Mùa hoa dại năm nào

Mùa hoa dại năm nào
Thích

Tên truyện: Mùa hoa dại năm nào
Tác giả (Bút danh): sanys
Thể loại: truyện ngắn
Giới hạn độ tuổi: PG-13

Xuân trở về làng quê xưa cũ sau một cơn đau tình đến chết đi sống lại. Nhìn bầu trời xanh ngát với màu nắng thơm mùi rạ vẫn y nguyên như ngày thơ ấu cũng chẳng khiến tâm tình cô khá hơn được chút nào. Trên con đường đất đỏ dẫn về ngôi nhà đã gần mười năm nay vắng bóng cô, hàng cây dừa đã thưa đi mấy đoạn, hàng rào cao hơn và những đoá bìm bìm nở tím rộ một khoảng mương hè. Gió cất tiếng thì thầm đón cô trở về nơi chôn nhau cắt rốn, nó nhè nhẹ lướt qua đôi má hồng vẫn còn đang ửng lên vì nắng rồi lại cười khúc khích khi trốn nhanh khỏi đôi tay muốn chạm của cô.
Xuân ngồm xuống cạnh đám bìm bìm đang lắc lư người theo gió, khẽ đưa tay chạm vào cánh hoa tím mướt và vuốt nhẹ để cảm nhận sự êm ái lan toả trong lòng bàn tay mình. Cô cúi mặt giấu giọt nước nhỡ đọng lại trên mi mắt. Thanh xuân của cô đã trôi đi mất như đám mây đầu đồng buốt giá, chỉ còn lại cơn gió se se thấm sâu vào tâm hồn đơn chiếc.
Dường như thấu hiểu nỗi buồn của cô, trời nhả cơn mưa lâm râm đầu hạ. Từng giọt lại từng giọt nước lành lạnh chạm vào làn da như dịu dàng an ủi cô bằng sự thanh mát của đất trời. Nỗi dau trong cô dịu lại và đưa tay lên xoá giọt lệ trên mi, Xuân khẽ nhủ thầm mình không nên để hoe màu mắt. Mẹ thấy sẽ xót lòng nhiều lắm.
Xuân chẳng vội đứng dậy để tránh cơn mưa đột ngột. Cô vẫn cứ ngồi đó, thầm mong cơn lạnh của mưa giúp cô thổi tắt lửa tình vẫn rực cháy trong tâm. Với một đợt thở dài tạm biệt bông hoa tím mướt, cô hơi dợm người lấy điểm tựa để tiếp tục đi về nhà.
Bất chợt, những giọt nước mưa chẳng còn cơ hội vuốt ve làn da cô thêm nữa. Xuân quay lại, phía sau cô là bàn tay rắn rỏi đang cầm cán dù che mưa. Ngước mắt lên một chút, cô nhận ra Tùng.
Tùng vẫn như thế. Đó là điều cô nghĩ đến khi nhìn thấy anh sau gần mười năm xa cách. Vẫn bờ vai đó và gương mặt chữ điền hiền lành với đôi mắt nâu đen luôn có ánh nhìn trìu mến. Người cô thương thầm những năm chớm trưởng thành nay đứng trước cô với dáng vẻ của một người đàn ông từng trải, tinh tế và thanh tao đến độ chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng đủ khiến cô dao động.
Tùng mỉm cười với cô rồi vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc va li hồng nhạt, cô chẳng có động thái gì từ chối. Anh mỉm cười thật nhẹ, tay cầm dù hơi hất về phía trước ra hiệu rằng cả hai nên cùng bước về nhà.

– Xuân về lúc nào, sao không báo một tiếng? Từ bến xe về đây chắc xa lắm, lần sau cứ gọi bác bảo cho anh biết, anh đến chở về.

Tùng lên tiếng trước, giọng anh vẫn trầm ấm như ngày nào. Nhưng Xuân chẳng trả lời, chỉ đáp lại bằng một nụ cười thật nhẹ.

