai nghe hiểu.
Người nọ hơi hơi ngẩng đầu, dường như mỉm cười nhẹ lướt đến trước mặt ma thú, mang theo cả một dải kim quang dệt nên dáng hình mỹ lệ. Thanh niên đẹp tựa tinh linh, cùng quái vật khổng lồ kia vốn hẳn là tương phản, thế nhưng trước cặp mắt kinh ngạc của mọi người, lại thân thiết mà nâng tay chạm vào mõm nó, lần nữa cất lên ôn nhu thiên âm:
[Thực xin lỗi, Tiểu Đậu, đã để con phải lo lắng.
Xem, sư phụ đã ở đây rồi…]
Một lời vừa dứt, chỉ thấy ma thú nhãn đồng hơi hơi co rút lại, chiến ý ngút trời thoáng chốc tiêu tan không còn chút vết tích, tầng tầng đất đá xung quanh nó cứ như bị hút mất thao túng lực lượng, ầm ầm đổ ập xuống. Thầy Lý cùng các giáo viên may mắn đã kéo đám học sinh ra xa, lúc này chính không tin nổi vào mắt mình mà trừng nhìn ma thú cuồng bạo cư nhiên đứng trước đốm sáng nho nhỏ kia hai tai cụp xuống, tư thái bày tỏ vô hạn tôn sùng.
[Ngoan.] Người nọ bất đắc dĩ khinh tiếu, ngữ điệu tiếp sau lại đột nhiên thay đổi, chợt biến triền miên như một lời chú, khiến bất cứ ai nghe thấy cũng không nhịn được chìm sâu: [Bất quá… cũng đã đến lúc con phải trở về rồi.]
Mãnh thú ở sâu trong mắt có chút nhỏ giãy dụa, thế nhưng vô pháp ngăn cản tâm thức đối với mệnh lệnh của người nọ tuân theo một loại bản năng quy phục không thể trái ý, xích sắc nhãn đồng dần ảm đạm hóa đen, thân thể bằng đá cũng mất đi kết nối mà lục tục rơi xuống, hóa thành cát bụi bay đi, đến khi chỉ còn lại trong tay người kia một con búp bê đất nho nhỏ.
Thực xin lỗi, Tiểu Đậu, lát nữa trở về ta sẽ có lời giải thích rõ ràng với con…
Lặng yên nhìn dòng tinh thần lực quen thuộc đang từ từ tán ra khỏi người búp bê, Chu Thần cũng thuận tiện đem lời nhắn sau cùng của mình truyền về với chủ nhân của nó. Cho dù có thể cưỡng chế ma tính của Tiểu Đậu, thế nhưng nếu không tạm thời trấn an hắn, há lại khuyên bảo được hắn dễ dàng vậy sao? Haiz, vẫn là sau khi trở về, cần chuẩn bị tinh thần cho tốt… để nghe ăn mắng!
“Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Là ta hoa mắt sao…? Con ma thú đó… con ma thú đó cư nhiên ở trong hư không tiêu thất?!”
“Là do người bí ẩn kia đã giết nó? Không thể nào, ta còn chưa kịp nhìn thấy gì a!”
Bãi chiến trường tĩnh lặng đột nhiên nhốn nháo cả lên, cũng không thể trách, bởi một từ ‘kinh sợ’ đã không đủ để miêu tả tâm trạng họ trước những việc vừa chứng kiến lúc này. Cho dù là những thầy giáo từng trải suốt gần trăm năm, giờ cũng giống như những mao đầu tiểu tử kia, khó nén được bình tĩnh.
“Người nọ… rốt cuộc là ai? Là thần hay quỷ?” Thế nhưng có thể một cái ‘búng tay’ liền đem cường đại ma thú biến thành cát bụi? Hơn nữa… “Tại sao lại đột nhiên xuất hiện, còn cứu chúng ta…?”
Có chút hiểu biết hơn so với các đồng nghiệp quanh mình, thầy Lý lúc này dường như đã tìm lại được óc quan sát nhạy bén vốn có, ra vẻ trấn định cất lời, thế nhưng vẫn không nhịn được thâm thâm hít sâu một hơi:
“Không, đó không phải người, cũng không phải quỷ… Mà là một ảo ảnh, một ảo ảnh được tạo nên từ ánh sáng!”
“Thầy Lý, thầy nói cái gì? Đó chỉ là một ảo ảnh? Không thể nào, một ảo ảnh sao có thể mạnh tới vậy! Còn là một ảo ảnh của ánh sáng? Trên thế giới này có ai có thể tạo ra được một ảo ảnh như vậy chứ?”
“Đúng vậy, nó thực là một ảo ảnh, nhưng không phải một ảo ảnh tầm thường…” Thầy Lý khẽ híp mắt, “Nếu như tôi đoán không nhầm, thì kia chính là hiện thân dạng thức thần của người đã tạo nên kết giới bảo vệ khu rừng này – Chu Đại ma pháp sư Chu Thần Ngọc!”
“Thầy, thầy bảo sao? Đó chính là Chu tiên sinh? Không, là thức thần của Chu tiên sinh sao?”
Thầy Lý khẽ gật đầu. Tuy rằng không có minh chứng gì cụ thể, cũng không nhìn rõ được dung mạo của người nọ, nhưng chỉ cần xét đến mười hai cột sáng đột nhiên xuất hiện, cộng thêm luồng quang hệ tinh thần lực vô cùng cường đại này, cũng đủ khiến hắn không còn có thể liên tưởng tới ai khác.
