Chủ đề: Tiên Hiệp và Cuộc sống bình thường.
Người ta thường nói sống dưới chân núi tiên môn sẽ được hưởng phúc của tiên môn. Nhưng chẳng ai cho cho họ biết rằng sẽ ra sao nếu tiên môn đó bị diệt.
Câu truyện mở ra khi một cô gái từ phương xa trở về làng sau nhiều năm bôn ba cùng gia đình, người em ruột của vị quan phụ mẫu vùng Đại Ngài xa xôi. Nghe nói, cha cô cũng là quan của một vùng rộng lớn. Lần này về quê, cô muốn giải tỏa chút áp lực sau những tháng năm không như ý muốn.
Dẫu vậy nhưng cô cũng đếch phải nhân vật chính, chỉ là nền thôi. ha ha. Còn chính là ba thằng cu của ba nhà Trần Nguyễn Phạm nổi tiếng vùng này. Tuy không phải giàu nhất, hách dịch nhất nhưng lại được lòng dân chúng nhất.
Thật lâu, thật lâu trước kia. Khi nơi đây mới có vài chục hộ, tổ tông ba nhà đã liều mình cứu một vị tiên bị trọng thương. Còn được báo đáp gì thì không ai biết. Chỉ biết rằng, sau này con cháu nhà họ đều có vài người chết yểu. Trong khi đó, họ đều lấy tiền trong nhà ra để giúp người dân ổn định cuộc sống, xây đường sửa cầu, lập miếu. Rồi còn đỡ cho người từ tứ chiếng mới chuyển tới. Nói chung là phúc đức vô cùng lớn.
Nhưng chả ai biết họ lấy tiền từ đâu ra vì họ cũng chỉ làm ăn nhỏ lẻ. Trần thì làm nghề đóng quan tài. Nguyễn làm nghề bói toán. Phạm thì cúng bái.
3 nhân vật chính. Trần Minh, Nguyễn Hiếu, Phạm Hùng.
Nhìn thấy người mới bước vào trong phòng, Phạm Hùng nở nụ cười:
- Gì đây? Mày mới nhận trách nhiệm hộ gia vệ quốc à?
Sở Kỳ gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, một lúc sau mới nói:
- Tao tới bắt mày về tra án.
- Tra án? Án gì?
- Án trêu ghẹo gái nhà lành.
Sở Kỳ thản nhiên nói, nửa đùa nửa thật. Phạm Hùng lại cười đến không thở nổi. Cậu khó khăn ôm lấy cái bụng nói:
- Mày thấy tao thế này còn đi trêu ghẹo ai được. Ra khỏi nhà còn không thể đây này. Diễn xong thì ra ngoài đi.
Sở Kỳ nhìn Phạm Hùng, sắc mặt có chút tái đúng là không khỏe. Hơn nữa cậu cũng tin vào con người của Phạm Hùng, nên tạm thời bỏ qua việc án kiện quan tâm hỏi:
- Mà nghe cụ bảo chúng mày ăn phải thứ gì à? Ốm mấy hôm nay?
- Ai biết được, vừa mới dậy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Kỳ nhíu mày:
- Mày vừa dậy?
- Ờ.
- Trịnh Kiểm tố cáo mày chiều hôm nay mạo phạm đến em gái nó.
Phạm Hùng đầu tiên là ngơ ra, sau đó nghĩ một hồi vẫn không biết em gái Trịnh Kiểm là ai. Cậu hỏi lại:
- Em gái Trịnh Kiểm?
- Ừ.
- Nó có em gái khi nào vậy?
- Chiều nay.
- Mẹ nó mới sinh à?
Sở Kỳ đen mặt lại:
- Mới sinh thì làm sao gọi là mạo phạm.
Phạm Hùng nhướn mày nhìn Sở Kỳ, cậu không nghĩ Sở Kỳ diễn kịch đươc lâu đến vậy. Sở Kỳ thấy cậu nhìn mình thì tức giận:
- Tao không đùa đâu. Tao là bộ khoái mới nhậm chức của làng, chiều nay Trịnh Kiểm tố cáo mày trêu chọc em gái nó. Tao đến để điều tra.
Phạm Hùng nghe giải thích thì gật đầu, rồi mới giật mình:
- Điên à! Chưa nói đến việc Trịnh Kiểm vốn không có em gái, tao mới dậy thì mày bước vào đây sao đi ra ngoài trêu chọc ai được.
- Có nhân chứng không?
- Cả nhà tao làm nhân chứng chưa đủ hả?
- =.= Người thân không thể làm nhân chứng.
Đến lượt Phạm Hùng đen mặt, mấy ngày nay cậu có biết ai đến ai đi đâu mà biết ai là nhân chứng. Trong khi đó Sở Kỳ vẫn tiếp tục chờ câu trả lời. Hai người im lặng một lúc thì Phạm Hưng đi vào phòng:
- Dì Hương đến thăm con này, mấy hôm nay ngày nào dì cũng đến, con nói chuyện với dì ấy cho dì đỡ lo.
Phạm Hùng và Sở Kỳ quay ra nhìn nhau rồi lại nhìn sang Phạm Hưng, Sở Kỳ đứng dậy bước ra khỏi cửa:
- Nghỉ đi, khỏi bệnh rồi tính tiếp. Tao sang nhà Trịnh Kiểm xem thế nào.
Mấy hôm sau, Sở Kỳ lại quay lại nhà của Phạm Hùng. Lúc này Phạm Hùng đã khỏe lại, vừa nhìn thấy Sở Kỳ đã cười:
- Bỏ bộ đồng phục kia đi dễ nhìn hẳn.
- Khỏe hẳn rồi chứ?
- Ừ, có cảm giác còn khỏe hơn trước.
Sở Kỳ tự rót nước uống rồi lại nói tiếp:
- Em gái Trịnh Kiểm là em họ, cách đây 10 ngày đến chơi. Bị mấy đứa lang thang trêu chọc, cô ấy nghe chúng nó gọi tên mày nên mới nghĩ là mày.
- Ồ, chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Sở Kỳ liếc cậu một cái, cảm thấy Phạm Hùng hôm nay có vẻ khác lạ. Nghĩ đến những sự kiện xảy ra gần đây, Sở Kỳ giả vờ bâng quơ hỏi:
- Mày gần đây có gặp vật gì lạ không?
Phạm Hùng hơi giật mình quay lại nhưng thấy Sở Kỳ bình tĩnh thì cậu cũng bình tĩnh lại:
- Sao lại hỏi thế?
- Vì tao gặp vài chuyện lạ nên muốn hỏi vậy thôi.
Sở Kỳ không muốn giải thích gì thêm, những chuyện thế này giải thích nhiều chỉ sợ thêm loạn.
Hắn cười khành khạch, rồi vỗ đầu tên linh vừa đạp vỡ cửa trong khi đáp lời: "Cũng không có gì nhiều. Chả là chiều nay, quý công tử.... xì thằng cu Phạm Hùng có mạo phạm đến em gái của Trinh Kiểm. Nên con tới đây làm việc."
"Cái gì?" Mặt lão nghệt ra: "Trinh Kiểm? Có bao giờ tao thấy nó nói có em gái em ghẹo gì đâu. Tự dưng thòi đâu ra một đứa hay là... he he... Mà thằng Thắng đâu, có lôi ngay thằng Hùng ra đây không thì bảo."
