Buổi học đầu tiên kết thúc khá suôn sẻ, chẳng qua cũng chỉ là ôn lại những kiến thức Chu Thần đã biết từ lâu. Điều phiền muộn duy nhất, đó là thái độ của bạn học đối với cậu không được thân thiện cho lắm, nếu không muốn nói là khinh ghét. Nhìn cả lớp chen chúc chừa ra mỗi dãy bàn mình ngồi, Chu Thần có loại cảm giác thực vô lực.
Thất thiểu một mình sải bước trên hành lang, dòng suy tưởng ảo não của Chu Thần chợt bị cắt ngang bởi những tiếng quát nạt từ phía trước vọng tới. Nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy hai – ba thanh niên đang xúm vào một góc tường, vẻ như còn vây quanh ‘ai đó’. Lòng dâng lên chút tò mò, Chu Thần chậm rãi bước tới, càng đến gần, những tạp âm kia càng rõ ràng hơn.
“Mẹ kiếp, chỉ là một con robot hạ đẳng mà dám cản đường ông? Không biết sống chết!” Nam sinh to lớn nhất hung hăng cho vật nhỏ dưới chân hắn một đạp.
“Không phải nó là loại robot làm vườn à? Sao lại dám đi vào khu nhà học?” Nam sinh bên cạnh lộ vẻ ghét bỏ. Đám người máy đó lúc nào cũng dính đầy bùn đất.
“Tao đoán tám chín phần là nó bị chập mạch rồi.” Một nam sinh khác khinh miệt cười ha ha.
“Ủa? Mà cái gì đây?” Do phải hứng chịu cú đá quá mạnh, robot rốt cục không giữ được trọng tâm mà đổ kềnh, văng ra một vật sáng lấp lánh.
Mắt thấy nam sinh cúi xuống định nhặt lên, robot vốn đang cam chịu bỗng kịch liệt vùng vẫy, đáng tiếc cấu tạo của nó không thể tự đứng dậy, chỉ có thể cố vươn cánh tay máy cứng ngắc tới viên đá vừa rớt ra.
Lại thụi cho nó một cái, nam sinh dễ dàng đoạt lấy viên đá kia. Ngắm nghía săm soi một chút, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thích thú kinh ngạc.
“Oa, chúng mày lại đây mà coi. Tao chưa từng thấy viên tinh thạch nào đẹp thế!”
Không cần gọi, hai thằng bạn sớm đã chen đầu vào.
“Uầy, xét độ trong suốt của nó, chắc phải từ cấp Thánh trở lên chứ chả vừa.” Nam sinh bên trái cũng không khỏi xuýt xoa. “Nhưng xem màu sắc, thì đều không thuộc hệ nào trong Tứ Nguyên cả, rốt cuộc nó là loại tinh thạch gì vậy?” Tứ Nguyên chính là cách gọi bốn nguyên tố cơ bản trong giới Ma Thuật sư, thường tinh thạch thuộc hệ Hỏa là màu đỏ, thuộc hệ Thủy là màu lam, thuộc hệ Phong là màu trắng, thuộc hệ Thổ là màu đen. Có màu vàng ánh kim như viên tinh thạch này, quả thực là vô cùng hiếm thấy.
“Không cần biết nó thuộc hệ nào, dẫu sao trông có vẻ rất lợi hại. Chúng ta hôm nay đúng là vớ được của rồi.” Nam sinh nắm chặt viên đá trong tay, nhướn mày cười với hai thằng bạn.
Tâm tình tốt, đám du côn cũng quên bẵng sự bực dọc vừa rồi, tính xoay người rời đi, nam sinh cầm viên đá lại chợt thấy chân mình không thể di động. Cúi xuống nhìn, mới phát hiện con robot thân đầy thương tích kia đang túm chặt ống quần hắn không thả.
“Tít tít…!” Trả lại…!
“Khốn kiếp! Mau buông!” Nam sinh chán ghét đá đá chân, nhưng cánh tay máy kia cứ như đã bị kẹt dầu, có làm gì cũng không cậy ra được.
“Tít tít!” Trả lại đây!
