Đỉnh núi Hỏa Diệm, Vân Linh và Kiều Thanh đang dốc toàn lực tấn công. Chỉ với Loạn hồn khúc cùng với sự bảo vệ của Vân Linh, Kiều Thanh đã làm cho nhóm người lạ mặt được một phen khốn đốn.
Với sự hậu thuẫn của Vân Linh, bốn người mặc đồ đen luôn bị Loạn Hồn Khúc quấy nhiễu. Nó không giống những tiên pháp bình thường, nó chỉ tấn công qua thính giác, làm cho họ có cảm giác lo lắng, hoang mang. Cộng thêm Vân Linh dốc sức tấn công, thật sự họ đã nắm trong tay mười phần thất bại.
Trong lúc nhóm người lạ mặt bị Loạn Hồn quấy nhiễu, Vân Linh dã cố gắng công kích, khiến họ phân tâm không còn thời gian nghĩ ra cách chế ngự Loạn Hồn Khúc. Nhưng do không hiểu biết về âm luật, trong một lần tấn công, y đã khu dụng Nhị Bảo, dùng Tam Long tấn công. Ngay khi Tam Long xuất hiện, dưới những tiếng gầm gừ của ba con rồng lửa, Loạn Hồn Khúc bị những âm thanh đó quấy nhiễu, khiến nó mất đi tiên lực.
Đúng lúc ba con rồng lửa áp sát, bốn người áo đen được giải thoát khỏi sự áp chế của Loạn Hồn Khúc, người nam nhân áo đen khi nãy nói liền khu dụng kiếm pháp, tạo ra một trận đồ, không rõ nói là trận gì, nhưng bên trong trận pháp có muôn vàn những thanh bảo kiếm, chúng đều được ánh sáng bao bọc khiến Vân Linh không thể biết nó là thanh bảo kiếm nào.
Ngay khi ba con rồng lửa tấn công vào trận pháp, chúng liền bị vạn kiếm tấn công, chẳng mấy chốc chúng đã bị vạn kiếm làm cho tan biết.
Vân Linh thấy chiêu thức này rất giống với Thái Cực Vạn Kiếm Trận, nhưng y không dám chắc. Cùng lúc đó, một thân ảnh bay vút lên nhẵm hướng Kiều Thanh mà tấn công. Vân Linh liền truy kích, y không muốn Kiều Thanh bị áp sát, cũng như lần đấu với Tiểu Ma Tinh và Bạch Vô Lệ. Dường như y không thông thạo lối đánh cận chiến cho lắm.
Nhưng ngay khi Vân Linh toan đuổi theo, y nhận thấy đằng sau lưng có một ánh sáng kỳ dị đang chiếu sáng khắp bầu trời đêm, y quay lại thi nhận thấy, kẻ áo đen vừa nãy lại thi triển một chiêu thức, có nằm mơ y cũng không ngờ, chiêu thức hắn đang sử dụng chính là Thái Cực Kiếm Pháp.
Một thoáng do dự, Vân Linh không rõ kẻ áo đen kia là bạn hay thù. Nếu là ngày trước có lẽ y đã dừng tay, nhưng tại núi Thạc Trấn năm xưa, chính y cũng từng giao đấu với người trong ma giáo, hơn thế chúng rất am hiểu về kiếm pháp và đạo pháp của Hoàng Liên Môn. Y không chắc kẻ trước mặt là thù hay lại chính là sư huynh đệ đồng môn, nhưng với những hành tung bí ẩn, và cách ăn mặc khiến cho Vân Linh có phần nghi hoặc.
Do dự một lát, Vân Linh quyết định làm một phép thử, y liền thi triển Thiên Kiếm Hỏa Long Chân Quyết, tấn công.
“Lửa thiêng bùng cháy
Xuyên thấu trời xanh
Thiên nhiên giận dữ
Rồng lửa tái sinh”
Câu khẩu quyết trong ba năm gần đây, y chưa từng sử dụng, bởi lẽ y nhận thức được sư nguy hại từ lực phản chấn gây ra. Trong lần y tấn công Dương Tử Lăng trong động Nguyệt Thạch, y cũng sử dụng Thiên Kiếm Hỏa Long Chân Quyết, nhưng lần đó y không hề cảm nhận được lực phản chấn tác động ngược lại cơ thể. Nhưng dù sao, trong những trường hợp không quá cần thiết, y vẫn không sử dụng nó.
Lần này cũng vậy, dường như lực phản chấn hoàn toàn đã biến mất từ lần đó, có lẽ cũng do Nhị Bao đã hấp thu lượng hỏa khí dư thừa, cho nên lực phản chấn đã hoàn toàn biến mất.
Thiên Kiếm Hỏa Long Chân Quyết vốn là cấm thuật, năm xưa do Kim Thiết xúi dục y đánh cắp. Chuyện kinh thiên động địa ấy, phàm là môn nhân của Hoang Liên Môn không ai là không biết. Chính vì lẽ đó, y muốn thử xem họ có nhận ra y là môn nhân của Hoàng Liên Môn không.
Vân Linh đoán không sai, ngay sau khi y thi triển Thiên Kiếm Hỏa Long Chân Quyết người áo đen kia thần trí như bị phân tán, Thái Cực Kiếm Pháp theo đó mà mất đi uy lực dần dần tan vào hư vô.
Vân Linh chắc chắn họ cũng là môn nhân của Hoàng Liên Môn, y cũng từ từ hóa giải Thiên Kiếm Hỏa Long Chân Quyết. Lúc đó một giọng nữ nhân vang lên:
- Lục ca!
Tiếng nói khiến Vân Linh giật mình, hai tiếng “lục ca” xưa nay chỉ có thất muội Kim Ngân mới gọi. Y đang mải suy nghĩ, một giọng nam nhân khác vang lên:
- Tử Vân Linh, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?
Người vừa nói, chính là người thi triển Thái Cực Kiếm Pháp, nói xong y cùng hai người còn lại từ từ kéo khăn mặt xuống, tiên khí bao quanh tiên kiếm cũng dần dần mất đi. Bảo kiếm của y chính là Phục Long, Vân Linh nói:
- Ngươi… ngươi… Kinh Vân?
Nam nhân đó gật đầu:
- Là ta.
Vân Linh lại nhìn vị cô nương vừa nói, nang ta cũng thuộc dạng mi nhân, làn da trắng hồng, tuy hiện tại đang là ban đêm, nhưng cũng không khó để phát hiện. Y có đôi chút lưỡng lự y nói:
- Kim Ngân? Có phải là muội không?
Nữ nhân khẽ gật đầu, nàng nói:
- Phải là muội.
Vân Linh cười cười với Kim Ngân, ánh mắt y lại đổi sang người còn lại, y nói:
- Còn đây là?
Kinh Vân lãnh đạm nói:
- Đây là Vũ Hồng Phong sư huynh bên kiếm mạch Ngũ Lôi.
Vân Linh chắp tay thành quyền và nói:
- Tiểu đệ đã mạo phạm, xin sư huynh thứ lỗi.
Vũ Hồng Phong cũng chắp tay thành quyền, y nói:
- Đâu có, đâu có, Vân Linh sư huynh quá khách sáo rồi.
Vân Linh cười cười, nhưng ngay sau đó y mới nhớ ra còn một người nữa đi cùng với nhóm Kinh Vân và Kim Ngân, y hỏi:
- Vậy còn một vị nữa đi chung với sư huynh là ai vậy?
Vũ Hồng Phong cười cười nói:
- Là Nguyệt Nga sư muội bên Vọng Nguyệt.
Vân Linh nghe nói người đó là Nguyệt Nga y nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, nếu người đó là la sát cô cô thì phiền phức to rồi.
Nói rồi Vân Linh liền ngự không bay đi, y nhắm hướng hai người Nguyệt Nga và Kiều Thanh vừa đi qua. Kinh Vân và Kim Ngân không hiểu vì sao y lại gấp gáp như vậy, họ cũng nhanh chóng ngự không bay theo.
***
Lại nói về trận chiến giữa Nguyệt Nga và Kiều Thanh. Vốn Kiều Thanh không giỏi cận chiến, cho nên y luôn tìm cách cắt đuôi Nguyệt Nga. Nhưng Nguyệt Nga vốn là người thông minh nhất kiếm mạch Vong Nguệt, là người được Nguyệt Ánh sư thái yêu quý nhất. Chỉ sau hai ba chiêu thức thì nàng đã nhận ra Kiều Thanh không giỏi cận chiến. Chính vì nàng ta cố gắng tiếp cận thì Kiều Thanh cáng muốn kéo dài khoảng cách với Nguyệt Nga. Trận chiến vô tình trở thành cuộc rượt đuổi.
Nhưng Kiều Thanh cũng nào phải dạng vừa, trong quá trình vừa di chuyển y lại dùng Loạn Hồn Khúc tấn công Nguyệt Nga. Nhưng mỗi chiêu không thể sử dụng hiai lần mà lại cho cùng một kết quả được. Khi thấy Kiều Thanh dùng Loạn Hồn Khúc tấn công, Nguyệt Nga liền dùng thần kiếm Thất Tinh tấn công. Nàng thi triển tiên pháp tạo ra bảy thanh kiếm ảnh, có điều nó không như Thất Ảnh Trảm Lôi Phong của Kinh Vân. Mỗi một thanh kiếm ảnh lại có một màu sắc khác nhau lần lượt là, vàng, trắng, xanh lam, xanh dương, xám, đen, hồng, chúng lại tượng chưng cho ngũ hành. Khi Loạn Hồn Khúc bắt đầu tấn công, Nguyệt Nga dùng bảy thanh kiếm ảnh làm nhiễu âm, cho nên Loạn Hồn Khúc không thể gây cho nàng cảm giác khó chịu như ban nãy
Cảm thấy Nguyệt Nga quá tinh tế trong cách thức tấn công lẫn phòng thủ, Kiều Thanh thật sự cảm thấy bất an. Y thật không sợ Nguyệt Nga tấn công, y hơn hết y biết thực lực bản thân mình đến đâu, nhưng y vẫn do dự không quyết.
Trong lúc đó, Nguyệt Nga đã áp sát, nàng sử dụng thần kiếm Thất Tinh tấn công Kiều Thanh khiến y không thể tiếp tục ngự không và rơi xuống đât. Ngay khi Kiều Thanh rơi xuống đất y cười cười và nói:
- Ngươi quả thật không biết sống chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi Mê Hồn Khúc.
Nói đoạn y liền thi triển tiên lực lên cây tiêu, và y bắt đầu thổi. Nhưng khúc tiêu này hoàn toàn khác so với khúc tiêu trước đó y đã thổi. Nó dồn dập hơn rất nhiều.
Nguyệt Nga cũng cảm thấy có gì đó không đúng, những âm thanh do Mê Hồn Khúc tạo ra, những âm thanh bình thường khó mà khiến nó bị ngắt quãng. Nguyệt Nga bỗng nhiên cảm thấy khí lực trong cơ thể di chuyển không theo ý nàng. Dường như chính nàng cũng không thể khống chế được kinh mạch của mình, thất khiếu đau rát, nàng ngồi xuống vận công. Nhưng kỳ lại thay, nàng không thể tụ hợp khí lực, chúng cứ dồn đến những kinh mạch quan trọng và làm ngưng tụ mọi sự tuần hoàn khí lực.
Đúng lúc đó, Vân Linh như một bóng ma xuất hiện bên cạnh Kiều Thanh, y dùng Bế Quan Phong Nguyệt, tạm thời ngăn cản đòn tấn công của y. Nhờ vậy Nguyệt Nga mới được thoát hiểm. Kiều Thanh đang bất động y hỏi Vân Linh:
- Vân Linh chuyện này là sao?
Vân Linh giải huyệt và nói:
- Chuyện này nói ra dài dòng lắm, nhưng họ chính là sư huynh muội đồng môn với tôi.
Kiều Thanh đứng dậy y nói:
- Nói như vậy, họ chính là người của Hoàng Liên Môn?
Vân Linh gật đầu, đúng lúc đó Nguyệt Nga đã hồi phục nàng đứng dậy chĩa mũi kiếm Thất Tinh vào người Vân Linh và nói:
- Ai là sư huynh muội đồng môn của ngươi? Đổ yêu nghiệt.
Vân Linh cứng họng, nhất thời y không biết phải giải thích sao thì Nguyệt Nga mới hiểu, đúng lúc đó, Kiều Thanh lên tiếng:
- Trong mắt ngươi chỉ có yêu nghiệt thôi sao? Ngay cả người liều mình tới cứu ngươi ngươi cũng cho là yêu nghiệt được hay sao? Đạo lý ở đâu vậy?
Nguyệt Nga liếc mắt một cái sắc như dao, lạnh như băng nàng nói:
- Hai ngươi cùng một hội, tất nhiên sẽ nói giúp nhau.
Đúng lúc đó một giọng nam nhân vang lên:
- Nguyệt Nga sư tỷ! Huynh ấy chính là Tử Vân Linh, môn nhân thất lạc nhiều của Văn Trọng sư thúc.
Người vừa lên tiếng là Vũ Hồng Phong, Nguyệt Nga lúc này mới hạ thần kiếm Thất Tinh và nói:
- Ra là vậy, hắn chính là kẻ phế nhân năm xưa trộm cấm thuật tại Hoàng Sư Từ Đường.
Vân Linh nghe vậy y trùng xuống, lúc đó Hồng Phong lại nói nhỏ:
- Chuyện xấu không lên để người ngoài biết, hơn thế đệ ấy bị tên Kim Thiết dụ dỗ chứ nào hoàn toàn là lỗi của đệ ấy?
Nguyệt Nga quay đầu bỏ đi, nàng nói:
- Muốn không có chuyện xấu để người ta đồn ra ngoài, tốt nhất mình đừng lên làm, còn làm thì đừng nên đổ lỗi vòng quanh.
Hồng Phong và Kim Ngân đều thở dài không nói thêm tiếng nào, Vân Linh thì chỉ biết cười chừ không nói, Kinh Vân vẫn cái vẻ mặt lãnh băng không nói tiếng nào rồi lặng lẽ bỏ đi. Vân Linh đang toan bước đi theo thì một tiếng nói vang lên:
- Vân Linh huynh, tiểu đệ xin cáo từ.
Vân Linh sững người, y nhận ra tiếng nói vừa rồi chính là giọng của Kiều Thanh y hỏi:
- Huynh tính đi đâu?
Kiều Thanh nói:
- Bốn biển là nhà, chỉ cần nơi nào không có thị phi thì Kiều mỗ sẽ tới.
Vân Linh lại hỏi:
- Bạch Ma Tự bị hai người vừa rồi ăn cắp pháp bảo, họ lại vì chúng ta, giờ đây lại không còn tung tích huynh không tính giúp một tay sao?
Kiều Thanh nói:
- Tung tích thì tôi có thể giúp sức, còn về việc trừ yêu, xem chừng tôi không lên xen vào thì hơn.
Vân Linh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Kiều Thanh đáp:
- Tôi tính vốn nóng nảy, không chừng sẽ làm những việc không phải đạo, e rằng lúc đó tôi lại bị gắn cho hai chữ “yêu ma” thì nguy.
Nói đoạn, Kiều Thanh liếc xéo Nguyệt Nga một cái, ai cũng có thể nhận thấy, Kiều Thanh đang ám chỉ Nguyệt Nga. Ngay lúc đó, Kiều Thanh lại lấy cây tiêu ra, y thổi một khúc tiêu. Chừng một lúc sau, y dừng lại và nói:
- Ở phía tây nam có một hang động nhỏ, trong đó có bốn người đang giao đấu, thiết nghĩ họ chính là người mà các huynh cần tìm.
Nói đoạn, Kiều Thanh nhìn Vân Linh, y khẽ gật đầu và nói:
- Vân Linh huynh đệ hãy bảo trọng, tiểu đệ đi đây có duyên sau này gặp lại, xin cáo từ.
Lăm người họ nhìn theo vết sáng mất hút trong không trung. Sau một đêm đại chiến, lúc này ánh mặt trời đã dần ló dạng, chiếu những tia nắng ấm áp xuống đỉnh Hỏa Diệm. Vân Linh chợt nhớ Tiểu Bạch vẫn còn đang ở y quán, Vân Linh liền húy sáo thật lớn, lát sau từ phía làng Hỏa Vân Tiểu Bạch đang lao tới, xem chừng nó rất khoan khoái sau một giấc ngủ yên bình.
Vân Linh hướng ánh mắt về phía xa xăm y nói:
- Kiều Thanh hẹn ngày gặp lại.
Nói rồi y liền rảo bước theo chân nhóm người Hoàng Liên Môn tới trợ chiến cho hai vị tăng nhân của Bạch Mã Tự.