Đang cạy những mảng đen dính lên người con trai ở trong nhà, ông chợt giật mình vì tiếng gọi của lão tổ ba nhà. Vội vàng mở cửa chạy ra, nhưng đập vào mắt là những miếng gỗ vụn rơi khắp sân, còn trong nhà là quan nha và một cụ già. Ông liền trợn mắt, xắn ống tay lao thẳng tới bàn gã bổ khoái đang ngồi quát lớn: "Tiểu đệ uống gì để anh đi lấy. Mẹ, có cái chuyện cỏn con cũng đến phá cửa nhà anh."
Khẽ ho vài tiếng để mọi người chú ý, Trần Húc lấy gậy chọc vào mông của Phạm Thắng ra hiệu cho ông ra phía sau để mình có đất diễn, rồi quay sang nói với bộ khoái: "Mày cứ vào kia tóm thằng Hùng đi đi. Ít nhất cũng để cho thằng Kiểm một chút mặt mũi. Mà bảo nó kêu người qua làng Đoài kiếm lão Vương về coi bệnh hộ mấy thằng cu nhà này. Không biết ăn phải cái gì nữa."
"Ấy chết. Thế chúng nó có làm sao không? Lớn rồi mà nghịch như mấy thằng trẻ con ấy." Hắn vội vàng đứng dậy, định chạy vào trong nhà thì lão ngăn lại, chỏ về phía cánh cửa trầm ngâm: "Thôi tụi mày đem nó đi đi. Nhân tiện qua bảo mẹ thằng Minh kêu người làm tới sửa cái cửa, chứ để thế kia là không được. Thôi đi đi."
Ba vị lão cha khi nhìn thấy ba viên ngọc bay thẳng vào ngực của con trai mình rồi biến mất thì giật mình. Lúc hoàn hồn thì ba cu cậu sớm nằm bất tỉnh dưới đất, vì li lắng nên họ đưa ba tên này đặt nằm chung một chỗ để quan sát chăm sóc, không giám làm bậy.
Phạm Hùng khi tỉnh dậy là đã ba ngày sau, cả cơ thể hắn nóng rực như có một luồng khí gì đó đang sôi chảy trong người khiến hắn khó chịu, đau đớn quằn quại. Mà lúc này hai người Trần Minh, Nguyễn Hiếu cũng không tốt hơn là mấy, cũng y như Phạm Hùng. Mỗi người tự gặm nhắm nổi đau thay da đổi thịt, đau đớn đến độ hét ầm lên điên dại.
Lại cứ thế, sau một hồi điên dại cả ba lăn ra ngất đi. Cơ thể bọn hắn bây giờ đen sì từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Ba vị lão cha phải tự vác xác con trai mình đi tắm rửa. Cái thứ đen sì ấy không biết là cái quái gì, chúng nhớp nháp, hôi thôi đến kinh tởm, lại dính chắc lên người ba cu cậu, hại ba lão già xém xíu lên cơn xông.
Sau khi ném xong tấm bài, ba người chia tay nhau ai về nhà nấy.
Vừa về đến cửa nhà Phạm Hùng liền thấy Phạm Hưng cha mình hớt hải chạy ra túm lấy tay hắn lôi ra ngoài.
“Tiểu tử này đi chơi đến giờ mới về. Có chuyện gấp rồi. Mau đến phòng họp của ba tộc Phạm Trần Nguyễn.”
Thế là Phạm Hùng không hiểu mô tê gì bị lôi đi.
Đến phòng họp, hắn phát hiện Nguyễn Hiếu và Trần Minh cũng đang ở đó, dường như cũng bị lão cha lôi theo.
Trong phòng lúc này gồm bảy người. Ba thằng cu Phạm Hùng Nguyễn Hiếu Trần Minh và ba của ba đứa nó. Ngoài ra còn có một lão già trông khá lớn tuổi, ước chừng phải gần trăm cái xuân xanh rồi.
Bảy người đứng quanh một cái bàn tròn đang được đặt ba viên ngọc màu Đỏ Vàng và Xanh lá cây.
Lão già mở miệng:
“Có một thanh niên là đệ tử của người tổ tiên chúng ta từng cứu. Lúc tới đây hắn đã trong trạng thái hấp hối, cả người đầy vết thương, dường như bị kẻ nào đó đuổi giết. Trước khi nhắm mắt, hắn đưa cho ta ba viên ngọc này, nói rằng đặt nó vào trong người ba tên tiểu tử kia.”
Lão nhìn về phía ba thằng cu rồi thở dài:
“Thanh niên đó còn nói rằng coi như đây là cái kết của nhân quả giữa ba gia tộc chúng ta với sư phụ hắn. Hình như nếu sư phụ hắn muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn thì phải hoàn thành việc đoạn duyên này.”
Phạm Hùng Nguyễn Hiếu và Trần Minh nghe vậy cũng tò mò lại gần cầm thử viên ngọc lên.
Đột nhiên ba viên ngọc phát sáng bay vào trong ngực của ba người.
Phạm Hùng cầm viên ngọc màu đỏ cảm giác như có dung nham đang không ngừng thiêu cháy bên trong cơ thể.
Trần Minh cầm viên màu vàng thì cảm giác tựa sấm sét đang không người bạo động trong cơ thể.
Còn Nguyễn Hiếu giữ viên xanh lá lại thấy tựa như một cánh rừng rậm rộng lớn đang bao phủ cả cơ thể mình.
Ba người kêu lên một tiếng rồi lần lượt ngất đi.
Thế thôi nhá. Cho ba thằng tu tiên luôn ^^. Mời các vị đạo hữu chém
Lướt mắt nhìn qua xác của tên nằm ở kế bên mình. Cô thở dài não nuột. Hắn nằm đó, lăn lóc, bên cạnh là một vũng vừa máu vừa... đám cơm hắn ăn đêm qua. Mà cùng lúc đó, trên nóc nhà có một con chuột cố gắng ngăn chặn cơn nôn oẹ đã lên tới cổ họng của nó. Nếu nó không bình tĩnh, nó sẽ có thể rơi thẳng xuống dưới và chết bất đắc kỳ tử giống như tên kia lắm.
Vâng, đến đây xin giới thiệu. Nàng đang tắm trong thùng kia được mệnh danh là cháu mấy trăm đời của họ hàng xa của hàng xóm Tây Thi. Là cái người mà trong truyền thuyết có diễn tả về nàng. Ôi... Sắc đẹp... người thấy người tăng xông máu não, chim thấy chim chết queo, cá nhìn cá ngữa bụng. Xin giới thiệu: Hạ hạ hạ hạ hạ.... ( lượt bỏ 30 hàng chữ hạ) Đông Thi. Hay còn gọi: Hạ Thi.
Thở dài thường thượt, nàng đứng dậy khỏi bồn tắm. Dưới ánh đèn mờ... Một thân ảnh... (Xin lỗi, tui không diễn nổi) hiện ra. Con chuột kia hai mắt lòi ra, máu miệng xủi lên từng dòng. Cả thân thể nó lăn vòng lăn vòng rồi té như một bịt cát xuống đất. Ngủm củ tỏi.
Trước khi nó chết, nó vẫn tự hỏi trong đầu: Phải chăng đây chính là boss cuối trong truyền thuyết. Loại boss chỉ cần nhìn thôi là chết.
Và nó chết, nó chết mà không tìm được câu trả lời. Một cái chết thật tức tưởi.
