- Người lạ thân quen
- Tác giả: Phong Linh
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.962 · Số từ: 2066
- Bình luận: 12 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 16 Nguyễn Nly Tuấn Nghĩa Blue Veronica Stuare Thanh Thanh Nam Ngủ Yên Ruốc 5 Gấm Nguyễn Hòa Hiệp khánh ly nguyễn Phúc Kiều Liên Hoài Nguyễn Mẫn Lệ Anh Nguyễn Minh Đan Trần Mai Nguyễn An
Người lạ thân quen
“Sao còn ở đây?”
“Chờ đợi em nữa thôi!”
Thật là một ngày mệt mỏi!
Cứ mỗi lần cảm giác nhàm chán quay lại khi màn đêm buông xuống, những ưu tư, muộn phiền chẳng biết chứa chấp để làm gì, một cảm giác trống vắng dần quay lại, một mặt xấu xa trong con người ấy muốn trỗi dậy, cắn xé tâm can, nghĩ rằng mọi thứ liên quan đến bản thân chẳng còn một chút ý nghĩa nào nếu một ngày không còn tỉnh lại vào sáng hôm sau, và buông mình xuống, thiếp đi, khi một giọt nước mắt chan chứa chẳng dành cho một điều gì vĩ đại.
Con người ta yếu đuối là thế nên mới cần sự sẻ chia, thấu hiểu.
Đừng bảo bản thân hãy thử một lần đem những nỗi niềm ấy tâm tư với người, nó chẳng khác gì một chuyện cười nhảm nhí cả. Chẳng ai hiểu được đâu! Mỗi sáng thức dậy, trí nhớ bị xáo trộn một chút, có cảm giác đã trải qua một hành trình dài, một người nào đó đã cùng đồng hành với mình trong những giấc mơ của tự do. Dần dần, hình thành nên những kí ức chắc chắn không phải của bản thân, tôi tiếp tục bước đi và tìm kiếm những thứ đã bỏ lỡ trong giấc mơ thuở nào. Nhưng rồi phải trưởng thành và học cách buông bỏ, chỉ là những thứ đó sẽ mãi chẳng bao giờ mất đi, nó để lại một khoảng trống, một nơi chờ đợi sự rung cảm mạnh mẽ và sẽ bộc phát ra hết thảy chỉ để thỏa mãn những trăn trở về sự tồn tại của nó, một khoảng trống được lấp đầy bằng một khoảng trống khác.
Gặp em khi những li kì của bản thân chưa có lời giải đáp, mong rằng nó đủ thú vị, mong rằng những mối quan hệ đó không phải gió thoảng, mong bản thân được chứng minh một điều gì đó mặc dù biết rằng chẳng được nhận lại. Tại sao người lạ đối với bản thân lại có sức hút đặc biệt như thế, có phải vì em cũng mang những bí mật của thế giới huyễn hoặc chẳng bao giờ biết được kết thúc. Cứ như vậy, tạo nên những cảm xúc khờ dại, coi những đêm thâu trò chuyện là những kỉ niệm quý giá, buồn vui vì em, tương tư cũng vì em, cố gắng thể hiện bản thân cho dù em có xa vời cỡ nào. Ai cũng mang những tâm tư đi vào thế giới thứ hai của họ, có người chỉ chờ sự hồi đáp để ngay lập tức bộc bạch hết thảy mà không sợ người kia sẽ bị ngợp hoặc khó chịu, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến nhau. Có người mang tâm tư đó mà tưởng rằng mình đáng giá hơn thế, mình có những lợi thế mà đối phương không giữ được, mà cho rằng trêu đùa với người ta hôm nay và hôm sau không còn xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa, vậy là cả một hành trình dài đã qua. Sau cùng, em và tôi bước qua sự lạ lẫm và an ủi, trao nhau những lời nói dịu dàng mà không lo sợ rằng một ngày nào đó khi đánh mất mối quan hệ, thứ cảm xúc đó, bề ngoài tỏ ra không sao, chỉ có màn đêm che giấu nước mắt.
