Cận kề tết, mọi người đang mong chờ đoàn tụ với gia đình, sum vầy, hạnh phúc. Con lại tự hỏi, nếu như con không phải con của cha mẹ vậy có phải tốt hơn không?
Nhiều đứa trẻ chắc chắn trong tuổi thơ của chúng, hoặc ngay cả khi chúng trưởng thành có lẽ đã một lần mong rằng cha mẹ không phải là cha mẹ mình.
Cha mẹ không dịu dàng răn dạy, dẫn dắt, cha mẹ lại dùng đòn roi và những lời mắng nhiếc nhớ mãi không hết khi con phạm sai lầm.
Cha mẹ không khen con khi con được điểm tốt mà xem đó là điều hiển nhiên con phải đạt được.
Cha mẹ không cần biết đúng sai, chỉ cần người ta chính miệng mắng vốn vẫn bắt con xin lỗi mặc dù con chẳng làm điều gì sai trái.
Cha mẹ không lo lắng khi con đi học đếm chín mười giờ đêm, nhưng cha mẹ lại gọi bao nhiêu cuộc gọi nhỡ khi sáu giờ chiều mà con chưa về.
Cha mẹ cho rằng con ngồi máy tính cầm điện thoại là suốt ngày chơi game mặc dù con chỉ đọc sách online và tìm chút niềm vui trên mạng xã hội.
Cha mẹ không quan tâm mõi khi con buồn, cha mẹ lại bảo con đừng ăn chơi bạn bè đàn đúm, nhưng chỉ có bạn bè là chia sẻ với con.
Con biết cha mẹ cực khổ biết bao nhiêu khi nuôi con khôn lớn, nhưng con thật sự xin lỗi, con đã ước con không phải con của cha mẹ.
Viêt rất khá, có điều nội dung quá sơ sài. Bài viết có thể triển khai trở thành một bài tản văn về hiện thực xã hội nhưng đáng tiếc...
Cám ơn bạn đã để lại những lời góp ý. Mình thật ra đã định ghi nguồn cảm hứng nhưng lại không hề lưu lại link của đoạn phim ngắn kia nên không biết giải thích như thế nào, nhưng lần sau mình sẽ rút kinh nghiệm, cám ơn bạn nhiều. Mình viết hoàn toàn dựa trên cảm xúc, tự sự nên không thể lột tả hiện thực đa chiều, nếu có thể mình sẽ viết một truyện ngắn mang tính logic và thực tiễn hơn. Cám ơn lời góp ý của bạn.
Viêt rất khá, có điều nội dung quá sơ sài. Bài viết có thể triển khai trở thành một bài tản văn về hiện thực xã hội nhưng đáng tiếc là nội dung chưa được hoàn chỉnh.
Nhưng quan trọng nhất là bạn nên có 1 dòng chú thích ý tưởng của bạn từ đâu nêu như nó không phải là câu chuyện của bạn. Như thế sẽ bớt khiến người đọc hiểu lầm rằng đây là câu chuyện của chính bạn ^^
Ý kiến cá nhân là mình cũng đồng ý với suy nghĩ với bạn về sự khao khát được thấu hiểu và yêu thương từ bố mẹ. Có điều nên có kết luân về quan điểm cái nhìn cá nhân của bạn nữa thì hay hơn là chỉ có cảm xúc về câu chuyện của bộ phim.
Đó là ý kiến của mình, hy vọng nó giúp ích được gì đó cho bạn.
Mình cũng từng ước giống như bạn, nhưng mà sau đó một suy nghĩ vụt qua đầu là: - Thư mày còn nhớ cái ngày mày một hai tuổi không?...
Cám ơn lời động viên của bạn nhé! Mình viết tản văn dựa trên một phim ngắn lột tả hiện thực nên có thể hoàn cảnh giống với nhiều người. Mõi người một cuộc sống, một con đường riêng, mình rất vui cho bạn vì đã vượt qua được rào cản tâm lý. Không ai yêu mình như cha mẹ cả, cám ơn bạn nhiều.
Có thể nói điều này tác giả không tin hoặc đã nghe ở đâu đó một cách nhàm chán rồi nhưng những lời bạn viết ra hôm nay có thể...
Cám ơn bạn vì những lời chia sẻ thật lòng của bạn. Thật ra tản văn này mình viết trên cảm xúc sau khi vừa xem xong một bộ phim ngắn về cách dạy dỗ, quan niệm và tình cảm gia đình. Bởi vì nhân vật trong phim làm mình rung động và viết lên bài tản văn trên, dựa trên đoạn phim ngắn chứ không phải hoàn cảnh của mình. Nhưng mà việc đòi hỏi cha mẹ hiểu mình mình nghĩ không hề sai, trẻ con khi chưa hình thành được nhận thức chín chắn và tư tưởng rõ ràng thì cũng chỉ là một đứa con mong cha mẹ mình yêu thương mình nhiều hơn thôi. Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.
Có thể nói điều này tác giả không tin hoặc đã nghe ở đâu đó một cách nhàm chán rồi nhưng những lời bạn viết ra hôm nay có thể sẽ khiến bạn hối hận sau này.
Khi trở thành cha mẹ bạn sẽ hiểu được tất cả. Và tới lúc đó nhớ thử cảm giác khi đọc được những điều tương tự thế này của con mình viết cho mình sau tất cả những gì mình dành cho con.
Đừng lúc nào cũng đòi cha mẹ hiểu mình trong khi mình không hề hiểu cha mẹ.
Mong những lời này không làm cho bạn buồn hoặc chạm vào lòng tự ái, cái tôi của bạn.