Dường như đã mất hết kiên nhẫn, trong tay nam sinh liền xuất hiện một chiếc chùy, đầu mũi nhanh chóng kết tinh Thổ thuật, đương sắp sửa bổ xuống robot nhỏ, hắn chợt thấy mu bàn tay mình nóng rát, không kiểm soát được mà đánh rớt vũ khí.
“Dừng lại! Các ngươi đang làm gì?” Chu Thần chẳng biết từ lúc nào đã ôm sách đứng cách bọn họ không xa, đương nhiên nghe hết màn trấn lột trắng trợn này không sót một chữ.
“Mẹ nó! Mày là thằng nào? Bộ chán sống rồi sao?!” Nam sinh ôm bàn tay đỏ tấy, hướng thiếu niên lạ mặt phẫn nộ quát.
Chu Thần nhíu nhíu mày, không để ý đến nam sinh vừa phát lời thô tục mà liếc mắt nhìn xuống, lại kinh ngạc phát hiện, ‘nạn nhân’ đang nằm lăn lóc dưới chân bọn họ… chẳng phải là con robot mấy hôm nay vẫn luôn giúp đỡ cậu đấy sao?
“Cho các người một phút để rời đi.” Nhắm lại hai mắt, Chu Thần gắng kiềm chế lửa giận.
“Mày vừa nói gì? Bảo ai cút đi cơ?” Nam sinh nổi điên quơ lấy chiếc chùy, hùng hổ tiến đến xách cổ Chu Thần, cùng lúc cậu cũng mở mắt, nhãn đồng thoáng lóe một tia sáng xanh, bình tĩnh nhìn gã côn đồ trước mặt.
“Hôm nay mày chết chắc rồi con ạ!” Đương vung cây chùy định bổ xuống, nam sinh lại nghe tiếng thằng bạn thân hoảng hốt gọi giật.
“Kêu cái gì? Chúng mày im mồm để tao xử lý nó!”
“Ậy, tao chỉ muốn nói… tóc của mày đang cháy kìa…”
“Hở? Oái! Á! Á! Áaaaaaaaaaaaa!” Vừa sờ lên đầu, đã phải rụt tay lại vì chạm phải lửa nóng, nam sinh chỉ biết lăn lộn la to. “Mau! Mau dập lửa cho tao!”
“Kỳ quái… thủy thuật của tao không tài nào dập được.” Một nam sinh trong nhóm có vẻ là Thủy hệ Ma Pháp sư, luống cuống xoay quanh thằng bạn.
“Nhanh tìm hồ nước nào đó đi!” Không còn cách nào, hai nam sinh đành khiêng bạn mình chạy nhanh đi tìm nguồn nước, đáng thương bạn học kia mải lăn lộn với bộ tóc bốc cháy, đã bỏ quên luôn cả chiếc chùy lẫn viên tinh thạch ‘chiến lợi phẩm’.
Nhìn ‘ngọn đuốc’ cùng lũ bạn thoáng cái mất hút, Chu Thần thở hắt ra một hơi, cơn giận trong lòng cũng đã được xả hơn phần nửa. Vội vàng chạy tới nâng dậy nhóc robot, điều cậu quan tâm nhất hiện tại, chính là vật nhỏ đáng thương này.
“Không sao chứ?” Vừa bật thốt câu hỏi, Chu Thần liền cảm thấy thực vô nghĩa, tình trạng nó bây giờ, có thể trả lời là ‘không sao’ được sao? Lớp vỏ bên ngoài chỗ thì cháy đen, chỗ thì méo mó, thậm chí vài sợi dây điện còn lòi hẳn ra, rõ ràng là bị hỏng hóc nặng. Nhưng trái ngược với tất cả, trí năng của nó dường như vẫn còn hoạt động tốt.
“Tít…” Ngước lên ‘nhìn’ thiếu niên đang đỡ lấy mình, đôi mắt laze giờ chỉ là những dải sóng nhiễu thoáng lóe lên tia sáng, hẳn nhiên vẫn nhận rõ người trước mặt là ai.