Hương vị của sự cô đơn khi đang trò chuyện với người lạ, em có lẽ cũng cảm nhận được nó. Thèm muốn cơ thể em cho dù biết thế là sai trái. Đôi lời lãng đãng không có chủ đích dần dà đã khiến bản thân đánh mất sự tự chủ, tự dằn vặt, ôm niềm thao thức đó gửi vào những thanh âm gửi đến từ thế giới của những kẻ mộng mơ. Một vài phút trôi qua, lại nhấc điện thoại lên và nhắn đôi dòng cho em, sau đó quãng thời gian chờ đợi dài như vô tận. Nhưng em không bao giờ bỏ tôi lại, có lẽ em vẫn còn giấu kín những tâm tư như muốn chia sẻ, em muốn những điều đó là bí mật của riêng em và người em chọn lựa. Đó có phải tôi không? Em không giống tôi, bộc bạch một cách mù quáng mà cứ cho rằng bản thân chẳng nhận lại được gì và cũng chẳng mất gì vì em sẽ không tiến được vào cuộc sống sau này của tôi. Em từng bắt đầu những câu chuyện nhưng chẳng bao giờ chịu kết thúc nó và khiến kẻ khù khờ này thêm những mộng tưởng. Không ai là người đáng trách, càng không ai biết sẽ là bao lâu, với những lời tâm sự đầy chân thật và cũng đầy giả dối. Ngày mai thật may mắn vì còn được tỉnh giấc, nhưng rồi ngày đó, tôi và em đều im bặt, và lướt qua đời nhau tự thuở nào.
Đó chẳng phải những kỉ niệm đẹp, những điều gì đáng trân trọng…
Đó là nơi cất sự ngốc nghếch của bản thân, tựa mình vào một bờ vai tưởng tượng và rồi nhận về những tổn thương, mềm yếu. Tại sao người lạ quan tâm tôi, tôi quan tâm lại, và rồi không hơn một nghĩa cử lịch sự? Những tổn thương từ đâu mà ra? Tôi gặp em có ý nghĩa gì đặc biệt? Và rồi em đã cho tôi câu trả lời mà tôi không thể lôi nó ra từ lời thương kém cỏi: tôi đã tự viết nên câu chuyện về em, ôm ấp những cử chỉ dịu dàng mà thêu dệt nên cả một trang kỉ niệm sâu đậm, ngây ngô hứa hẹn về một ngày không bao giờ tới, sẽ cùng em bước trong thế giới đó, đi vào những giấc mơ và chìm đắm mãi trong men say hạnh phúc. Đến cuối cùng, tôi không có quyền giữ trọn vẹn câu chuyện đó cho riêng mình, tôi tự làm mất những lời trò chuyện vui vẻ, cũng như đánh mất em…
Mọi thứ đều là tưởng tượng, chỉ có những đớn đau là thật.
