Người ta thường nói: “Khi bạn giỏi, bạn làm tốt tự khắc người khác sẽ chấp nhận tài năng, con người của bạn, cả những cái tôi cá nhân rất riêng của bạn.” Chung quy lại thì mọi thứ cũng được đánh giá từ người khác. Dù bạn giỏi hay dở, đẹp trai hay đẹp gái… Sống trên đời này, luôn chịu sự đánh giá của người khác, của định kiến, xã hội.
Có những khoảnh bạn nghĩ mình rất giỏi, rất tuyệt nhưng những tín hiệu của cuộc sống cho bạn thấy rằng mình chẳng giỏi như mình đang tưởng tượng. “Chắc tại mình đang ảo tưởng.” Thế là tụt cảm xúc theo thời gian, có khi đi trong hoang mang, đánh mất chính mình.
Một đứa trẻ cũng luôn mong muốn có được sự công nhận ngay từ khi còn bé. Chúng muốn có được sự công nhận từ ba mẹ về việc chúng đã làm. Lớn lên và trưởng thành thì mong muốn được công nhận ấy cao hơn. Muốn được công nhận trong công việc, sự nghiệp, tình yêu… Và sự công nhận đó mang cho người ta cơm no, áo ấm, hạnh phúc, tự tin.
Khi cuộc sống này được đánh giá, được công nhận bởi người khác chúng ta sẽ rất mệt mỏi và hoài nghi chính bản thân mình. “Liệu rằng, mình có thực lực hay tài năng không? Mình là đứa kém cỏi, thất bại…” Chính sự hoài nghi sẽ giết chết đi nhiệt huyết và niềm tin của chính bản thân mỗi người. Kéo người ta đi đến tận cùng của cảm xúc tiêu cực. Chưa kịp công nhận đã nản chí và bỏ cuộc.
Thành công hay hạnh phúc của một người được đánh giá qua rất nhiều tiêu chí mới có thể gọi là thành công, hạnh phúc viên mãn. Tuy nhiên, khi thất bại ở một mảng nào đó trong cuộc sống người ta thấy mình đã thất bại, thật thảm hại. Đặc biệt, trong con đường sự nghiệp.
Không bằng cách này thì cũng bằng cách khác, chúng ta sống giữa cuộc đời này là tạo ra giá trị và mong muốn được công nhận, để người khác công nhận. Từ đó, mới biết được bản thân mình giỏi đến mức nào hay tệ ra sao. Dù, những đánh giá ấy có đôi lúc khập khiễng không chính xác. Nhưng đã sống và muốn cống hiến thì có cố chạy thoát khỏi sự đánh giá của người khác không phải là điều dễ dàng. Đã là “nghiệp” có tránh cũng chưa chắc đã thoát được.
Cuộc sống này là một chuỗi những hành động không ngừng nghỉ và luôn có những tác động qua lại. Giữ người này với người kia, giữa cá nhân và tổ chức… tạo nên một xã hội luôn chuyển động không ngừng. Sự công nhận của người khác chính là kết quả đánh giá người đó thành công đến đâu, tài năng như thế nào. Dù đôi lúc, ta muốn chối bỏ những sự thật ấy. Nhưng thực tế là không thể chối bỏ những thứ thực sự tồn tại, hiện hữu trong cuộc đời này.
Có những thứ, trong cuộc sống này khiến ta suy nghĩ và tự nhìn lại mình. Rồi chúng ta có niềm tin để đi tiếp hay cảm thấy ể oải mà dừng lại nghỉ ngơi, và đứng lên đi tiếp con đường mình đã chọn hay lựa chọn từ bỏ con đường cũ để bước sang một con đường mới.
Người ta thường nói: “Khi lâm vào đường cùng thì quay đầu là sáng suốt nhất.”
Suy cho cùng chỉ có hi vọng là thứ ánh sáng kéo chúng ta đi thật xa để cố gắng đạt được điều mình muốn. Dù có lúc ta hoài nghi chính mình. Nhưng nếu lì lợm, mặc kệ để dấn thân có khi ta sẽ thành công mà có khi ta cũng sẽ thất bại ê chề. Bởi, đâu biết được người ta sẽ đánh giá, công nhận những cống hiến của ta như thế nào. Đời đâu ai đoán trước được chữ ngờ.
Sự mong chờ, muốn được công nhận sẽ là những thứ vắt kiệt sức của một con người. Khi làm việc mà không có quá nhiều mưu cầu ta sẽ bớt đi áp lực và dễ hài lòng hơn với chính mình. Từ đó, cũng bớt đi những chán nản không cần thiết do kỳ vọng mang lại. Tuy nhiên, chính cũng chính những mưu cầu khiến người ta chai lì cố gắng và có khi gặt hái thành công. Chỉ là… người ta không biết mình sẽ phải kiên trì cố gắng trong bao lâu hay khi nào thì mình nên bỏ cuộc.
Có những câu hỏi mà khó có câu trả lời chính xác và đôi khi cũng chẳng có câu trả lời và chẳng ai thèm trả lời nó ngoài bạn.
Đi hết cuộc đời mới hiểu ra: “Để tồn tại, để sống ở giữa cuộc đời này ai cũng cần được người khác công nhận và mong muốn được công nhận.” Sự công nhận từ người khác, từ xã hội, cộng đồng giúp cá nhân, tổ chức thành công. Cứ mải miết, mênh mang và chông chênh giữa cuộc đời như một lữ khách. Đi tìm chính mình, đi tìm những bình yên, cho ta biết mình đang sống một cuộc đời rất “đời.” Và tự hỏi khi nào mình sẽ được “công nhận” để tạm gọi là “thành công” khi tóc chưa bạc trắng mái đầu.
Người thành công chưa chắc đã hạnh phúc và người hạnh phúc cũng chưa chắc đã thành công. Dù vậy, thành công là điều mà ai cũng muốn có được.
thành công rốt cuộc sẽ là gì, khi bản thân vì đặt tâm quá nhiều vì một thứ mà quên mất thứ còn quan trọng hơn. Thành công sẽ mang tên gì nếu như chỉ cần kiên trì là có thể đạt được. Và ta rốt cuộc sẽ phải gọi cái thành công của mình là gì khi điểm nhìn đặt ở nơi người khác.
Cứ hay nói cuộc sống là của mình, mình phải sống cho thật tốt, nhưng không, mình lại sống như một vai diễn, chẳng phân chính phụ, còn người khác ư, cũng chẳng phải là diễn viên quần chúng mà lại chính là giám khảo, đánh giá xem ta diễn tốt nhường nào...thật mệt mỏi!
Mặt nạ (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2350
Ấy là chiếc mặt nạ. Ai cũng nhận ra mà chẳng ai thèm tháo nó... Thế mới có câu nói "Nhân sinh như kịch"
Mai Phu (3 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 716
Nếu có kiếp sau tui không muốn làm người. Nhưng nghĩ mãi chẳng biết làm thứ gì để được bình yên???
Phong Tiếu Tiếu (3 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 2535
Vì hai chữ "thành công" con người luôn bị cuốn vào. Thật mệt mỏi nhưng không thể không bị cuốn vào. Ai bảo làm người là sướng đâu...
Lê Hoàng Diệu (3 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 2809
thành công rốt cuộc sẽ là gì, khi bản thân vì đặt tâm quá nhiều vì một thứ mà quên mất thứ còn quan trọng hơn. Thành công sẽ mang tên gì nếu như chỉ cần kiên trì là có thể đạt được. Và ta rốt cuộc sẽ phải gọi cái thành công của mình là gì khi điểm nhìn đặt ở nơi người khác.
Cứ hay nói cuộc sống là của mình, mình phải sống cho thật tốt, nhưng không, mình lại sống như một vai diễn, chẳng phân chính phụ, còn người khác ư, cũng chẳng phải là diễn viên quần chúng mà lại chính là giám khảo, đánh giá xem ta diễn tốt nhường nào...thật mệt mỏi!