Chương 6: Văn công tử?

Chương 6: Văn công tử?

Ánh dương dần dần ló dạng, trời còn chưa kịp sáng hẳn thì Hoàng Ngọc Linh đã bị Hải Nhi kéo dậy.

Tối qua con bé còn ngủ bên cạnh nàng ngoan ngoãn thế mà bây giờ giống như bà chằn hành hạ giấc ngủ của nàng. Biết vậy thì lần sau đuổi hết người ra ngoài rồi chốt cửa trong lại thì tha hồ ngủ.

Nàng lớ mớ phàn nàn:

“Hải Nhi, em để cho ta ngủ một lúc nữa được không, em đừng làm phiền ta nữa được không? Ta đang mơ mộng đẹp, em ra ngoài đi rồi ta sẽ tự thức dậy, đi ra đi… đi đi… haiiz… phiền!”

Lời chưa dứt mà nàng đã trùm chăn kín đầu tiếp tục ngủ, để mặc Hải Nhi nhăn nhó nhìn nàng. Lần nãy Hải Nhi nhìn đống chăn thù lù thở dài thườn thượt rồi lắ đầu bỏ đi, để xem tiểu thư nhà nàng còn ngủ được bao lâu nữa, có chăng không gọi dậy cũng không tỉnh luôn.

Hải Nhi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, bây giờ mặt trời đã sắp xuống núi mà tiểu thư vẫn chưa tỉnh, cả ngày nay tiểu thư đã không ăn gì rồi mà cứ ngủ suốt như thế, y như con heo nái vậy. Hải Nhi vẫn mặc kệ, để cho tiểu thư ngủ chán chường mới thôi, nhịn đói một ngày chắc là không sao đâu. Nghĩ vậy nên Hải Nhi nhanh chóng dùng bữa tối và tung tăng đi ngủ.

“Oáp… Hàiiii… Hải Nhi? Hải Nhi? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Hoàng Ngọc Linh ngáp ngắn ngáp dài lấy tay vỗ vỗ cái miệng tròn xoe đang ngáp của nàng, và đặc biệt hai bên má có hai hàng nước miếng ngủ đã khô cứng. Nàng lên tiếng gọi lại lần nữa:

“Hải Nhi? À mà không đúng! Sao mình lại dậy sớm như vậy nhỉ? Thôi mặc kệ, trời còn sớm, cứ ngủ tiếp đi rồi dậy cũng còn sớm.”

Rất nhanh, chiếc chăn mềm mại ấm áp đã phủ lên người nàng, tiếp tục giấc nồng.

“Á… Không đúng! Sao mình lại cảm thấy cơ thể mệt mỏi không còn sức thế này, ngay cả giọng nói mềm mại của Lý Uyển Ngọc nay cũng đã khô khan đi vài phần, chẳng lẽ mình bị ốm?”

Hoàng Ngọc Linh đang chuẩn bị làm tiếp một giấc ngàn thu, í lộn là giấc ngàn vàng thì bỗng dưng phát hiện trong cơ thể mệt mỏi, nàng cẩn thận suy nghĩ kỹ triệu chứng và nguyên nhân thì chợt ngộ ra. Nàng chẳng bị bệnh gì hết, chỉ là có người nhân lúc nàng ngủ say mà lẻn vào phòng nàng cho ít mê hương vào lò hương của nàng.

Mùi mê hương này vẫn còn tồn tại trong phòng, rất khó phát hiện, nhưng nàng theo ngành y nhiều năm như vậy rồi, không nhận ra chút mùi hương cỏn con này thì quả thực không cần làm bác sỹ nữa rồi.

Mê hương này rất khó để diết người nhưng ngửi thời gian lâu ngày sẽ bị thôi miên và lý trí bị người hạ mê hương điều khiển, chỉ giống như một con rối không hồn mà thôi.

Nếu nàng nhớ không lầm thì mê hương này đối với cơ thể nàng chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là giúp nàng ngủ sâu hơn một chút mà thôi, chưa chết được!

Ngủ tiếp!

Đôi mắt còn chưa kịp nhắm lại, Ngọc Linh đã bị một tiếng thét làm cho hồn bay phách lạc:

“Tiểu thư! Người làm em sợ chết khiếp, người đã ngủ hết ba ngày ba đêm rồi, cuối cùng người cũng đã tỉnh…”

Con bé Hải Nhi lao như bay lại bên giường nàng, ngồi khóc thút thít. Cuối cùng lại lên tiếng trách móc:

“Tiểu thư, may mà em phát hiện sớm nếu không … nếu không… hức hức…”

Mấy cục nấc bắt đầu hành hạ cô bé, ai bảo vừa cười vừa khóc lại còn nói luôn miệng nữa chứ. Ngọc Linh nhắc nhở:

“Em ít nói đi, thở đều chậm lại liền không nấc nữa.”

Nghe nàng nói Hải Nhi gật gật đầu làm theo, quả nhiên sau đó cô bé không bị nấc nữa, cô bé vuốt vuốt ngực nhìn nàng cười tươi rói như hoa nở. Ngọc Linh liền nhìn nàng thiện tâm nhắc nhở lần nữa:

“Em lại soi gương xem bộ dạng hiện giờ của mình đi, mặt mũi lem nhem, đi rửa mặt đi rồi về nói cho ta biết tình hình ba ngày qua nào, đi đi!”

Hải Nhi lúng túng lấy vạt áo lau mặt vừa ‘ồ’ lên một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi chóng ra khỏi phòng đi rửa mặt thay đồ. Hoàng Ngọc Linh nhìn cô bé chạy đi, trong lòng suy ngẫm: theo như Hải Nhi nói thì quả thật liều thuốc này cho quá nặng tay rồi, nàng mới vào cung chỉ có mấy hôm thôi mà đã được người ta chăm sóc tận tình như thế rồi! Không sao, nàng sẽ đón nhận hết, màn cung đấu này nghe hay ho rồi đây.

***

“Tiểu thư, hướng đó người không đi được đâu. Phía trước là nơi hoàng đế lên triều cùng quan viên nghị sự đấy ạ! Tiểu thư…”

Hải Nhi co giò lên chạy theo người được gọi là Quý phi – thiên hạ đệ nhất tài nữ kia. Tiểu thư nhà nàng khi nào thì lại có thể chạy nhanh như vậy? Chạy đuổi bắt được một quãng xa xôi, cuối cùng Hải Nhi không còn chút sức lực nào nữa đành ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi. Ánh mắt ai oán cộng thêm lo lắng nhìn bóng hình màu vàng đang dần tiến vào cung điện phía trước, lần này không hay rồi.

Hoàng Ngọc Linh trên đầu vẫn đội mạng che mặt, người chạy như bay trong gió. Vừa bước lại gần đại điện thì lại nghe được hai chữ duy nhất của tên hoàng đế tuấn tú kia:

“Bãi triều!”

Còn chưa nghe ngóng được tin tức gì mà đã cho bãi triều sớm thế? Nàng tức tối quá, nhưng tức thì tức nàng cũng phải tránh sang một bên nhường đường cho mệnh quan triều đình. Vừa nghe bãi triều bọn họ liền nhanh chóng đi ra khỏi Kim Long điện, từng đám từng tốp đi với nhau, chắc là bè cánh hội đảng riêng trong triều đình đây mà, nàng thầm nghĩ.

Hoàng đế vừa đăng cơ, căn cơ còn chưa vững nên phải phụ thuộc vào trợ lực của đại thần để ổn định vị thế của mình. Chắc chắn sẽ có rất nhiều phi tần tiếp tục vào cung đây, biết đâu lại thêm một vị hoàng hậu thiên chi kiều diễm nữa cũng nên.