Chỉ cần một lần nữa nâng đỡ tâm hồn tôi và trao những lời thương dịu dàng, tôi sẽ lại mở lòng và bộc bạch vội vã như vậy một lần nữa, rồi bước đến bên cạnh một “người lạ thân quen”, có những khoảng thời gian ngập tràn những đẹp đẽ giả dối, rồi nghi hoặc bản thân, và tạm biệt em vào một ngày không còn đủ năng lượng để quan tâm em một cách thật lòng. Giống như một câu chuyện được kể lại nhiều lần, một cuốn sách lật đến trang cuối cùng lại quay về trang đầu tiên, cho dù nội dung không thay đổi, chẳng bao giờ nhận ra hay tìm thấy toàn bộ nội dung của nó. Kết thúc thì lại bắt đầu, sâu sắc hơn và mỏng manh nhiều hơn, chỉ có điều, là do chưa tìm thấy thứ tôi muốn, hay do em vốn không có thứ tôi tìm? Tôi chẳng bao giờ biết được nhưng vẫn tiếp tục mở lại, những con người đã bước qua đời tôi rồi lại có ngày quay lại hỏi thăm tôi, thật nhẹ nhàng và thật hoài niệm, cứ như thế, suốt một thời gian dài, họ vẫn ở trên con đường song song với cuộc đời tôi, gặp nhau ở giao lộ và không biết liệu đó có phải lần cuối cùng hay chưa…
Khi lớn lên, tôi nghĩ mình cần phải nghiêm khắc hơn với bản thân nhiều hơn, vì những đau thương tôi sẽ phải chịu còn lớn hơn những vết cắt tôi từng tự thêm vào lòng. Ánh mắt ấy sẽ tiếp tục hướng về màn đêm sâu thẳm hay bầu trời trong xanh? Tôi có còn thời gian để tìm kiếm những điều mà tuổi trẻ đã bỏ lỡ, hi vọng vào một người nào đó, mà đối với tôi coi là tất cả? Nếu may mắn tôi sẽ sống tích cực hơn và mỉm cười đối mặt, tôi biết đó cũng là cách để những mối quan hệ thật đáng giữ lấy. Một viễn cảnh tương lai thật rộng mở mỗi khi tôi nghĩ về dòng người vội vã, người mà tôi lỡ để lướt qua năm đó, vô tình đụng phải nhau và giàn giụa những điều chỉ có trong phim ảnh. Người ta thường bảo tôi rằng hãy trân trọng những điều nhỏ bé mà tuổi trẻ đã dành tất cả cảm xúc để nâng niu, vì có thể khi trưởng thành bản thân sẽ trở nên cứng ngắc mà không còn cảm nhận được lời thương của những người quan tâm ta nữa. Hành trình đó sẽ chỉ kết thúc khi bước chân không còn có thể tự cất bước, tâm hồn không còn chịu đựng thêm được và không còn một ai trao lời hỏi han để ngày mai nói lời tạm biệt… Chẳng thể quên một ai cho dù đã bước qua họ từ lâu rồi, con người ta cứ vậy mà gửi gắm những yêu thương xa vời đến những người không bao giờ ở bên. Những dòng tâm sự như vậy cũng dần dần biến mất, để một lúc nào đó nhìn lại, cười và khóc vì những điều ngây ngô mà tôi chẳng ngờ mình có thể viết ra được.
Từ khi nào ta bắt đầu tâm sự cùng người lạ?
Từ khi nào nhẫn tâm rời bỏ nhiều người như vậy lại khiến tâm hồn thoải mái hơn?
Tôi biết, “thân quen” với người lạ cũng chính là cảm giác khi người ta hiểu được mình và mình cũng hiểu được người ta. Họ chính là bằng chứng cho những người mà chẳng phải họ thì cũng sẽ là một ai khác, bởi vì niềm khao khát khám phá con người sẽ có lúc “làm phiền” đến họ. Đừng tự trách bản thân yếu đuối, đừng buồn vì họ và cũng đừng quá kì vọng vào họ, hãy vui vẻ, và khi không thể nữa thì cũng mỉm cười và khép lại một lần đọc cuốn sách cuộc đời! Bạn chưa thể tìm thấy thứ bạn muốn, nhưng bạn đã học được thêm nhiều điều. Hãy trân trọng nó và gửi vào im lặng, đừng cho một ai biết về những mối quan hệ đó, vì nó là những bí mật của gió, của màn đêm, của những trải nghiệm ai rồi cũng trải nhưng chẳng ai giống ai…
Đêm nay, ai sẽ lại trò chuyện cùng bạn? Một người hiểu em, quan tâm em nhưng chưa chắc đã tốt với em!
