Hồi 36- Trúc Mạc Vấn gặp nguy

Tiêu Dương Dạ Vũ

Hồi 36

Trúc Mạc Vấn gặp nguy

*************

Một gian phòng được thắp lên bởi một ngọn nế sáng trưng. Trúc Mạc Vấn ngồi bên chiếc bàn nhỏ tay cầm chén trà còn nóng nguyên, bình thời y không thích uống trà mà chỉ ham uống rượu, uống đến mức say tuý luý, nhưng hôm nay thì lại không, y không uống rượu, không phải là y không uống mà là không dám uống, chỉ vì Trúc Mạc Vấn sợ khi uống rượu rồi sẽ làm cho đầu óc y trở lên mông lung, mơ hồ trước mọi sự việc sắp xảy đến. Ánh nến lập loè bởi cơn gió nhẹ bên ngoài thổi vào, Trúc Mạc Vấn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, mặt y thoáng hiện nét sợ sệt, căng thẳng. Trời không nóng, trái lại còn rất mát mẻ nhưng trên trán y bắt đầu những hạt mồi hôi toát ra, là mồ hôi lạnh. Trúc Mạc Vấn khẽ đưa cốc trà lên miệng nhưng y bộ điệu uống trà của y thật gượng gạo, thật vô thức, trà là một thức uống để hưởng thụ, để ngâm nga, người uống trà trong lòng phải thật sự khoan khoái và biết hưởng thụ thì mới cảm nhận được hết vị ngon của trà, như thế người ta gọi là thưởng trà. Nhưng Trúc Mạc Vấn dường như không phải là đang thưởng trà mà chỉ đơn giản là đang uống một ly rượu hay uống một cốc nước, trà mà y coi như rượu, Trúc Mạc Vấn ngửa cổ uống cạn một hơi, y không cần biết trà còn nóng hay đã nguội, rõ có thể thấy, y giờ đây đang rất bấn loạn, căng thẳng đến một chuyện gì đó quan trọng có liên can tới y.

Ánh nến hắt hiu soi rọi lên khuôn mặt của Trúc Mạc Vấn làm cho sắc diện của y trở lên nhợt nhạt, trắng xanh. Y bỗng rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy, xem chừng đó chỉ là một tờ giấy bình thường so với bao tờ giấy khác nhưng không hiểu sao Trúc Mạc Vấn nhìn tờ giấy đó lại có cảm giác lo lắng đến vậy. Y từ từ mở tờ mở nếp tờ giấc ra coi với tâm trạng bất, lo lắng, giấy vừa mở ra thì tim Trúc Mạc Vấn bỗng đập mạnh, mồi hôi toát ra, trên tờ giấy có chữ, nhưng tuyệt nhiên không ghi nhiều, trên giấy có viết “Cẩu tặc, giờ Hợi đêm nay sẽ dùng máu ngươi khoả lấp đi cừu hận trong lòng ta”. Trong giấy chỉ ghi vỏn vẹn có nhiêu đó nhưng Trúc Mạc Vấn cảm thấy sự căm phẫn của đối phương là vô hạn. Y bất giác run người, bỗng từ ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, người gõ cửa gõ liền ba tiếng chầm chậm, Trúc Mạc Vấn chợt giật mình nhưng y vẫn định thần hỏi lớn:

– Ai?

Y vừa nói vừa cầm lấy thanh trường kiếm đặt bên mé bàn, ngưng thần chờ đợi. Người bên ngoài cung kính đáp:

– Dạ, vừa nãy Trúc đại gia có dặn tôi đem một bình rượu và vài thức nhắm, giờ tôi đã mang đến rồi ạ.

Trúc Mạc Vấn như thở phào nhẹ nhõm, y buông lỏng thanh kiếm rồi đứng phắt dậy quát:

– Cút, giờ ta không muốn nữa, mang đi ngay.

Người bên ngoài cung kính:

– Dạ dạ, tôi mang đi liền.