– Sao thế? Mấy năm nay lên Sài Gòn bỗng dưng ra dáng thiếu nữ đằm thắm hẳn hoi.
– Anh Tùng cứ đùa em…

Xuân cười. Bỗng dưng thấy cơn đau trong lồng ngực giảm đi đôi chút. Tùng bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra tại nơi đây trong mấy năm vừa qua, giọng anh dí dỏm đùa vui khiến cô tạm quên đi giọt nước mắt vừa tuôn trên má. Mười năm xa quê, thôn làng này chẳng hề thay đổi, duy chỉ có mình cô đổi thay.

Đoạn đường về nhà bỗng chốc ngắn lại thật nhanh. Bước đến cổng nhà là vừa dứt cơn mưa, Tùng ngồi lại chuyện trò đôi chút rồi rời đi. Căn nhà bỗng dưng tĩnh lặng hẳn, mẹ cô dọn ly tách vang lên những tiếng lanh canh, khiến Xuân nhớ lại chiếc chuông gió ở căn nhà mà cô vừa trốn chạy.

Gió lại thổi thêm một lần qua hàng cây khiến chúng đổ ào xuống những giọt mưa còn đeo bám. Nắng rọi qua lớp mây xám chưa tan hẳn tạo thành màu cầu vồng vắt ngang trời. Xuân ngồi trước sạp tre ngoài hiên, thẩn thờ trả lời từng câu trả lời của mẹ một cách chẳng lưu tâm. Nhìn màu trời đang dần biến chuyển, cô chỉ mong rằng nỗi đau tình sẽ sớm phai như màu mưa vừa tắt.

 

.

Bầu trời húng hắng ho, rũ xuống mặt đất màn đêm tim tím rồi trang trí thêm một chút sao trời. Cơn mưa lúc chiều khiến không gian se lạnh, bọn dế than vãn bằng một điệu nhạc vào buổi chớm đêm.

Ngồi trên sạp tre cùng mẹ, Xuân lua vội chút cơm cùng cá sông kho tộ. Ngày đó cô ưng món này lắm, nhưng khi lên thành phố rồi có vẻ như vị thơm cũng mất hẳn, có ăn bao nhiêu chỗ được khen ngon cũng chẳng thấy vị gì. Từ hồi cô về, mẹ cô chẳng hỏi han gì. Đứa con gái ương bướng mười năm trước trốn nhà đi chẳng một lời tạm biệt, lên tới Sài Gòn chỉ đánh một cái điện về báo bình an. Từ đó tới nay cô bất hiếu để bà vò võ một mình chốn thôn quê, chẳng một lời thăm hỏi hay về gặp mặt. Ngày đó cô nghĩ rằng đều đặn gửi tiền về cho bà là sẽ ổn, nhưng hôm nay nhìn thấy mái nhà tranh chẳng khác gì lúc xưa khi xung quanh tường gạch nhà xây mọc lên như nấm, bỗng chốc cô thấy rằng khoé mắt cay cay.

Đặt đôi đũa xuống cạnh bát cơm chưa vơi hết nửa, Xuân liền nghe tiếng mẹ cằn nhằn. Lời đầu tiên bà nói với cô là trách móc cô chẳng chịu ăn đầy đủ, chỉ mới nghe một tiếng đó thôi, cô oà lên khóc.

Dựa đầu vào đôi vai gầy gò của mẹ, cô càng thấy trong lòng mình thắt lại hơn. Cơn đau tình nay nhường chỗ cho sự hối hậu khôn nguôi. Trời ơi, bao lâu nay cô đã làm gì, để một mình bà lủi thủi trước sau trong khi mình đắm chìm trong chốn phồn hoa đô hội? Xuân khóc nấc trong từng đợt vỗ về của mẹ, hơi ấm của bà lan toả lây sang làn da của cô, mùi hương của rạ càng làm cô nức nở.