Cả tôi và em cũng từng như vậy, hứa hẹn một ngày nào đó sẽ gặp nhau. Điều đó không hoàn toàn là bất khả. Đã từng và vẫn sẽ hi vọng, nó là động lực để ta cố gắng nhiều hơn, vượt qua năm tháng chơi vơi đó, nhìn lại xem khoảng cách đến bên em liệu có còn xa vời như màn đêm thăm thẳm điểm những vì tinh tú chứa đựng những bí mật của thế gian. Ngày tháng sẽ không thể lấy lại, người đã bước qua rồi cũng không còn giống người mà ta từng biết. Bạn đã từng hứa hẹn điều gì với “người lạ thân quen” chưa? Đừng từ bỏ, thứ mà bạn đang tìm kiếm, khi bạn nỗ lực hơn nữa, cuối cùng sẽ tìm được, có thể đó không phải người đó, nhưng là người sẽ thực sự ở bên ta. Tôi luyện nên con người của bây giờ, phần nào đó chính là nhờ những thứ không hề tồn tại.
Càng nhìn sâu hơn vào bóng tối ngự trị trong tâm hồn, tôi chỉ còn thấy được những tổn thương, đớn đau, sợ hãi. Biết một ngày mai câu chuyện này của tôi không còn tồn tại nữa. Vậy mà tôi lại nâng niu những vết thương lòng, vì nó là của em! Em chưa từng ở bên tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được em, vì em đã lướt qua đời tôi, thanh xuân đó, tôi đã nắm trượt một thứ gì…”
Đan Trần Mai (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 4252
Cách hành văn của tác giả nhẹ nhàng sâu lắng nhưng làm nổi bật những ý cần diễn đạt một cách rõ ràng.
Anh Nguyễn Minh (3 năm trước.)
Level: 10
Số Xu: 3263
Hay lắm tác giả ơi.
Tuấn Nghĩa (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4935
Mình cảm ơn Hoài nguyễn đã cảm văn của mk nha °^°
Hoài Nguyễn (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 2703
mình rất thích cách viết văn của bạn ^^
Trinh Pham (3 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 2710
Tui nghĩ nếu có thể phát triển tốt thì "người lạ thân quen" là một ý tưởng rất hay. Rất mong chờ tác phẩm về sự trống trải lạc lõng trong tâm hồn bởi những mối quan hệ giữa người với người, những mối tình và bởi chính mình với bản thân mình. Chủ đề như thế cần trải nghiệm, cần sâu sắc tỉ mỉ và thách thức khả năng diễn đạt những suy nghĩ tâm tư khó nói thành lời, tui nghĩ bút lực như trên thì tác giả có thể thử sức.
Với bài tản văn ở trên, tui tin tác giả đủ sức khiến những ai có cùng tâm trạng hiểu và bị thu hút. Tuy nhiên nếu tác giả tham vọng hơn, muốn tác phẩm quyến rũ được cả những tâm hồn bình thản, muốn người đi ngang rung động mãnh liệt hơn, như với tui chẳng hạn, tui kì vọng bạn sẽ dẫn dắt cảm xúc tinh tế hơn. Cuộc đời có những người gặp cũng được ko gặp cũng được, có những người tuy quen nhưng vai trò có thể bị thay thế, có những người dù chỉ một lần gặp cũng sẽ ko bao giờ quên,... nhân sinh ảo diệu đối với "tôi" có gì khiến "tôi" hoài nghi, có gì khiến "tôi" chắc chắn, qua những điều đó "tôi" muốn truyền tải ý văn đẹp nào, "khoảng trống" của "tôi" được chính "tôi" nhìn nhận như thế nào, chiều rộng chiều sâu của nó,... bài tản văn có nhiều vấn đề về nhân sinh quan thú vị mà tác giả có thể dùng để bộc bạch tâm hồn văn của mình.
Vì những điều tác giả nói đến trong bài nó rộng lớn lắm và có vẻ tác giả còn hơi chật vật để biểu đạt, chủ yếu là những nhận định và cảm xúc bộc phát, nên tui sẽ tạm ko phân tích nhiều về nội dung. Khi trở thành tác phẩm dài kì có lớp lang có phân tầng ngang dọc thì tui sẽ tiếp tục "chặt chém" nếu tác giả cần.
Lối hành văn cũng ổn, hãy trau chuốt và thêm vào trong đó cái chất riêng của mình. Câu văn không cần quá dài, chủ yếu trước hãy diễn đạt cho mượt và dễ hiểu. Từ vựng khá phong phú, ý liên tưởng về quyển sách tui thấy thích và mong có thể khai thác thêm các kiểu biểu đạt liên tưởng như thế, sẽ giúp tác giả diễn tả tốt hơn. Ý kiến của tui là hãy dứt khoát hơn với câu văn của bạn. Bút lực của tiểu thuyết gia có thể viết câu hơn 50 từ mà vẫn mượt mà trôi chảy và không bị lỗi diễn đạt, nhưng trước khi đạt được tới mức đó thì chú trọng vào hoàn thành truyền tải cho mỗi câu văn, sao cho nó vuông tròn nhất về nội dung và cả hình thức. Có vài câu khá dài, nhét nhiều vấn đề quá nên khó giải quyết, tui đọc không cảm được. Mạch văn đang lên mà bỗng đụng những câu như thế dễ tụt mood. Còn lại những câu ngắn hơn tui thấy bạn xử lí tốt hơn hẳn, gãy gọn mà biểu cảm trúng chóc.
Không có lỗi chính tả và typo như trên cũng là rất tốt.
Tui chỉ mới gia nhập vnkings, tuy vậy ko phải lính mới trong làng viết lách. Tui thích giao lưu với các tác giả theo thể loại văn học trẻ như thế này, nên tui ko đặt nặng lắm chuyện phí tức. Hơn nữa tui muốn để tác giả có quyền đánh giá bài review của tui đáng giá bao nhiêu, nếu bạn thấy hữu ích thì ủng hộ thêm, nếu không thì bạn cũng ít thiệt thòi.
Tóm lại là chủ đề tuy không mới nhưng lại rộng và nhiều sắc màu nhiều khía cạnh, tác giả hoàn toàn có thể khai thác. Bạn không cần đúng nhưng phải cần độc. Lí lẽ của bạn không cần phải đủ sức thuyết phục hay phải có độ chính xác cao, mà cần mang dáng dấp riêng của bạn, cách bạn nhìn nhận vấn đề cuộc sống, cách bạn thiết kế tâm hồn mình. Bạn làm được thì tui không cần biết quan điểm, tư duy của bạn khác tui ra sao, tui sẽ đồng hành và ủng hộ bạn.
Chúc bạn giữ vững đam mê và thành công!
Tui nghĩ nếu có thể phát triển tốt thì "người lạ thân quen" là một ý tưởng rất hay. Rất mong chờ tác phẩm về sự trống trải lạc lõng trong tâm hồn bởi những mối quan hệ giữa người với người, những mối tình và bởi chính mình với bản thân mình. Chủ đề như thế cần trải nghiệm, cần sâu sắc tỉ mỉ và thách thức khả năng diễn đạt những suy nghĩ tâm tư khó nói thành lời, tui nghĩ bút lực như trên thì tác giả có thể thử sức.
Với bài tản văn ở trên, tui tin tác giả đủ sức khiến những ai có cùng tâm trạng hiểu và bị thu hút. Tuy nhiên nếu tác giả tham vọng hơn, muốn tác phẩm quyến rũ được cả những tâm hồn bình thản, muốn người đi ngang rung động mãnh liệt hơn, như với tui chẳng hạn, tui kì vọng bạn sẽ dẫn dắt cảm xúc tinh tế hơn. Cuộc đời có những người gặp cũng được ko gặp cũng được, có những người tuy quen nhưng vai trò có thể bị thay thế, có những người dù chỉ một lần gặp cũng sẽ ko bao giờ quên,... nhân sinh ảo diệu đối với "tôi" có gì khiến "tôi" hoài nghi, có gì khiến "tôi" chắc chắn, qua những điều đó "tôi" muốn truyền tải ý văn đẹp nào, "khoảng trống" của "tôi" được chính "tôi" nhìn nhận như thế nào, chiều rộng chiều sâu của nó,... bài tản văn có nhiều vấn đề về nhân sinh quan thú vị mà tác giả có thể dùng để bộc bạch tâm hồn văn của mình.