“Là Chu tiền bối… đã bảo vệ chúng ta?” Đám học sinh loáng thoáng cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa các thầy giáo, lúc này tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng trân trân hướng mắt lên nhìn bóng sáng xinh đẹp nọ, ánh mắt thêm một phần cảm kích.
Quả nhiên Chu Đại ma pháp sư vẫn luôn ở đây, bảo vệ khu rừng này, bảo vệ bọn họ…
Mọi việc xem như đã ổn thỏa, nên trở về. Chu Thần sau khi bí mật làm phép gửi lại búp bê về nhà, liền ở trong lòng nghĩ nghĩ, thế nhưng vừa mới đưa tay lên định niệm chú ngữ, lại nhận thấy có kiếm khí chính hướng mình phóng tới. Cậu theo bản năng tránh né, phát giác ra đối phương quả không phải người lạ:
“Kai…?”
Hắc y thanh niên hơi hơi nhíu mày:
“Ngươi là ai? Sao biết tên ta?” Nheo lại ánh mắt sắc bén muốn nhìn rõ thân phận kẻ nọ, chỉ tiếc luồng sáng bao quanh người này quá mức mơ hồ, khiến hắn không tài nào thấy được chân diện mục của đối phương.
Biết mình lỡ mồm, Chu Thần cũng không nói tiếp nữa, xinh đẹp nhãn đồng lúc này lại vô tình liếc đến nho nhỏ vết rách trước ngực thanh niên, bởi vì có chút ngạc nhiên, khóe môi bất giác khẽ lẩm bẩm:
“Cậu bị thương rồi…?” Xem chừng một thời gian không gặp, Tiểu Đậu đã ngày càng mạnh lên, ngay cả tấm khiên bảo hộ cậu tạo nên cũng có thể phá nứt. May mà đối thủ là Kai, nếu không cho dù có thần chú chúc phúc của cậu, người bình thường cũng khó toàn thây dưới móng vuốt kia nổi.
Kai diện vô biểu tình, cũng không quan tâm đến một câu khó hiểu của đối phương, lặng yên buông xuống mi mắt:
“Ngươi đã cướp đi của ta một đối thủ, vậy dùng bản thân mình để đền lại đi.” Liền không nói hai lời, lập tức cầm kiếm xông tới, mặc tiếng kinh hô của những người dưới kia.
Chu Thần thế nhưng chỉ mỉm cười, trước cặp mắt kinh ngạc của Kai cùng toàn trường hứng trọn mũi kiếm xuyên qua thân thể, ừm, cũng không hẳn là thân thể, cậu lúc này vốn dĩ là ảo ảnh thôi mà.
“Cậu bé, ta xem cậu hẳn là đang bị nội thương không nhẹ, để ta giúp cậu chữa trị trước đi.” Nói rồi đột nhiên hướng thanh niên bắn ra một tia sáng mảnh như sợi chỉ.
Kai thế nhưng không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn thứ kia chui thẳng vào ngực mình. Ấm áp lan tỏa, cảm giác đau nhức nén nhịn nãy giờ ở nơi đó không hiểu sao liền nháy mắt tiêu tan.
“Ngươi có thể trị thương?”
Chu Thần mỉm cười không nói.
“Ngươi là Chu Thần Ngọc.” Không phải nghi vấn, là khẳng định, bởi trên đời ngoài kẻ được xưng tụng là Quang Thần kia ra, căn bản không có ai làm được điều này.
“Cậu rất đặc biệt, cậu bé.” Chu Thần tiếu ý vẫn giữ nguyên trong mắt, cũng không rảnh phủ nhận. “Thực lòng ta rất muốn chỉ dạy cậu nhiều điều, bất quá hiện giờ ta có chút việc bận, không thể nán lại tiếp chuyện với cậu. Đành hẹn về sau…”
Chu Thần còn chưa dứt lời, đã cảm giác lưỡi kiếm sắc bén kề ngay sát cổ. Cho dù ảo ảnh là sẽ không nhận tổn thương, thế nhưng vẫn không thể xem thường thứ ý chí đè áp này.
“Vẫn còn muốn đánh sao?” Âm thầm cười khổ, cậu chỉ biết người nọ vốn rất thích tìm đối thủ giao đấu.
Quả thực, được lĩnh giáo với Chu Thần Ngọc huyền thoại vốn chính là ước vọng số một của Kai ngay từ khi còn nhỏ, dẫu rằng không biết người nọ còn sống hay đã chết, thế nhưng suốt bao lâu nay, hắn ở trong thế giới ngầm làm đệ nhất sát thủ cũng chưa từng ngừng đi khắp nơi điều tra tin tức, chỉ là lúc này, khi đối phương rõ ràng đã đứng ngay trước mặt, hắn lại không hề như trong tưởng tượng của chính mình, hai tay cầm kiếm hưng phấn muốn run lên chỉ nghĩ tới ‘đánh’.
“Không, ta muốn ngươi đi cứu một người.” Kai nhàn nhạt đáp.
“Cứu người?” Chu Thần có chút ngoài dự liệu. Kai không muốn đánh nhau mà muốn cứu người? Cậu có nghe lầm hay không?
“Là ai?” Lại có thể khiến đứa bé luôn luôn tâm lãnh này để ý tới vậy? Chu Thần nhất thời không thể lý giải, bất quá ngay sau đó cậu chỉ muốn vả chết chính mình vì tội hỏi ngu, bởi vì đáp án…
“Chính là con trai của ngươi. Chu Thần.”