Hả? Linh Chủ? Cậu ta rốt cuộc đang nói chuyện thời nào vậy? Chu Thần hoàn toàn không phán đoán được hiện tại là đang xảy ra tình huống gì. Mà khoan đã… Nhẫn Phái? Nhẫn Giả? Hình như cậu đã từng nghe qua ở đâu… Không phải chứ, cậu ta… cậu ta chẳng lẽ cũng giống như Huyễn Dạ năm đó, đều xuất thân từ vùng đất thần bí nhất trên đại lục này, là một Nhẫn Giả sao?
Nhẫn Phái, không ai biết nơi nọ nằm ở đâu, duy nhất chỉ có một tin đồn rằng nó chính tọa lạc trên một ngọn núi lơ lửng giữa không trung, quanh năm được thật dày tuyết sương bao phủ. Tuy gọi là Phái, thực chất vốn là một ngôi làng của những Phong hệ ma thuật sư mang huyết thống cổ xưa, cũng là một tổ chức chuyên huấn luyện ra những chiến binh siêu cường, gọi là Nhẫn Giả. Với khả năng vượt xa người thường cùng thân thủ thoát ẩn thoắt hiện, bọn họ, chính là những kẻ giết thuê ưu việt nhất.
Tương truyền các Nhẫn Giả hầu như đều sống trong bóng đêm, lấy gió và ánh trăng làm bạn. Mọi chuyện về họ tất cả vẫn còn là một bí ẩn, cho đến vài trăm năm trước, Chu Thần mới lần đầu tiên tương kiến một Nhẫn Giả, sau này chính trở thành một trong ba người bạn thân nhất đời cậu – Huyễn Dạ, thế nhưng thật không ngờ, đến hôm nay cậu lại có diễm phúc gặp được người thứ hai.
Vụ Linh Chủ gì đó, trước cậu cũng đã từng nghe Huyễn Dạ nhắc đến qua. Nhẫn Giả tuy thói quen hành động đơn độc, lại vẫn có một pháp sư bảo hộ của riêng mình. Theo tâm linh của thần ánh trăng mà bọn họ thờ phụng, thì đó sẽ là người luôn ở từ xa cầu nguyện và chúc phúc cho các Nhẫn Giả, để bọn họ mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều có thể trở về bình an. Đồng thời, Nhẫn Giả cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ tốt Linh Chủ, tôn sùng và nghe lời người ấy tựa như Nguyệt thần thứ hai trong tim mình.
Quy định để thành lập khế ước, chính là thần chú chúc phúc đầu tiên mà Nhẫn Giả nhận được. Và người đã ban nó cho họ, sẽ trở thành Linh Chủ duy nhất trong cuộc đời họ.
Bởi vì giữa hai bên tồn tại một mối liên kết đặc thù không thể tách rời, thường thì Nhẫn giả đều chọn Linh Chủ tương lai sẽ là vợ hoặc bạn lữ, nghi thức chúc phúc song song cũng thay cho lời cầu hôn, nhưng đó là do sau này mới bị biến tướng, cũng không ai bắt buộc hai người phải chú định yêu nhau cả. Chỉ là Chu Thần chưa từng nghĩ tới một ngày mình lại được gán cho danh phận này.
Ông Trời tại sao không sớm nói cho cậu biết Kai là người của Nhẫn Phái chứ? Nếu biết, cậu tuyệt sẽ không tùy tiện như vậy mà ban chúc phúc cho hắn a!
Nhưng mà, còn có một điều khiến cậu thắc mắc, chính là nghi thức này chỉ diễn ra với sự đồng thuận của cả hai bên, nếu đối tượng Nhẫn Giả cự tuyệt, thần chú chúc phúc liền không thể hoàn thành, cho dù lúc đó cậu thực hiện có chút bất ngờ đối phương không kịp phòng bị, thế nhưng nếu vốn là mấu chốt quan trọng của tục lệ gắn kết cả đời, Kai lại có thể chủ quan vậy sao?
“Kai, cậu trước tiên đứng lên đi đã.” Giờ dù có nói thế nào, khế ước một khi đã được lập, liền không thể nào xóa bỏ. Tiếp nhận điều này, Chu Thần sau khi kinh ngạc thì đúng là phiền muộn không thôi. Cậu xưa nay vẫn luôn không thích những chuyện bắt ép linh hồn người khác phải trói buộc với mình, huống chi cậu bây giờ đã chỉ còn là một đốm lửa sắp tàn, chẳng thể ban nhiều chúc phúc cho bất cứ ai nữa.