Còn nàng, thật nhẹ nhàng, nàng thoáng cúi người xuống nhặt lấy tấm thẻ bài đang nổi lềnh bềnh trong bồn nước lên. Ngắm nghía nó thật kỹ. Bất chợt nó cũng nức ra vài đường mỏng manh khó thấy.
Mặc kệ, tung tung thẻ bài kia trong tay. Nàng bước ra khỏi phòng. Bỏ lại sau lưng là hai cái xác, một người một thú bên trong.
Quay về đám nv9 nào mọi người ơi. Boss cuối cũng đã xuất hiện. Ha ha. Ai có hứng thú thì chém tiếp nha.
Cả ba người ngy lập tức chụm đầu vào nhau chăm chú xem xét khối lệnh bài này. Một khối lệnh bài... nói sao nhỉ. Hoàn toàn bằng gỗ. Thậm chí là nét vẽ trên đó cũng sơ sài không kém. Lật qua lật lại, nhìn tới nhìn lui. Cuối cùng vẫn là không nhìn ra được lệnh bài này có gì thâm ảo.
Phạm Hùng cất tiếng:
- Cái này... hình như cũng không quá quan trọng lắm nhỉ?
Cả hai tên kia cùng gật đầu như mổ thóc. Phạm Hùng tiếp lời:
- Vậy ném đi nhé.
Cả hai người kia cùng gật đầu.
Thế là khối lệnh bài đó từ tay Phạm Hùng bay vèo ra phía sau. Tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
Cùng lúc đó, tôi vốn đứng ở một nhánh cây ven đường lập tức nhận ra cái điều đặc biệt của lệnh bài kia. Đúng là có hàng tốt mà không biết hưởng. Nhìn về hướng lệnh bài bị ném đi, tôi lập tức lao theo với hy vọng tìm được nó.
Cũng trong lúc đó, trên mái hiên nhà. Một tên trộm đang rình mò bên trong. Hình như hắn đang ngắm ai đó tắm hay sao mà nước dãi chảy dài thế kia.
Cốc, lệnh bài kia rơi ngay trúng đầu hắn một cú đau điếng. Đồng thời do giật mình, hắn trượt tay rơi thẳng xuống dưới. Khối lệnh bài kia cũng vô tình vướng vào người hắn.
Quay trở lại gia đình của Phạm Hùng. Lúc này cô gái kia đã bình tĩnh lại.
Lúc đầu cô nhìn thấy mấy thanh niên kia thì vô cùng lo sợ nhưng sau một lúc nói chuyện thì phát hiện ngoài cách ăn nói bẩn bựa ra thì bọn họ cũng không có ý đồ xấu với cô.
Sau đó cô hỏi bọn họ về người thị nữ của cô, nhưng bọn họ tặng cô một câu “Không để ý” làm cô không biết nói gì hơn.
“Đa tạ các vị đã cứu giúp. Tiểu nữ không tiện ở lại đây lâu, cần phải đi tìm thị nữ cùng người hầu kẻo họ lo lắng.”
Đám Phạm Hùng không tiện giữ lại, nhưng bảo bỏ một mĩ nhân thế này thật lãng phí. Thế là họ nhất quyết đòi đi theo hộ tống cô gái này.
Về tên thì cô gái tên là Lung Linh. Cô nói với đám Phạm Hùng rằng cô chỉ là con gái của một thương nhân có chút của cải.
Mấy thanh niên cũng không tin là cô nói thật vì khí chất của cô tuyệt đối là của tiểu thư quyền quý sống trong nhung lụa. Nhưng bọn họ cũng hiểu là bọn họ không đáng tin để Lung Linh nói ra thân phận thật.
Đi được khoảng nửa canh giời, bọn họ về đến một căn nhà trông có vẻ khá lớn.
“Tiểu thư…” Một âm thanh vang lên, thị nữ của Lung Linh chạy ra ôm chầm lấy nàng.
Sau đó một lão già đi ra, trông bộ dáng có vẻ là một quản gia.
Sau một hồi giải thích qua loa, lão quản gia gửi lời cảm ơn tới Phạm Hùng Trần Minh và Nguyễn Hiếu. Lão lấy lí do là nhà mới chuyển đến còn chưa dọn dẹp cẩn thận nên xin hẹn hôm khác mời mấy huynh đệ đến nhà cảm tạ.
Trước khi mấy người rời đi, Lung Linh chạy lại đưa cho Phạm Hùng một tấm lệnh bài:
“Đây coi như là quà cảm ơn của ta, nếu gặp phải rắc rối gì thì đem tấm lệnh bài này giơ ra, có lẽ sẽ giúp được chút ít cho các vị.”
Đợi ba cu cậu rời đi, thị nữ quay sang nói: “Đem vật ấy cho bọn họ liệu có ổn không tiểu thư?”
“Ta cảm giác mấy người họ khá đặc biệt.” Lung Linh mỉm cười rồi quay người đi vào nhà.
Tôi một tên nhiều chuyện nổi tiếng, suốt ngày chỉ biết đi loanh quoanh nghe chuyện thiên hạ. Hôm nay trên đường về căn nhà nhỏ trong khu rừng trên núi, lại vô tình nhìn thấy một cô bé dễ thương đang nằm. Bộ dạng lôi thôi mệt mỏi, giống vừa trải qua mọt việc gì đó không tốt đẹp. Bản tính tốt bụng, tò mò cùng với cô bé vô cùng là dễ thương, có lý nào lại không cứu giúp?
Đưa cô bé trở về căn nhà của mình, chăm sóc cho đến khi cô tỉnh lại và kể chuyện gì đã xảy ra, há chả phải hắn lại có thêm một chuyện để đem ra bản tán hay sao? Một mũi tên dính hai con nhạn!
Cô bé tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ, do vừa bị bắt cóc cộng thêm việc con chim há thành lão già kia khiến cô trở nên sợ hãi với mọi thứ. Cơ thể run rẩy nép vào một bên giường đề cao cảnh giác.
– Cô không sao chứ? Không cần phải sợ đến thế, tôi là người tốt!
Tôi tay bưng tô cháo, bước từ ngoài vào. Thấy cô bé bộ dạng sợ hãi, liền đi tới chấn an.
– Đừng! Tha cho... Tha cho tôi đi...
Giọng nói run rẩy, lấp bắp như muốn khóc.
– Này, này! Tôi không làm gì cô cả, đừng có khóc. Tôi là thấy cô bị ngất ở trên núi nên đưa về đây thôi, nếu cô sợ có thể...
Lời chưa nói xong, cô bé đã lần nữa ngất đi. Tôi đưa tay đỡ chán một cách đầy ảo não.
Mà nói đến hai tên kia, khi con chim vàng chóe bắt cô bé đi mất cũng lập tức xôn xao đi tìm kiếm.
– Tử thần gọi tên vị nào đang onl thì lái đi ạ. Băng thấy hình như chúng ta đã lái lạc chủ đề khá xa °^°
Con chim kia đem bọn tôi thả trên đỉnh một ngọn núi cao. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cô bé và con chuột khốn kiếp đang giữ ma lực của tôi, con đại bàng lông vàng từ từ thu nhỏ lại và hóa thành một ông lão tầm 80 tuổi.
Ông lão kia phất tay một cái, con chuột và cô gái lập tức ngất đi.
Ông lão nói với tôi:
“Tiểu tử, không cần quá bất ngờ. Ta là chủ thể của không gian này, tên Thái Biến, đây là một không gian song song, một không gian giả tưởng. Không gian này ta lập ra chủ yếu để… cho vui thôi.
Thực tế ta có quen biết với sư phụ ngươi, cũng biết về mối quan hệ của lão già đó với ba nhà Phạm Nguyễn Trần. Có điều một vài biến cố xảy ra, truyền nhân của người yêu cũ của sư phụ ngươi đã xuất hiện tại mấy gia tộc đó. Chính là cô bé kia, nó cũng là ta giả tưởng ra đó.
Ngoài thực tế thì mấy tiểu tử kia không chơi trò bắt cóc như vậy đâu, chỉ là… khụ khụ… lúc giả tưởng ra thế giới này ta không để ý thôi.
Vốn ta định phong ấn cái giếng vào rồi nào ngờ tên nhãi nhà ngươi lại thò đầu vào nhìn trước khi ta kịp phong ấn. Thôi thì cũng là lỗi của ta, cho ngươi về hiện thực vậy.
Nhớ lấy lời này của ta, có một kẻ đang muốn lấy cắp ba viên ngọc trong người ngươi. Phải nhanh chóng đem ba viên ngọc đó nhập vào trong người ba tiểu tử kia.”
Nói rồi ông lão kia không cho tôi cơ hội nói gì cả, lão phất tay một cái, cả người tôi như bị luồng ma lực mạnh mẽ lôi đi.
Đến khi tỉnh táo lại thì tôi đã ở bên ngoài cái giếng, pháp lực khôi phục, đồ đạc trên người vẫn còn nguyên.
Đó. Mời… thôi chưa thấy ai on, ai thích thì viết nhé.
Con chim kia đem bọn tôi thả trên đỉnh một ngọn núi cao. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cô bé và con chuột khốn kiếp đang giữ ma lực của tôi, con đại bàng lông vàng từ từ thu nhỏ lại và hóa thành một ông lão tầm 80 tuổi.
Ông lão kia phất tay một cái, con chuột và cô gái lập tức ngất đi.
Ông lão nói với tôi:
“Tiểu tử, không cần quá bất ngờ. Ta là chủ thể của không gian này, tên Thái Biến đây là một không gian song song, một không gian giả tưởng. Không gian này ta lập ra chủ yếu để… cho vui thôi.
Thực tế ta có quen biết với sư phụ ngươi, cũng biết về mối quan hệ của lão già đó với ba nhà Phạm Nguyễn Trần. Có điều một vài biến cố xảy ra, truyền nhân của người yêu cũ của sư phụ ngươi đã xuất hiện tại mấy gia tộc đó. Chính là cô bé kia, mà đây cũng là ta giả tưởng ra đó.
Ngoài thực tế thì mấy tiểu tử kia không chơi trò bắt cóc như vậy đâu, chỉ là… khụ khụ… lúc giả tưởng ra thế giới này ta không để ý thôi.
Vốn ta định phong ấn cái giếng vào rồi nào ngờ tên nhãi nhà ngươi lại thò đầu vào nhìn trước khi ta kịp phong ấn. Thôi thì cũng là lỗi của ta, cho ngươi về hiện thực vậy.
Nhớ lấy lời này của ta, có một kẻ đang muốn lấy cắp ba viên ngọc trong người ngươi. Phải nhanh chóng đem ba viên ngọc đó nhập vào trong người ba tiểu tử kia.”
Nói rồi ông lão kia không cho tôi cơ hội nói gì cả, lão phất tay một cái, cả người tôi như bị luồng ma lực mạnh mẽ lôi đi.
Đến khi tỉnh táo lại thì tôi đã ở bên ngoài cái giếng, pháp lực khôi phục, đồ đạc trên người vẫn còn nguyên.
Đó. Mời… thôi chưa thấy ai on, ai thích thì viết nhé.
(7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu:
Nhìn thấy người mới bước vào trong phòng, Phạm Hùng nở nụ cười:
- Gì đây? Mày mới nhận trách nhiệm hộ gia vệ quốc à?
Sở Kỳ gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, một lúc sau mới nói:
- Tao tới bắt mày về tra án.
- Tra án? Án gì?
- Án trêu ghẹo gái nhà lành.
Sở Kỳ thản nhiên nói, nửa đùa nửa thật. Phạm Hùng lại cười đến không thở nổi. Cậu khó khăn ôm lấy cái bụng nói:
- Mày thấy tao thế này còn đi trêu ghẹo ai được. Ra khỏi nhà còn không thể đây này. Diễn xong thì ra ngoài đi.
Sở Kỳ nhìn Phạm Hùng, sắc mặt có chút tái đúng là không khỏe. Hơn nữa cậu cũng tin vào con người của Phạm Hùng, nên tạm thời bỏ qua việc án kiện quan tâm hỏi:
- Mà nghe cụ bảo chúng mày ăn phải thứ gì à? Ốm mấy hôm nay?
- Ai biết được, vừa mới dậy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Kỳ nhíu mày:
- Mày vừa dậy?
- Ờ.
- Trịnh Kiểm tố cáo mày chiều hôm nay mạo phạm đến em gái nó.
Phạm Hùng đầu tiên là ngơ ra, sau đó nghĩ một hồi vẫn không biết em gái Trịnh Kiểm là ai. Cậu hỏi lại:
- Em gái Trịnh Kiểm?
- Ừ.
- Nó có em gái khi nào vậy?
- Chiều nay.
- Mẹ nó mới sinh à?
Sở Kỳ đen mặt lại:
- Mới sinh thì làm sao gọi là mạo phạm.
Phạm Hùng nhướn mày nhìn Sở Kỳ, cậu không nghĩ Sở Kỳ diễn kịch đươc lâu đến vậy. Sở Kỳ thấy cậu nhìn mình thì tức giận:
- Tao không đùa đâu. Tao là bộ khoái mới nhậm chức của làng, chiều nay Trịnh Kiểm tố cáo mày trêu chọc em gái nó. Tao đến để điều tra.
Phạm Hùng nghe giải thích thì gật đầu, rồi mới giật mình:
- Điên à! Chưa nói đến việc Trịnh Kiểm vốn không có em gái, tao mới dậy thì mày bước vào đây sao đi ra ngoài trêu chọc ai được.
- Có nhân chứng không?
- Cả nhà tao làm nhân chứng chưa đủ hả?
- =.= Người thân không thể làm nhân chứng.
Đến lượt Phạm Hùng đen mặt, mấy ngày nay cậu có biết ai đến ai đi đâu mà biết ai là nhân chứng. Trong khi đó Sở Kỳ vẫn tiếp tục chờ câu trả lời. Hai người im lặng một lúc thì Phạm Hưng đi vào phòng:
- Dì Hương đến thăm con này, mấy hôm nay ngày nào dì cũng đến, con nói chuyện với dì ấy cho dì đỡ lo.
Phạm Hùng và Sở Kỳ quay ra nhìn nhau rồi lại nhìn sang Phạm Hưng, Sở Kỳ đứng dậy bước ra khỏi cửa:
- Nghỉ đi, khỏi bệnh rồi tính tiếp. Tao sang nhà Trịnh Kiểm xem thế nào.
Mấy hôm sau, Sở Kỳ lại quay lại nhà của Phạm Hùng. Lúc này Phạm Hùng đã khỏe lại, vừa nhìn thấy Sở Kỳ đã cười:
- Bỏ bộ đồng phục kia đi dễ nhìn hẳn.