“Được rồi con.” Mẹ cô chỉ nói thế. Chẳng gì thêm.

Trời sao trên cao lại rắc xuống những giọt nước cuối ngày, tiếng dế kéo đàn ríu rít và màn đêm tĩnh lặng dần buông xuống.

 

.

Khi Xuân tỉnh dậy thì nắng đã nhảy múa ngập gian phòng gỗ. Mùi khoai hấp thân thuộc xộc vào mũi khiến lòng cô thanh tịnh. Xuân lò dò ra hiên sau, múc gáo dừa vỗ làn nước mát lên đôi má và hít một hơi dài không khí thôn quê mà cô đã lỡ lãng quên trong một thời gian quá dài trước đó.

Tiếng chổi loẹt xoẹt ở sân trước và giọng người đối đáp ríu rít ngoài kia. Tùng và mẹ cô đang phơi lúa trước sân, bà cười lên khanh khách rồi khi thấy cô lại đưa tay ngoắc lấy ra hiệu cho cô tới gần.

Xuân đưa tay vuốt tóc, cô còn chẳng kịp chải đầu. Nhìn thấy động tác ngượng ngập của cô, Tùng tinh ý nhận ra ngay và nháy mắt. Nụ cười nhếch một bên để lộ chiếc răng khểnh của anh làm cô đỏ mặt, bỗng dưng bản tính trẻ con quay về trong tâm hồn thiếu nữ đã trưởng thành, cô tỏ ra hơi giận dỗi chẳng thèm nhìn lấy anh qua ánh mắt.

Mãi sau này cô mới biết, mười năm qua khi cô trốn biệt ở nội thành, Tùng là người thường xuyên qua thăm hỏi giúp đỡ mẹ cô từng vụ lúa ở quê nhà. Một cảm giác lạ kì nhói ở trong tim, nhưng Xuân lẳng lặng nhét nó sâu vào tâm khảm.

Đường quê buổi sớm mang màu nắng và trong vắt, Tùng dẫn cô đi về phía ruộng đồng vừa xong mùa lúa. Hương rạ cháy từ phía xa đã nghe mùi thoang thoảng, cả một vạt đồng vàng cháy với đám sẻ con ríu rít bay vụt từ phía này lại sà xuống bên kia để tìm chút thóc còn vương lại sau ngày gặt. Lũ trẻ thôn quê vẫn như ngày trước, chạy dọc bờ đê và kéo những con diều bay cao chót vót. Tiếng cười con trẻ khanh khách vang lên buổi sớm, với những gương mặt lấm lem bùn sình bỗng dưng làm cô yên lòng đến lạ.

– Thành phố đẹp không em? – Tùng hỏi, ánh mắt anh vẫn hướng về lũ trẻ đằng xa.

Xuân đáp lại bằng một cái lắc đầu. Cô cúi mặt, vân vê tà áo của mình.

– Ban đầu thì đẹp, phồn hoa lắm anh. Nhưng cứ mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày em cảm thấy sức lực của mình bị rút đi từng chút. Chỉ mới đây thôi em cứ tưởng như mình đã già đi trăm tuổi giữa chốn thị thành xô bồ tấp nập đó rồi.

– Không đâu bằng quê nhà mình em nhỉ?

Tùng quay sang nhìn cô mỉm cười. Xuân thót tim một cái rồi giả lả đáp lại anh. Cả hai men theo đường ruộng và đi dọc bờ đê, huyên thuyên về những điều mười năm qua cả hai từng trải.

Dọc triền đê rợp trắng màu hoa dại. Xuân thích thú cúi xuống ngắt từng bông, kết thành vòng hoa xinh xắn.

– Anh nhìn này! Thời gian có trôi qua thật lâu, con người có đổi thay nhiều lắm, nhưng những bông hoa trắng này vẫn cứ giống như thuở nào.

– Anh còn nhớ là em rất thích loại hoa này, hơn cả hồng nhung và mai vàng mùa Tết.

Xuân cười nhẹ, gật đầu đáp lại.

– Đến tận vây giờ em vẫn chẳng biết tên chúng. Nhưng cứ mỗi sớm mai, hay chiều tà, ngày này qua tháng nọ. Hàng trăm ngàn lần nhìn vạt hoa dại nở tung trên triền đồi em lại thấy lòng mình tươi tắn lại. Sài Gòn xô bồ lắm anh Tùng, cả một ngọn cỏ cũng phủ đầy bụi, lấy đâu ra hoa dại để mình thương.

Xuân mỏi mệt ngồi xuống bờ cỏ xanh dọc dài xuống dốc triền đê, Tùng bảo rằng anh có công chuyện phải đi tý chút, rồi chờ khi dáng anh khuất sau những rặng tre dài, cô bó gối ôm mặt dấu đi sự xấu hổ của mình giữa tiếng tim vang lên thình thịch. Ngày cô mới lớn như chồi non của một buổi đầu xuân, Tùng là người khiến cô đánh rơi nhịp tim của tuổi trẻ. Cô ngượng ngùng yêu anh với tình yêu của một đứa bé, dẫu biết rằng với anh Xuân chỉ là một cô em gái lẫn lộn giữa rung động đầu đời với tình anh em thân thiết. Tùng lớn lên bên cô từ khi Xuân mới nhận thức được, giữa những buổi chiều tà mà cả hai cùng leo lên chiếc máy cày bám đầy rơm rạ với bùn sình. Cô  khúc khích nói thích anh, và anh xoa đầu cô mỉm cười đáp lại.

Tình yêu tuổi xuân của cô trôi qua nhẹ nhàng như cơn gió, để đến ngày nổi loạn cô còn chẳng nhớ đến đoạn tình này. Vào thành phố, nhộn nhịp, tấp nập. Xuân thả mình trôi theo dòng người cuồn cuộn chảy giữa những con đường, mệt mỏi buông lơi trong căn phòng trọ bé tý, và dùng con tim mình hiến trợn cho một gã sở khanh. Cơn đau tình đến một cách phũ phàng và tàn nhẫn nhất, Xuân mất tất cả, hoặc giả như là cô đã nghĩ như thế. Trong sự cùng quẫn và đớn đau, cô nhớ đến người mẹ già và khóm tre làng mình đan tâm dứt bỏ ngày ấy. Dằn vặt suốt ba ngày, Xuân quyết định quay về, dẫu có phải quỳ trước hiên nhà nhận tội với mẹ cô.

Xuân ngước nhìn những con diều dập dềnh theo gió, lắng nghe tiếng trẻ con cười lanh lảnh triền đê. Cô để rơi một giọt lệ rồi nhanh chóng giấu nó đi khi phát hiện Tùng vừa quay lại, anh cầm về một bịch nước sâm đá lạnh rồi đưa cho cô với nụ cười dịu nhẹ. Cô đón lấy, thấy tay mình hơi run run một chút.

 

.

Tiếng gà gáy ban trưa khiến Xuân tỉnh giấc. Gió thổi qua hàng hiên và khiến tàn cây vang lên tiếng xào xạc. Bóng Tùng lấp ló đằng xa sau ngã rẽ của hàng tre xanh ngát, tim Xuân đập thình thịch trong nỗi chờ mong. Chao ôi, cô chẳng còn hiểu bản thân mình nữa. Những tình cảm tuổi xanh bỗng chốc sống lại một cách mạnh mẽ và nồng nàn.

Xuân đưa tay ôm bụng, có lẽ cô cần nhâm nhi gì đó. Bữa cơm trưa đã được mẹ dọn sẵn ấp trong lồng. Cô thở dài, từng ấy tuổi đầu mà cô vẫn là một đứa bé trong vòng tay ôm ấp của bà. Sự xấu hổ lẫn hạnh phúc trộn lẫn trong cô khi lùa từng đũa cơm vào miệng, Xuân tủm tỉm cười và bỗng chốc tìm thấy sự thanh bình ở nơi cô từng dứt bỏ.

Tùng trò chuyện với ai đó, rồi lần bước theo đường mòn về hướng nhà cô. Anh ấm theo một bé trai tầm hai tuổi, hai người ríu rít trò chuyện với nhau. Trông gương mặt anh bừng sáng rõ.

– Chào cô Xuân đi nào. – Tùng bảo đứa trẻ và nó khoanh tay chào.

– Con anh ấy à?

Cô dè dặt hỏi. Tùng cười rồi khẽ nhún vai, nháy mắt với cô. Thằng bé thững lững đi đuổi theo mấy con gà làm chúng chạy tán loạn. Tùng leo lên giàn tre ngồi, thuận tay rót một chén trà thơm.

– Em ăn trưa trễ thế, ngày nào cũng ngủ ghiền mới chịu được. Đến là lười.

– Chao ôi anh mặc kệ em.

Cô húng hắng đáp, hóc xương họ khù khụ. Tùng cười khanh khách, nhỏm dậy vỗ lưng cô nhè nhẹ. Giọng anh nghe thật trầm.

– Làm sao mà mặc kệ em được.

Xuân khựng người, dứt hẳn cơn ho bởi bất ngờ và bối rối. Cô đẩy tay Tùng ra, ngượng ngập.

– Anh Tùng đừng đùa em mãi. Để em ẵm thằng bé nào, nhỡ nó chạy ra bờ ao thì chết.

Thằng nhỏ dễ tính, ai ẵm cũng chẳng khó khăn. Xuân xốc nó lên, lững thững đi dạo một vòng. Để lại một mình Tùng ngồi trên sạp thủng thẳng dọn bữa ăn mà cô quên khuấy mất.

 

.

Lại một đêm trời buông sương xuống. Khoác chiếc áo len mỏng bên ngoài, Xuân vòng hai tay mình ôm sát thân người lẳng lặng đi lên triền đê. Trăng vùng quê rực rỡ như ngọc trai, sao lấp lánh như những viên kim cương toả sáng. Sương phủ mờ tán cây và tan ra mỗi khi có cơn gió bước ngang qua. Cái lạnh của một buổi tối đẫm hơi sương khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Vươn người một chút, Xuân ngồi xuống bên khóm cỏ đang còn ẩm ướt.

Tiếng dế kêu réo rắt như khúc nhạc loạn nhịp. Xuân ngẩn ngơ một lúc rồi khóc.

– Sao vậy?

Câu hỏi bất ngờ làm Xuân giật mình. Cô ngước lên và nhìn thấy Tùng đứng đó.

– Không có gì cả. – Cô lắc đầu – Em buồn ngủ thôi.

– Rõ là em đang khóc mà, nhìn này.

Tùng cúi xuống ngồi cạnh cô, đưa bàn tay của anh ôm trọn một bên má Xuân vuốt nhẹ lên mi mắt, chùi đi giọt nước mắt đang chực trào ra.

– Đêm rồi đừng đi đâu. Mẹ em và anh lo lắm.

Tùng nói, trong giọng điệu có chút trách cứ, mà cũng có chút yêu thương. Anh xoa đầu rồi kéo cô ngồi dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình.

– Anh đừng thế. Chị nhà biết không hay đâu…

Xuân vùng vẫy, mặt đỏ ửng và nói lắp bắp. Cô nghe tiếng anh cười khanh khách và ôm cô sát hơn.

– Xuân này, em vẫn như trước nhỉ.

– Vẫn như trước gì chứ, em chẳng còn như xưa nữa.

Cô ngước lên nhìn anh nhíu mày, trong đôi mắt loang loáng nước. Cổ họng cô khô đắng. Phải rồi, cô chẳng thể nào quay lại như trước nữa.

Nhưng Tùng chỉ thở dài một chút, rồi cầm lấy tay cô mân mê.

