- Thiên Thần Trong Mưa – Xandorayla
- Tác giả: Xandorayla
- Thể loại:
- Nguồn: Vnkings.com
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 1.597 · Số từ: 3991
- Bình luận: 2 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 4 Mai Uyên Hữu Vang Fan Mặc Vũ Gấm Nguyễn
Lưu Ngọc, một nữ sinh trung học tuổi mười bảy, vốn xuất thân không phải là ‘lá ngọc cành vàng’ vì ba cô – Lưu Vĩ là một thương nhân tay trắng lập nghiệp, xuất thân vốn nghèo khó.
Cô đã từng phải dậy từ rất sớm để giao sữa, phát báo hay thậm chí phải nhịn ăn sáng nhiều ngày liền để có tiền đóng học phí vì lúc đó gia đình vẫn còn khó khăn.
Hiện tại, ba cô đã mở một công ty riêng, cũng đã có thể mua được nhà, tài chính gia đình cũng đôi chút khấm khá. Cha cô đã chuyển cho cô đến học tại một trường cấp ba tốt hơn trong thành phố. Nhưng dù có thế nào thì những kí ức về đoạn thời gian khốn khó vẫn khắc sâu trong tiềm thức của cô.
Thế nên, cô không cho phép bản thân đua đòi õng ẹo như những tiểu thư con nhà danh giá, càng không cho phép mình tự cao để xem thường bất kì ai dù họ có nghèo khó hay bệnh tật thế nào. Cô luôn trân trọng và yêu quý những điều bình dị trong cuộc sống.
Thậm chí khi ba cô đã mua được xe hơi để đưa cô đến trường thì cô vẫn thích tự mình đạp chiếc xe đạp cũ kĩ để đi học. Hay khi ba cô đã mở tài khoản ngân hàng cho cô, hàng tháng đều chuyển cho cô rất nhiều tiền thì cô vẫn thích lụi cụi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi buổi tối, mặc cho mấy đứa bạn học giàu có ném cho cô những cái nhìn khinh thường.
Cũng có lẽ vì tính cách đó mà cô đã yêu anh – Lý Chí Thành, một chàng sinh viên nghèo khó hơn cô đến 6 tuổi đời.
Lần đầu tiên Lưu Ngọc gặp Lý Chí Thành là lúc cô mười bảy tuổi. Cô nhớ rất rõ, tối hôm đó là trời mưa lất phất, gió lạnh buốt từng cơn.
Sau khi tan làm ở cửa hàng tiện lợi, cô khoác áo phông của mình lên, thuận tiện mua một chiếc ô nhỏ để che mưa.
Cô không đạp chiếc xe đạp cũ mà dắt nó trên đường. Cô vừa đi vừa nhìn cảnh vật sung quanh.
Những cây cổ thụ bên đường lá đã lấm tấm nước mưa khoác một màu xanh mơn mởn như vừa được hồi sinh sau một ngày phải chịu nắng nóng. Người đi đường có chút vội vã đi thật nhanh để tránh mưa. Nhưng những cặp tình nhân thì lại rất chậm rãi. Họ nắm tay nhau cùng chung một chiếc dù từng bước bước đi để tận hưởng cái lãng mạn của đêm mưa.
Riêng cô, lại một tay cầm dù, tay còn lại dắt xe đạp, một mình rảo bước trong mưa. Trông cũng thật khác biệt a! Cô thích điều đó.
Bất chợt, cô thật một người kì lạ hơn cả cô. Là một người thanh niên độ chừng hai mươi mấy tuổi, cách cô độ chừng mười mét dưới gốc cây.
Anh ngồi bệt dưới gốc cây, đầu tựa vào thân cây, mi mắt khép lại. Anh ta đang ngủ ư? Không, Lưu Ngọc cảm nhận được đó là dốc dáng của một người tuyệt vọng.
Nhìn lướt qua thì trông rất giống một thư sinh. Nhưng anh ta ngồi đây làm gì vậy nhỉ? Không lẽ là thi bị điểm kém sao? Hàng trăm suy đoán hiện lên trong đầu cô nhưng lý do gì cô cũng cảm thấy không hợp lý.