Cậu, căn bản là không có tư cách…
Bàn tay vươn ra định đỡ người nọ lên, thế nhưng còn chưa chạm đến vai hắn đã bị đối phương nắm lấy. Thanh niên chẳng biết từ lúc nào đã vụt đứng dậy, thuận thế kéo cậu sát lại gần…
“Kai?… Hmm!”
Một xúc cảm lành lạnh đột nhiên phong bế đôi môi, Chu Thần kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn gương mặt anh tuấn đột nhiên chỉ cách mình nửa mi li mét, thế nhưng rất nhanh đã lại rời đi, mọi việc cứ thế diễn ra quá nhanh, không cho cậu kịp phản ứng, không để cậu kịp hồi thần.
“Đây là chú ấn bảo hộ của tôi, chỉ cần cậu gặp nguy hiểm, cho dù là ở đâu, tôi cũng sẽ lập tức biết được.”
Cái cái cái cái cái… Người nọ vừa mới làm cái gì?
Hắn… hắn cư nhiên hôn cậu??
Chu Thần bản thân đã hoàn toàn hóa đá, giờ chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi tan cậu thành cát bụi, mà không chỉ có mình cậu, Lâm cùng những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều không khỏi rớt hết cằm xuống đất.
Cũng không phải lần đầu tiên gặp người trước mặt bàn dân mà tự nhiên hôn nhau, nhưng điều gây sốc nhất ở đây chính là Kai trong mắt bọn họ xưa nay vốn đóng đinh hình tượng một kẻ cô lãnh không dễ ở gần! Đừng nói chạm vào người hắn, mà ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái bọn họ cũng sợ mình sẽ bị kiếm phong chém chết! Chưa từng nghĩ hắn lại có thể đối với một ai đó làm ra hành vi thân mật đến như vậy!?
Phát giác lại đến lượt mọi người dùng cặp mắt tìm tòi nghiên cứu đổ dồn về phía mình, Chu Thần gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cho dù là bị người khác bắt nạt, bị bạn học cười chê, cậu cũng chưa từng cảm thấy quẫn bách cùng nghĩ muốn đánh người đến thế.
Cậu không hề nghe nói, chúc phúc bằng một nụ hôn, chú ấn đáp lại cũng phải bằng một nụ hôn a~! Không thể tin được người nọ là muốn trả đũa cậu sao? Cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý!
“Chu Thiên, sao cậu lại đột nhiên dừng lại?” Ở cách đó không xa, Mặc dìu Chu Thiên cũng đang hướng bên này đi tới, bởi vì cẩn trọng với thương thế của Lão Đại, liền không để ý xung quanh, nhưng Chu Thiên thì khác, đôi mắt hắn vẫn luôn chăm chú dõi về phía trước, vừa lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ban nãy. Đúng là… không sót một chút gì.
“Thiên?” Phát giác đối phương chính là tha bất động, Mặc nghi hoặc hỏi lại.
Người nọ cánh tay buông thõng bên hông lặng lẽ xiết chặt nắm đấm, hơi hơi cúi đầu, để tóc mái rủ xuống che phủ xích đồng quá mức thanh minh.
“Cậu tự qua đó đi.” Dứt lời liền gạt tay Mặc ra, xoay lưng lại. “Tôi mệt, muốn trở về.”
“Này, còn vết thương của cậu?…” Thế nhưng cũng không đợi Mặc kịp nói hết, đã thấy bóng người nọ biến mất sau đám đông, bỏ lại hắn một mình đứng ở chỗ này đầu đầy khó hiểu. Chẳng phải tên kia ban nãy vừa nhìn thấy Tiểu Thần trở về liền vội giục mình đỡ hắn đến đây sao? Sao người còn chưa gặp được thì đã bỏ đi rồi? Hơn nữa tâm tình hắn còn có vẻ không được tốt lắm.
Mặc nhíu nhíu mày một lát, nhưng cũng không đuổi theo, bởi hắn có vật phải trả lại cho Tiểu Thần.
“Kai, cậu… cậu mau đi về nhà cho tôi!” Lại nói đến Chu Thần lúc này rốt cuộc đã thẹn quá thành giận, ánh mắt sáng trong suốt long lanh lên như sắp ứa hơi nước. Nếu là bình thường, hẳn ưu nhã cậu cũng không tới nỗi xúc động đến thế, chỉ là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này cư nhiên trong khi cậu bị người ta chỉ trỏ lại vẫn vẻ mặt tỉnh bơ như cùng hắn chẳng liên quan, khiến cậu ấm ức không khỏi có chút tính trẻ con bộc phát.
Dù gì, sống bao nhiêu năm như vậy, đây mới là lần đầu tiên cậu…
Cư nhiên… cư nhiên lại bị một đứa nhóc…!