– Em vẫn như trước mà Xuân. Ngây ngô này, lại dễ tin người, dễ hiểu nhầm. Lúc chiều anh đã bảo tiếng nào là mình có vợ ở đây đâu. Vợ anh đi xa lắm, và cô ấy chỉ mới quay về với anh gần đây thôi.

Tùng nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô lúc anh vừa dứt câu. Anh lại một lần nữa ôm siết cô vào lòng, cái cô gái bé bỏng này. Ngày ấy cô thương anh, nhưng anh lại sợ cô chỉ là cảm năng vu vơ, sợ cô còn bé quá, sợ tình cảm non tơ sẽ sớm đổi lòng. Tới khi cô ôm mộng trốn về thành phố, anh mới ngẩn ngơ nhận ra mình đã đặt trọn tấm lòng. Cả bao năm lưu lạc, anh tìm kiếm cô không ngừng nghỉ. Nhưng Sài Gòn to quá, mà cô thì nhỏ bé thế này. Anh tìm mãi, tìm mãi chẳng thấy cô đâu. Đành quay về đứng đợi để nghe bước chân cô vang tiếng trên đường làng lần nữa.

Buổi sớm hôm ấy mẹ cô gọi anh sang. Này con, Xuân nó sắp về. Bà nói thế. Nhưng anh cũng biết cô mang nỗi đau tình, và mang luôn cả một sinh linh bé nhỏ. Hẳn cô đau đớn lắm, cô bé đáng yêu của anh ngày ấy đã phải chịu những đớn đau của cuộc đời như vậy. Tùng cúi mặt, chẳng nói năng gì.

Hôm cô về, bên đám bìm bìm, ngồi khóc. Tùng nhấp nhổm đứng đón từ xa, khi thấy đôi vai nhỏ của cô run lên từng chặp, lòng anh xót xa biết mấy. Rõ là biết làng quê còn nhiều hủ tục, mà cô vẫn quay về. Xuân thương mến của anh, có phải em đã không còn nơi nào bấu víu nữa rồi chăng?

Đêm thao thức, anh thưa với bố. Ông gằng giọng. Mày lấy nó, tao từ. Mẹ anh khóc hết nước mắt. Con ơi, lấy ai không lấy sao lại lấy đứa chửa hoang. Con đẻ ra gọi mày là bố, còn người ngoài bảo mày chẳng khác con trâu con nghé.

Tùng lặng lẽ nhìn cô ngủ trên rạp tre, rồi lặng lẽ dõi theo cô bế đứa nhỏ ra sau hè. Chút cảm giác dâng lên trong anh giờ thành sóng dữ, Xuân nhỏ bé như thế, không có anh cô biết phải thế nào?

Tùng siết lấy bàn tay của cô, hôn nhẹ lên đó.

– Anh trai quê, em có lấy anh không?

Xuân đỏ mặt ngượng ngùng, lệ chực trào ra hai bên má. Cô cúi mặt, lắc đầu.

– Đừng vậy mà anh Tùng. Em không đáng…

Nhưng chẳng để cô nói hết, Tùng cúi xuống, đặt lên môi Xuân một nụ hôn thật nhẹ. Rồi lại một nụ hôn nữa, lại thêm một nụ hôn nữa. Đến khi cô gật đầu đồng ý mới thôi.

– Anh đang là trâu, giờ thành nghé. Bỗng dưng trẻ hơn vài chục tuổi, em lấy anh lợi quá còn gì?

Tùng nháy mắt nhoẻn miệng cười với cô. Anh đặt thêm một nụ hôn trên trán, rồi trên gò má hây hây của cô. Sau cùng, là nụ hôn nồng nàng trên đôi môi mềm mại đó.

– Để anh che chở cho em, cho con của chúng ta suốt đời. Xuân nhé!