Vì những điều tác giả nói đến trong bài nó rộng lớn lắm và có vẻ tác giả còn hơi chật vật để biểu đạt, chủ yếu là những nhận định và cảm xúc bộc phát, nên tui sẽ tạm ko phân tích nhiều về nội dung. Khi trở thành tác phẩm dài kí có lớp lang có phân tầng ngang dọc thì tui sẽ tiếp tục "chặt chém" nếu tác giả cần.
Lối hành văn cũng ổn, hãy trau chuốt và thêm vào trong đó cái chất riêng của mình. Câu văn không cần quá dài, chủ yếu trước hãy diễn đạt cho mượt và dễ hiểu. Từ vựng khá phong phú, ý liên tưởng về quyển sách tui thấy thích và mong có thể khai thác thêm các kiểu biểu đạt liên tưởng như thế, sẽ giúp tác giả diễn tả tốt hơn. Ý kiến của tui là hãy dứt khoát hơn với câu văn của bạn. Bút lực của tiểu thuyết gia có thể viết câu hơn 50 từ mà vẫn mượt mà trôi chảy và không bị lỗi diễn đạt, nhưng trước khi đạt được tới mức đó thì chú trọng vào hoàn thành truyền tải cho mỗi câu văn, sao cho nó vuông tròn nhất về nội dung và cả hình thức. Có vài câu khá dài, nhét nhiều vấn đề quá nên khó giải quyết, tui đọc không cảm được. Mạch văn đang lên mà bỗng đụng những câu như thế dễ tụt mood. Còn lại những câu ngắn hơn tui thấy bạn xử lí tốt hơn hẳn, gãy gọn mà biểu cảm trúng chóc.
Không có lỗi chính tả và typo như trên cũng là rất tốt.
Tui chỉ mới gia nhập vnkings, tuy vậy ko phải lính mới trong làng viết lách. Tui thích giao lưu với các tác giả theo thể loại văn học trẻ như thế này, nên tui ko đặt nặng lắm chuyện phí tức. Hơn nữa tui muốn để tác giả có quyền đánh giá bài review của tui đáng giá bao nhiêu, nếu bạn thấy hữu ích thì ủng hộ thêm, nếu không thì bạn cũng ít thiệt thòi.
Tóm lại là chủ đề tuy không mới nhưng lại rộng và nhiều sắc màu nhiều khía cạnh, tác giả hoàn toàn có thể khai thác. Bạn không cần đúng nhưng phải cần độc. Lí lẽ của bạn không cần phải đủ sức thuyết phục hay phải có độ chính xác cao, mà cần mang dáng dấp riêng của bạn, cách bạn nhìn nhận vấn đề cuộc sống, cách bạn thiết kế tâm hồn mình. Bạn làm được thì tui không cần biết quan điểm, tư duy của bạn khác tui ra sao, tui sẽ đồng hành và ủng hộ bạn.
Chúc bạn giữ vững đam mê và thành công!
Tuấn Nghĩa (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4935
Cảm ơn bạn đã thích nha, mới lại xoá bớt 1 cmt đi kìa bị lag r
Hòa Hiệp (3 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 610
Bài viết hay quá bạn ơi hợp với tâm trạng của mình bây giờ ghê
Hòa Hiệp (3 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 610
Bài viết hay quá bạn ơi hợp với tâm trạng của mìn bây giờ ghê
Tuấn Nghĩa (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4935
Thực ra mình viết hơi hướng nghị luận, tản văn mà bạn.
Không hẳn là câu chuyện cụ thể mà là chung của mn
Tuấn Nghĩa (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 4935
Haha cảm ơn bạn quá khen!
Mình sẽ cố gắng nhiều hơn chứ "cẩn thận từng từ ngữ" với mình còn xa vời lắm