Mặc dù sống ở Sài Gòn đi học và làm chỉ có bốn năm rưỡi nhưng mình đã trải nghiệm rất nhiều, quen biết rất nhiều và đầy ắp kỷ niệm nơi này. Trong thời gian mình sống ở đó là từ mười tám đến hai ba tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái và tự do nhất. Độc thân, có học thức, xinh đẹp, dáng nhon lưng cong vòng ba to hơn người, cùng nụ cười tươi như ánh nắng ban mai khiến ai gặp mình cũng phải lưu luyến và có thiện cảm ngay. Có thể nói đó là khoảng thời gian đẹp nhất và nhiều cơ hội nhất cuộc đời mình.
Trai anh hùng gái thuyền quyên gặp nhau, mình gặp anh rất tình cờ của 1 cuộc hẹn người bạn rủ mình ra quán bar hạng sang, anh vừa du học về. Thế là hai người thích ngay lần đầu gặp gỡ. Trong quan bar anh rất galang hỏi mình uống nước gì và trò chuyện với mình rất thân thiện. Sau đó cả đám khéo đi club sang, anh hỏi mình thích nhạc gì rồi nhờ DJ đánh, anh có vẻ rất sành điệu và có tiền nhưng lúc đó mình mới hai mươi hai tuổi và ở Sài Gòn mới vài năm nên không quan tâm vật chất lắm và càng không biết đào mỏ trai, mặc dù cơ hội mình gặp rất nhiều thiếu gia trẻ con nhà doanh nhân đi du học về.
Mình lúc đó rất vô tư và khờ dại và bản chất mình là vậy không thích lợi dụng ai cũng như bám ai, chỉ nghỉ là đi làm tự lo cuộc sống ở Sài Gòn. Thời đó mà mình ranh như mấy em bây giờ thì nhà, xe hơi ở Sài Gòn dư sức có nếu biết khéo léo và mưu mô. Nhưng lúc đó mình chỉ nghĩ đến cảm giác và tiến đến hôn nhân lâu dài nghiêm túc hơn là muốn làm tiền bán thân kiểu mấy cô lên Sài Gòn làm bậy. Mình chỉ nghĩ đơn giản là học đi làm, có chồng thành phố an phận. Có thể vì vô từ không toan tính nên mình đã có khá nhiều kỷ niệm đẹp với anh cho đến khi chia tay mình sốc không chịu nổi phải bỏ đi Mỹ để quên Sài Gòn đầy ắp kỷ niệm cùng anh.
Sau khi đi clubs cả hai đã say tí thì anh rủ mình đến một nơi. Thế là bạn anh lái chở hai đứa mình đến tòa nhà 23 tầng rồi lái về.
Đây là một nhà hàng sân thượng năm sao hạng sang chuyên bán đồ Tây, rượu đỏ. Lúc đó mình không hề biết anh chính là chủ nhà hàng, anh mang rượu ra và hai người ngồi bên gốc kính lan can của tòa nhà nhìn xuống khu quận một sài gòn lộng gió, cùng mùi hương hoa tỏa đêm làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạn, hai người vừa uống vừa trò chuyện rất tình. Nói thật là cho đến hôm nay mình vẫn khó tìm lại được cảm giác tuyệt vời đó.
Mình nghĩ thời điểm đó Sài Gòn chưa ô nhiễm nặng như bay giờ nên không khí lúc đó cùng anh rất là dễ chịu, ước gì trở laịmôt lần nữa khoảnh khắc đó. Anh cũng đứng dậy ôm mình từ phía sau. Cả hai đã say rượu, say tình và say cảnh lúc đó, nên có thể nói là một buổi tối trọn vẹn khó quên trong đời.
Hôm sau anh đến công ty mình làm đón mình đi ăn trưa bằng chiếc Audi sành điệu nhưng đến khi qua Mỹ mình mới biết giá trị và đẳng cấp của người đi xe đó như thế nào, có thấy mình đúng là khờ khạo hay không. Lúc ấy ngồi trên chiếc xe gần ba tỷ mà mình cảm giác như bình thường vì không bận tâm và không biết đến giá trị xa xỉ đó.