- Khỏe hẳn rồi chứ?
- Ừ, có cảm giác còn khỏe hơn trước.
Sở Kỳ tự rót nước uống rồi lại nói tiếp:
- Em gái Trịnh Kiểm là em họ, cách đây 10 ngày đến chơi. Bị mấy đứa lang thang trêu chọc, cô ấy nghe chúng nó gọi tên mày nên mới nghĩ là mày.
- Ồ, chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Sở Kỳ liếc cậu một cái, cảm thấy Phạm Hùng hôm nay có vẻ khác lạ. Nghĩ đến những sự kiện xảy ra gần đây, Sở Kỳ giả vờ bâng quơ hỏi:
- Mày gần đây có gặp vật gì lạ không?
Phạm Hùng hơi giật mình quay lại nhưng thấy Sở Kỳ bình tĩnh thì cậu cũng bình tĩnh lại:
- Sao lại hỏi thế?
- Vì tao gặp vài chuyện lạ nên muốn hỏi vậy thôi.
Sở Kỳ không muốn giải thích gì thêm, những chuyện thế này giải thích nhiều chỉ sợ thêm loạn.
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1662
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngoài của đã có tiếng đập bùm bụp khiến cho Trần Húc, người ông của Trần Mình phải lận đận chống gậy ra mở cửa. Vừa đi lão vừa thều thào: "Đây! Ra đây!"
Nhưng còn chưa kịp động vào song gỗ chắn thì cánh cửa đã bật tung, đám tuần phủ ập vào hét hớn: "Tất cả đứng im, giữ nguyên hiện trường." Theo sau đó là khí thế hùng hổ của bổ khoái, người mới nhậm chức gần đây. Vừa nhìn thấy vẻ ngơ ngác trên mặt lão đầu của dòng họ Trần danh tiếng, hắn đã vội vàng chạy lại đỡ tay, dìu cụ ngồi xuống ghế rồi hét lớn vào một bên tai: "Chào cụ! Con là bổ khoái mới nhận chức của cái làng này. Hôm nay..."
Không để cho hắn nói hết câu, lão đã cầm gậy vụt tứ tung trong khi cằn nhằn: "Tiên sư bố nhà anh. Tôi già chứ không có ngẫn. Hét cái gì mà hét muốn thân già này điếc lắm sao?"
"Còn đứng đấy à!" Lão chỏ gậy vào mặt bổ khoái mắng: "Tự lấy ghế mà ngồi, muốn nước thì tự rót. Gớm! Ăn cơm làng này hai chục năm có thừa mà cứ làm ra vẻ. Thế hôm nay đến đây có việc gì."
Hắn cười khành khạch, rồi vỗ đầu tên linh vừa đạp vỡ cửa trong khi đáp lời: "Cũng không có gì nhiều. Chả là chiều nay, quý công tử.... xì thằng cu Phạm Hùng có mạo phạm đến em gái của Trinh Kiểm. Nên con tới đây làm việc."
"Cái gì?" Mặt lão nghệt ra: "Trinh Kiểm? Có bao giờ tao thấy nó nói có em gái em ghẹo gì đâu. Tự dưng thòi đâu ra một đứa hay là... he he... Mà thằng Thắng đâu, có lôi ngay thằng Hùng ra đây không thì bảo."
Đang cạy những mảng đen dính lên người con trai ở trong nhà, ông chợt giật mình vì tiếng gọi của lão tổ ba nhà. Vội vàng mở cửa chạy ra, nhưng đập vào mắt là những miếng gỗ vụn rơi khắp sân, còn trong nhà là quan nha và một cụ già. Ông liền trợn mắt, xắn ống tay lao thẳng tới bàn gã bổ khoái đang ngồi quát lớn: "Tiểu đệ uống gì để anh đi lấy. Mẹ, có cái chuyện cỏn con cũng đến phá cửa nhà anh."
Khẽ ho vài tiếng để mọi người chú ý, Trần Húc lấy gậy chọc vào mông của Phạm Thắng ra hiệu cho ông ra phía sau để mình có đất diễn, rồi quay sang nói với bộ khoái: "Mày cứ vào kia tóm thằng Hùng đi đi. Ít nhất cũng để cho thằng Kiểm một chút mặt mũi. Mà bảo nó kêu người qua làng Đoài kiếm lão Vương về coi bệnh hộ mấy thằng cu nhà này. Không biết ăn phải cái gì nữa."
"Ấy chết. Thế chúng nó có làm sao không? Lớn rồi mà nghịch như mấy thằng trẻ con ấy." Hắn vội vàng đứng dậy, định chạy vào trong nhà thì lão ngăn lại, chỏ về phía cánh cửa trầm ngâm: "Thôi tụi mày đem nó đi đi. Nhân tiện qua bảo mẹ thằng Minh kêu người làm tới sửa cái cửa, chứ để thế kia là không được. Thôi đi đi."
Thiên Hàn (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 455
Ba vị lão cha khi nhìn thấy ba viên ngọc bay thẳng vào ngực của con trai mình rồi biến mất thì giật mình. Lúc hoàn hồn thì ba cu cậu sớm nằm bất tỉnh dưới đất, vì li lắng nên họ đưa ba tên này đặt nằm chung một chỗ để quan sát chăm sóc, không giám làm bậy.
Lại cứ thế, sau một hồi điên dại cả ba lăn ra ngất đi. Cơ thể bọn hắn bây giờ đen sì từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Ba vị lão cha phải tự vác xác con trai mình đi tắm rửa. Cái thứ đen sì ấy không biết là cái quái gì, chúng nhớp nháp, hôi thôi đến kinh tởm, lại dính chắc lên người ba cu cậu, hại ba lão già xém xíu lên cơn xông.
~.~
Phùng Hero (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1667
Tiếp nào.
Quay lại đám Phạm Hùng.
Sau khi ném xong tấm bài, ba người chia tay nhau ai về nhà nấy.
Vừa về đến cửa nhà Phạm Hùng liền thấy Phạm Hưng cha mình hớt hải chạy ra túm lấy tay hắn lôi ra ngoài.
“Tiểu tử này đi chơi đến giờ mới về. Có chuyện gấp rồi. Mau đến phòng họp của ba tộc Phạm Trần Nguyễn.”
Thế là Phạm Hùng không hiểu mô tê gì bị lôi đi.
Đến phòng họp, hắn phát hiện Nguyễn Hiếu và Trần Minh cũng đang ở đó, dường như cũng bị lão cha lôi theo.
Trong phòng lúc này gồm bảy người. Ba thằng cu Phạm Hùng Nguyễn Hiếu Trần Minh và ba của ba đứa nó. Ngoài ra còn có một lão già trông khá lớn tuổi, ước chừng phải gần trăm cái xuân xanh rồi.
Bảy người đứng quanh một cái bàn tròn đang được đặt ba viên ngọc màu Đỏ Vàng và Xanh lá cây.
Lão già mở miệng:
“Có một thanh niên là đệ tử của người tổ tiên chúng ta từng cứu. Lúc tới đây hắn đã trong trạng thái hấp hối, cả người đầy vết thương, dường như bị kẻ nào đó đuổi giết. Trước khi nhắm mắt, hắn đưa cho ta ba viên ngọc này, nói rằng đặt nó vào trong người ba tên tiểu tử kia.”
