- Tình đầu đơn phương
- Tác giả: Snowey
- Thể loại:
- Nguồn: Tự sáng tác
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 2.698 · Số từ: 2274
- Bình luận: 1 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 5 Vkcủa Ckòn Long Nguyễn Khánh'h Huyền'n Hoa Tuyền Nhi Đào Mai Thảo Linh
Tên truyện: Tình đầu đơn phương
Tác giả: Snowey
Thể loại: Hiện đại, tình cảm.
Cảnh báo: Không có.
Nội dung:
Tình không biết từ bao giờ, chỉ hướng về một người yêu đắm say.
Tôi là một kẻ cô độc. Tôi không sợ cô đơn. Nói đúng hơn thì tôi thích cái thời gian được ở yên một mình, không cần bận tâm đến sự tồn tại của bất cứ ai. Độc lai độc vãng cũng đã trở thành một loại thói quen ăn sâu vào máu.
Tuy nhiên, với thân phận là một cô gái, dù cho tôi có yêu thích sự đơn độc vĩnh hằng kia thế nào đi chăng nữa, trái tim vẫn sẽ vì một ai đó mà cảm nhận được sự rung động quái lạ, bất chấp mọi tư duy lý trí, ném chính tôi vào cái vũng bùn lầy lội mang tên “mối tình đầu”. Nghe có vẻ khó chịu đấy, nhưng đúng là khó chịu thật khi tôi phải đối mặt với thực tế rằng: tình đầu của tôi là một mối tình đơn phương.
Tôi biết người đó vào năm tôi học lớp ba. Chỉ biết thôi chứ hai đứa nhỏ ngày đó chẳng quen biết gì nhau cả. Khi đó, dáng người cậu ấy cao lắm, tấm lưng thẳng như thân tùng, đứng đối thoại với giáo viên tiếng Anh trước cửa lớp học. Tôi khi đó lại trong lúc vô tình, nghiêng mắt nhìn ngang ra ngoài khung cửa, bắt gặp khoảnh khắc ấy.
Thật sự là nó vô cùng kì lạ.
Tôi là kẻ chẳng tin mấy vào những thước phim điện ảnh được chau chuốt cầu kỳ nhưng tôi chẳng nói điêu tẹo nào khi thú nhận khoảnh khắc dáng hình của cậu ấy rơi vào đôi mắt tôi cứ giống như đã được gia công tỉ mỉ qua hàng thiên niên kỷ. Cậu ấy rõ ràng chỉ đứng yên ở nơi đó, những tia nắng lại giống như những kẻ hành hương mê đắm thần linh, chẳng chút do dự điểm lửa tự thiêu, đan nhau sóng sánh bao lấy cậu ấy, dùng tư thái dịu dàng, thành kính cúi thấp đầu phóng xuất quang mang.
Khi đó tôi đã thấy e ngại. Nói đúng hơn thì tôi đã bị kinh sợ.
Loại chuyện thần kỳ giống như chỉ xảy ra nơi ảo cảnh và những truyền thuyết hư giả như thế, trước nay tôi đều chưa từng gặp được. Làm sao nó lại có thể xuất hiện vào một ngày mùa thu tầm thường như thế, ngay trước mắt của một đứa con người tầm thường như tôi chứ?! Nghe chẳng đáng tin tí nào cả. Cứ giống như nếu tôi để lộ ra rằng mình đã chứng kiến được khung cảnh đó thì chẳng cần đến ngày mai, tôi sẽ bị để mắt tới và rồi được vinh hạnh trở thành một kẻ máu mặt được một tên sát thủ lừng danh nào đó ám sát vào chính ngày hôm nay vậy!
Cũng chính bởi vì cái khoảnh khắc làm lòng tôi bối rối giữa lo lắng bất an và nhớ mãi không quên đó, mỗi lần cùng cậu ấy đối mặt, tôi đều chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, giống như một kẻ hèn nhát không đáng được nhớ tên.
Thế nhưng dù trải qua khoảnh khắc đó, đáng ra cậu ấy sẽ không trở thành mối tình đầu của tôi đâu. Bạn biết đấy, trẻ con vốn là một loại sinh vật hay quên mà, nhất là khi khoảnh khắc hoang đường đó là thứ duy nhất có thể đem ra làm mối liên hệ giữa chúng tôi.
Nhưng cũng như bạn biết đấy, cậu ấy là mối tình đầu của tôi. Vậy nên mọi chuyện không thể chỉ đơn giản là cậu ấy quay đầu lại, tôi giật mình cúi đầu xuống, rồi kết thúc.
Tôi gặp cậu ấy lần thứ hai là vào một ngày thu năm tôi mười một tuổi.
Thật sự là quá trùng hợp rồi. Trùng hợp đến đáng sợ.
Chúng tôi không chỉ thi đậu vào cùng một trường cấp hai, chúng tôi còn đến từ cùng một trường tiểu học. Đáng giận nhất là trường tiểu học của tôi năm đó chẳng có mấy ai thi đậu được vào trường cấp hai của tôi cả.
Vậy đó, đương nhiên là chúng tôi đã phải chào hỏi lẫn nhau rồi. Lần này, thay vì chỉ có tôi biết tên của cậu ấy, cậu ấy hẳn là cũng đã nhớ được tên của tôi nữa.
Thật là một chuyện làm lòng người vui sướng biết bao nhiêu.
Thế nhưng vẫn là câu nói đó, đáng ra cậu ấy sẽ không trở thành mối tình đầu của tôi đâu.
Hành trình của chúng tôi vốn chẳng hề có bất kỳ điểm giao nhau nào cả, vậy nên chúng tôi không có bất kỳ giao tiếp gì với nhau sau đó.
Tôi vẫn thực hiện hành trình độc lai độc vãng của tôi. Cậu ấy vẫn hoàn thành hành trình dương quang sáng lạn của riêng cậu ấy.
Cho đến khi chúng tôi vào lớp chín.
Cùng học thêm ở chỗ một giáo viên dạy toán.
Cùng tham gia cuộc thi Giải toán trên máy tính cầm tay.
Cùng vào đội học sinh giỏi toán của trường cấp hai.
Hành trình của chúng tôi, từ khi đó bắt đầu, không biết tại sao lại có thêm thật nhiều giao điểm.
Khi đó, tôi vừa sợ hãi, vừa hưng phấn.
Sợ hãi. Bởi vì khoảnh khắc bị kinh sợ năm đó.
Hưng phấn. Bởi vì khoảnh khắc trái tim rung động năm đó.
Rất mâu thuẫn.
Rất rối rắm.
Nhưng tôi phải thành thực thẳng thắn thừa nhận: đó gần như là những tháng ngày tốt đẹp nhất tôi có trong đời, tôi đã thấy rất vui, và thật sự thấy hạnh phúc.
Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi. Tôi tồn tại ngay trong tầm mắt của cậu ấy, không mờ nhạt, không bị bỏ qua, không cần chật vật trốn tránh. Tôi thật sự không thể nghĩ ra có điều gì có thể tốt đẹp hơn thế.
Tôi chỉ cần ngồi yên ở đấy, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cậu ấy, hé môi liền có thể trò chuyện với cậu ấy. Chỉ cần tôi ôm chặt lấy trái tim đơn phương cua mình, không để cậu ấy nghe thấy được nhịp đập bất thường, không tự mình ảo tưởng rồi rơi vào những suy nghĩ không thực tế. Chỉ cần như vậy, tôi liền có thể an ổn ở bên cạnh cậu ấy, dù chẳng cần để lộ dấu vết tồn tại của bản thân.
Theo cách đó, cậu ấy cứ như vậy, dùng phương thức trực tiếp nhất, cũng là phương thức mơ hồ nhất, trở thành mối tình đầu của tôi.
Quả thật là có hơi chút kì diệu.
Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng mình chỉ cần chậm rãi, cứ đợi một chút, rồi lại đợi một chút; ở bên cậu ấy lâu một chút, lại càng lâu một chút… nhất định rồi cũng sẽ có một ngày trái tim của cậu ấy cũng sẽ rung động vì tôi.
Nhưng đây là hiện thực mà, nó có bao giờ giống như những gì chúng ta ảo tưởng đâu.
Khi tôi nỗ lực bước một bước, lại bước thêm một bước tiến về phía cậu ấy cũng là khi cậu ấy đang nỗ lực bước một bước, lại bước thêm một bước tiến về phía người con gái cậu ấy yêu thương.
Bạn sẽ không rõ cái cảm giác bất lực đó nó khiến cho con người ta ảo não và khổ sở đến nhường nào đâu, nếu như bạn chưa từng trải qua điều đó.
Tôi biết việc đó là vào một ngày đông lạnh khi học lớp mười một.
Ngày hôm đó tôi đã ra về rất trễ, và nhìn thấy cậu ấy dựng xe máy ngồi bên cổng trường. Khi đó, cậu ấy hẳn là đang đợi một ai đó.
Ai đó là một cô bạn rất xinh đẹp. Cô ấy đi trước tôi chừng hai mươi bước chân, đi đến trước mặt cậu ấy.
Dù cho tôi có đơn phương thầm thích cậu ấy thì cũng phải thừa nhận rằng hai người họ thật sự rất đẹp đôi. Ráng trời chiều điểm tô phong cảnh phía họ, làm nổi bật cảm giác ngọt ngào lại lưu luyến độc nhất vô nhị, chỉ sẽ thuộc về hai người họ.
Cảm giác bất lực khi đó khiến tôi rơi vào trạng thái “đông lạnh” lạ lẫm.
Khi đó tôi đã nghĩ rằng mình chịu đủ cảm giác đơn phương này rồi.
Khi đó tôi đã nghĩ rằng bản thân muốn buông tay, rất muốn buông tay…. Thế nhưng hiện thực tàn nhẫn nói với tôi rằng: tôi biết cậu rất muốn, nhưng cậu sẽ không thể làm được điều đó đâu.
Tôi đã lún quá sâu vào vũng bùn. Tôi không được phép phản kháng. Tôi càng phản kháng, sẽ phải đối mặt với cái chết càng nhanh.
Khi đó tôi đã nghĩ đến việc đi đến trước mặt cậu ấy, thừa nhận tâm tư của mình rồi bỏ chạy thật xa, càng xa càng tốt…. Thế nhưng hiện thực tàn nhẫn nói với tôi rằng: cậu sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó đâu.
Bởi vì cảm giác mâu thuẫn trong lòng đang càn quấy.
Bởi vì sự thật là dù muốn chúc phúc, bản thân tôi lại vẫn cứ không cam tâm.
Cũng giống như: bản chất của tình cảm đơn phương là một mớ mâu thuẫn hỗn độn, không thể đoán định, không thể khống chế, không thể có được kết cục cuối cùng.
~~~~~o0o~~~~~
Tôi và cậu ấy là bạn bè rất thân thiết. Lấy thời khắc chúng tôi gặp nhau lần thứ ba làm bắt đầu.
Chỉ cần tôi bỏ qua mặt mũi, hơi chút giả vờ yếu thế, chỉ cần thứ tôi muốn là thứ mà cậu ấy có, hoặc là thứ mà cậu ấy có thể có được, cậu ấy nhất định sẽ đưa nó cho tôi, dù thứ tôi muốn là gì đi nữa. Ví dụ như hoa cải vàng hoe ép khô làm thành kẹp sách. Ví dụ như vào ngày chủ nhật nắng chói chang, chở tôi chạy vội đến tiệm sách. Ví dụ như cùng nhau ngắm nhìn giây phút cuối cùng tia nắng còn tồn tại trong ngày. Ví dụ như… một cái ôm ngày chúng tôi ly biệt.
Khi cậu ấy biết tôi buồn đến phát khóc sẽ đưa cây dù của cậu ấy cho tôi, nói với tôi rằng: “Nếu cậu khóc thì trời sẽ mưa mất.”
Mỗi khi tôi vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên mà lại để cậu ấy nhìn thấy được, cậu ấy sẽ đi mua hai cây kem, một cái vị vanilla cho tôi và một cái vị chocolate cho cậu ấy, giải thích rằng: “Chúng ta nên chúc mừng việc vui của cậu bằng một chút ngọt ngào mát lạnh đấy.”
Ngày chúng tôi tốt nghiệp lớp mười hai, cậu ấy đưa cho tôi một quyển sách được đặt trong một chiếc hộp giấy rất đẹp được tô vẽ bằng màu xanh lá cây mà tôi yêu thích, nói với tôi rằng “Tớ không biết chắc được liệu sau này thời gian liên lạc của chúng ta vẫn sẽ giống như ngày hôm nay, hay là sẽ nhiều hơn, hay là sẽ ít đi. Tớ tặng cậu cuốn sách này là để phòng ngừa sau này lỡ mà chúng ta có ít liên lạc, thậm chí là mất liên lạc, cậu vẫn sẽ nhớ rằng cậu có một người bạn rất thân là tớ.”
Truy Tìm Người Hùng.
Đó là tên cuốn sách cậu ấy tặng tôi.
Tôi thật sự không hiểu cậu ấy rốt cuộc là muốn gửi gắm đến tôi điều gì thông qua cuốn sách đó. Tôi chỉ biết là sau đó, tôi đã tìm đọc cả bộ truyện Chiếc Nhẫn Phù Thủy. Đọc đi đọc lại, đọc rất nhiều lần. Thế nhưng cuối cùng lại cái gì cũng không hiểu.
Tôi thật sự ngốc lắm sao?
Dù điều đó cũng không sai gì nhưng trực tiếp như vậy vẫn sẽ làm lòng người nguội lạnh đấy.
~~~~~o0o~~~~~
Thời niên thiếu của tôi, việc cậu ấy tồn tại ở ngay bên cạnh có lẽ đã là điều tuyệt vời nhất rồi.
Trừ cậu ấy ra thì không thể là bất kì một ai khác nữa.
Bởi vì…
Nếu không là cậu ấy, tôi sẽ không nguyện ý rời khỏi hành trình độc lai độc vãng vốn có của mình.
Nếu không là cậu ấy, tôi sẽ không rung động vì một ai đó.
Nếu không là cậu ấy, tôi sẽ không bị rơi vào thế bị động, càng không phải lo được lo mất.
Và bởi vì đó là cậu ấy nên tôi mới chấp nhận, mới cam tâm tình nguyện đưa ra tất cả tình cảm của mình, không một chút ngập ngừng do dự.
Bởi vì là cậu ấy, cái người cứ thích tranh cao thấp với tôi, lại mềm lòng đến lạ, bao dung sự vô lý của tôi.
Vậy nên, cái tính cố chấp này của tôi, dù có bị kẻ biết chuyện nói là “ngu ngốc đến không thể hiểu được” cũng không sao cả.
Biết làm sao được khi sự thật là trừ cậu ấy ra thì không thể là bất kì một ai đó khác.
Tôi chỉ có thể tự thuyết phục mình. Tôi sẽ chấp nhận bất cứ thân phận bình đẳng nào cậu ấy trao tặng, miễn là trái tim này còn không ngừng việc rung động vì cậu ấy.
Tôi có thể làm gì khác hơn nữa nhỉ?
Tình không biết từ bao giờ, chỉ hướng về một người yêu đắm say.
Long Nguyễn (7 năm trước.)
Level: 12
Số Xu: 3683