“Cô nương! Cô nương… cô đứng đây làm gì?”

Một giọng nói nam nhi còn đôi chút non nớt của tuổi trẻ bất chợt vang lên sau lưng nàng. Nàng không mấy giật mình, từ từ xoay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói.

Hừm, một thằng bé chỉ mới 16 tuổi. Nhìn da trắng hồng hào, môi hồng xinh xắn, tóc đen mượt mà, dáng cao dong dỏng, nhìn qua rất đẹp. Đôi mắt cuốn hút, điều duy nhất nàng cho rằng đây là một thằng nhóc đang lớn là vì cái giọng nói, với cả ngực lép. Không có những thứ đó thì nàng liền cho rằng đây là hình tượng nữ cải nam trang trong truyền thuyết mà nàng từng thực hiện kia.

Ngọc Linh ậm ờ đáp:

“Nhìn trai đẹp không được sao?”

“…”

Cậu nhóc thoáng chốc đỏ mặt nhìn nàng không tin nổi. Có loại con gái giữa ban ngày ban mặt nói ra câu này mà không cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ hay sao? Tiểu thư con nhà ai cũng thật bất hạnh thay! Chắc là người điên rồi!

“Ngươi đỏ mặt làm cái quái gì? Tuy ngươi cũng đẹp mắt thật đấy nhưng ta có phải đến ngắm ngươi đâu? Người đỏ mặt cũng phải là ta trước nè, đâu đến lượt ngươi?”

Ngọc Linh thú vị nhìn thằng nhóc xinh đẹp, đến đỏ mặt cũng đáng yêu như vậy! Thế gian này con trai ai cũng đẹp như thế thì chị em phụ nữ chúng ta không lo lấy phải kẻ xấu xí rồi! Ngọc Linh lại bắt đầu hão huyền…

“Cô… cô… cô có phải là khuê nữ không vậy? Những lời nói vô liêm sỉ như thế mà cũng nói ra được?”

Thằng nhóc tội nghiệp lại bắt đầu ‘thẹn quá hóa giận’ lấy tay chỉ vào Ngọc Linh. Nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt hình viên đạn của nàng đang hau háu nhìn vào Văn Tử Hiên con trai của tể tướng đương triều. Vừa nhìn là đã đủ biết mê trai rồi.

Thằng nhóc quăng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ kèm theo một cái bĩu môi miễn phí. Đột nhiên thằng nhóc lại đen mặt tức giận nhìn chằn chằm nàng như muốn hỏi:

“Bộ cô không thấy ta là một soái ca à?”

“Ê nhóc! Người đi bên ông già râu xồm xoàm, bên cạnh thái giám trước tên thị vệ kia là ai vậy? Đẹp trai quá, đã có vợ chưa?”

Đầu của thằng nhóc lại đen thêm hơn một bậc nữa, và khói đen đang xì ra, cô ta cả gan gọi hắn là nhóc? Lão đây đã mười sáu rồi đấy nhé, đã đủ tuổi lấy vợ rồi nhé! Cô ta thì mới bao nhiêu tuổi mà làm như bà chị lớn vậy? Lai còn mang mạng che mặt ra vẻ thần bĩ nữa cơ chứ? Lão đây sẽ giật nó ra cho cô biết tay!

Nghĩ là làm, thằng nhóc nhanh tay với ra giật chiếc mạng che mặt xuống…

Cái quỷ gì thế này?

Ở đây có rạp xiếc hay sao vậy trời? Lôi ra đâu một con khỉ mặt những phấn son, má hồng. Chưa kịp giới thiệu người kia là ai thì nhóc ta đã không còn trông thấy hình dạng.

Hoàng Ngọc Linh chẳng hề bận tấm cái mạng bảo vệ nhan sắc khỏi ánh nắng kia làm sao lại bị kẻ đó giật đi, đôi mắt vẫn chăm chú dán vào vị thanh niên xinh đẹp kia. Cảm giác có người đứng bên cạnh mình, nàng nghĩ hắn là thằng nhóc xinh đẹp nên hỏi tiếp:

“Ê, ngươi có biết người đi bên ông già râu xồm xoàm, bên cạnh thái giám trước tên thị vệ, à bây giờ là trước thượng thư đại nhân là ai không?”

“Cách chỉ người của nàng cũng thực là dễ nhìn, ta nhìn không ra người nàng nói! Nhưng ta lại biết kẻ tuấn tú nhất ở trong đám quan viên kia là Văn Tử Hiên – con trai của Tể tướng đương triều, là vị hôn phu lúc trước của nàng. Sao thế?”

“À cảm ơn! Thì ra hắn ta tên là Văn Tử Hiên, văn thơ chết dưới thềm nhà*, mà sao ngươi biết giỏi vậy? Không đúng, hắn là vị hôn phu của ta – Lý Uyển Ngọc? Á ngươi là ai…?”

Hoàng Ngọc Linh ý thức được giọng nói người sau lưng mình có vẻ cực kỳ khác trước, giọng nói rất trầm ấm. Nàng quay phắt lại, miệng há hốc nhìn kẻ trước mặt, lại là tên hoàng đế biến thái. Kệ xác hắn!

Bắt quả tang vợ nhìn ngắm nam nhân khác một cách say mê thích thú, có được tính là cho là bị cắm sừng đội nón xanh mơn mởn không nhỉ?

“Ta nghĩ nàng cần theo ta một chuyến!”

Nói đoạn Nguyễn Quân Khang liền túm lấy tay Hoàng Ngọc Linh kéo đi giữa bàn dân thiên hạ. Một số quan viên nhìn theo bóng lưng hai người đi xa còn bàn tán xì xầm:

“Cô ta là ai vậy? Nhìn dáng dấp có vẻ xinh đẹp!”

“Xinh đẹp nhưng không hiểu lễ nghĩa, gặp hoàng thượng còn không biết quỳ thỉnh an long thể!”

“Cô nương này thật có diễm phúc, vừa mới gặp hoàng thượng lần đầu đã được người nắm tay nhìn trúng rồi!”

“Các ngươi quả thực không nhìn ra trang phục cô gái đó mặc hay sao? Là y phục của quý phi nương nương vừa nhập cung đấy!”

“Xem ra con gái của thượng thư đại nhân đang rất được sủng ái. Chúng ta nhanh nhanh thúc giục thái hậu tuyển tú nữ vào cung để chăm sóc hoàng thượng đi!”

“…”

Tiếng bàn tán xôn xao cứ thế mãi không dứt…

Ánh mắt Văn Tử Hiên nhìn thoáng qua thân ảnh của hai người, nàng là vị hôn thê trong lời đồn đãi của hắn? Xem ra vào cung làm quý phi nàng cũng thoải mái thật. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười cất bước đi về phía cổng.

***

“Này, tên kia! Thằng oắt kia, ngươi lôi lôi kéo kéo ta đi đâu vậy? Còn có người chờ ta trước cung đấy nhé!”

Thấy hắn không có phản ứng, Hoàng Ngọc Linh mềm mỏng mỉm cười hạ giọng nói: “Thả tay tỷ tỷ ra đi, ngoan nào!” Nhưng vẫn bị lôi đi.

Hoàng Ngọc Linh bị người phía trước kéo đi, chân nàng đuổi không kịp những sải chân lớn như thế của hắn, bây giờ đã đến lượt nàng thở hồng hộc rồi! Nàng chợt nhận ra hình như hướng này là Ngự hoa viên trăm hoa đua nở.

Người phía trước bỗng nhiên dừng chân, theo quán tính nàng liền ngả người vào phía trước lập tức đè lên người hắn. Hai người ngã xuống đất, trong tư thế vô cùng mờ ám… Một nam một nữ, chốn hẻo lánh, nữ trên người nam! Ánh mắt hai người giao nhau hồi lâu. Ôi ôi…!