Trúc Mạc Vấn lại ngồi xuống, y rót trà ra cốc rồi vươn cổ uống cạn một hơi, cảnh vật về đêm thật tĩnh mịch, thật yên ắng, nhưng chính cái sự yên ắng ấy lại khiến cho Trúc Mạc Vấn phát sợ, y chưa bao giờ sợ bóng đêm và sự yên tĩnh nhưng hôm nay lại khác, bóng đêm như có một điều gì đó khủng khiếp lắm mà sắp xảy đến với Trúc Mạc Vấn, y toan rót thêm một ly trà thì phía đằng sau lưng một giọng nói khàn khàn vang lên:

– Các hạ dường như đang chờ ta.

Trúc Mạc Vấn lạnh sống lưng, tim bất giác đập mạnh, y từ từ quay mặt lại thì thấy một người bận một tấm áo choàngphủ kín từ đầu cho đến thân, người áo đen đeo chiếc mặt nạ kì bí, trông rất kì dị, ma quái. Người áo đen không ai khác chính là kẻ đã giết chết bốn người trong Bạch Hổ Tiểu Các, thoáng nhìn thấy người áo đen, Trúc Mạc Vấn mặc dù kinh hãi nhưng vẫn bình tĩnh, y dù đã biết mục đích của đối phương đến đây nhưng vẫn gượng hỏi:

– Các hạ là người đã gửi tờ giấy đó cho tại hạ.

Người áo đen nở một nụ cười thật nguỵ bí, nhưng chỉ thoáng nghe qua là Trúc Mạc Tiêu đã nhận ra ngay là giọng nói của một nữ nhân, nữ nhẫn áo đen nói:

– Các hạ đã biết nhưng sao lại không cho người mai phục.

Trúc Mạc Vấn đáp:

– Có. Đã cho người mai phục.

Nữ nhẫn áo đen cười:

– Vậy tại sao không hô lên để chúng chạy vào bắt tôi.

Trúc Mạc Vấn cười, một nụ cười gượng gạo:

– Các hạ đến tìm tại hạ chắc phải toan tính kĩ lưỡng, bằng không thì sao lũ vô dụng đó lại bị sử gọn nhanh đến như vậy.

Nữ nhân áo đen nói:

– Các hạ biết nguyên nhân vì sao tôi tới đây không.

Y đáp:

– Biết.

Nữ ngân áo đen cười lạnh:

– Ta rất muốn biết các hạ sẽ làm như thế nào để đối phó ta.

Thanh âm nghe thật lãnh đạm mà tràn đầy sát khí, bên trong cái sát khí ấy còn ẩn chức cả lỗi bi ai, oán hận. Trúc Mạc Vấn bất chợt lạnh người, hai bàn tay uớt đẫm mồ hôi, y dường như cảm nhận được sự uy hiếp cực độ của câu nói vừa rồi. Trúc Mạc Vấn dù sợ nhưng vẫn cố dằn lại, y thét lên một tiếng rồi rút thanh trường kiếm ra, kiếm quang loé sáng cả một căn phòng, Trúc Mạc Vẫn khua kiếm “vun vút” đâm tới nhưng điện chớp loé lên trước ánh đèn nên mập mờ, kiếm của Trúc Mạc Vấn được làm bằng một thứ thép cực tốt nên lưỡi kiếm vô cùng sắc bén. Thanh kiếm thoăn thoắt lao đến nữ nhẫn áo đen nhưng kì lạ thay ả không hề tránh né, hai chân vẫn bất động tựa như chiêu kiếm này chẳng có gì lấy làm lợi hại để cho thị phải bận tâm. Kiếm gần đâm tới trước mặt thì nữ nhẫn áo đen bỗng vươn cánh tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén, chỉ nghe “xoeng” một tiếng rồi hoả tinh loé lên. Trúc Mạc Vấn nhìn kĩ thì mới nhận ra nữ nhân áo đen có đeo một đao bao tay bằng sắt lên mới dám kìm giữ thanh kiếm của y. Trúc Mạc Vấn há hốc mồm kinh ngạc, y vội xoay kiếm thoát khỏi thế khống chế của đối phương, khi kiếm vừa thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay sắt thì Trúc Mạc Vấn tung liền một cước tới nữ nhẫn áo đen, thị vội tung chưởng nghênh đỡ. “binh” một tiếng, nữ nhân áo đen lùi lại ba bước, miệng thở “hồng hộc” tựa như hết hơi. Trúc Mạc Vấn bỗng nở ra một nụ cười khoái trá:

– Lúc ban đầu ta sơ ngươi nhưng bây giờ thì nỗi sợ đó biến mất rồi. Ha ha ha…

Nữ nhân áo đen đáp:

– Vì lí gì?

Y cười nói:

– Ngươi đã bị thương.

Nữ nhân chợt cười lạnh:

– Hừm, ngươi nghĩ ta bị bị thương nên không giết được ngươi ư? Trúc Mạc Vấn ơi Trúc Mạc Vấn, ngươi sống trên giang hồ bao năm mà sao ngươi ngu quá chừng.

Trúc Mạc Vấn kinh ngạc:

– Sao?

Một chữ “sao” vừa dứt thì nữ nhân áo đen bỗng xoay người phất mạnh tấm áo choàng thành một hình tròn, áo choàng phất lên thì một luồng khói xanh lam theo đó mà bắn toả ra khắp xung quanh Trúc Mạc Vấn, bùa vây lấy y. Trúc Mạc Vấn hoảng hốt:

– Mê… Mê hương.

Nữ nhân áo đen cười đắc ý:

– Ngươi nghĩ ta không dám dùng lại chiêu cũ ư?

Trúc Mạc Vấn vội bịt miệng, nín thở nhưng đã quá muộn, khói mê hương xộc thẳng vào mũi bốc lên tận tới não rồi sau đó đi thẳng tới tứ chi khiến cho Trúc Mạc Vấn bắt đầu có cảm giác choáng váng, tức chi như rã rời. Lợi dụng Trúc Mạc Vấn đang trong tình trạng choáng, nữ nhân áo đen bỗng tung ra một hàng xích bắn tới, Trúc Mạc Vấn nhân lúc sức lực chưa suy kiệt thì vung kiếm nên đỡ, nào ngờ dây xích uốn lượn như linh xà cuốn chặt lấy lưỡi kiếm. Nữ nhân áo đen thét lên, rút mạnh dây xích khiến cho kiếm của Trúc Mạc Vấn gãy ra làm ba bốn đoạn rơi xuống đất. Xong việc, nữ nhân áo đen vội thu lại dây xích vào trong ống tay áo. Trúc Mạc Vấn hít trọn vẹn mê hương khiến cho sức lực của y gần như là suy kiệt. Nữ nhẫn áo đen tung một chưởng đánh ngay trước lồng ngực của Trúc Mạc Vấn khiến y té nhào xuống sàn nhà, miệng thổ huyết, sắc diện của Trúc Mạc Vấn trở lên trắng xanh, hơi thở của y dồn dập. Y lộm cộm bấu víu vào chiếc ghế rồi vực dậy, trong lúc hoảng loạn thì một ánh chớp nhỏ loé lên cắm thẳng vào ngực của Trúc Mạc Vấn, nhưng y chẳng còn chút hơi sức để la lên một tiếng, y chỉ còn biết nghiến chặt răng đau đớn. Đoạn Trúc Mạc Vấn miễn cưỡng dồn sức gắng gượng đạp một cước vào vùng bụng của nữ nhân áo khiến thị lùi lại liền mấy bước, sở dĩ một cước kiệt lực ấy của Trúc Mạc Vấn vốn không thể bức lùi được nữ nhân áo đen nhưng dường như một cước ấy đã vô tình đạp phải vết thương của thị nên thị mới như vậy. Nhưng chỉ có như thế thì sao có thể ngăn cản được sát khí giết người của nữ nhân áo đen, hai hàng dây xích lại bắn ra siết chặt lấy vùng cổ của Trúc Mạc Vấn khiến cho khí huyết của y tắc nghẽn, máu từ miệng lại ứa ra. Nữ nhân áo đen hừ lên một tiếng toan phát lực rút mạnh dây xích để giết Trúc Mạc Vấn thì bỗng một người phá tan mái ngói rồi từ trên cao bổ xuống một đao như thiên lôi chém xuống chặt đứt dằ xích của nữ nhân áo đen khiến thị thất kinh lùi lại. Đao là đao lãnh khốc, người là Trác Phi Vân, anh ta vừa kịp thời xuất hiện giải nguy cho Trúc Mạc Vấn.

Trác Phi Vân lạnh lùng nói:

– Ngươi là ai.

Nữ nhân áo đen vừa nói vừa lùi lại:

– Ngươi bất tất phải biết.

Cùng lúc đó thì Tiêu Dương Dạ Vũ từ từ mở cửa bước vào, vẻ mặt chàng vẫn thung dung như lúc nào, chàng điểm một nụ cười rồi nói:

– Cô nương rốt cuộc là ai?

Nữ nhân áo đen giật mình khi thấy Tiêu Dương Dạ Vũ:

– Tiêu Dương công tử!

Chàng cười đáp:

– Nếu tại hạ đoán không lầm thì cô nương chính là Xích Y, đồ đệ của Mẫu Đơn Tiên Tử.
Nữ nhân áo đen thốt:

– Dựa vào đâu?

Chàng đáp:

– Thủ pháp múa dây xích của cô và cách vận múa dải lụa của Xích Y vô cùng giống nhau. Với lại, do Trúc Mạc Vấn và Trúc Mạc Tiêu liên thủ với Thiết Vô Diện để giết Mẫu Đơn Tiên Tử nên cô mới đem lòng oán ghét sau đó cải trang thành hình dạng như thế này để giết hai người bọn họ.

Nữ nhân áo đen cười:

– Tiêu Dương Dạ Vũ không những võ công cao mà tài phán đoán cũng hơn người.

Chàng “ồ” một tiếng rồi đáp:

– Cô nương liệu có thể thoát nổi không?

Nữ nhân áo đen cười lạnh:

– Có.

Câu nói vừa dứt thì Trác Phi Vân vung đao chém tới nữ nhân áo đen, thị cũng không hề tỏ ra khiếp nhược, dây xích lại bắn ra, mặc dù dây xích bị chém mất đi khoảng một tấc nhưng nó cũng vẫn đủ dài để vươn ra tấn công. Dây xích lượn múa như linh xà tấn công Trác Phi Vân tới tấp nhưng đao của anh ta cũng đâu phải hạng vừa. Trác Phi Vân múa đao liên tục tạo ra một vòng lá chắn quanh người rồi đao chiêu lại tiếp tục đánh ra một lúc bảy tám nhát, dây xích của nữ nhân áo đen khi va chạm với đao của Trác Phi Vân thì bị bắn vỡ ra khắp xung quanh. Biết mình không thể địch lại Trác Phi Vân, nữ nhân áo đen lại sử ra một chiêu mà thị đắc ý, luồng khói màu xanh lam lại tiếp tục bắn ra, lần này khói còn dày đặc hơn những lần trước. Tuy nhiên, nữ nhân áo đen chỉ lo đối phó với Trác Phi Vân mà bỏ quên Tiêu Dương Dạ Vũ, chàng bất ưng tiến lại, tay hữu nhanh như chớp nắm chặt lấy vai của nữ nhân áo đen khiến ả la lên, một tiếng la đau đớn, chàng ngạc nhiên nhưng rồi cũng thoáng điểm một nụ cười. Nữ nhân áo đen bỗng xoay người “xoạt” một tiếng ả đã thoát ra khỏi sự khống chế của Tiêu Dương Dạ Vũ rồi lao thẳng người qua cửa sổ, chàng nhìn tấm áo choàng rồi nói:

– Ve sầu lột xác.

Trác Phi Vân toan đuổi theo thì Tiêu Dương Dạ Vũ giơ tay ngăn cản, chàng nói:

– Trác huynh không cần phải đuổi theo.

Trác Phi Vân ngạc nhiên:

– Vì sao thế?

Chàng đáp:

– Vì chỉ có như vậy thì cái đuôi “hồ ly” mới lộ ra. Với lại thị bị thương, sẽ không dùng khinh công chạy xa được đâu. Tôi còn có một hậu chước để thăm dò thị.

*****

Quả đúng như Tiêu Dương Dạ Vũ dự đoán, nữ nhân áo đen chẳng thể dùng khinh công mà chạy quá xa, ả chỉ còn nước chạy bộ mà thoát thân. Nữ nhân áo đen chạy qua hoa viên rồi lại tới tiểu sảnh, tiểu sảnh này là chỗ mà Trác Phi Vân đã từng ngồi uống trà, cũng là lúc mà ả ta đi ngang qua đây mà gặp phải anh. Bước chân của nữ nhân áo đen càng lúc càng khẩn trương, cứ đi được vài bước là ả lại quay mặt lại vì sợ có người đuổi theo. Trên trời không sao, ánh trăng mập mời dần bị những đám mây đen che khuất, cảnh sắc thật tịch mịch, vạn vật thật tiêu điều biết bao. Nữ nhân áo đen đi gần ra khỏi khu tiểu sảnh thì bỗng có một người cầm thanh cổ kiếm và một bình rượu với dáng đi loạng choạng khật khưỡng bước đến, thi thoảng người này lại nấc nên vài cái tựa như người say rượu. Khi người này tiến lại gần thì nữ nhân áo đen mới nhận ra được y. Một bộ mặt luôn như một con ma men: y chính là Tuý Kiếm.

Tuý Kiếm nhìn thấy nữ nhân áo đen rồi hỏi:

– Ai… ai đó?

Nữ nhân áo đen không trả lời, Tuý Kiếm loạng choạng bước lại thì bỗng chân nọ vấp vào chân kia khiến y té nhào xuống đất. Nữ nhân áo đen lạnh lùng:

– Hừ. Đúng là tên say rượu.

Tuý Kiếm đứng dậy nói:

– Ai say? Ngươi say hay ta say?

Nữ nhân áo đen vốn đang bị thương, ả không muốn đôi co với Tuý Kiếm lên bước đi ngay, nào ngờ Tuý Kiếm giơ ngang hai tay ra cản khiến cho nữ nhân áo đen tức giận, Tuý Kiếm hỏi:

– Nói cho rõ đã chứ… Ta say hay ngươi say?

Vừa dứt câu thì nữ nhân áo đen đã tung một cước, một cước này chỉ là một cước bình thường, không có gì là uy lực nhưng nó cũng đủ khiến cho bất cứ ai cũng phải đau điếng, Tuý Kiếm cũng không ngoại lệ, y ôm lấy hạ bộ, gân mặt nổi lên, hai mắt đỏ hoe như muốn chfảy cả nước mắt, Tuý Kiếm thốt:

– Ôi chao! Hai viên “xá lợi” của ta, hai viên xá lợi của ta.

Nữ nhân áo đen không nói không rằng chỉ sau một cú đá rồi bỏi đi ngay, ả không muốn kéo dài thời gian, vì nếu như thế sẽ rước thêm phiền phức. Tuý Kiếm nằm sõng xoài trên mặt đất, mặt vẫn không khỏi nhăn nhó nhưng y vẫn điểm một nụ cười thật tươi, rốt cuộc thì nụ cười của y nói lên điều gì?
Xung quanh vẫn vắng lặng như tờ, cảnh vật vẫn yên ắng không chút động tĩnh. Khu tiểu lầu của Trúc Mạc Vấn vẫn được thắp đèn sáng trưng. Trúc Mạc Vấn ngồi khép chân trên giường với thần sắc mê man, không tỉnh táo, đằng sau đang có một người vận công trị thương cho y, người này là Tiêu Dương Dạ Vũ, chàng đang cố gắng bảo vệ tính mệnh của Trúc Mạc Vấn, quyết không để cho y xảy ra chuyện gì. Trong phòng còn cả cả Phi Yến và Trác Phi Vân đang đứng canh, họ im lặng chờ đợi. Chỉ trong một nhoáng, guơng mặt của Trúc Mạc Vấn cũng bớt được vẻ đau đớn, nhợt nhạt sau khi nhận được công lực của Tiêu Dương Dạ Vũ truyền vào. Chàng bất chợt thu tay rồi thở ra một hơi để điều hoà khí lực trong người, một lúc sau chàng bước xuống giường rồi nói:

– Chỉ cần thêm một phân rưỡi nữa thì con dao đó lấy mạng Trúc Mạc Vấn rồi.

Phi Yến nói:

– May cho y quá chừng.

Vừa lúc đó thì từ bên ngoài Tuý Kiếm uể oải bước vào, vẻ mặt y xanh như tàu lá chuối, tay vẫn ôm lấy hạ bộ rồi xoa xoa nhẹ nhàng, Phi Yến trông thấy cử chỉ của Tuý Kiếm như vậy thì sửng sốt lắm, nàng chợt đỏ mặt quay ngoắt sang một bên. Tuý Kiếm cũng nhìn thấy Phi Yến, y mặt còn đỏ hơn cả nàng. Tiêu Dương Dạ Vũ bật cười nói:

– Tuý huynh thần sắc trông có vẻ nghiêm trọng, có chuyện gì vậy.

Tuý Kiếm toan nói nhưng lại thôi vì Phi Yến đang có mặt ở đây nên y không tiện nói, Tiêu Dương Dạ Vũ nói:

– Chắc huynh đau lắm nhỉ?

Tuý Kiếm nhăn mặt rồi lườm lườm Tiêu Dương Dạ Vũ, y nói:

– Phải, đau lắm. Bằng vào Tiêu Dương huynh không biết có chịu nổi không nhỉ?

Chàng cười đáp:

– Chắc là không.

Tuý Kiếm tức tối toan trả miếng thì Lý Thái Kỳ lừng lững bước vào, nhìn sắc diện y có vẻ ảo, y vội lại bên ghế rồi ngồi xuống sau đó rót một ly trà nốc cạn, Tiêu Dương Dạ Vũ nói:

– Đúng theo kế hoạch chứ?

Lý Thái Kỳ đáp:

– Đúng theo kế hoạch.

Chàng lại hỏi:

– Lý đại hiệp đã minh bạch chưa?

Lý Thái Kỳ ảo não nói:

– Khá là minh bạch. Dẫu có nằm mộng tôi cũng không dám nghĩ hung thủ lại người đó.

Tuý Kiếm chen vào:

– Vậy chuẩn bị kéo mẻ lưới cuối cùng thôi.

Tiêu Dương Dạ Vũ điểm một nụ cười, một nụ cười đầy thần bí, Tuý Kiếm nói:

– Thật không ngờ hung thủ lại có nhiều mặt nạ như vậy.

Tiêu Dương Dạ Vũ nói:

– Mạng đổi mạng, kế trong kế. Hung thủ thật là có một kế sách vẹn toàn.
Tuý Kiếm thốt:

– Về thôi để lấy sức ngày mai còn tóm gọn hung thủ chứ.

Lý Thái Kỳ nói:

– Vội thế không lẽ hung thủ không sợ bị phát hiện sao?

Tiêu Dương Dạ Vũ đáp ngay:

– Không, ngày mai nhất định nàng ta sẽ tìm Trúc Mạc Vấn, vì ông ta đang bị thương liệt giường, nàng ta sẽ không bỏ qua cơ hội đó đâu.

*****

Tin Trúc Mạc Vấn bị ám toán suýt chết đã lan truyền cả Nhất Thiện Thành, không ai là không biết. Để bảo vệ Trúc Mạc Vấn, đám người Thạch Vân Đỉnh cho ông ta nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng ở một nơi có điều kiện tốt nhất và có hàng bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Dầu cho có là một con muỗi thì cũng khó lòng bay lọt. Nơi Trúc Mạc Vấn nghỉ ngơi là một gian phòng gian phòng vô cùng rộng rãi, thoải mái, rất thuận tiện cho việc tĩnh dưỡng, bên ngoài còn có một tốp mười người đứng canh gác, cẩn mặt. Cứ thế họ đổi hết tốp này đến tốp khác đến canh phòng, quyết không để cho một ai có thời cơ mà giết hại Trúc Mạc Vấn.

Thạch Yên bỗng từ đâu đi tới, trên tay nàng có bưng một khay gỗ nhỏ, trên khay gỗ có một bát thuốc bổ, bát thuốc bổ đó hiển nhiên là dùng cho người đang cần tĩnh dưỡng. Trên mặt nàng hôm nay điểm son phấn có hơn mọi ngày nhưng vẫn không sao che đi được cái vẻ mệt mỏi, nhợt nhạt, thoáng nhìn thấy Thạch Yên đang tới, đám gác cửa cúi đầu chào hỏi, Thạch Yên cố giữ nét cười gật đầu, nàng nói:

– Ta vào đem thuốc uống cho Trúc tiên sinh.

Đám gác cửa lưỡng lự nói:

– Nhưng thành chủ có dặn chúng tôi…

Thạch Yên không chờ chúng nói hết nàng đã chen vô:

– Là cha tôi kêu tôi đặc biệt mang bát thuốc này cho Trúc tiên sinh.
Đám gác cửa nói:

– Nhưng… Nhưng…

Thạch Yên nghiêm sắc mặt nói:

– Không lẽ các vị không tin tôi.

Đám gác cửa thốt:

– Không dám, xin mời Thạch tiểu thơ.

Danh Sách Chương
Phạm Anh Cao

Phạm Anh Cao (8 năm trước.)

Level: 8

95%

Số Xu: 1151

Huynh cứ yên tâm, sẽ đâu vào đó vào đó hết. Đệ tính kĩ lưỡng rồi.


Nam Ca Tiếu

Nam Ca Tiếu (8 năm trước.)

Level: 7

50%

Số Xu: 1640

Phạm Anh Cao

Lên dàn cả rồi huynh ơi. Có ý cả đấy

theo ta thấy thì khả năng hung thu là Thạch yên là khả thi nhất, vì lúc Tuy kiếm đến gần thì thấy cô ta ko ổn co ve bị thương 


Phạm Anh Cao

Phạm Anh Cao (8 năm trước.)

Level: 8

95%

Số Xu: 1151

Lên dàn cả rồi huynh ơi. Có ý cả đấy


Nam Ca Tiếu

Nam Ca Tiếu (8 năm trước.)

Level: 7

50%

Số Xu: 1640

Lôi cuốn đấy,nhưg hung thủ phải là Thach Yên hay Tuyết Cô nưong thì tạo bất ngờ hơn, còn xích y giết để báo thù cho Mẫu Đến thì ko phù hop cho lám(vìMĐ đag bị thuong cần người chăm sóc, xích y ko thể đi trả thù vào lúc này dc, với lại chuyện của MĐ ko có j gọi là thù óan cả, bà ta giết ngươi thì bị người giết lại), nếu hug thủ là xích y thì có hơi thức vọng


Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương