Mười Lăm Cây Số

Mười Lăm Cây Số
Thích Đề cử

Mười Lăm Cây Số

Mười lăm cây số, là khoảng cách từ nhà anh đến đảo. Hồi mười tuổi, anh thấy những người đi lên rồi về đều tay xách nách mang đủ các thứ, anh nghĩ đảo là kho báu, một kho báu có thể khiến anh no đủ cả đời. Đảo là ước mơ mà anh luôn muốn chạm đến, cũng là thứ anh đã vuột mất. Mười lăm cây số, dài như vô tận.

Bây giờ, khi đã hai mươi lăm tuổi, anh gần như đã quên hoàn toàn giấc mơ đó. Nó nhạt đi một cách tự nhiên như bao giấc mơ khác. Ngoại trừ một điều vẫn chưa thay đổi, cái khoảng cách để chạm tới ước mơ, luôn là mười lăm cây số. Đó là khoảng cách từ nhà trọ của anh đến nơi mà anh gởi gắm ước mơ hiện tại.

Hai mươi lăm tuổi, trên chiếc xe máy, anh có thể rong rủi khắp các nẻo đường trong thành phố, mỗi ngày. Nhưng khoảng cách mười lăm cây số đó, nó chẳng thể rút ngắn dù anh có rồ ga tối đa.

Anh thở hắt ra, chán nản, anh ghét sự ủy mị hiện tại của mình. Đã hai ngày rồi anh chưa chạy chuyến xe nào, dù anh không thích công việc này thì nó cũng là thứ nuôi sống anh mỗi ngày. Và anh sắp đói, sắp phải lang thang ngoài đường. Anh đoán hòn đảo kho báu đó vẫn đeo bám theo anh đến tận bây giờ.

Anh dựa lưng vào tường, nhìn bức tường trống, tâm trí lại vẽ lên những bức tranh kì lạ. Tiếng sóng biển, tiếng chim kêu, tiếng rao của những gánh hàng rong, rồi tiếng của sự xô bồ, tiếng xe cộ nối dài chẳng dứt. Chợt có tiếng kêu ột ọt đến từ hiện tại, bức tường lại một lần nữa trở lại là bức tường.

Cái bụng réo kéo anh ngồi dậy, rồi chiếc điện thoại reo lên kéo anh ra khỏi phòng. Hơn mười hai giờ trưa, nắng gắt tháng tư, anh muốn tránh các bức tường nên kệ. Trai miền biển chưa bao giờ sợ nắng.

“Anh, chỉ một bước nữa, tại sao anh lại chần chừ không tiến lên.” Cô gái vươn ra đôi mắt than trách. “Chúng ta là của nhau đúng không anh?” Cô gạt đôi tay đang muốn vươn ra lau đi dòng lệ của mình, quật cường quay đi. Mái tóc bồng bềnh, chiếc váy lụa trắng tinh đung đưa trong làn gió, mỏng manh nhưng kiêu sa vô cùng.

“Nó chẳng bao giờ là một bước,” người đàn ông đứng lặng ở đó, mắt nhìn xuống chân “khoảng cách giữa anh và em. Em là giấc mơ của cả đời anh, và đó phải là giấc mơ đẹp nhất. Khoảng cách để đến giấc mơ, chưa bao giờ là một bước cả.” Cả chân trời như đang rũ xuống theo ánh mắt đó của người đàn ông, nhưng đồng thời ở dưới chân, lại như có gì đó đang đâm chòi, chuẩn bị vươn lên.

“Nhưng anh sẽ đến, sẽ chạm vào em,” người đàn ông nói, giọng hùng hồn đanh thép “không xa nữa.”

“Cắt!” một tiếng nói vang lên cắt đứt cảnh tình lãng mạn, đó là giọng của một ông chú bụng bia khó tính. “Đây là chi tiết đắt giá nhất của tập này, mọi người phải tập trung nhiều vào. Bên đạo cụ thêm chút gió nữa. Diễn viên nam chính phải diễn sâu hơn, bộ mặt phải suy nghĩ thật nhiều ấy…”

Nó thật đẹp, nhưng cũng chỉ là một cảnh phim thất bại. Sự bắt bẻ, yêu cầu lập lại nhiều lần của đạo diễn khiến cho diễn viên, ekip khó có vẻ mặt tự hào dù công việc đã hoàn thành. Mọi thứ thật khó khăn, ngột ngạt, tựa như ước mơ của con người vậy.

Anh quay mặt đi, tìm đến nơi cần tìm, một căn phòng đặc biệt có mặt ở mọi trường quay. Anh đến gặp tổng biên kịch.