Cô tiến thêm mấy bước nữa, bước rất chậm rãi và nhẹ nhàng, cô sợ người kia sẽ bị đánh thức. Nhưng tiến được một nửa đoạn đường thì đột nhiên cô thấy mi mắt kia chảy xuống mấy giọt nước. Cô chắc chắc đó không phải là nước mưa. Anh ta khóc sao?
Cô nhớ câu nói của ai đó ‘khi một người đàn ông khóc thì chắc chắn có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy đến với họ’.
Cô lướt mắt qua chiếc áo sơ mi màu tím nhạt của anh, nó đã cũ, màu cũng đã bạc, vai cũng đã có vết sờn rách. Cả chiếc quần kia, cũng nhạt màu và cũ kĩ. Còn giày… đã rách mũi. Chắc hẳn anh là một thư sinh nghèo mà người nghèo thì có nhiều chuyện để đau khổ lắm? Anh rốt cuộc là vì lý do gì!
Cô im lặng nhìn anh, người đàn ông đang thầm lặng khóc trong mưa kia. Tim cô có chút nhói đau. Cô không biết đó là thương hại hay là một điều gì khác nữa.
Một lúc sau, anh mở mắt. Anh nhìn lướt qua cô- một cô gái kì lạ đang nhìn về phía anh. Anh đứng dậy, không chút biểu cảm liền rời đi.
Cô nhìn theo bóng dáng anh dần đi xa, trong lòng chợt nổi lên những xúc cảm kì lạ. Chính cô cũng không biết nên gọi tên cảm xúc đó là gì nữa.
Lưu Ngọc chỉ biết từ ngày hôm đó, hình ảnh người thiếu niên đó luôn khắc sâu trong tâm trí cô. Cô không bao giờ quên được hình ảnh của anh trong đêm đó. Anh như một thiên thần trong mưa đã đi vào lòng cô vậy.
Nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó, thật là ý trời a!
Hai tháng sau, vào một ngày hè nắng nóng tại nhà Lưu Ngọc.
– Ba! Sao ba có thể bức ép con như thế chứ. Con không đồng ý! – Lưu Ngọc một mực phản đối ba cô mời gia sư cho cô.
– Không đồng ý cũng phải đồng ý! Con xem con đi, mới nghỉ hè có mấy ngày đã tụ tập với Thư Kỳ đi quậy phá rồi. Con còn đánh con gái của Trịnh tổng phải nhập viện nữa? Con biết ba khó khăn lắm mới dàn xếp được chuyện đó không! Hè này con phải ở nhà lo học hành cho ba! Gia sư hôm nay cũng sẽ đến! – Lưu Vĩ cương quyết.
– Ba! Con sẽ không thèm nói chuyện với ba nữa! Hứ! – Lưu Ngọc giận dỗi bỏ về phòng.
– Con! – Lưu Vĩ tức giận
– Ông xã! Con bé tuy ham chơi nhưng thành tích trước giờ chưa bao giờ kém. Chúng ta làm vậy có phải ép nó quá rồi không – mẹ Lưu Ngọc – Tạ Tử Lan lo lắng.
– Em đừng lo! Anh không phải muốn ép nó học hành. Anh chỉ muốn nó bớt chút thời gian gây chuyện lại thôi – Lưu Vĩ an ủi phu nhân.
Lúc này, tại phòng Lưu Ngọc đang nồng nặc một mùi khét. Lửa giận trong lòng cô như đốt khét hết mọi đồ vật trong phòng. Cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu. Gia sư sao? Còn phải xem kẻ gia sư gì đó sắp đến có chịu nổi ba chiêu của cô không. Cô nhất định cho hắn một đi không trở lại.
Ba mươi phút sau,
– Cốc, cốc – tiếng gõ cửa vang lên.
Vừa kịp lúc, cô đã bày bố xong các ‘trận pháp’ trong phòng.
– Chào ba mẹ! Chào… ch.. ào …! – cô nhìn người thanh niên theo sau ba Lưu liền rất ngạc nhiên. Đó chẳng phải là ‘thiên thần trong mưa’ của lòng cô sao? Hôm nay anh đeo một cặp kính trắng, quần áo cũng tươm tất hơn, lại còn rất… đẹp trai. Dù là một hình tượng khác hẳn lần trước nhưng cô chắc chắn đó là anh. Không sai được!
– Cái gì mà ăn nói lấp bấp vậy! Đây là thầy giáo dạy kèm của con – Lý Chí Thành. Còn không mau chào hỏi đàng hoàng – Ba Lưu trách con gái.
– Ch… chào… chào thầy – Được gặp lại anh, Lưu Ngọc thẹn đến đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn. Ba Lưu lại lầm tưởng con gái xem thường vị gia sư kia, ủy khuất không hài lòng.
– Con đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi mà xem thường. Cậu Thành đây đã đỗ Thạc Sĩ chuyên ngành Toán đó, kiến thức về Vật Lý, Hóa Học, đặc biệt là ngoại ngữ tuyệt đối không tồi. Con tốt nhất ngoan ngoãn học cho ba – Giọng của ba Lưu có phần quở trách.
– Không! Không! Con nào dám xem thường a… à không thầy ấy. Ba đã kiếm cho con một gia sư tốt như vậy. Con mừng còn không kịp nữa là – Lưu Ngọc luống cuống giải thích.
Ba Lưu gật đầu rồi đi xuống lầu. Cô mời anh vào phòng mình. Cô lúc này mới nhớ ra mấy cái bẫy mình đặt: bột ngứa trên mặt bàn, keo 502 đổ trên ghế, chai rửa tay trong phòng toàn là dầu ăn, trên cánh quạt trần thì toàn là bột màu, nước trong phòng tắm cũng đã bị ngắt đi, còn có … quá nhiều bẫy đi.
Cô nào biết người đến là anh chứ. Nếu biết cô đã không bày mấy cái trò ngu xuẩn kia rồi.
Thấy anh chuẩn bị ngồi lên ghế, cô liền đẩy anh ra, kết quả một tay cô đặt lên bột ngứa trên bàn, tay còn lại thì dán chặt vào cái ghế. Ngay lúc này, cánh quạt trần đã được cô hẹn giờ từ trước tự động quay.
‘Ụp’
Mấy cô bột màu pha lẫn bột ngứa đổ sụp xuống người cô lấp la lấp lấp còn ngứa ngáy khó chịu nữa, hại cô gãi không thôi.
Cuối cùng cô đành cầu cứu anh chạy xuống nhà gọi ba mẹ cô.
Hai tiếng sau đó cô được giải cứu khỏi cái đống hổn độn do chính mình tạo ra. Tất nhiên, cô đã bị ba mẹ mắng một trận té tát.
Trước đây cô luôn tưởng tượng được gặp lại anh trong một tình huống lãng mạn hay đại loại vậy. Ai mà ngờ, lần gặp này cô lại để lộ ra bộ dạng kinh khủng như vậy. Sau này, sao cô còn mặt mũi mà đối diện anh nữa đây.
Cô chưa bao giờ hận bản thân mình như lúc này!
Hôm sau, Lý Chí Thành vẫn đến dạy kèm cho Lưu Ngọc. Anh vẫn không có bất kì biểu cảm gì đặc biệt với cô, chuyên tâm dạy học. Lưu Ngọc có chút lo lắng bồn chồn vì không biết anh đang nghĩ gì. Tất nhiên cô giấu những xúc cảm đó ở trong lòng, không để anh biết.
Cô rất tò mò về cuộc sống của anh. Cô muốn biết thêm thông tin về anh chứ không phải mỗi cái tên – Lý Chí Thành. Vì thế cô quyết định theo dõi anh mỗi ngày.
Ngày đầu tiên, cô phát hiện anh không có xe, hằng ngày đều đi bộ đến nhà cô để dạy học. Nhưng nhà anh ở rất xa, xa đến nỗi cô phải đi theo sau anh hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nhưng cô càng sốc hơn khi biết anh sống trong một ngôi nhà lụp xụp xiêu vẹo, gần như ‘mục nát’ và có thể bị gió lớn cuốn đi bất kì lúc nào.
Ngày thứ hai, cô lại phát hiện anh đi bộ thật xa đến một bệnh viện. Cô thấy anh tiến vào một phòng bệnh chăm sóc một người phụ nữ đang nằm liệt giường, trên người mắc rất nhiều dây điện, bà ấy bị bệnh rất nặng. Sau khi anh rời đi, cô rút một khoản tiền lớn từ tài khoản riêng của mình để hối lộ cho một y tá. Y tá nói cho cô biết người phụ nữ kia chính là mẹ anh – Lý Uyên đang phải chạy thận hằng ngày để duy trì mạng sống.
Ngày thứ ba, cũng là ngày thứ bảy trong tuần. Theo hợp đồng, hai ngày cuối tuần anh sẽ không dạy kèm cho cô. Thế nên, cô đã mai phục ở nhà anh từ sáu giờ sáng. Cô háo hức không biết cuối tuần của anh sẽ như thế nào? Nhưng cô chờ mãi không thấy anh bước ra, hỏi thăm hàng sớm mới biết anh đã rời nhà từ sớm. Chán thật! Cô trễ mất rồi.
Ngày thứ tư, là ngày chủ nhật. Để không bị trễ, cô đã có mặt ở đó từ khi mặt trời chưa ló dạng, sương đêm vẫn chưa tan, bóng tối vẫn còn bao phủ, lúc ba giờ rưỡi sáng. Cô trốn ở một góc khuất ở gần nhà anh, cái lạnh của đêm như làm cô đóng băng, mấy con muỗi chết tiệt thì cắn cô tấy đỏ. Cô phải chịu trận như thế cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cô cũng đợi được anh. Anh rời khỏi nhà, vẫn là đi bộ. Hôm nay anh mặc một bộ trang phục bình thường, áo thun cộc cùng quần dài nhưng chúng đều đã cũ và có vết rách, lấm tấm mấy vết bẩn. một tiếng sau khi đi bộ, anh bước vào một công trường đang xây dựng. Cô thấy anh làm việc ở đó, anh vác những thùng xi măng lớn nặng trĩu, anh đẩy những chiếc xe đầy gạch, anh vác những thanh lớn thanh nhỏ trên vai, anh khiên những chồng gạch lớn đi lên cầu thang dựng tạm, nhìn qua chẳng có chút an toàn. Cái nắng ban trưa bắt đầu lên, mặt trời treo trên đỉnh đầu chói chang nắng gắt. Cô đứng ở dưới chiếc ô của mình còn muốn choáng váng nhưng anh thì đang ở ngoài kia, làm việc, không một mái che, chỉ có chiếc nón cũ kĩ đội lên đầu.
Lòng cô trỗi lên một cảm giác chua xót đến nghẹn ngào! Có lẽ cô đã yêu anh rồi.
Ngày thứ năm, cô cũng chờ anh ở trước nhà từ sớm. Vì anh dạy học cô vào buổi chiều nên cô đến sớm để xem anh sẽ làm gì vào buổi sáng và tối. Cô thấy anh chuẩn bị rời khỏi nhà, nhưng lần này anh ăn mặc chỉnh chu hơn ngày hôm trước. Là bộ trang phục đó, áo sơ mi màu tím nhạt cùng quần âu dài, đây cũng là bộ mà cô thấy anh mặc trong đêm mưa kia.
Lần này anh đi bộ một khoản gần hơn, đến trường đại học sư phạm k. Thì ra anh là giảng viên khoa Toán của trường.
Trưa, cô nhanh chóng bắt taxi về nhà đợi anh đến dạy học, không để anh nghi ngờ rằng cô đã theo dõi anh.
Đến tối, cô lại lẳng lặng bám theo anh. Nhưng lần này bị anh phát hiện rồi.
– Sau ngày nào cũng theo dõi tôi? – Anh lạnh lùng.
– Em… em… – cô ấp a ấp úng không nói nên lời. Cô đã trốn kĩ lắm rồi sao anh còn phát hiện chứ. Cô biết phải nói thế nào đây.
– Lưu tiểu thư, như cô đã thấy cuộc sống hằng ngày của tôi không có gì đặc biệt hơn người. Hy vọng cô sao này đừng làm như thế nữa – Lý Chí Thành nói rồi xoay người bước đi.
Lưu Ngọc không muốn để anh rời đi như vậy. Nếu hôm nay để anh đi thì nhỡ ngày mai anh không đến dạy nữa thì cô sẽ không còn cơ hội nói cho anh biết. Cô liền lấy hết can đảm thét lên.
– Lý Chí Thành! Lưu Ngọc em thích anh! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó, anh nhớ không? Đêm ấy trời mưa, tại mộc gốc cây ở đường x, em đã thích anh từ giây phút đó rồi!
– Lưu tiểu thư, đừng đùa nữa. Cô nên về đi
– Không! Em không đùa. Em thích anh! Em thích anh! – cô vẫn thét lớn
– Vì sao? Vì tôi đáng thương hại sao?
– Không! Không phải!
– Vậy thì tại sao?
– Em… em không biết! Yêu anh đâu cần phải có lý do chứ
-…
Lý Chí Thành cũng không biết nên dùng lời lẽ gì để nói với cô. Anh không phải chưa từng được nữ sinh tỏ tình. Mấy lần khác anh đều rất lạnh lùng từ chối vì anh biết trong mắt họ chỉ đơn giản là sự ái mộ. Nhưng đối với Lưu Ngọc, anh nhìn ra được sự chân thành trong từng câu chữ. Lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối không biết phải làm gì.
Bởi anh cũng giống như cô, cũng đã thầm mến cô từ lần đầu gặp mặt. Không phải đêm mưa ấy mà là một ngày đẹp trời từ rất lâu rồi, lúc ấy anh chỉ mới mười tám tuổi. Hôm ấy mẹ anh bệnh nặng phải nhập viện điều trị nhưng anh lại không có tiền. Anh đã quỳ xuống để van xin những bác sĩ và y tá ở để họ cho mẹ anh được cấp cứu nhưng họ vô tâm nói với anh ‘cậu cần đóng viện phí trước’.
Ngay lúc ấy một cô bé độ chừng hơn mười tuổi xuất hiện, cô bé để tóc mái và thắt hai bím tóc rất đáng yêu. Cô bé chạy khỏi vòng tay mẹ rồi chạy đến dùng đôi tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho anh – một người đang quỳ trên đất. Ngây ngô nói với anh:
– Hoàng tử đừng khóc! Cô tiên nhỏ đến giúp hoàng tử rồi nè!
Sau đó, liền lột chiếc lắc tay bằng vàng đưa cho anh.
– Ba nói cái vòng này có thể bán được tiền a, có tiền rồi có thể đóng viện phí
Anh nào dám lợi dụng trẻ con mà vụ lợi chứ, huống chi mẹ cô bé kia đang ở đây. Nhưng vị phu nhân kia lại tươi cười nói với cậu ‘Cậu nhận lấy đi! Đó là tấm lòng của con bé. Hy vọng mẹ cậu sớm bình phục’. Thì ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Suốt mấy năm qua, anh chưa bao giờ quên cô bé tốt bụng và vị phu nhân nhân từ kia. Họ cũng chính là người của Lưu gia, Lưu phu nhân và tiểu thư Lưu Ngọc.
Anh thật muốn nói anh cũng đã yêu cô từ giây phút ấy, cũng không biết là lý do gì. Có lẽ là vì sự lương thiện thánh thuần của cô.
Nhưng Lý Chí Thành nào dám vọng tưởng. Anh chỉ là một thư sinh nghèo khố rách áo ôm, mẹ lại bệnh nặng, đến nhà còn chẳng được đàng hoàng để ở. Còn cô, một tiểu thư nhà giàu, lại xinh đẹp lương thiện. Anh không xứng với cô, xét các mặt đều không xứng. Anh chỉ có thể chôn phần tình cảm kia ở sâu trong tim mình. Một ngày nào đó sẽ có một người thực sự thích hợp với cô hơn anh xuất hiện.
Nghĩ vậy, Lý Chí Thành liền quay lưng, lạnh lùng bước đi, không màn đến lời nói của Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tất nhiên vẫn không bỏ cuộc, ngày nào cũng bám theo anh lặp đi lặp lại câu nói ’em thích anh’ đến hàng vạn lần. Đặc biệt là khi anh đến dạy học cho cô, cô còn viết câu nói đó trên những tờ giấy lớn đó dán khắp phòng. Nhưng ngày nào cũng vậy, cô cũng chỉ nhận được thái độ lạnh lùng của anh.
hai tuần sau, anh cũng xin nghỉ dạy kèm cho cô. Lúc đó, cô trốn trong phòng khóc đến xưng mí mắt. Cô đáng ghét thế sao? Sao anh mãi không đoái hoài đến cô.
Nhưng Lưu Ngọc cô trước giờ vẫn luôn rất bướng bỉnh, làm việc gì cũng sẽ cố đến cùng. Anh chỉ lạnh lùng không màng lời tỏ tình của cô chứ đâu có từ chối thẳng thừng. Cô nhất định phải cho anh thấy, cô thực lòng thích anh, yêu anh đến nhường nào.
Cứ như thế, mỗi ngày cô đều như ‘ong bu mật’ bám lấy anh nhưng không ồn ào tỏ tình như trước nữa. Cô muốn dùng hành động để thể hiện cho anh biết. Cô đến bệnh viện để chăm sóc mẹ anh, đến nhà anh giúp anh dọn dẹp, học nấu ăn để làm cho anh ăn. Tất nhiên anh không cho cô đến nhà, lần nào cũng đóng cửa nhốt cô ở ngoài. Cô đành nhân lúc anh đi vắng để ‘trèo’ vào nhà nhanh chóng làm việc rồi ‘trèo’ ra trước khi anh về.
Cả kì nghỉ hè, cô dành tất cả thời gian của mình để theo đuổi anh.
Ba Lưu và mẹ Lưu cũng sớm biết chuyện, nhưng rất may mắn là họ không những không phản đối mà còn ủng hộ cô, họ nói anh là người tốt nhưng gặp phải người như cô thì anh ấy quá bất hạnh rồi. Đáng ghét! Cô mới là con gái của họ chứ bộ!
Mẹ cô còn mắng cô ngốc! Theo đuổi người ta lâu như vậy còn không có tiến triển gì bèn bày cách cho cô, bảo ‘con nên chết đi!’. Thật ra là bảo cô giả cảnh tự sát để xem anh có quan tâm cô không.
Cô dùng dao tự rạch tay mình nhưng vì lực đạo của cô vốn mạnh hơn người thường, rạch một cái lại lại đứt một đường nửa gang tay, sâu đến 0. 3 li. Cũng may, đường dao của cô lệt động mạch chủ một chút. Nếu không lần này cô thiệt là về chầu ông bà rồi.
Cô chỉ nhập viện trong tình trạng hôn mê vì chảy máu quá nhiều. Trong cơn mê, cô nghe được tiếng ba mẹ, họ vừa khóc vừa mắng cô là đồ ngốc, họ chỉ bảo cô ‘giả cảnh’ chứ có bảo cô tự sát thật đâu.
Sau khi được truyền máu, cô cảm thấy mình khá hơn nhưng vẫn rất mệt. Cô thiêm thiếp ngủ đi.
Nhưng vừa chợp mắt thì đã bị đánh thức bởi tiếng cửa bị đẩy mạnh ‘rầm’ một cái. Là anh – Lý Chí Thành.
Người anh ướt đẫm như vừa bị mắc mưa, chân lại không mang dép, đầu tóc rối bời hớt hải chạy đến bên giường bệnh của cô.
‘Tóc Bím’ – anh gọi cô với cái tên kì quặc nhưng thanh âm lại êm dịu ngọt ngào.
‘Đồ ngốc! Đại ngu ngốc! Sao em làm thế hả! Em có biết là anh lo lắm không? Em có biết rằng anh yêu em, yêu em hơn cả em yêu anh nữa! Nếu em thật sự chết thì anh phải làm sao đây? Cái đồ vô lương tâm này’ – anh giận dữ mắng Lưu Ngọc.
Câu nói của anh qua thích giác của Lưu Ngọc được chắt lọc rất rõ ràng. Anh nói rằng anh yêu cô, là thật sao, anh không gạt cô chứ! Cô ngây ngốc xin anh nhắc lại câu nói kia một lần nữa.
Anh không nói mà ôm lấy cô, áp môi mình lên môi cô, lấy đi nụ hôn đầu đời của cô. Thật dịu dàng và cũng thật hạnh phúc!
Sau đó, anh thổ lộ với cô rất nhiều chuyện, cả chuyện từ nhiều năm về trước hai người đã gặp nhau, rồi chuyện anh yêu cô từ lâu rồi.
Biết được người mình yêu cũng yêu mình đó là điều hạnh phúc nhất. Lưu Ngọc cảm thấy vết cắt kia là rất đáng, dù rất đau nhưng cô lại cảm thấy ngọt trong lòng.
Cuối cùng thì cả hai cũng đối diện với tình cảm của chính mình, chính thức yêu và hẹn hò như bao đôi tình nhân khác. Cùng nhau trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người.
Yến Xandorayla (6 năm trước.)
Level: 5
Số Xu: 58
Đã sửa Linh tỷ ơi