‘Nhìn nhìn’ cậu một lát, robot liền ‘lạch cạch’ chuyển đầu, rời khỏi tay cậu, gắng lăn cặp bánh xe đã sắp sửa long ốc, chậm rãi ‘đi’ tới nơi vật nọ vừa rơi. Dùng bàn tay thô sơ vốn chỉ để cắt cỏ, cẩn thận nhặt lên viên đá sáng lấp lánh, xoay xoay ngắm nghía một lúc, robot liền quay trở về chỗ Chu Thần, và rồi, trước con mắt nghi hoặc của thiếu niên, đặt nó vào tay cậu.
Hạ mắt nhìn xuống vật nên đã bị Chu Thiên hủy hoại, Chu Thần thực ra cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Đây là Quang hệ tinh thạch cấp Thần do chính cậu tạo ra, hỏa thuật mới cấp Đế như của Chu Thiên, hiển nhiên không thể nào thiêu đốt được. Điều khiến cậu bất ngờ chính là, robot nhỏ này lại lặn lội đi kiếm nó trở về đây.
“Là ngươi đã tìm ra nó à?” Ánh mắt Chu Thần đầy ắp ôn nhu, chợt hiểu tại sao robot này lại lạc trong biển lửa ngày đó.
“Tích… Tít.” Bên trong có lẽ cũng bị hỏng hóc nặng, tiếng robot phát ra không còn được lưu loát nữa.
“Cám ơn.” Chu Thần xoa xoa cái đầu tròn đã hơi móp méo, nở một nụ cười vừa là đau xót, vừa là cảm động, đem viên đá bỏ lại vào bàn tay lành lạnh của nó. “Nhưng mà, ta đã không cần đến nó nữa rồi. Nếu ngươi thích, hãy cứ giữ lại đi, xem như quà cảm ơn của ta nhé.” Người được tặng đã muốn vứt bỏ, Chu Thần cũng đâu còn cần nó làm gì, chi bằng giao cho ai đó biết trân trọng hơn đi.
Robot lóe lóe cặp mắt, ngước nhìn lên Chu Thần, rồi nhìn xuống viên đá đang nằm gọn trong tay, chậm rãi đưa về trước mặt mình, chậm rãi khép những ngón tay lại, đem nó cẩn thận bao bọc trong mảnh sắt thô rỉ.
.
***
.
“Chú nói sao? Vứt đi là thế nào ạ?” Chu Thần chạy theo kỹ sư điện máy phụ trách các robot trong trường, kéo tay nóng nảy hỏi. Vốn cậu đưa robot nhỏ tới đây hy vọng nó được sửa chữa, ai dè nhân viên vừa nhìn thấy tình trạng của nó, liền muốn mang nó đi thiêu hủy.
“Chúng tôi chỉ là lựa chọn giải pháp tốt nhất thôi. Loại robot làm vườn này rất rẻ mạt, thay vì lãng phí thời gian để tu bổ, thà rằng thay hẳn con mới. Đấy còn chưa nói đến nó đã bị hỏng quá nặng rồi.”
Mắc công cậu còn nghĩ nó rất đắt tiền, nhưng cho dù không đáng giá một xu, cậu cũng không bao giờ còn có ý định muốn đem nó ‘phi tang’ nữa.
“Không được.” Chu Thần vội đoạt lại robot từ trong tay nhân viên. Đây là ‘người bạn’ đầu tiên của cậu khi trở về ngôi trường này. Cậu tuyệt đối không thể để nó bị ném vào lò đốt. “Nếu các vị đã muốn vứt đi, vậy… cho cháu con robot này được chứ?”
Nghi hoặc không hiểu thiếu niên nhặt một đống sắt vụn về làm gì, nhưng kỹ sư vẫn thoải mái đồng ý: “Được, cậu cứ mang về đi, muốn làm gì với nó thì làm.” Hắn càng đỡ mất công xử lý.
Phát giác mình đang nằm trong vòng tay của Chu Thần, robot thoáng đơ một lúc, rồi như sực nhớ tới mình là vừa bẩn vừa nặng, liền hơi hơi giãy ra, lại cẩn thận không để mấy chỗ bong tróc trên thân mình làm xước đến cậu.