“Không ngờ nhìn cận cảnh ngươi cũng đẹp trai dữ dội đấy!”

Nàng cười gượng nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy. Nhưng chưa kịp thì một tiếng thét vang lên, giọng nói đối với nàng có thể được tính là có quen biết:

“Cô… cô… hai người? Hoàng huynh? Hai người… hai người đang làm gì ở đây vậy?”

“Cô hiển nhiên là dâm tặc, định nhúng chàm đương kim hoàng đế giữa thanh thiên bạch nhật hay sao?”

Nhìn bộ dáng lắp bắp sợ hãi của thằng nhóc, Hoàng Ngọc Linh thở dài nhìn hắn buồn buồn giải thích:

“Ngươi ăn nhiều bã đậu hay sao? Không thấy chúng ta đang làm gì mà còn hỏi? Hồi nào ta biến thành dâm tặc như lời ngươi nói vậy hả? Đi đi, con nít không nên xen vào chuyện người lớn. Phu quân nhỉ? Đi đi… xùy xùy!”

“Phu… phu quân?”

Thằng nhóc lại tội nghiệp lắp ba lắp bắp nói chuyện nhìn hai người trân trân, lại đưa ánh mắt nhìn Nguyễn Quân Khang dò hỏi:

“Hoàng huynh, chuyện này là sao đây?”

Với tốc độ sét đánh Nguyễn Quân Khang đã trở mình lên trên và đứng dậy còn Ngọc Linh vẫn còn nằm guyên dưới đất. Hắn phủi bụi dính trên áo quần rồi nhìn vào đệ đệ của mình – Nguyễn Quân Tẫn dửng dưng đáp:

“Đúng như đệ nói!”

“Haiiz! Phu quân à, cần gì phải như thế chứ? Chính ai đã lôi thần thiếp ra đây cho bằng được? Nhóc à, nhóc phải làm chủ cho tẩu tẩu, oan ức quá!”

“Ai là nhóc hả? Những điều lúc nãy ta trông thấy rõ giữa ban ngày cô còn bóp méo?”

“Có những điều mắt trông thấy, chính tai nghe chưa chắc đã là sự thật!”

Ngọc Linh vẫn nằm dưới đất, nghiêng người một bên, tay chống lên đầu, thở dài ngao ngán nói. Rồi nàng lại thêm một câu:

“Chồng à, chàng dẫn thiếp ra đây có chuyện gì muốn nói hay sao?”

“Tẫn Tẫn, đệ theo ta đến thư phòng!”

“Vâng!”

Hai người kẻ bảo người vâng nối nhau đi. Ngọc Linh nói vọng theo:

“Ngươi lôi ta ra đây rồi bỏ đi đấy à? Ta không biết đường về, tìm cho ta cung nữ dẫn đường về tẩm cung của ta với nhé!”

“Tự nàng tìm đường mà trở về đi! Không ai rảnh như vậy!”

Nguyễn Quân Khang lạnh lùng cất bước để mặc mỹ nhân mặt phấn đang mằm thườn dưới đất kia.

“Thì ra mục đích của ngươi là vậy! Không sao, chờ cho mọi người rảnh rang, hết việc lại đến đây tìm ta đưa ta về cung thôi! Ta chờ!”

Bóng hai người đã khuất xa nhưng vẫn đủ để nghe rõ câu nói này của nàng, vì nàng cố ý nó to mà.

***

Đi được một quãng, thằng nhóc Tẫn Tẫn lại nổi lên tính tò mò. Cậu nhóc lên tiếng hỏi:

“Huynh cho đệ biết có phải cô nương đó đòi nhúng chàm huynh giữa thanh thiên bạch nhật phải không vậy? Đừng nói cô ta là quý phi đấy!”

