Chương 5: Đe dọa
Sau một lúc yên tĩnh, Anh Kiệt khinh thường ngồi trên ghế nhìn xuống hai người tự xưng là ông bà ngoại, chậm rãi nói ra:
“Có gì mà tôi không dám?”
Hồ Hoàng Phúc thấy vừa rồi Anh Kiệt một tiếng quát kia, có hơi giật mình một chút. Nghĩ là như thế hắn liền chau mày, ánh mắt đầy câm hận nhìn Anh Kiệt quở trách
“Mày đừng nghĩ quát lên là doạ được tao, tao là ông ngoại mày mà mày dám hỗn láo như vậy, không sợ bị trời đánh sao?”
“Ông ngoại? Từ khi nào mà ông trở thành ông ngoại của tôi rồi? Không phải vừa rồi hai người nói không nhận cha con tôi sao?” Anh Kiệt âm thanh phảng phất càng thêm lạnh lùng
“Trời đánh? Ở đây tôi chính là trời!”
Ngữ khí ngông cuồng, lời nói cuồng vọng này rơi vào tai hai ông bà nghe rất chói tai, càng xem Anh Kiệt là đại nghịch bất đạo, trời đất không dung
“Dù sao mày cũng là cháu của tao, mày không có tư cách…”
Ầm!
Hồ Hoàng Phúc chưa nói hết câu thì bị Anh Kiệt cắt ngang, Anh Kiệt đập tay lên bàn sắt bên cạnh một cái, cái bàn liền gãy làm đôi, Lê Quý Trân vừa lấy lại tinh thần thì trực tiếp bị doạ lần nữa, lần này liền trực tiếp ngất đi.
“Tôi không phải cháu ông! Còn nữa, nói các người nên biết điều một chút, đừng nghĩ là ba mẹ của mẹ tôi thì tôi không dám làm gì”
Hồ Hoàng Phúc há hốc mồm, Anh Kiệt là người hay ma quỷ? Một cái đập tay mang cả cái bàn tách làm đôi, hắn mồ hôi nhễ nhãi, trong lòng cảm thấy Anh Kiệt quá nguy hiểm, hét lên kêu cứu bên ngoài
“Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi! Trong này có người muốn đánh người!”
Đánh người? Anh Kiệt có chút buồn cười, hắn còn chưa động đến người ông ta một cái nào. Anh Kiệt tựa như cười mà không phải cười lãnh đạm nhắc nhở
“Tôi quên nói với ông bây giờ bên ngoài không ai nghe thấy gì đâu! Có kêu đến khô cổ cũng vô ích!”
Kêu gào lâu như vậy cũng không có ai đến, theo lời của Anh Kiệt nói càng khiến Hồ Hoàng Phúc kinh sợ, đây không phải người, đây là quỷ!
“Mày… Mày muốn gì?” Hồ Hoàng Phúc tỏ ra cứng rắn hỏi Anh Kiệt
“Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần hai người cút khỏi đây, trong thời gian ba ngày đem tên mẹ tôi cắt ra khỏi hộ khẩu gia đình, từ nay về sau không gây phiền phức cho mẹ tôi, thì các người sẽ không có việc gì”
Anh Kiệt ngừng một lúc nhìn Hồ Hoàng Phúc, khoé miệng cười lên quỷ dị hăm doạ, tay hút từ dưới sàn lên một trái táo, hắn tuỳ tiện phẩy tay nhẹ một cái, trái táo lập tức tan thành cát bụi.
“Nếu không ông và gia đình ông sẽ như trái táo này”
“Mày… Dám đe doạ tao?”
“Ông đoán xem?”
Chứng kiến cảnh này Hồ Hoàng Phúc triệt để sợ hãi, càng thêm chắc chắn Anh Kiệt là ma quỷ, run rẩy trả lời
“Được, được! Tao nghe theo mày!”
“Tốt! Bây giờ thì cút đi” Anh Kiệt lạnh giọng đuổi, hắn không thèm lễ phép với hạng người này
Hồ Hoàng Phúc vội vàng đỡ dậy bà vợ gấp gáp rời khỏi phòng, chỉ cần ra khỏi đây ông ta đã thấy tốt lắm rồi.
Không biết họ có thật sự chạy về nhà hay không. Nhưng đối với Anh Kiệt không quan trọng, cho dù là xã hội pháp tắc đi nữa, hắn nếu muốn giết người cũng không ai tìm ra được hung thủ. An Nam lão tổ thông thạo mọi thứ, từ thiên thời địa lợi cho đến đạo pháp, chú thuật, giết một người dễ như trở bàn tay.
“Chỉ cần các ngươi nuốt lời ta không ngại cho các ngươi gặp phiền phức” Anh Kiệt thầm nghĩ, trong mắt toả ra sát khí.
Vừa rồi lúc Hồ Hoàng Phúc rời khỏi phòng, Anh Kiệt đã gieo mầm Hắc Tử vào trong người họ, chỉ cần họ có hành động trái ý Anh Kiệt thì Hắc Tử sẽ nảy mầm thành vô số nhánh cây trên cơ thể, đau đớn không thôi, sống không bằng chết.
Hiện giờ trong phòng bệnh chỉ còn Anh Kiệt và mẹ, Anh Kiệt âm thầm vận chuyển chân khí truyền vào cơ thể Bảo Nhi, giúp cho Bảo Nhi hồi phục các vết thương nhanh hơn.
Sau khi giúp mẹ trị thương, rãnh rỗi Anh Kiệt lại ngồi khoanh chân xếp bằng tu luyện, cho đến 4 giờ chiều Anh Kiệt đã tăng thêm một chút tu vi
“Sau này nên làm cho mẹ một cái pháp khí phòng thân, tránh gặp thêm phiền phức”
Mặc dù là cảnh giới Luyện Khí, nhưng hắn tự tin cho dù là súng đạn cũng thể tổn thương, thân thể như sắt thép, một đấm trên trăm cân, huống hồ chế tạo chỉ là một cái pháp khí, dễ như trở bàn tay.
Buổi chiều trời tờ mờ tối Anh Kiệt bắt đầu cảm thấy đói bụng, cho dù là Luyện Khí nhưng cơ thể vẫn là phàm nhân, Bảo Nhi cũng bắt đầu tỉnh dậy, mờ mịt nhìn Anh Kiệt hỏi
“Ủa là mẹ ngủ quên sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Ông bà ngoại đâu?”
“Gần 6 giờ chiều rồi mẹ, họ đi về rồi! Mẹ có muốn ăn chút gì không?”
“Về rồi sao?” Bảo Nhi trầm ngâm một hồi thở dài, ngước nhìn Anh Kiệt nói
“Cũng được, con đi mua cái gì đem lên cho mẹ đi, tiền mẹ để ở trong ví để trên bà…” Bảo Nhi vừa nói vừa chỉ tay về phía cái bàn đang bị gãy đôi, ngạc nhiên há hốc mồm lời còn chưa nói hết.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao… Tại sao cái bàn bị chẻ đôi thế kia?”
Bà hoảng sợ quay sang hỏi Anh Kiệt, Anh Kiệt bắc đắc dĩ cười khổ giải thích
“Lúc nảy đột nhiên nó bị tách ra như thế, có lẽ là cũ quá rồi, bệnh viện cũng nên thay cái mới”
“Thật vậy sao?” Bảo Nhi có vẻ không tin
“Thật!” Anh Kiệt đáp như đinh đóng cột
Bảo Nhi thở phào một hơi, bà cũng không nghĩ con trai mình nói dối, chỉ dặn dò Anh Kiệt vài câu rồi hối thúc Anh Kiệt đi mua đồ ăn.
Anh Kiệt mặc dù trị thương cho mẹ xong nhưng vẫn cố tình để mẹ nghĩ ngơi thêm vài ngày.