“Tuân mệnh.” Cũng không để tâm lời Chu Thần có bao nhiêu sao không để cho hắn mặt mũi, thanh niên chính là muốn thể hiện hắn đối với Linh Chủ của mình có bao nhiêu sao răm rắp vâng lời. Mọi người chỉ kịp nghe ‘vù’ một tiếng, đã thấy bóng đen kia biến thành một cái lóe sáng trên thiên không.
Gió thổi hiu hiu, Chu Thần tâm quả thực cảm thấy lạnh. Tôi bảo cậu trở về, là muốn cậu cũng mang tôi theo, không phải bỏ lại mình tôi cùng đám người ở đây tiếp tục trò chuyện. Kai, rốt cuộc cậu có nhớ ra là mình đã quên gì không hả?
Đương lúc Chu Thần đang lặng lẽ khóc thương cho số phận của chính mình, một cứu tinh liền đột nhiên xuất hiện, giúp cậu phá tan bầu không khí xấu hổ xung quanh.
“Tiểu Thần.”
“…Anh Mặc?” Chu Thần lúc này mới để ý người vừa đi thì lại có thêm một người tiến tới.
“Vật này, hẳn là nên trả lại cho em.”
“A…” Chu Thần nhìn xuống vật đối phương vừa giơ ra trước mặt, hẳn là thứ ban nãy cậu đã dùng để cứu Chu Thiên: Thần cung Hữu Linh, lúc này nó chính đã biến trở về hình dạng chiếc vòng ngọc đỏ.
“Cảm ơn anh.”
Thiếu niên mỉm cười, vốn định đưa tay tiếp nhận lấy, không ngờ lại bị một tiếng quát lớn vọng tới định trụ động tác.
“Dừng lại! Không được đưa thứ đó cho Tiểu Thần!”
Chu Thần có chút kinh ngạc chứng kiến từ xa một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện, mang vẻ khẩn trương cùng nghiêm trọng chính đang hướng cậu chạy đến đây.
“…Thầy?”
“Tiểu Thần, mau tránh xa thứ đó ra!”
Hả?
Đáng tiếc không đợi mọi người kịp phản ứng với lời cảnh báo, nhân lúc tất cả còn bận thất thần, cây cung vốn đang nằm trong tay Mặc chợt như có sinh mệnh, khẽ rung lên, nháy mắt hóa thành một dải hợp kim mềm dẻo như rắn, chủ động nhảy đến quấn chặt lấy tay Chu Thần.
“A!”
“Tiểu Thần!” Hải Huyền vừa lúc cũng đã lao đến bên người thiếu niên, một tay ôm chặt lấy cậu, một tay giữ lấy đuôi ‘con rắn’ kia muốn kéo nó ra khỏi, thế nhưng trên thân thể nó dường như tồn tại một chất kết dính vô cùng bền chắc cùng sắc bén, ‘xoẹt’ một cái liền để lại một vết cắt dài trong lòng bàn tay nam nhân rồi cứ thế hoàn toàn thiếp lên làn da non nớt của Chu Thần.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chu Thần mở to mắt nhìn thứ kim loại màu đỏ tựa như dải băng đang quấn trên tay mình, Hữu Linh? Sao tự dưng nó lại biến thành cái dạng này? Bất quá rất nhanh sự chú ý của cậu đã bị kéo qua bàn tay đang không ngừng đổ máu của ai kia.
“Thầy! Tay thầy…” Lo lắng ngước lên nhìn nam nhân, Chu Thần lúc này mới phát giác trên thân hắn áo cũng rách rất nhiều, để lộ ra vô số vết thương nhỏ, rõ ràng là vừa trải qua một trận giao đấu kịch liệt.
Nhận thức được điều này khiến Chu Thần càng không khỏi sợ ngây người. Quen biết Hải Huyền đã lâu như vậy, Chu Thần đương nhiên cũng có lúc tưởng thăm dò một chút thực lực của hắn, thế nhưng điều duy nhất rõ ràng mà cậu cảm nhận được, chính là hắn rất mạnh, mạnh vô cùng, thậm chí sâu không thấy đáy. Hơn nữa, tại nơi đáy sâu mà cậu không thể nhìn tới kia, dường như còn tồn tại một thứ lực lượng thần bí nào đó mà ngay cả cậu cũng không hiểu.
Quả thực, chưa từng nghĩ tới kẻ nào có thể đả thương được đến nam nhân… cho dù người đó có là cậu.
Hữu Linh đột nhiên biến dị, nam nhân đột nhiên mang thương xuất hiện đối với vũ khí của cậu nảy sinh thù địch ý tứ, Chu Thần điểm qua một lượt tất cả những việc vừa xảy ra, càng cảm thấy đầu óc thêm mơ hồ…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết vậy?