Lão nhìn về phía ba thằng cu rồi thở dài:
“Thanh niên đó còn nói rằng coi như đây là cái kết của nhân quả giữa ba gia tộc chúng ta với sư phụ hắn. Hình như nếu sư phụ hắn muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn thì phải hoàn thành việc đoạn duyên này.”
Phạm Hùng Nguyễn Hiếu và Trần Minh nghe vậy cũng tò mò lại gần cầm thử viên ngọc lên.
Đột nhiên ba viên ngọc phát sáng bay vào trong ngực của ba người.
Phạm Hùng cầm viên ngọc màu đỏ cảm giác như có dung nham đang không ngừng thiêu cháy bên trong cơ thể.
Trần Minh cầm viên màu vàng thì cảm giác tựa sấm sét đang không người bạo động trong cơ thể.
Còn Nguyễn Hiếu giữ viên xanh lá lại thấy tựa như một cánh rừng rậm rộng lớn đang bao phủ cả cơ thể mình.
Ba người kêu lên một tiếng rồi lần lượt ngất đi.
Thế thôi nhá. Cho ba thằng tu tiên luôn ^^. Mời các vị đạo hữu chém
Linh Phong (7 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 3449
Lướt mắt nhìn qua xác của tên nằm ở kế bên mình. Cô thở dài não nuột. Hắn nằm đó, lăn lóc, bên cạnh là một vũng vừa máu vừa... đám cơm hắn ăn đêm qua. Mà cùng lúc đó, trên nóc nhà có một con chuột cố gắng ngăn chặn cơn nôn oẹ đã lên tới cổ họng của nó. Nếu nó không bình tĩnh, nó sẽ có thể rơi thẳng xuống dưới và chết bất đắc kỳ tử giống như tên kia lắm.
Vâng, đến đây xin giới thiệu. Nàng đang tắm trong thùng kia được mệnh danh là cháu mấy trăm đời của họ hàng xa của hàng xóm Tây Thi. Là cái người mà trong truyền thuyết có diễn tả về nàng. Ôi... Sắc đẹp... người thấy người tăng xông máu não, chim thấy chim chết queo, cá nhìn cá ngữa bụng. Xin giới thiệu: Hạ hạ hạ hạ hạ.... ( lượt bỏ 30 hàng chữ hạ) Đông Thi. Hay còn gọi: Hạ Thi.
Thở dài thường thượt, nàng đứng dậy khỏi bồn tắm. Dưới ánh đèn mờ... Một thân ảnh... (Xin lỗi, tui không diễn nổi) hiện ra. Con chuột kia hai mắt lòi ra, máu miệng xủi lên từng dòng. Cả thân thể nó lăn vòng lăn vòng rồi té như một bịt cát xuống đất. Ngủm củ tỏi.
Trước khi nó chết, nó vẫn tự hỏi trong đầu: Phải chăng đây chính là boss cuối trong truyền thuyết. Loại boss chỉ cần nhìn thôi là chết.
Và nó chết, nó chết mà không tìm được câu trả lời. Một cái chết thật tức tưởi.
Còn nàng, thật nhẹ nhàng, nàng thoáng cúi người xuống nhặt lấy tấm thẻ bài đang nổi lềnh bềnh trong bồn nước lên. Ngắm nghía nó thật kỹ. Bất chợt nó cũng nức ra vài đường mỏng manh khó thấy.
Mặc kệ, tung tung thẻ bài kia trong tay. Nàng bước ra khỏi phòng. Bỏ lại sau lưng là hai cái xác, một người một thú bên trong.
Quay về đám nv9 nào mọi người ơi. Boss cuối cũng đã xuất hiện. Ha ha. Ai có hứng thú thì chém tiếp nha.
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1662
Ở cái Đại Ngài xa xôi này ai chẳng biết nàng là người nổi tiếng nhất, xinh đẹp nhất và dịu dàng nhất. Ấy vậy mà đã ngoài hai mươi cái xuân xanh nhưng chẳng có anh chàng nào dám bén bảng đến, làm nhiều lúc nàng tự hỏi mình đẹp có phải cái tội? Không, chắc có lẽ là do gia đình nhà nàng nên họ chẳng dám tới.
Cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng hương thơm nhè nhẹ từ những cánh hồng quyện trong hơi nước.
Ló mắt qua khe cửa, nơi vầng trăng đang đu đưa giữa dòng sông sao lấp lánh, nơi những cơn gió gõ nhẹ qua khe cửa và nơi của những lời nguyện thề được hình thành.
Trời đã về đêm và ngôi làng lại chìm vào giấc ngủ, chỉ có những ánh đèn leo loét đong đưa trước cửa ngõ, thêm chút hơi lạnh ùa qua khe cửa. Nàng khẽ rùng mình như thể có ai đó đang nhìn trộm. Từng cọng lông măng đã dựng đứng trên cánh tay mềm mại.
Sự lo lắng bất chợt tràn ngập trong lồng ngực nóng ran khiến nàng sờ sợ nép người vào một góc bồn tắm, muốn ý ới mà lại chẳng dám, vì đêm đã khuya, mọi người đã ngủ. Khẽ quan sát xung quanh rồi vội vàng bước chân ra khỏi thành gỗ, nàng mau chóng với lấy vạt áo treo trên giá. Nhưng cá lạnh bất chợt ùa vào mang theo tiếng hét của một ai đó vừa rớt xuống từ trên mái, để lại lỗ trăng chiếu thẳng tới bồn tắm.
A!!!!!!!
Nàng muốn hét lớn nhưng không thể, một bàn tay thô ráp đã bịt kín trước khi âm thanh kịp vang lên.
Trong con mắt sợ hãi của mình, nàng không nhận ra chàng trai trẻ trong trang phục dạ hành ở trước mặt này là ai. Nhưng có một điều chắc chắn, hắn chính là kẻ đã gây ra mọi chuyện bởi vài cánh hồng vẫn còn vương lại trên lớp áo sũng nước.
Trong sự sợ hãi và hối hận, nàng chợt nhớ ra dạo gần đây, người trong làng hay kháo nhau về một kẻ, mà hơn ai hết chính nàng đã cười khẩy mà rằng: "Đạo tặc hái hoa ư! Mình chả sợ, có ngon thì tới đây đi. Bà mày đang ế!"
À!... Vậy ra mọi thứ đều có nhân quả. Và bây giờ chính là khi ấy. Khẽ nhắm mắt lại với vài giọt nước mắt vì nàng biết rằng mình sẽ chẳng còn giữ được gì cả.
Nhưng bất chợt, nàng thấy cả người nhẹ bẫng, còn hắn thì hoảng sợ lùi về phía sau trong khi cánh tay run run hướng nàng: "Ặc! Ặc! Ngươi... ngươi..." Nhưng nào kịp nói hết câu, hắn đã hộc máu mồm mà chết trong sợ hãi.
Khẽ thở dài cho số phận của mình. Nàng chợt ngộ ra về những gì mà mọi người nói. Có lẽ họ đã đúng, sẽ chẳng có người đàn ông nào có thể chống lại được sắc đẹp của nàng, cũng chẳng ai có thể kìm lòng trước nàng, ngay cả quỷ hay thần cũng đều vậy cả thôi. Chắc vì vậy mà từ bé tới giờ, chưa bao giờ nàng gặp ma. Thôi thì... đã xấu thì đừng nên hư cấu!
Ha ha ha... Ai tiếp theo đây. Không nhất thiết là người tham gia. Hữu duyên viết tiếp, vô duyên đứng coi.