“Chú,” anh gọi “cháu đến rồi.” Trong phong đó chỉ có duy nhất một người đang ngồi, một người đàn ông tuổi chạc năm mươi, tóc muối sương hai màu.

“Nhanh đấy,” chú ấy bất ngờ “ngồi xuống đây.” Chú chỉ vào cái ghế đối diện mình, bên trên bàn có để sẵn một chồng giấy A4 kết thành tập, khá dầy.

Anh ngồi rồi lật quyển tập ra xem. Anh nhanh chóng nhận ra những chỗ bôi đỏ, kèm theo chú thích kế bên. Anh tiếp tục lật, và chúng thì tiếp tục xuất hiện, chi chít.

“Kịch bản tập sáu, đạo diễn yêu cầu sửa lại.” chú nói. “Khá nhiều đấy. Tập ba cháu làm tốt hơn thế này. Họ đang quay nó bên ngoài đó, cháu có thấy không?”

“Vâng, cháu có thấy.” anh chần chừ, rồi hỏi. “Liệu cháu có thể được viết thêm tập nữa được không?”

“Chú không muốn nói thẳng, nhưng rất khó,” chú nhìn anh, chậc lưỡi. “Đạo diễn đã chọn được người viết tốt nhất. Cháu cứ về hoàn thiện lại kịch bản của mình, khi nào có cơ hội khác chú sẽ gọi.”

Anh đứng lên, ra về trong thất vọng. Khi sắp ra khỏi cửa, anh đột nhiên quay đầu lại hỏi.

“Chú, cháu bây giờ đã đi được bao nhiêu rồi?”

Tối đó, trong cơn đói, anh lại mò qua phòng cô. Nó sát bên phòng anh. Ở đó luôn đầy ấp đồ để ăn. Nó như khó báu thứ hai của anh vậy.

Cơn đói làm anh bỏ đi sự ngại ngùng, cứ tự nhiên lùng sụt khắp phòng trước sự chứng kiến của cô. Cuối cùng lấy được một bịch snack ngọt, một hộp bánh quy. Để trả ơn, anh vui vẻ thưởng thức nó trước mặt chủ nhân của nó.

“Đồ ăn anh cũng đã ăn rồi,” cô nói, khuôn mặt ánh lên nét mưu mô. “Có phải là anh nên trả ơn gì đó không?”

“Anh đang làm đây,” anh đáp lại với vẻ mặt thánh thiện cùng với tiếng nhai rạo rạo “với tất cả lòng chân thành của mình.”

“Không cần nhiều đâu,” cô nói, mặc kệ anh sự biện lý của anh “ngày mai anh chở em đi. Dù gì anh cũng không có việc.”

“Được thôi,” anh nói. “Em tính đi đâu?”

“Nơi xa nhất có thể đến,” cô đáp.

“Có gì sao?” anh thấy hứng thú hẳn.

“Mai ba mẹ bắt em đi xem mắt,” cô nói, giọng chán nản.

“Em là hai mươi ba hay ba mươi hai thế?” anh chăm chọc. Ngay sau đó một quyển sách bay tới, xuýt xoát liền trúng ngay đầu anh.

“Tại ba mẹ em lớn tuổi thôi,” cô trừng mắt giải thích.

“Vậy sao không kiếm ai yêu đi cho ba mẹ em yên tâm,” anh nói, chỉ muốn nói gì đó để né qua chủ đề gây chiến vừa rồi.

“Còn không phải vì anh,” cô nói, nở ra một nụ cười tươi rói nhìn anh.

Rùng mình, anh cúi đầu xuống tiếp tục gặm snack. Rồi chợt nghĩ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua mình như thế, anh chắc mình sẽ yếu thế ở đề tài này. Anh phải chuyển chủ đề mới được.

“À đúng rồi,” anh đột nhiên nảy ra ý tưởng “hay chúng ta chuyển sang đi bộ đi. Anh luôn muốn thử xem một ngày mình có thể đi được mười lăm cây số không?”

“Đi bộ?” cô nói, rồi nhìn anh phán “Bộ anh bị khổ dâm à?”

“Anh muốn làm nó,” đột nhiên anh trở nên nghiêm túc hẳn. “Như một lời chúc phúc.”

“Nghiêm túc thật à?” cô hỏi, rồi lại hỏi “Anh đã làm gì?”

“Chả gì cả,” anh nói, rồi sửa lại “hoặc không, anh đã nộp kịch bản đi dự thi. Một cuộc thi lớn giành cho biên kịch trẻ.”

“Anh đã thật sự làm thế,” cô nói, rồi cười. Cô thấy vui khi anh nghe theo đề nghị của mình. “Được thôi!”

Anh đến đón cô lúc tầm chín giờ, trước một nhà hàng sang trọng, không xe, trên đầu đội chiếc nón bo, sau lưng là ba lô nhỏ, chỉ chứa nước. Anh gọi điện thoại, năm phút sau cô xuống, với chiếc váy hường phủ gối và đôi giày cao gót. Mắt anh như rớt xuống.

“Này cô,” anh phê phán “em tính đi như vậy sao?”

“Thì sao,” cô thắc mắc, rồi nhanh chóng bỏ qua, xoay một vòng khoe mình “mà nhìn xem, có đẹp không?”

“Ít nhất phải đổi đôi giày cao gót chứ,” anh nói, vẻ chán nản, trong khi đó ánh mắt vẫn không ngừng dò tới dò lui trên người cô. Anh phải công nhận là cô rất có khí chất của một ngôi sao.

“Đã mặc váy thì sao thiếu giày cao gót được chứ,” cô bĩu môi, biện giải.

“Aiz… đi thôi,” anh than thở “ghé vào tiệm mua giày trước.”

Trong thành phố, cửa hàng thời trang là đông nhất, họ chỉ đi chừng năm phút là tìm được. Nhưng hơn mười lăm phút mà cô vẫn chưa chọn được đôi nào vừa ý, anh chuyển từ người ngắm sang hành động. Anh chọn cho cô một đôi giày thể thao êm chân, tự tay mang nó vào chân cô, chỉ có như vậy cô mới thôi phàn nàn, rồi kéo cô đi.

Anh không xác định phương hướng hay đích đến, anh chỉ muốn đi, và đi. Các con đường trở nên lạ, dù rằng anh đã quá quen với nó. Anh nhìn qua cô, cô đang bị chậm lại dù mới chỉ đi được ba mươi phút, cô thở nhanh, trán lấm tấm mồ hôi. Anh biết, không chỉ mình con đường trở nên lạ.

Hai người ghé vào một quán kém ít lâu sau đó, theo đề nghị của cô họ đã cùng nhau ăn một ly kem thật to. Cô dủi chân, ngã người tựa lưng vào ghế, đôi mắt mê li. Cô đang tận hưởng, sống. Anh nhìn đăm chiêu, nghĩ ngợi.

“Hồi phục rồi,” cô đột nhiên bật dậy, gọi anh “đi tiếp thôi.”

“Ừ,” anh gật đầu, nét mặt trở nên thoải mái hẳn. “Em trả nhé!”

“Biết rồi,” cô nhăn mặt, khịt mũi “khỏi cần nhắc.”

Anh cười, theo sau cô, trong tiếng cười của mọi người xung quanh. Trong lúc cô đến quầy tính tiền thì anh ra trước, tìm đến một cái cửa hàng dụng cụ cách đó vài chục mét, và đi ra với hai cái ghế nhựa nhỏ. Anh cột chúng vào cái ba lô, lủng lẳng, trông khá hài. Cô bực khi đi ra không thấy anh, nhưng lập tức cười lên khi gặp anh trở về với diện mạo như thế.

Hai chiếc ghế đi cùng họ một giờ thì phát huy được công dụng. Anh thích thú đặt chúng dưới bóng mát của một góc cây, rồi mời cô ngồi xuống, sát bên cạnh anh. Họ cứ ngồi như thế, dựa vào nhau, thở. Anh không còn thấy sự khác biệt nào ở anh và cô nữa.

Ông mặt trời cũng đang rảo bước cùng họ, nhưng ông không dừng, buổi trưa kéo đến. Thấy nghỉ đủ lâu, họ bắt đầu đi tiếp, dưới làn nắng gắt, không chút sợ sệt. Chẳng ai có thể ghét nắng, khi sống. Họ sống và họ bước đi dưới ánh nắng.

Người cô ướt đẫm, lắc lư, làm anh lo lắng. Nhưng sau khi vào quán cóc quen đường và uống vào một ly nước mía thì cô dần tỉnh. Cô rót thêm nước trà vào ly, tiếp tục uống cạn rồi mới ngưng.

Anh cố rời mắt khỏi cơ thể của cô, chiếc áo ướt dính ôm chặt cơ thể khiêu gợi làm anh khô nóng cả người. Anh nhớ lại kịch bản phim, rồi lắc đầu, tỉnh táo. Anh uống cạn ly nước, nhìn quanh, thấy được hàng rào, thấy những khóm cây xanh, và tìm thấy con đường.

Sau khi cô khỏe lại hoàn toàn, họ đi tìm quán cơm, lấp đầy cái bụng rỗng. Một bữa ăn đơn sơ, nhưng ai cũng hài lòng, vui vẻ chuyện trò. Những người ở đây ai cũng tò mò về hai cái ghế anh mang theo, họ đến bắt chuyện rồi lan truyền câu chuyện.

Ăn xong, từ biệt những người mới quen, anh dắt cô vào công viên, đi tới ngả rẽ của cuộc hành trình.

“Sao vào đây?” cô hỏi “dù em khá thích đấy, nhưng còn lời chúc phúc của anh thì sao?”

“Đây là lần đầu chúng ta đi cùng nhau,” anh đáp “anh muốn nó thoải mái thêm một chút.” Anh nhìn hàng cây hai bên rồi nhìn con đường dưới chân, tự tin phát biểu. “Còn cái đó, nó chỉ là mười lăm cây số mà thôi.”

“Hưm…,” cô nhìn anh trầm ngâm, rồi vui vẻ kết luận “vậy à! Chuyến đi hôm nay mệt thật đấy, nhưng nó không khó. Em tin là vậy.”

“Ừ,” anh gật đầu, anh hiểu những điều cô nói.

“Phải rồi,” cô chuyển chủ đề, nhớ ra một thắc mắc muốn hỏi từ hôm qua “kịch bản lần này của anh viết về cái gì?”

“À, đó là hành trình của bốn đứa bé đi tìm hòn đảo kho báu,” anh nói, với một chút hoài niệm trong ánh mắt.

“Em nghĩ đó là một câu chuyện đáng để xem,” cô nói, nhìn anh rồi cười. Anh cũng cười. Rồi họ nắm tay nhau bước đi.

 

— Hết –

Thuấn DC.

 

Bài cùng chuyên mục

Tô Mộc Dương

Tô Mộc Dương (6 năm trước.)

Level: 7

44%

Số Xu: 2556

Quá hay.


Sa Sa

Sa Sa (6 năm trước.)

Level: 11

73%

Số Xu: 6391

Sa thấy bài ở phần hoạt động mới, Một Phần Tư bình luận, không hiểu sáng ra đầu óc loạn thế nào mà nghĩ là bài mới của Một Phần Tư, nhảy vào đọc.

Đọc rồi mới thấy, ô văn phong của Một Phần tư sao lại thay đổi đến thế này, đọc được khoảng 1/4 thì chắc như đinh đóng thuyền rằng không phải rồi, đọc hết truyện, định cmt hỏi sao văn phong lại biến thành như thế này rồi, cao hơn bao nhiều bậc. Mà nhìn lại, dưới chữ hết có ghi Thuấn DC

- Ờ...ra không phải bài của Một Phần Tư. ha ha.

Chốt lại cái phần lan man bên trên chỉ có 1 chữ: Hay!

 


Một Phần Tư

Fan Mặc Vũ (6 năm trước.)

Level: 7

70%

Số Xu: 239

Hâm mộ quá! Còn mỗi 8 xu. ?


Tiểu Long

Tiểu Long (6 năm trước.)

Level: 12

98%

Số Xu: 23131

Hội/Nhóm

[Hội Bình Văn]

[Vai trò: Trưởng nhóm][Cấp bậc: Bạc Bạc]

Xanh

tối giản đây hả anh

văn phong thôi. Chịu thôi. Lần sau lại tiếp.


Xanh

Xanh (6 năm trước.)

Level: 8

77%

Số Xu: 1128

Hội/Nhóm

[Hội Bình Văn]

[Vai trò: Thành viên][Cấp bậc: Đồng Đồng]
Xanh đã tặng 10 Xu cho Tác Giả.

tối giản đây hả anh


Thành Viên

Thành viên online: và 154 Khách

Thành Viên: 60593
|
Số Chủ Đề: 9020
|
Số Chương: 28073
|
Số Bình Luận: 114926
|
Thành Viên Mới: Nhi Hoang

duyên âm truyen 12 chom sao phân tích trao duyên 5cm/s cảnh ngày hè ma nữ đáng yêu sesshomaru thuyết minh về cây lúa phế hậu tướng quân thuyết minh về áo dài tuổi trẻ và tương lai đất nước

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương

truyện audio

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

bảo hộ tộc trưởng phe ta audio

sư huynh ta quá ổn trọng audio

quỷ bí chi chủ audio

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng audio

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống audio

tu chân tứ vạn niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5