Cho nên cách mình đối xử với anh cũng hoàn toàn theo cảm tính và sự chân thành thật thà đúng nghĩa, không coi anh cao qua như địa vị anh đang có và cũng không nghĩ đến lợi dụng anh mua nhà, chu cấp như mấy em mới lớn ranh ma như bây giờ. Thế là từ khi quen anh, được anh dẫn đi ăn những nơi sang trọng khắp quận 1, 2, 7, 5… Ăn sáng, trưa, tối khuya cùng nhau… toàn ăn ngon và ăn sang. Hôm thi anh đón mình bằng Mercedes S hôm thì audi Q, nhưng mình hoàn toàn không biết gì về giá trị những chiếc xe hơi đó và coi anh rất tầm thường.
Anh đưa mình đi ăn tối ở một nhà hàng khác rất lãng mạn bên quận 2, ngồi nhìn mưa rơi bên bờ sông Sài Gòn tuyệt đẹp, ăn ngoan, rượu ngon trong một không gian sang trọng lãng mạn và say tình bên người mình yêu thương thật lòng thì có bao nhiêu tiền cũng không thể nào mua được sự nồng cháy đó, phải có hết các yếu tố mình mới không thể quên anh đến tận tám năm rồi không quên được.
Bỏ đi Mỹ sau khi chia tay anh đến hôm nay vẫn không quên được, mỗi lần về Việt Nam đều muốn ghé qua nơi kỷ niệm đó nhưng không có cơ hội. Kỷ niệm bên anh là khoảng trời sung sướng nhất cuộc đời, được trai đẹp trẻ thật lòng, có học thức, địa vị gia thế đưa đón trên những chiếc xe đắt tiền có tài xế riêng, ăn ngon lãng mạn và tình dục thì vô cùng thỏa mãn. Ngoài ra anh cũng vô cùng lễ phép khi về quê chào ba mẹ mình. Anh khiêm tốn, biết điều và thông minh. Anh là một người đàn ông có thể nói là hoàn hảo.
Vì mình đi làm chính thức nên lúc đó chưa có điều kiện đi du lịch cùng anh, tết lễ mình phải về quê nên anh cũng thiệt là quen gái quê văn phòng như mình, không có nhiều thời gian du lịch và bên nhau dịp lễ tết. Chỉ có một kỷ niệm đi xa là Vũng tàu và đương nhiên là cũng khách sạn năm sao và ăn ngon sung sướng, ăn sang không mặc cả bao nhiêu tiền. Vì có thói quen đó rồi nên sau này mình gặp ai cũng cảm giác không sướng bằng được ở bên anh. Có lần còn đi du thuyền ra sông Sài Gòn cả ngày dạo chơi, bơi, ăn uống nữa lúc ấy Sài Gòn chỉ có một chiếc du thuyền duy nhất. Dân sành điệu có tiền và quen biết lớn, ăn nói khéo léo, biết điều vui vẻ, nhiều tiền như anh thì hoa hậu, người mẫu anh không thiếu cơ hội gặp.
Thế là gái văn phòng như mình cũng phải đánh mất anh thôi vì không có nhiều thời gian bên anh trong khi đi làm 40 tiếng một tuần trong khi đó anh gặp biết bao cô ăn không, có người bao và chỉ đi event thì có nhiều thời gian hơn mình rồi. Một ngày anh cũng vào vòng tay của một chân dài khác vì cô ấy ăn ở không có thể ở bên anh toàn thời gian và du lịch khắp nơi với anh.
Thời điểm đó nếu mình không phải là gái ngoan văn phòng thì có thể anh và mình vẫn còn bên nhau. Và nếu mình là dạng đào mỏ, bám trai nuôi thì cũng có thể giữ được anh nhỉ? Có duyên nợ thôi cũng chưa đủ mà phải đúng hoàn cảnh và thời điểm mới có thể bên nhau trọn đời… đúng là lỡ hẹn một giờ có khi trăm năm không gặp lại. Mà biết đâu vì dang dở như vậy nên mối tình nó mới đẹp và nên thơ còn hơn sống chung chán ghét nhau không thèm nhìn nhau.
Trịnh Sỹ Sơn (6 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 62
em sửa rồi chị duyệt giúp em
"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." (6 năm trước.)
Level: 15
Số Xu: 20
Bạn trẻ
Vui lòng sửa số thành chữ để bài viết được duyệt.
Thân.