À đúng rồi. Đề nghị hai người phía trên xóa bình luận đi cho đỡ rối. Cảm ơn!
Ở cái Đại Ngài xa xôi này ai chẳng biết nàng là người nổi tiếng nhất, xinh đẹp nhất và dịu dàng nhất. Ấy vậy mà đã ngoài hai mươi cái xuân xanh nhưng chẳng có anh chàng nào dám bén bảng đến, làm nhiều lúc nàng tự hỏi mình đẹp có phải cái tội? Không, chắc có lẽ là do gia đình nhà nàng nên họ chẳng dám tới.
Cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng hương thơm nhè nhẹ từ những cánh hồng quyện trong hơi nước.
Ló mắt qua khe cửa, nơi vầng trăng đang đu đưa giữa dòng sông sao lấp lánh, nơi những cơn gió gõ nhẹ qua khe cửa và nơi của những lời nguyện thề được hình thành.
Trời đã về đêm và ngôi làng lại chìm vào giấc ngủ, chỉ có những ánh đèn leo loét đong đưa trước cửa ngõ, thêm chút hơi lạnh ùa qua khe cửa. Nàng khẽ rùng mình như thể có ai đó đang nhìn trộm. Từng cọng lông măng đã dựng đứng trên cánh tay mềm mại.
Sự lo lắng bất chợt tràn ngập trong lồng ngực nóng ran khiến nàng sờ sợ nép người vào một góc bồn tắm, muốn ý ới mà lại chẳng dám, vì đêm đã khuya, mọi người đã ngủ. Khẽ quan sát xung quanh rồi vội vàng bước chân ra khỏi thành gỗ, nàng mau chóng với lấy vạt áo treo trên giá. Nhưng cá lạnh bất chợt ùa vào mang theo tiếng hét của một ai đó vừa rớt xuống từ trên mái, để lại lỗ trăng chiếu thẳng tới bồn tắm.
A!!!!!!!
Nàng muốn hét lớn nhưng không thể, một bàn tay thô ráp đã bịt kín trước khi âm thanh kịp vang lên.
Trong con mắt sợ hãi của mình, nàng không nhận ra chàng trai trẻ trong trang phục dạ hành ở trước mặt này là ai. Nhưng có một điều chắc chắn, hắn chính là kẻ đã gây ra mọi chuyện bởi vài cánh hồng vẫn còn vương lại trên lớp áo sũng nước.
Trong sự sợ hãi và hối hận, nàng chợt nhớ ra dạo gần đây, người trong làng hay kháo nhau về một kẻ, mà hơn ai hết chính nàng đã cười khẩy mà rằng: "Đạo tặc hái hoa ư! Mình chả sợ, có ngon thì tới đây đi. Bà mày đang ế!"
À!... Vậy ra mọi thứ đều có nhân quả. Và bây giờ chính là khi ấy. Khẽ nhắm mắt lại với vài giọt nước mắt vì nàng biết rằng mình sẽ chẳng còn giữ được gì cả.
Nhưng bất chợt, nàng thấy cả người nhẹ bẫng, còn hắn thì hoảng sợ lùi về phía sau trong khi cánh tay run run hướng nàng: "Ặc! Ặc! Ngươi... ngươi..." Nhưng nào kịp nói hết câu, hắn đã hộc máu mồm mà chết trong sợ hãi.
Khẽ thở dài cho số phận của mình. Nàng chợt ngộ ra về những gì mà mọi người nói. Có lẽ họ đã đúng, sẽ chẳng có người đàn ông nào có thể chống lại được sắc đẹp của nàng, cũng chẳng ai có thể kìm lòng trước nàng, ngay cả quỷ hay thần cũng đều vậy cả thôi. Chắc vì vậy mà từ bé tới giờ, chưa bao giờ nàng gặp ma. Thôi thì... đã xấu thì đừng nên hư cấu!
Ha ha ha... Ai tiếp theo đây. Không nhất thiết là người tham gia. Hữu duyên viết tiếp, vô duyên đứng coi.
Linh Phong (7 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 3449
Mạn phép.
Cả ba người ngy lập tức chụm đầu vào nhau chăm chú xem xét khối lệnh bài này. Một khối lệnh bài... nói sao nhỉ. Hoàn toàn bằng gỗ. Thậm chí là nét vẽ trên đó cũng sơ sài không kém. Lật qua lật lại, nhìn tới nhìn lui. Cuối cùng vẫn là không nhìn ra được lệnh bài này có gì thâm ảo.
Phạm Hùng cất tiếng:
- Cái này... hình như cũng không quá quan trọng lắm nhỉ?
Cả hai tên kia cùng gật đầu như mổ thóc. Phạm Hùng tiếp lời:
- Vậy ném đi nhé.
Cả hai người kia cùng gật đầu.
Thế là khối lệnh bài đó từ tay Phạm Hùng bay vèo ra phía sau. Tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
Cùng lúc đó, tôi vốn đứng ở một nhánh cây ven đường lập tức nhận ra cái điều đặc biệt của lệnh bài kia. Đúng là có hàng tốt mà không biết hưởng. Nhìn về hướng lệnh bài bị ném đi, tôi lập tức lao theo với hy vọng tìm được nó.
Cũng trong lúc đó, trên mái hiên nhà. Một tên trộm đang rình mò bên trong. Hình như hắn đang ngắm ai đó tắm hay sao mà nước dãi chảy dài thế kia.
Cốc, lệnh bài kia rơi ngay trúng đầu hắn một cú đau điếng. Đồng thời do giật mình, hắn trượt tay rơi thẳng xuống dưới. Khối lệnh bài kia cũng vô tình vướng vào người hắn.
Ai onl thì tiếp nhá. Hết biết kêu ai rồi.
Phùng Hero (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1667
Tiếp
Quay trở lại gia đình của Phạm Hùng. Lúc này cô gái kia đã bình tĩnh lại.
Lúc đầu cô nhìn thấy mấy thanh niên kia thì vô cùng lo sợ nhưng sau một lúc nói chuyện thì phát hiện ngoài cách ăn nói bẩn bựa ra thì bọn họ cũng không có ý đồ xấu với cô.
Sau đó cô hỏi bọn họ về người thị nữ của cô, nhưng bọn họ tặng cô một câu “Không để ý” làm cô không biết nói gì hơn.
“Đa tạ các vị đã cứu giúp. Tiểu nữ không tiện ở lại đây lâu, cần phải đi tìm thị nữ cùng người hầu kẻo họ lo lắng.”
Đám Phạm Hùng không tiện giữ lại, nhưng bảo bỏ một mĩ nhân thế này thật lãng phí. Thế là họ nhất quyết đòi đi theo hộ tống cô gái này.
Về tên thì cô gái tên là Lung Linh. Cô nói với đám Phạm Hùng rằng cô chỉ là con gái của một thương nhân có chút của cải.
Mấy thanh niên cũng không tin là cô nói thật vì khí chất của cô tuyệt đối là của tiểu thư quyền quý sống trong nhung lụa. Nhưng bọn họ cũng hiểu là bọn họ không đáng tin để Lung Linh nói ra thân phận thật.
Đi được khoảng nửa canh giời, bọn họ về đến một căn nhà trông có vẻ khá lớn.
“Tiểu thư…” Một âm thanh vang lên, thị nữ của Lung Linh chạy ra ôm chầm lấy nàng.
Sau đó một lão già đi ra, trông bộ dáng có vẻ là một quản gia.
Sau một hồi giải thích qua loa, lão quản gia gửi lời cảm ơn tới Phạm Hùng Trần Minh và Nguyễn Hiếu. Lão lấy lí do là nhà mới chuyển đến còn chưa dọn dẹp cẩn thận nên xin hẹn hôm khác mời mấy huynh đệ đến nhà cảm tạ.
Trước khi mấy người rời đi, Lung Linh chạy lại đưa cho Phạm Hùng một tấm lệnh bài:
“Đây coi như là quà cảm ơn của ta, nếu gặp phải rắc rối gì thì đem tấm lệnh bài này giơ ra, có lẽ sẽ giúp được chút ít cho các vị.”
Đợi ba cu cậu rời đi, thị nữ quay sang nói: “Đem vật ấy cho bọn họ liệu có ổn không tiểu thư?”
“Ta cảm giác mấy người họ khá đặc biệt.” Lung Linh mỉm cười rồi quay người đi vào nhà.
Tiếp đê… gọi ai on nhá
Thiên Hàn (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 455
Tôi một tên nhiều chuyện nổi tiếng, suốt ngày chỉ biết đi loanh quoanh nghe chuyện thiên hạ. Hôm nay trên đường về căn nhà nhỏ trong khu rừng trên núi, lại vô tình nhìn thấy một cô bé dễ thương đang nằm. Bộ dạng lôi thôi mệt mỏi, giống vừa trải qua mọt việc gì đó không tốt đẹp. Bản tính tốt bụng, tò mò cùng với cô bé vô cùng là dễ thương, có lý nào lại không cứu giúp?
Đưa cô bé trở về căn nhà của mình, chăm sóc cho đến khi cô tỉnh lại và kể chuyện gì đã xảy ra, há chả phải hắn lại có thêm một chuyện để đem ra bản tán hay sao? Một mũi tên dính hai con nhạn!
Cô bé tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ, do vừa bị bắt cóc cộng thêm việc con chim há thành lão già kia khiến cô trở nên sợ hãi với mọi thứ. Cơ thể run rẩy nép vào một bên giường đề cao cảnh giác.
– Cô không sao chứ? Không cần phải sợ đến thế, tôi là người tốt!
Tôi tay bưng tô cháo, bước từ ngoài vào. Thấy cô bé bộ dạng sợ hãi, liền đi tới chấn an.
– Đừng! Tha cho... Tha cho tôi đi...
Giọng nói run rẩy, lấp bắp như muốn khóc.
– Này, này! Tôi không làm gì cô cả, đừng có khóc. Tôi là thấy cô bị ngất ở trên núi nên đưa về đây thôi, nếu cô sợ có thể...
Lời chưa nói xong, cô bé đã lần nữa ngất đi. Tôi đưa tay đỡ chán một cách đầy ảo não.
Mà nói đến hai tên kia, khi con chim vàng chóe bắt cô bé đi mất cũng lập tức xôn xao đi tìm kiếm.
– Tử thần gọi tên vị nào đang onl thì lái đi ạ. Băng thấy hình như chúng ta đã lái lạc chủ đề khá xa °^°
Phùng Hero (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1667
Tiếp đây.
Con chim kia đem bọn tôi thả trên đỉnh một ngọn núi cao. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cô bé và con chuột khốn kiếp đang giữ ma lực của tôi, con đại bàng lông vàng từ từ thu nhỏ lại và hóa thành một ông lão tầm 80 tuổi.
Ông lão kia phất tay một cái, con chuột và cô gái lập tức ngất đi.
Ông lão nói với tôi:
“Tiểu tử, không cần quá bất ngờ. Ta là chủ thể của không gian này, tên Thái Biến, đây là một không gian song song, một không gian giả tưởng. Không gian này ta lập ra chủ yếu để… cho vui thôi.
Thực tế ta có quen biết với sư phụ ngươi, cũng biết về mối quan hệ của lão già đó với ba nhà Phạm Nguyễn Trần. Có điều một vài biến cố xảy ra, truyền nhân của người yêu cũ của sư phụ ngươi đã xuất hiện tại mấy gia tộc đó. Chính là cô bé kia, nó cũng là ta giả tưởng ra đó.
Ngoài thực tế thì mấy tiểu tử kia không chơi trò bắt cóc như vậy đâu, chỉ là… khụ khụ… lúc giả tưởng ra thế giới này ta không để ý thôi.
Vốn ta định phong ấn cái giếng vào rồi nào ngờ tên nhãi nhà ngươi lại thò đầu vào nhìn trước khi ta kịp phong ấn. Thôi thì cũng là lỗi của ta, cho ngươi về hiện thực vậy.
Nhớ lấy lời này của ta, có một kẻ đang muốn lấy cắp ba viên ngọc trong người ngươi. Phải nhanh chóng đem ba viên ngọc đó nhập vào trong người ba tiểu tử kia.”
Nói rồi ông lão kia không cho tôi cơ hội nói gì cả, lão phất tay một cái, cả người tôi như bị luồng ma lực mạnh mẽ lôi đi.
Đến khi tỉnh táo lại thì tôi đã ở bên ngoài cái giếng, pháp lực khôi phục, đồ đạc trên người vẫn còn nguyên.
Đó. Mời… thôi chưa thấy ai on, ai thích thì viết nhé.
Tiếp đây.
Con chim kia đem bọn tôi thả trên đỉnh một ngọn núi cao. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cô bé và con chuột khốn kiếp đang giữ ma lực của tôi, con đại bàng lông vàng từ từ thu nhỏ lại và hóa thành một ông lão tầm 80 tuổi.
Ông lão kia phất tay một cái, con chuột và cô gái lập tức ngất đi.
Ông lão nói với tôi:
“Tiểu tử, không cần quá bất ngờ. Ta là chủ thể của không gian này, tên Thái Biến đây là một không gian song song, một không gian giả tưởng. Không gian này ta lập ra chủ yếu để… cho vui thôi.
Thực tế ta có quen biết với sư phụ ngươi, cũng biết về mối quan hệ của lão già đó với ba nhà Phạm Nguyễn Trần. Có điều một vài biến cố xảy ra, truyền nhân của người yêu cũ của sư phụ ngươi đã xuất hiện tại mấy gia tộc đó. Chính là cô bé kia, mà đây cũng là ta giả tưởng ra đó.
Ngoài thực tế thì mấy tiểu tử kia không chơi trò bắt cóc như vậy đâu, chỉ là… khụ khụ… lúc giả tưởng ra thế giới này ta không để ý thôi.
Vốn ta định phong ấn cái giếng vào rồi nào ngờ tên nhãi nhà ngươi lại thò đầu vào nhìn trước khi ta kịp phong ấn. Thôi thì cũng là lỗi của ta, cho ngươi về hiện thực vậy.
Nhớ lấy lời này của ta, có một kẻ đang muốn lấy cắp ba viên ngọc trong người ngươi. Phải nhanh chóng đem ba viên ngọc đó nhập vào trong người ba tiểu tử kia.”
Nói rồi ông lão kia không cho tôi cơ hội nói gì cả, lão phất tay một cái, cả người tôi như bị luồng ma lực mạnh mẽ lôi đi.
Đến khi tỉnh táo lại thì tôi đã ở bên ngoài cái giếng, pháp lực khôi phục, đồ đạc trên người vẫn còn nguyên.
Đó. Mời… thôi chưa thấy ai on, ai thích thì viết nhé.