Mình cũng từng ước giống như bạn, nhưng mà sau đó một suy nghĩ vụt qua đầu là:
- Thư mày còn nhớ cái ngày mày một hai tuổi không? Mẹ chở mày đi học trên chiếc xe cũ kĩ, lúc đó mày bám mẹ lắm mà. Lúc đó, ba ko ở cùng tôi với mẹ, mẹ tôi đã rất cực khổ để nuôi tôi được như bây giờ? Tôi hoàn toàn không trách cha mẹ, chỉ là tôi trách bản thân quá ngu si khi ước mình không phải là con của một người mẹ vĩ đại.
Hoàn cảnh mình với bạn giống nhau hoàn toàn luôn á. Phụ huynh nào không muốn tốt cho con mình chứ. Bạn hãy cố gắng lên chứng minh cho cha mẹ thấy thực lực của bạn.
Lục Minh (6 năm trước.)
Level: 13
Số Xu: 656
Bạn thấy nó có ích là tốt rồi. Hy vọng sẽ được đọc những tác phẩm khác tốt hơn nữa của bạn ^^
Mai Khanh (6 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 170
Cám ơn bạn đã để lại những lời góp ý. Mình thật ra đã định ghi nguồn cảm hứng nhưng lại không hề lưu lại link của đoạn phim ngắn kia nên không biết giải thích như thế nào, nhưng lần sau mình sẽ rút kinh nghiệm, cám ơn bạn nhiều. Mình viết hoàn toàn dựa trên cảm xúc, tự sự nên không thể lột tả hiện thực đa chiều, nếu có thể mình sẽ viết một truyện ngắn mang tính logic và thực tiễn hơn. Cám ơn lời góp ý của bạn.
Lục Minh (6 năm trước.)
Level: 13
Số Xu: 656
Viêt rất khá, có điều nội dung quá sơ sài. Bài viết có thể triển khai trở thành một bài tản văn về hiện thực xã hội nhưng đáng tiếc là nội dung chưa được hoàn chỉnh.
Nhưng quan trọng nhất là bạn nên có 1 dòng chú thích ý tưởng của bạn từ đâu nêu như nó không phải là câu chuyện của bạn. Như thế sẽ bớt khiến người đọc hiểu lầm rằng đây là câu chuyện của chính bạn ^^
Ý kiến cá nhân là mình cũng đồng ý với suy nghĩ với bạn về sự khao khát được thấu hiểu và yêu thương từ bố mẹ. Có điều nên có kết luân về quan điểm cái nhìn cá nhân của bạn nữa thì hay hơn là chỉ có cảm xúc về câu chuyện của bộ phim.
Đó là ý kiến của mình, hy vọng nó giúp ích được gì đó cho bạn.
Mai Khanh (6 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 170
Cám ơn lời động viên của bạn nhé! Mình viết tản văn dựa trên một phim ngắn lột tả hiện thực nên có thể hoàn cảnh giống với nhiều người. Mõi người một cuộc sống, một con đường riêng, mình rất vui cho bạn vì đã vượt qua được rào cản tâm lý. Không ai yêu mình như cha mẹ cả, cám ơn bạn nhiều.
Mai Khanh (6 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 170
Cám ơn bạn vì những lời chia sẻ thật lòng của bạn. Thật ra tản văn này mình viết trên cảm xúc sau khi vừa xem xong một bộ phim ngắn về cách dạy dỗ, quan niệm và tình cảm gia đình. Bởi vì nhân vật trong phim làm mình rung động và viết lên bài tản văn trên, dựa trên đoạn phim ngắn chứ không phải hoàn cảnh của mình. Nhưng mà việc đòi hỏi cha mẹ hiểu mình mình nghĩ không hề sai, trẻ con khi chưa hình thành được nhận thức chín chắn và tư tưởng rõ ràng thì cũng chỉ là một đứa con mong cha mẹ mình yêu thương mình nhiều hơn thôi. Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.
Tường Vi (6 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 11007
Có thể nói điều này tác giả không tin hoặc đã nghe ở đâu đó một cách nhàm chán rồi nhưng những lời bạn viết ra hôm nay có thể sẽ khiến bạn hối hận sau này.
Khi trở thành cha mẹ bạn sẽ hiểu được tất cả. Và tới lúc đó nhớ thử cảm giác khi đọc được những điều tương tự thế này của con mình viết cho mình sau tất cả những gì mình dành cho con.
Đừng lúc nào cũng đòi cha mẹ hiểu mình trong khi mình không hề hiểu cha mẹ.
Mong những lời này không làm cho bạn buồn hoặc chạm vào lòng tự ái, cái tôi của bạn.
Viết cho bạn từ một người mẹ của hai đứa con nhỏ.
Thân mến!
Man Man (6 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 3161
Mình cũng từng ước giống như bạn, nhưng mà sau đó một suy nghĩ vụt qua đầu là:
- Thư mày còn nhớ cái ngày mày một hai tuổi không? Mẹ chở mày đi học trên chiếc xe cũ kĩ, lúc đó mày bám mẹ lắm mà. Lúc đó, ba ko ở cùng tôi với mẹ, mẹ tôi đã rất cực khổ để nuôi tôi được như bây giờ? Tôi hoàn toàn không trách cha mẹ, chỉ là tôi trách bản thân quá ngu si khi ước mình không phải là con của một người mẹ vĩ đại.
Hoàn cảnh mình với bạn giống nhau hoàn toàn luôn á. Phụ huynh nào không muốn tốt cho con mình chứ. Bạn hãy cố gắng lên chứng minh cho cha mẹ thấy thực lực của bạn.