“Tít tít…”
Cảm nhận được cử động nhỏ trong lòng, Chu Thần vừa cúi xuống, chính là bắt gặp ánh mắt màu xanh đôi lúc nhiễu nhiễu của vật nhỏ, dường như hiểu được nó đang nghĩ gì, nhưng lại ôm càng chặt hơn.
“Không sao, để ta ôm ngươi, dù gì bây giờ ngươi đi lại cũng không tiện.” Cậu mỉm cười, xoa xoa cái đầu tròn của nhóc robot có tấm lòng lương thiện. “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra người có thể sửa được cho ngươi.”
Robot lúc này chỉ là chăm chú nhìn thiếu niên bằng đôi mắt lúc sáng lúc tối, cũng không cựa quậy nữa.
.
***
.
“Bác Albert, ngay cả bác cũng không có cách nào sao?” Chu Thần thất vọng hỏi ông lão đang ngồi trầm ngâm trên núi sách.
“Tiểu Ngọc à, cho dù bác có đọc nhiều sách về máy móc, cũng đâu thể trở thành một Kim hệ Ma Thuật sư được.” Albert vuốt râu thở dài, tuy tinh thông đủ loại chú thuật kỳ bí lẫn cổ xưa, nhưng về phương diện này thì ông đúng là mù tịt.
“Ủa, mà kia là cái gì thế?” Ánh mắt hiếu kỳ của lão ngoan đồng rất nhanh phát hiện ra thứ đang sáng lấp lánh trên tay robot nhỏ, liền thoắt cái nhảy xuống chỗ nó. “Ê nhóc, cho ta mượn xem chút được không?”
Robot giật mình vội đem tay giấu đi, ánh mắt laze xẹt xẹt hiện lên những tia sóng thù địch cùng cảnh giác.
“Ngoan, bác ấy chỉ là mượn xem một chút, sẽ không cướp của ngươi.” Chu Thần ngồi xuống cạnh nó, nhỏ giọng dỗ dành.
Quay sang nhìn thiếu niên, lại cúi cái đầu tròn ngẫm nghĩ một lúc, robot mới không tình nguyện đem viên đá đưa ra trước mặt lão giả.
Cầm viên đá lấp lánh kia lên ngắm nghía, Albert không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Tiểu Ngọc, đây là…?”
“Là Quang hệ tinh thạch cấp Thần, cháu mới luyện ra gần đây, vốn định tặng cho Tiểu Thiên, nhưng mà…” Chu Thần cụp mắt buồn bã, bàn tay lại chợt thấy có xúc cảm lành lạnh, liếc qua mới phát giác robot nhỏ đang nắm khẽ lấy tay mình. Ngạc nhiên nhanh chóng được thay bằng mỉm cười, Chu Thần cũng nắm lại tay nó, thật chặt.
Albert thì vẫn mải gật gù nghiên cứu báu vật, chợt như nghĩ ra cái gì đó, bóng đèn Ơ-rê-ka trên đầu ông bỗng đột nhiên sáng choang.
“Ta biết rồi! Biết cách nào có thể chữa cho con robot này rồi!”
“Sao? Bác Albert, bác nói thật chứ?” Chu Thần kinh hỉ dắt tay robot tiến đến bên ông lão đang vui vẻ tung râu.
“Ậy, thực ra mới chỉ là suy đoán thôi, nhưng cháu còn nhớ, mấy con robot này sử dụng nguồn nhiên liệu gì chứ?” Lão giả nghịch ngợm hỏi lại thiếu niên.
“Đương nhiên ạ, toàn bộ máy móc trên lục địa đều vận hành dựa vào năng lượng cung cấp từ các ma tinh thạch, từng máy móc với chức năng khác nhau sẽ sử dụng loại tinh thạch hỗ trợ tương ứng, như bếp nấu thì dùng hỏa tinh thạch, máy bay thì dùng phong tinh thạch, tàu ngầm thì dùng thủy tinh thạch…” Chu Thần vốn vẫn rất khâm phục khả năng của những Kim hệ Ma thuật sư, tuy không có năng lực điều khiển nguyên tố, nhưng họ lại có đôi bàn tay cùng bộ óc kỳ diệu. Hồi trước, cậu cũng từng có một người bạn là kỹ sư chế tạo tài ba bậc nhất đó.
Đương thao thao bất tuyệt, Chu Thần liền chợt đoán ra ý của Albert: “A, bác là muốn nói…”
“Đúng vậy, nếu viên tinh thạch này của cháu đã có chức năng trị thương cùng tăng cường ma lực, vậy dùng nó làm pin cho robot, biết đâu sẽ đem lại hiệu quả tương tự cũng không chừng.”
“Thật ạ?” Chu Thần đần mặt ra, sao chính cậu là người tạo ra nó, lại không biết nó còn có công dụng này?
“Cháu thử xem chẳng phải sẽ rõ.” Ông lão vuốt vuốt chòm râu, ưỡn ngực nói.
“Dạ… được rồi.” Cầm lại viên đá từ trong tay Albert, Chu Thần chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt chú robot vẫn đang dõi theo cậu, do dự nhìn nó một cái, lại hít sâu một hơi, mở ra ô nhiên liệu bên ngực trái robot. Bên trong chính đang đặt một viên Thổ tinh thạch, cấp độ có vẻ khá thấp. Nhẹ nhàng lấy nó ra, lại đặt viên tinh thạch của mình vào, vừa đóng nắp, Chu Thần liền thấy toàn thân robot nhỏ đột nhiên phát sáng lên.
Trước con mắt kinh ngạc của cậu, hình thể sứt sẹo méo mó của nó dần trở lại bộ dáng ban đầu, lớp vỏ ngoài đen bẩn khôi phục vẻ bóng loáng. Bên trong dường như cũng được tu chỉnh, đôi mắt laze đặc trưng giờ đã hiện đủ một hình tròn xoe, không còn chập chờn nhiễu sóng nữa.
“Thực sự là thần kỳ.” Albert dù biết phán đoán của mình chắc chắn không sai, nhưng khi được chứng kiến tận mắt, vẫn không khỏi phải thốt lên tán thán. Nhìn qua thiếu niên còn kinh hãi không nói được lời nào, ông chỉ đành lắc đầu vuốt vuốt chòm râu.
Có thể chữa lành cho cả người máy, sức mạnh của thằng bé này, đúng là không có giới hạn.
Robot nháy nháy đôi mắt, nhìn xuống đôi tay kim loại trông như mới kia, màu xanh laze lóe lên tia sáng có thể xem như kinh ngạc.
“Tốt quá, robot nhỏ…” Chu Thần tuy bị chính khả năng của mình dọa đến, nhưng rất nhanh cũng được thay thế bởi vui mừng, thở dài nhẹ nhõm xoa xoa cái đầu tròn còn đang ngô nghê khẽ nghiêng của nó.
“Tít tít.”
“Được rồi, vậy tiếp theo cháu định tính sao với nó đây?” Albert chống nạnh cúi xuống, phá tan bầu không khí mùi mẫn.
“Ừm, vừa nãy phòng kỹ thuật cũng đã cho phép cháu mang nó đi. Giờ có thể nói nó chính là của cháu.” Chu Thần mìm cười ngước lên nói với Albert, lại cúi xuống khối sắt kia còn thực sự hỏi: “Robot nhỏ, có muốn đi theo ta không?”
“Tít tít!”
“Tốt lắm, vậy từ nay ngươi sẽ là robot giúp việc, cũng là bạn của ta. Tên ngươi sẽ là… hmm… Kim nhé!” Đã là bạn, thì đương nhiên không thể không có tên.
Robot không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên, đôi mắt laze lần đầu tiên ánh lên thứ gì đó không phải là xử lý dữ liệu. Chậm rãi cúi đầu, đặt bàn tay lành lạnh lên nơi khoang pin bên ngực trái.
Nơi ấy… thực ấm áp.
Đường Bích Ca (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 13
<3