“Thì cả hậu cung hiện tại chỉ có nàng ta là quý phi, chỉ nàng ta là thê tử của ta thôi, đệ đào đâu ra thêm nữa?”

Nguyễn Quân Khang không nhanh không chậm nhìn đệ đệ của mình lý luận. Thằng nhóc há hốc miệng mày thốt ra một tiếng:

“Tẩu tẩu?” rất nghi vấn.

Hắn mở cửa thư phòng ra, đi đến bên cạnh bàn bắt đầu ngồi phê duyệt tấu chương. Tẫn Tẫn nhìn hắn ngụ ý như muốn hỏi

“Huynh gọi đệ đến đây làm gì? Nếu không có việc gì thì đệ chuồn nhé!”

“Mực hết rồi, lại mài mực cho ta!”

“Lẽ nào huynh gọi đệ đến đây chỉ để mài mực cho huynh?”

“Đệ còn có thể làm được gì khác hay sao?”

“…”

***

Trời bắt đầu tối, trong hoa viên đầy rẫy tiếng vo ve của muỗi bay lượn. Dưới đất đã không còn hình bóng của ai nữa, nhưng bên gốc cây cổ thụ thì vẫn còn có Hoàng Ngọc Linh đang hăng say ngủ, tay vẫn xua xua đuổi muỗi.

Một bóng người chợt dừng lại nhìn cảnh tượng hiếm có này. Quý phi – thiên hạ đệ nhất tài nữ kinh thành lại nằm đây để muỗi cắn? Cung nữ đâu hết rồi? Nghĩ nghĩ đắn đo một lúc, người đó quyết định làm người tốt đánh thức nàng dậy.

“Quý phi nương nương! Quý phi!”

“Hửm? Gì thế?”

Hoàng Ngọc Linh ngái ngủ, mắt lim dim, tay dụi mắt cho thanh tỉnh để nhận xét hoàn cảnh hiện tại. Nàng tỉnh ngủ hẳn khi nhận ra trời đã tối mà mình vẫn còn trong ngự hoa viên. Hai người kia định để nàng ở đây thật sao?

Ồ đây chẳng phải là soái ca Văn Tử Hiên công tử đó sao?

“Ngươi biết đường về tẩm cung của ta không?”

Hoàng Ngọc Linh nhìn hắn bâng quơ hỏi. Văn Tử Hiên hơi sửng sốt một lúc rồi mỉm cười hỏi lại:

“Cho hỏi tẩm cung của nương nương tên là gì?”

“Gì gì ấy nhỉ? Không nhớ nữa…!”

“Ế, tẩu tẩu vẫn còn ở đây sao? Ơ, Văn Huynh, huynh còn ở đây làm gì?”

Nguyễn Quân Tẫn ngạc nhiên nhìn hai người bọn nàng một kẻ đứng một người ngồi đang ở dưới gốc cây cổ thụ rậm rạm với nhau. Nuyễn Quân Khang cũng đứng bên nhóc kia. Ánh mắt thâm trầm khó đoán.

Văn Tử hiên nhìn hắn mỉm cười, cúi người thì lễ:

“Hoàng thượng!”

“A, ngươi đây rồi! Mau dẫn ta về tẩm cung của ta đi, tẩm cung gì gì ấy nhỉ?”

“Đi theo ta!”

Hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu dáp lại Văn Tử Hiên, lườm nàng một cái rồi lên giọng ra lệnh. Bốn người cùng nhau đi về phía tẩm cung của Lý Uyển Ngọc quý phi, mà là tẩm cung gì gì ấy nhỉ?

***

Chú thích:

* văn chương chết bên thềm nhà: ở đây nhân vật Hoàng Ngọc Linh lý giải Hán ngữ của Văn Tử Hiên ra thành: Văn là văn chương, tử là chết, hiên là thềm.

Danh Sách Chương

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương