Trời tối dần, nỗi cô đơn như ùa vào tâm trí. Lòng tôi lại nhớ tới em, người đã bước một chân vào cõi vĩnh hằng.
——————————————————————————————————-
Nào, hãy ngồi xuống và nghe tôi kể câu truyện về cuộc đời của chính mình. Một kẻ mà hơn ai hết, tin tưởng tuyệt đối vào chính những xúc cảm của mình, vào những gì mắt thấy tai nghe. Để rồi làm ra những điều không thể hối tiếc.
Thời gian sẽ không xóa nhòa đi vết thương ở trong tâm trí. Máu vẫn ứa ra. Con tim vẫn rằng xé trong day dứt.
Mùa thu, mùa của sự cô đơn và trống vắng.
…
Buổi sớm lạnh lẽo, nơi những giọt sương còn vương trên bầu lá. Nặng trĩu và long lanh như ánh mắt của người, đã bước qua cuộc đời tôi, một kẻ chẳng có gì hơn ngoài những chân lí vĩnh hằng trong cuộc đời bình lặng. Giữa không gian quen thuộc nhưng nồng nặc hương vị mốc meo của sự ủ rũ, tôi nhâm nhi tách cà phê nóng hổi trong lúc đợi người phụ nữ đang bận bịu bên bàn làm việc vì một thứ gì đó.
Bên ngoài cửa sổ. Mưa, vẫn lững thững chảy dài trên các gác mái. Đem theo bầu không khí ảm đạm và âm u giăng kín thành phố suốt nhiều ngày nay, liên miên không dứt. Tựa như chính nó cũng đang lưu luyến dáng hình ở quá khứ.
Lác đác ở bên ấy, những nhành lá rụng vừa đổi hướng vì dính vài giọt nước trong veo, đương chòng chành hạ xuống dòng nước, tạo ra những gợn sóng nhè nhẹ trước khi chui tọt vào cống thoát bên đường.
Đâu đó trong căn phòng yên tĩnh, một bản nhạc nhẹ cất mang theo nỗi nhớ nhung và da diết quấn chặt lấy trái tim nhỏ bé đang run lên nhè nhẹ chỉ vì một cuốn tiểu thuyết không biết tên, vừa được đặt lên mặt bàn. Yên vị trên chiếc ghế ở phía đối diện, người phụ nữ tự thưởng cho mình một tách trà nóng giữa tiết thu lành lạnh, rồi đẩy về phía tôi một đầu sách lạ lẫm mà dám chắc rằng, chẳng đâu trên thế giới này có thể tìm được nó cả. Bởi nét nổi bật từ vẻ ố vàng nham nhở ở phía dưới của phần bìa cũ rích làm bằng da. Cho đến những hình vẽ ngộ nghĩnh và diêm dúa xung quanh tờ bìa màu lam chỉ để làm nền cho dòng chữ nguệch ngoạc và tinh nghịch trên đó: “Vị càfe của em!”. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng chẳng đủ để lấp liếm cho sự hậu đậu của người đã giữ nó trước kia, khi mà mùi phân chuột vẫn phảng phất đâu đây.
…
Tôi, một cô chủ nhỏ của tiệm bánh cổ kính đã in hằn vết tích của thời gian trên những bức tường, những cột trụ như minh chứng cho một thời hoang kim của thủ đô hoa lệ, đã chứng kiến biết bao thăng trầm lịch sử.
Tiệm bánh nhà tôi cũng không lớn lắm, quanh đi quẩn lại cũng độ trăm mét vuông. Mặt hàng chủ yếu là bánh kem với cà phê phin nên đâm ra toàn khách quen, lại thuộc thế hệ cũ là nhiều. Còn thanh niên thời nay ít tới lắm. Chắc có lẽ họ ngại, rằng cái mặt mũi của mình sẽ bị mất hết khi tới một nơi thế này. Vừa nhỏ vừa cũ. Có lẽ trong họ không có gì hoài niệm về một hà nội xưa kia, cổ kính và đẹp đẽ như những cụ ông cụ bà.
Người chủ thật sự của cửa hàng này là bác Sáu, một người phụ nữ luống tuổi cũng như bao người bản xứ khác. Đã sinh sống ở đây quá nửa đời người. Chứng kiến biết bao biến cố của thời đại. Bác đã quá mệt mỏi để tới nơi khác khi mà cả chồng và con của mình đều vùi thây ở nơi này chỉ vì một viên pháo kích của bọn giặc Mĩ hồi đánh phá miền bắc lần hai năm 1972.
Cũng không biết mình đã ngồi đây được bao lâu nhưng khách trong quán đã vơi dần và chẳng còn mấy người ngồi lại đợi những cơn mưa. Lẳng lặng ngắm khung cảnh mùa thu bên cửa sổ, nơi bầu trời vẫn còn là bức tranh xám xịt với những cơn gió tinh nghịch đang gõ nhẹ lên mặt kính. Cùng cánh chim mệt mỏi chạy trốn những cơn mưa.
Cái nóng đã qua và mùa thu lại tới. Những trận gió heo may ngày nào cũng đã mất biến ở một phương trời xa xôi, để lại đằng sau cả trời bầu ai oán của một nàng thu cô đơn.
Tạm rời trời mưa, cùng bầu không khí u ám đang dám diệt lấy thành phố suốt mấy ngày nay, giống như một ả nhân tình đang níu kéo chút gì đó đã tàn phai.
Mà cũng có lẽ cơn mưa đã mang đi vài vị khách quen thuộc, để lại nơi đây vẻ ảm đạm trong trống vắng. Nhưng như vậy lại hay, tôi lại có dịp thảnh thơi mà ngắm nhìn mọi thứ. Từ những tiếng lộp bộp trên gác mái, cho tới những thanh âm xào xác ngoài khuông cửa. Tôi yêu tất những gì là của mùa thu Hà Nội. Nét buồn man mác của lá rơi lúc chiều muộn. Vẻ ủ rũ in hằn trên những mặt phố. Hay đơn giản chỉ một chút lành lạnh của tiết trời tháng chín cũng khiến lòng tôi rạo rực những hồi ức của xưa kia, về một tuổi thanh xuân đã nhạt phai.
Với trên tay tách trà nóng, tôi chọn một chỗ thuận tiện để có thể thưởng thức một buổi trà chiều mĩ mãn sau thời gian mệt nhọc bên cạnh những cốc cà phê uống dở.
Đặt phần bánh kem lên mặt bàn rồi thưởng thức như một vị khách thực thụ, thứ hương vị đang tan dần trong khóe miệng. Ngầy ngậy và beo béo. Tựa như như ma túy đã quấn lấy tôi trong một buổi chiều nhè nhẹ cùng với bác Sáu ngồi bên hiên nhà.
Nâng lưu với tất cả những gì mình có, tôi chợt phát hiện một vị khách quen thuộc đang gặm nhâm nhi ly café cùng cuốn sách trong góc tối. Có lẽ tôi sẽ chẳng thể nhận ra nếu anh không ho nhẹ với một cái hắt hơi.
Lần nào cũng vậy, anh sẽ đến với một đầu sách kì lạ rồi yên lặng bên khuâng cửa sổ hoặc trong một góc tối mà chẳng ai có thể làm phiền. Hệt như vẻ bề ngoài của anh, một con người đơn giản với tất cả những gì giản dị nhất. Một mái tóc đen buông dài trên đôi mắt ảm đạm. Một nước da tái nổi bật dưới cánh áo thun. Cùng với đôi giày cũ kỹ. Anh như hiện thần của mùa thu buồn rơi trên gác mái.
Ây... Nếu đây là truyện ngắn thì nó ngắn quá đấy ông bạn. Ngắn ở đây là vì đưa ra những vấn đề khiến người đọc thắc mắc rồi lại khép tác phẩm lại, hệt như một giất mơ chợt tỉnh. Cảm xúc hơi ít, miêu tả khá rõ và chi tiết. Nhưng vẫn còn một vài chỗ đọc không hiểu. Có lẽ do ông dùng từ địa phương. He he.
Ây... Nếu đây là truyện ngắn thì nó ngắn quá anh ạ. Ngắn ở đây là vì đưa ra những vấn đề khiến người đọc thắc mắc rồi lại khép tác phẩm lại, hệt như một giất mơ chợt tỉnh. Cảm xúc hơi ít. ^^
Văn khá hay, nhưng bạn cần chú ý chính tả : "giằng xé" chứ không phải "rằng xé", thêm nữa, ở đoạn đầu sau dấu ba chấm, chỗ "nặng trĩu và long lanh như ánh mắt của người " bạn dùng dấu chấm không phù hợp lắm, như thế sẽ khiến người đọc hơi thắc mắc là nó đang miêu tả cái gì. Nhưng tóm lại, bạn cũng có tài viết văn đó!
Theo mình nghĩ, chính tả văn học giờ đã khác với ngày xưa nên việc trình bày là không phải vấn đề. Nhưng có nhiều chỗ trọng yếu tác giả cần lưu ý, như chỗ "Vừa nhỏ vừa cũ." -> câu này nếu đứng một mình sẽ không có nghĩa, do đó nên dùng gạch ngang để nối với câu trước. Thứ hai, mình sẽ góp ý là nên tả gián tiếp một cái gì đó hiển nhiên, ví như: phân chuột. Nói toẹt ra ai cũng biết nó là thế nào, nhưng người đọc sẽ ít ai muốn thấy cái chữ này xuất hiện chình ình trước mặt. Do đó, tác giả cần sử dụng một từ nào đó có nghĩa tương tự thay vào. Còn lại thì mong tác giả ghé qua cho bình luận về truyện của mình nhé. Chúc một ngày tốt lành!
Em thấy cách tác giả miêu tả cảnh vật, sự việc khá mượt(cho thấy tác giả không phải là một tay mơ). Tuy nhiên nếu phải nói đến độ hoàn hảo thì cũng chưa thể được.
Thứ nhất: Lỗi diễn đạt của tác giả vẫn còn vấp vài chỗ
ví dụ: "Với trên tay TÁCH TRÀ NÓNG... bên cạnh NHỮNG CỐC CÀ PHÊ UỐNG DỞ"
Thứ hai: Việc miêu tả thì hay nhưng chưa có sự liên kết chặn chẽ với ý nghĩa của truyện. Nếu đây chỉ đơn thuần là sự cảm nhận của nhân vật chính thì không sao, nếu tác giả muốn nói tới mùa thu với anh chàng kì lạ thì nên xen kẽ hình ảnh người đàn ông đó ngay từ đầu=> GIúp người đọc nắm được nội dung mình đang đọc ngay từ đầu, tránh mơ hồ
Đây chỉ là suy nghĩ của bản thân nên nếu có gì không vừa lòng xin mn bỏ qua cho :))
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1662
E cũng chưa like và đề cử :)) Có hơi vô tâm với tác phẩm của mình không ta???
Tiến Lực (7 năm trước.)
Level: 19
Số Xu: 18318
Giờ mới phát hiện ra là mình chưa like bài này, tội lỗi, tội lỗi.
long vo dinh (7 năm trước.)
Level: 2
Số Xu: 213
Lời văn mượt mà quá, mình rất thích Tại cái này mình yếu với vụng lắm.
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1662
Ối làng nước ơi! Chị :(( Thông báo một tin xanh rồi là cả C & L đều là Nam nhé.
Thất Dạ Sầm Lala (7 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1292
Thành audio truyện ngắn được đấy. Rất thích lời văn của chị ạ.
Lão Yêu Vạn Năm (7 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 1662
Mới có chút chút à. Đây là một ít rất nhỏ. Đăng lên để kiếm chút động lực và tự tạo cho mình deadline. Và tui cũng sẽ tổng hợp lại để sửa khi tác phẩm hoàn thành.
Linh Phong (7 năm trước.)
Level: 9
Số Xu: 3449
Ây... Nếu đây là truyện ngắn thì nó ngắn quá đấy ông bạn. Ngắn ở đây là vì đưa ra những vấn đề khiến người đọc thắc mắc rồi lại khép tác phẩm lại, hệt như một giất mơ chợt tỉnh. Cảm xúc hơi ít, miêu tả khá rõ và chi tiết. Nhưng vẫn còn một vài chỗ đọc không hiểu. Có lẽ do ông dùng từ địa phương. He he.
P/s: Nãy tưỡng sếp Lực đăng cơ. :))
Ây... Nếu đây là truyện ngắn thì nó ngắn quá anh ạ. Ngắn ở đây là vì đưa ra những vấn đề khiến người đọc thắc mắc rồi lại khép tác phẩm lại, hệt như một giất mơ chợt tỉnh. Cảm xúc hơi ít. ^^
Độc Bộ (7 năm trước.)
Level: 1
Số Xu: 24
Văn khá hay, nhưng bạn cần chú ý chính tả : "giằng xé" chứ không phải "rằng xé", thêm nữa, ở đoạn đầu sau dấu ba chấm, chỗ "nặng trĩu và long lanh như ánh mắt của người " bạn dùng dấu chấm không phù hợp lắm, như thế sẽ khiến người đọc hơi thắc mắc là nó đang miêu tả cái gì. Nhưng tóm lại, bạn cũng có tài viết văn đó!
Vương Khang (7 năm trước.)
Level: 4
Số Xu: 9234
Theo mình nghĩ, chính tả văn học giờ đã khác với ngày xưa nên việc trình bày là không phải vấn đề. Nhưng có nhiều chỗ trọng yếu tác giả cần lưu ý, như chỗ "Vừa nhỏ vừa cũ." -> câu này nếu đứng một mình sẽ không có nghĩa, do đó nên dùng gạch ngang để nối với câu trước. Thứ hai, mình sẽ góp ý là nên tả gián tiếp một cái gì đó hiển nhiên, ví như: phân chuột. Nói toẹt ra ai cũng biết nó là thế nào, nhưng người đọc sẽ ít ai muốn thấy cái chữ này xuất hiện chình ình trước mặt. Do đó, tác giả cần sử dụng một từ nào đó có nghĩa tương tự thay vào. Còn lại thì mong tác giả ghé qua cho bình luận về truyện của mình nhé. Chúc một ngày tốt lành!
xxSailorhunterxx (7 năm trước.)
Level: 6
Số Xu: 3486
Em thấy cách tác giả miêu tả cảnh vật, sự việc khá mượt(cho thấy tác giả không phải là một tay mơ). Tuy nhiên nếu phải nói đến độ hoàn hảo thì cũng chưa thể được.
Thứ nhất: Lỗi diễn đạt của tác giả vẫn còn vấp vài chỗ
ví dụ: "Với trên tay TÁCH TRÀ NÓNG... bên cạnh NHỮNG CỐC CÀ PHÊ UỐNG DỞ"
Thứ hai: Việc miêu tả thì hay nhưng chưa có sự liên kết chặn chẽ với ý nghĩa của truyện. Nếu đây chỉ đơn thuần là sự cảm nhận của nhân vật chính thì không sao, nếu tác giả muốn nói tới mùa thu với anh chàng kì lạ thì nên xen kẽ hình ảnh người đàn ông đó ngay từ đầu=> GIúp người đọc nắm được nội dung mình đang đọc ngay từ đầu, tránh mơ hồ
Đây chỉ là suy nghĩ của bản thân nên nếu có gì không vừa lòng xin mn bỏ qua cho :))
Chúc tr của tác giả ngày càng được n ng đón đọc!