Tùng thì thầm giữa những giọt nước mắt của cô. Rồi bỗng dưng tiếng dế kêu tắt ngúm, sương tan dần và màu trời đang chuyển sang buổi sớm mai.

 

 

Bài cùng chuyên mục

Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

HaukiNo

Ôi hóng nhé. >v< <3

Hóng chi, vừa đăng xong lol


Dờ-i-di-nặng-dị Vờ-ăn-văn

HaukiNo (8 năm trước.)

Level: 8

63%

Số Xu: 1264

Sanys

Thánh Chiến lỡ hứa đăng độc quyền ở một chỗ khác rồi nên không đăng được, chắc sẽ đăng thử Tồn tại và Tôi là người bình thường bản đã...

Ôi hóng nhé. >v< <3


Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

HaukiNo

Đăng Thánh Chiến lên đây luôn cho xôm Sanys ơi. :DDD

Thánh Chiến lỡ hứa đăng độc quyền ở một chỗ khác rồi nên không đăng được, chắc sẽ đăng thử Tồn tại và Tôi là người bình thường bản đã re-write lên đây vậy :)))


Dờ-i-di-nặng-dị Vờ-ăn-văn

HaukiNo (8 năm trước.)

Level: 8

63%

Số Xu: 1264

Sanys

Có thấy trên fb mà, cơ mà vì viết lâu rồi không trồi lên nên không nghĩ là có người nhớ thôi lol

Đăng Thánh Chiến lên đây luôn cho xôm Sanys ơi. :DDD


Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

HaukiNo

Hê hê em là Dị Văn nè sao không biết được. =))))))

Có thấy trên fb mà, cơ mà vì viết lâu rồi không trồi lên nên không nghĩ là có người nhớ thôi lol


Dờ-i-di-nặng-dị Vờ-ăn-văn

HaukiNo (8 năm trước.)

Level: 8

63%

Số Xu: 1264

Sanys

Thánh Chiến viết lâu rồi, mà cũng không thấy nổi lắm. Giờ có người biết tự dưng ngại hê hế hế :)) Trước cũng muốn tìm một chỗ để hoạt...

Hê hê em là Dị Văn nè sao không biết được. =))))))


Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

HaukiNo

Nghe tên Sanys là cứ đinh ninh Thánh Chiến, cứ mặc định giọng văn già dặn lão luyện trưởng thành. Đọc là biết liền. =))))) Ôi cuối cùng cũng có...

Thánh Chiến viết lâu rồi, mà cũng không thấy nổi lắm. Giờ có người biết tự dưng ngại hê hế hế :))

Trước cũng muốn tìm một chỗ để hoạt động thường xuyên mà bận bịu quá, giờ mới có tý thời gian phởn nên sẵn tham gia luôn :)))


Dờ-i-di-nặng-dị Vờ-ăn-văn

HaukiNo (8 năm trước.)

Level: 8

63%

Số Xu: 1264

Nghe tên Sanys là cứ đinh ninh Thánh Chiến, cứ mặc định giọng văn già dặn lão luyện trưởng thành. Đọc là biết liền. =))))) Ôi cuối cùng cũng có bạn trên web rồi, mừng ghê. =)))))


Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

Mr. Robot

Web còn nhiều điều cần cải thiện. Cảm ơn bạn đã tham gia viết bài tại Vnkings! Tặng bạn lon Nước Tăng Lực 30xu nhé! Chúc bạn viết thêm nhiều...

Cám ơn bạn. Dù sao dạo này dưng cũng muốn tìm một chỗ định cư ấy mà :3


Sanys

Sanys (8 năm trước.)

Level: 8

96%

Số Xu: 2252

HaukiNo

À viết trực tiếp ấy hở? Thôi thì mình cứ tự viết hoa đi là chắc chắn. =)))) Mà cho mình hỏi tý là, có phải Sanys Thánh Chiến không...

À đúng roài Sanys viết Thánh Chiến đây =)))

Không ngờ cũng có người biết a hihi :)))


Xem Thêm

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương