“Cẩn thận!”
Nghe Hải Huyền cảnh báo, Chu Thần may mắn tránh thoát được một quả cầu lửa. Có điều, trái ngược với vẻ mặt sắp bị hù chết của nam nhân, thiếu niên chính là hướng hắn cười hưng phấn:
“Thầy, thầy, vừa nãy thầy có nhìn thấy không? Tư thế né đòn của em rất chuẩn đúng không ạ?!”
Chuẩn chuẩn cái đầu em ấy!!! Hải Huyền nghiến răng hận không thể lập tức cho thiếu niên một cốc vào đầu, đáng tiếc hắn chưa kịp ra tay, thiếu niên có vẻ như đã tới cực hạn, lung lay ngã về phía sau, mấy con robot quanh cậu cũng đồng thời xuất thủ.
Chỉ trong tích tắc, thân ảnh Hải Huyền đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên, một cái vung quyền đã đánh văng tất cả chướng ngại, nhẹ nhàng tiếp được thân thể nhỏ bé.
Ngước mắt nhìn lên lồng ngực rộng lớn, lại liếc qua đám robot lúc nãy còn hung hăng giờ chỉ biết giật giật nằm trên vũng nước, Chu Thần tuy đã suy yếu đến không nâng nổi tay nhưng vẫn trợn to mắt thán phục: “Thầy, chiêu này của thầy thật lợi hại! Có thể dạy cho em được không?”
Ôm thiếu niên chậm rãi ngồi xuống, tính vươn tay chạm vào vết thương trên vai cậu, Hải Huyền vừa nghe thấy lời này, bao đau lòng nháy mắt liền thay bằng giận dữ, còn định thực sự cho cậu một cái cốc u đầu, cuối cùng lại đành chuyển thành thở dài bưng mặt.
“Với em tôi đúng là hết cách.” Hải Huyền nhìn thiếu niên, lần đầu tiên đứng trước một học sinh cảm thấy bất lực. “Được rồi, từ nay… đích thân tôi sẽ dạy cho em!”
.
***
.
“Chuyện là vậy đó Kim, không ngờ thầy ấy lại chịu kèm ta thật.” Chu Thần cao hứng quay sang kể cho chú robot nhà mình nghe, mặc nó vẻ như chẳng quan tâm lắm, chỉ chăm chú băng bó vết thương trên người cậu. “Được thầy ấy dạy thì đúng là chẳng còn gì bằng. Nghe nói thầy ấy là giáo viên Võ Thuật giỏi nhất học viện đấy.” Nhất định cậu sẽ có thể sớm học lên cao và đến gần Tiểu Thiên hơn.
“Ái nha!” Đương mơ màng, Chu Thần lại bị cái thít băng ở cánh tay khiến cho đau đến nhảy dựng. “Kim, ngươi thật chẳng có chút dịu dàng gì cả.” Bĩu bĩu môi ủy khuất, thế nhưng đôi mắt rơm rớm nước kia chính thức bị người hầu của cậu bỏ qua, chỉ thấy nó sau khi lơ đẹp cậu, liền cúi xuống thản nhiên sắp xếp dụng cụ sơ cứu.
Chẳng hiểu sao cảm giác Kim không hứng thú với chuyện của Hải Huyền lắm, nhưng Chu Thần vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Nhịn cả ngày rồi, chỉ có chú robot này là ‘người’ duy nhất cậu có thể tâm sự a.
“Ưm, sau đó thầy ấy còn dẫn ta đến canteen ăn tối nữa. Không thì ta đã chẳng còn sức mà quay về đây rồi.” Hải Huyền trong mắt Chu Thần hiển nhiên đã mang hình tượng sáng ngời của một nhà giáo tận tâm. “À phải rồi, chắc ngươi không tin được đâu Kim, hôm nay trong suất ăn tự dưng xuất hiện toàn món bánh ta thích nhất, kỳ lạ nhỉ, chắc do máy móc trong phòng bếp bị lỗi ở đâu đó, hại cả đám học viên trong nhà ăn kêu trời kêu đất vì toàn là đồ ngọt, chả có món nào bổ cho cơ mà chỉ bổ vào mỡ. Còn vẻ mặt nhăn nhó lúc đó của thầy Hải, quả thực rất mắc cười a.”
Kim vốn đang định bê khay băng gạc đi đổ, nghe thấy lời này liền cương cứng khựng lại. Phải rồi, là hắn hôm nay đã quá mải tìm hiểu cùng phân phó phòng bếp làm những món mà thiếu niên thích, không để ý đến hệ thống máy móc trong phòng tập đối kháng xảy ra dị trạng, mới khiến cậu bị thương thành như vầy.
Cho dù chỉ là xây xát nhẹ, cũng tuyệt đối không thể tha thứ.
Đêm đã khuya, nhìn thiếu niên đang say ngủ trên giường, tư thế còn phải nằm sấp vì lưng cũng lưu vài vết thương, Kim theo thói quen nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu, còn cố ý chừa ra phần da thịt đang phải quấn băng trắng, rồi mới lặng lẽ rời khỏi, một mình đi đến căn phòng hồi chiều vừa xảy ra chuyện.
Nhìn qua đám robot đã bị Hải Huyền đánh nằm đơ trên đất, Kim tiến tới chỗ một con, dùng ngón tay xuyên thẳng vào phần đầu đang nhấp nháy co giật của nó. Toàn bộ cảnh tượng chúng là như thế nào đả thương thiếu niên, đều được Kim tường tận thu vào trí não.
Mở ra cặp mắt màu xanh, ánh sáng laze kia lạnh lẽo như đã trở về đúng với bản chất vốn có. Rút ngón tay ra khỏi đầu robot, cục sắt vô dụng dưới chân Kim liền lập tức nổ tung, liên tiếp đám máy móc xung quanh cũng đều hóa thành một mảnh tro bụi.
“Tít tít.” Bộ quét xử lý thông báo, Kim phát giác trong phòng còn có dị vật. Tiến tới tọa độ được xác nhận, nằm kia chính là một viên ngọc đỏ. Nhặt nó lên, bộ nhớ kinh người của Kim nhanh chóng nhận ra đây là thứ mà Chu Thần luôn đeo trên cổ, có lẽ trong lúc giao đấu với robot, cậu đã sơ ý để rơi nó. Thử dùng mắt laze phân tích, viên ngọc lại ẩn giấu sự huyền bí nào đó mà mọi số liệu đều không thể trùng hợp.
Nghi hoặc nhìn ‘dị vật’ trong tay, Kim thế nhưng đã biết phải sử dụng nó thế nào.
.
***
.
‘Bị’ thầy bắt nghỉ ở nhà dưỡng thương, sáng nay Chu Thần cũng không phải dậy sớm. Có điều theo lời cậu năn nỉ, buổi dạy kèm Hải Huyền đã hứa muốn bắt đầu ngay từ chiều. Vốn đang háo hức thay quần áo, Chu Thần giờ này mới kinh hoảng phát hiện thứ cậu luôn đeo trên cổ chẳng biết khi nào đã không cánh mà bay.
“Kim, ngươi có nhìn thấy viên ngọc màu đỏ nào rơi đâu đây không?” Chu Thần một bên vội vàng đem tất cả bới tung lên, một bên không quên hỏi ‘quản gia’ nhà mình.
“Tít tít.” Dường như chỉ đợi câu này của chủ nhân, Kim nhẹ nhàng đặt xuống mấy thứ đồ dễ vỡ mà Chu Thần vừa quăng tới, tiến đến chỗ cậu, quả nhiên đưa lên một hạt châu lấp lánh ánh đỏ.
“A! Đây rồi!” Chu Thần mừng muốn ứa nước mắt, cầm lấy nó xoay xoay. Phải biết nếu cậu để mất nó, hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào! Nhớ tới bộ dáng lúc tức giận của Tiểu Đậu, Chu Thần rùng mình không dám tưởng tượng tiếp nữa. Quay sang cảm kích nhìn ‘ân nhân’, cậu lại nhớ tới vụ quang thạch dạo nọ, liền không nhịn được bật cười: “Ngươi cũng thật là giỏi, nếu mang ngươi đi tìm kho báu, chắc chúng ta sẽ giàu to a.”
“Tít tít…” Đối với tôi, người đã là kho báu rồi…
“Ủa, mà sao cái dây đeo này nhìn trông là lạ.” Rõ ràng hồi trước cậu chỉ dùng một sợi dây gai tùy tiện xỏ qua thôi mà, sao giờ đã biến thành xích bạch kim a? Suy đoán lúc nó bị rơi chắc cũng do cái dây cũ mèo đó không còn cầm cự nổi, Chu Thần chỉ biết ‘người’ nào đã chu đáo đến vậy.
“Là ngươi đã thay sao?”
“Tít tít.”
Sợi dây này… sẽ giúp ta dễ dàng biết người đang ở đâu, sẽ không để người gặp phải nguy hiểm nữa.
“Cảm ơn ngươi.” Bộ não thần kinh thô của Chu Thần đương nhiên chỉ có thể suy luận mấy tiếng kêu kia thành những câu trả lời đơn giản nhất, liền cũng không để tâm, mỉm cười đeo nó lại lên cổ, độ sáng của bạch kim càng tôn thêm làn da trắng nõn, cặp mắt tỉ mỉ của Kim quả thực đã lựa chọn không sai. Có điều cậu cũng chẳng kịp ngắm, vội nói câu tạm biệt rồi khoác áo xỏ giầy bay ra cửa. Chắc thầy Hải đợi cậu đã lâu rồi.
.
***
.
“Thầy!” Từ xa đã bắt gặp bóng dáng cao lớn của nam nhân đang đứng chờ mình giữa sân tập, Chu Thần vừa cất tiếng gọi vừa nâng bước nhanh hơn, lúc đến gần lại hơi chút do dự, chuông báo tan học chắc đã reo từ nửa tiếng trước.
“Sao em đến muộn vậy?” Nhìn thấy thiếu niên, nỗi lo lắng trong lòng Hải Huyền rốt cục cũng được áp xuống, nhưng liếc tới cánh tay nhỏ bé đang cuốn băng gạc, hắn lại nhíu nhíu mày. “Còn đau lắm sao? Tôi đã bảo em nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa…”
“Thật sự không sao ạ.” Chu Thần vội lắc đầu xua tay. “Em vẫn rất khỏe mà.” Như để chứng minh cho nam nhân thấy, cậu còn khoa trương gồng tay lên, đáng tiếc là ngoài cái khung xương mảnh khảnh, thì chả thấy tí cơ bắp nào.
Lại một tiếng thở dài bất lực, Hải Huyền phát giác ra mình mỗi khi đối mặt với cậu nhóc này đều chẳng còn chút uy nghiêm gì đáng nói. Thật hết cách.
“Vậy còn đứng đó làm gì? Mau lại đây! Hôm nay chỉ được phép tập đến năm rưỡi thôi đấy!”
“A? Dạ!”
Mang tươi cười chạy theo sau nam nhân, cái bóng nhỏ bé, giờ đã không còn đơn độc in trên thảm cỏ nữa.
.
***
.
Hai tháng sau.
“Dùng lực mạnh vào! Đúng! Chú ý bên phải!”
Lại một lần nữa bị đánh văng, Chu Thần ngồi thở trên đất, nhìn lên dáng người sừng sững trước mặt, không chút nào chịu yếu thế liền tiếp tục đứng lên, muốn thử đến khi nào được mới bằng lòng.
Thở dài đề khí thu lực, Hải Huyền chậm rãi đi tới bên thiếu niên, rất tự nhiên vòng qua sau lưng cậu.
“Tư thế của em vẫn chưa đúng. Phải là như vầy.” Hơi hơi khom người, Hải Huyền nhẹ nhàng mà không mất hữu lực, dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy quyền thủ nhỏ bé, tay kia thì vòng qua eo cậu, chỉ cậu cách đứng vững.
Hiển nhiên đã quen với hơi thở của nam nhân, thiếu niên nhắm mắt thả lỏng, tựa theo bờ vai vững chãi sau lưng mình, tĩnh tâm học theo cách hít thở đều đặn của hắn.
Thấy thiếu niên vẻ như đã nắm được, Hải Huyền có chút không tha buông ra vòng eo tinh tế, bước trở về chỗ cũ, đối mặt với cậu.
“Được rồi, em thử lại xem.”
Chỉ chờ có mệnh lệnh, Chu Thần lập tức mở mắt, vung quyền xông tới. Lần này quả thực có tiến bộ, từng chiêu của thiếu niên tuy lực còn yếu nhưng vô cùng chuẩn xác. Hải Huyền một bên thong thả đỡ đòn, một bên mải nghĩ lời tán thưởng, không để ý một giây sơ sót, đã để thiếu niên gần sát tiếp cận, khoảnh khắc cơ hồ mũi chạm mũi, Hải Huyền không biết là vì bất ngờ hay thực sự trúng chiêu, bối rối lui lại vài bước.
“Thành công!” Vất vả khổ luyện bị nam nhân hất văng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đánh trúng hắn được một chiêu, Chu Thần không khỏi có cảm giác thành tựu. “Thầy, thầy thấy chiêu vừa rồi của em thế nào?”
Nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của thiếu niên, Hải Huyền chỉ phun một câu ‘còn phải cố gắng nhiều’, liền trực tiếp quay đầu đi về chỗ nghỉ.
Uống một hớp nước bình ổn lại tâm tình, phát giác thiếu niên vẫn mang vẻ mặt ỉu xìu đứng đó, Hải Huyền nhíu nhíu mày: “Em chưa mệt sao?” Vươn một tay, ngữ điệu ra lệnh nhưng lại ẩn chứa nét dịu dàng, “Lại đây.”
Chu Thần bĩu bĩu môi ủy khuất, nhưng cũng không dám trái lời, liền ảo não đi đến, đứng trước mặt nam nhân hơi ngần ngừ một chút, mới nắm lấy bàn tay kia thuận thế ngồi vào trong lòng hắn, ngoan ngoãn uống chai nước hắn đưa cho.
Kể từ một lần cậu bị ngất vì say nắng, Hải Huyền đành nghĩ ra cách này để giúp cậu điều hòa nhiệt độ cơ thể. Chu Thần lúc đầu còn thẹn đến sống chết cự tuyệt, sau Hải Huyền phải dọa sẽ không dạy cậu nữa, cậu mới miễn cưỡng gật đầu. Nghĩ thầy cũng là bất đắc dĩ không muốn, lại phải vì mình mà chịu thiệt, Chu Thần lại càng không dám đôi co. Ai nói thầy Hải nghiêm khắc khó gần chứ, rõ ràng là một người rất săn sóc và tốt bụng mà.
“Thầy, sao người thầy lúc nào cũng mát vậy?” Gắng che giấu sự xấu hổ mãi vẫn không thể tập thành quen, Chu Thần vội kiếm đề tài để nói.
Nhẹ nhàng phất tay, đem toàn bộ mồ hôi trên người thiếu niên đều hút hết, trong lúc vô tình khẽ chạm qua gò má ửng hồng, khóe môi Hải Huyền hơi chút gợi lên, chuyển qua vò vò cái đầu nhỏ:
“Còn em thì thật nóng.”
Nghe vậy, Chu Thần không khỏi lại xịu mặt xuống: “Vì em đã luyện tập cả ngày nay mà…” Nhưng một câu khen ngợi cũng chẳng có a.
Nhìn thiếu niên thường ngày dịu ngoan giờ lại mang bộ dáng đầy oán niệm như cô vợ nhỏ, Hải Huyền không nhịn được sủng nịnh cười:
“Được rồi, em cũng rất giỏi, chỉ trong hai tháng mà thể lực đã gần lên đến cấp năm, không uổng công tôi chỉ dạy.” Hải Huyền vân vê mái tóc ngắn nâu nhưng rất mềm mại của cậu, thấy thiếu niên vẫn chưa lên tinh thần, liền bổ sung thêm một câu: “Qua năm sau chắc sẽ có thể tham gia đợt săn vũ khí…”
Săn vũ khí? Phải rồi, theo quy định, học viên ban Võ Thuật lên tới Ngũ đẳng sẽ bắt đầu được sử dụng vũ khí, có điều không hề đơn giản là đi mua hay phân phát, mà họ phải tham gia vào một cuộc săn, dùng năng lực của bản thân đi tìm kiếm và chinh phục vũ khí cho riêng mình.
Hơn nữa, điều Chu Thần quan tâm nhất, chính là cậu từng nghe nói, chỉ những người nào vượt trên Ngũ đẳng, có trong tay vũ khí, mới được phép gia nhập vào băng nhóm của Tiểu Thiên.
Nghĩ đến chuyện này, Chu Thần không kìm nổi hưng phấn, thoáng cái quên hết cả ngại ngùng lẫn lễ tiết, đúng lúc Hải Huyền không chú ý liền chồm tới đem hắn phác đảo, trước con mắt trợn to kinh ngạc của nam nhân khẩn trương nói:
“Thầy, em muốn!”
Em muốn?!
“Mau cho em đi…”
Mau cho em đi?!!
Tên nhóc này có biết mình đang nói cái gì không hả?!!!
“Tiểu Thần, mau xuống…” Hải Huyền nghiến răng thở dốc, bình thường hắn có thể dễ dàng dùng một tay nhấc bổng con mèo nhỏ này, thế nhưng hiện giờ… chính là một cử động cũng không dám.
Vốn luôn nghe hắn cảnh báo trò săn vũ khí rất nguy hiểm, hơn nữa còn phải đến Ngũ đẳng mới được tham gia, cứ tưởng nam nhân sẽ lạnh lùng cự tuyệt, ai dè lại chỉ là mấy câu phản kháng yếu ớt, Chu Thần liếm môi, lớn mật càng được nước lấn tới.
“Thầy cho em đi tham gia đợt săn vũ khí sắp tới được không?”
Săn vũ khí thì săn vũ khí, em ngồi trên người tôi cựa quậy mông làm cái gì?!!!
“Em cứ xuống trước đã…” Trong lòng gào thét, Hải Huyền ngoài mặt vẫn gắng tỏ ra bình tĩnh.
Cảm thấy chiêu này chẳng hiểu sao dùng rất được, Chu Thần vẫn bướng bỉnh không chịu dời (mông) khỏi người nam nhân.
“Thầy đồng ý trước đã.” Trong lúc năn nỉ còn vô thức đong đưa mông nhỏ bé.
“Được được, chuyện gì tôi cũng đồng ý với em, mau xuống ngay cho tôi!!!” Cắn răng nhẫn nhịn, Hải Huyền rốt cục không nhịn nổi thét gầm.