Đọc truyện: Mẹ
Tác giả: Hà Lãng Tử Si Tình
Thể loại: Truyện ngắn, Tình cảm gia đình
Giới hạn độ tuổi: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
Cảnh báo: Không
***
Tiếng đồng hồ tích tắc điểm 1 giờ trưa. Trong nhà yên tĩnh, mình tôi ngồi giữa bàn cơm, thức ăn nguội lạnh. Mắt tôi liếc qua tấm ảnh cưới cũ kĩ rồi lại nhìn ra sân nơi mẹ đang nhặt rau. Trong ảnh là một cô gái tuổi khoảng hai mươi, nhỏ con, xinh xắn, nét mặt buồn nở nụ cười không mấy tươi lắm và mặc bộ đồ cưới màu xanh da trời. Phút chốc tôi nhận ra hình ảnh về mẹ tôi chưa bao giờ thay đổi, ký ức tôi mẹ vẫn hai mươi chưa từng khác, như thể hình ảnh đó in đậm suốt mấy năm nay. Thấy có chút lạ, ngỡ ngàng khi tôi nhìn rõ mẹ tôi hơn. Nó dường như khác xa trong trí nhớ của tôi.
Không còn vẻ đẹp kiều diễm mộc mạc nữa, cũng chẳng còn nụ cười vui xen lẫn mất mát khi cưới mà tôi thấy trong tấm ảnh đó. Thay vào đó là tôi thấy sự khắc khoải, phiền muộn từ mẹ toát lên bao nỗi buồn miên man mà mẹ giấu kín. Mẹ chẳng còn xinh đẹp, da trắng và trẻ trung. Mẹ đã già, mập và lùn, đen đúa, và khổ cực hơn.
Lo toan mọi thứ, và mẹ chưa bao giờ làm đẹp hay nghĩ tới bản thân mình. Trưa nắng gắt, nhìn mẹ nhặt từng bó rau mà lòng tôi tâm tư nổi loạn rồi nhìn sang bàn cơm, liếc sang tấm ảnh cưới. Tự hỏi bản thân “Đây là mẹ tôi?” Tôi lớn lên cùng với gánh bún riêu, hàng trứng cá và con chó mực.
Ừ, mẹ tôi bán bún riêu. Đôi tay mẹ đầy vết chai, vì bán từng tô bún, rồi khi đến đêm lại rửa từng chén bát trong lúc tôi ngủ say. Có lẽ tôi lớn lên quá vô tư, chẳng có ký ức rõ ràng nào cả, tất cả rất nhạt và trôi qua rất vô vị.
Riêng hình ảnh mà có lẽ tôi khắc sâu trong trí nhớ nhất đó là lúc tôi tám tuổi, mẹ ru tôi ngủ, ôm tôi vào lòng và hát ru từng câu chữ, lúc đó trước khi mẹ bước xuống giường mẹ liền hôn vào má tôi, vào trán tôi, và có lẽ mẹ không biết tôi lúc đó chỉ nhắm mắt và không hề buồn ngủ. Tôi non nớt như thế đó, nắm chặt con gấu bông, mở mắt ra thấy mẹ xoay lưng đi ra khỏi phòng.
Tôi hiện tại nhìn mẹ, mắt có chút cay, mẹ con tôi đó giờ, ngoài làm việc thì chưa bao giờ có cuộc nói chuyện tâm sự gì cả. Dù cho hiện tại cuộc hôn nhân đổ vỡ, mỗi người một hướng, mất liên lạc đi chăng nữa. Sự quan tâm chăm sóc thầm lặng mà mẹ dành cho tôi có lẽ tôi chưa bao giờ nhận ra.
Trăng Xanh (8 năm trước.)
Level: 8
Số Xu: 5964
Huý huý! Thêm những bài viết có chiều sâu như lầy nữa hén :3
Vân Tâm (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 5
Cô đã rất cố gắng. Tôi cảm nhận được qua lời văn của cô. Khi viết, ít nhiều gì thì tính cách, sự nỗ lực của người đó cũng bộc lộ vào. Mong cô sẽ tốt hơn và tôi rất thông cảm với những vấn đề của cô. Cảm ơn cô đã lắng nghe.
Hà Lãng Tử Si Tình (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1434
Xin lỗi người đẹp, đúng là nó hơi thiếu, nhưng đây là cảm xúc vỡ òa của tui khi đang ăn cơm 1 mình. Đó là một câu truyện rất dài, để viết được nó bản thân tui phải đối mặt với quá khứ mà trong khi bản thân không muốn một chút tí nào.
Dù sao cũng cảm ơn Tâm. Nhưng mà vs tui dừng tới đây là ổn rồi, tui không muốn đi sâu, vì cảm giác bấp bênh, chơi vơi giữa những cảm xúc, nó rất hỗn loạn.
Và như đoạn kết tui có nói, mẹ con tui đó h chưa bao h nói chuyện với nhau, không nói quá 3 câu nói chi 1 cuộc nc dài. Bà luôn thầm lặng, còn tui thì rất vô tâm, vô tư, hoàn toàn ko nhìn thấy gì cả. Chỉ tới khi nhà sắp bán đi, mẹ tui đang dọn nhà, ba và mẹ đã ký đơn, thì tui mới ngồi 1 mình như thế và chợt khóc. Tui đã cố gắng nhớ rất nhiều thứ giữa tui và mẹ, nhưng hoàn toàn ko có, chỉ đơn giảng là nụ hôn như thế, và về sau ko còn gì cả. Vs tôi mẹ rất mơ hồ và mờ nhạt, vì cơ bản tui chưa bao giờ nhìn kỹ hay rõ ràng cả.
Nếu nói về mặt cảm xúc riêng của cá nhân tui thì đây với tui nó đúng tâm trạng và cảm giác sau n~ gì trãi qua, có nhiều bạn như Tâm cũng đòi hỏi, khuyên nhủ nên đi sâu vào, nhưng mà tác giả như tui lại không muốn, ko phải là ko muốn mà là ko dám. Khi nào tui sẵn sáng, Hà xin khẳng định, câu truyện sẽ được kéo dài. Vì bây giờ còn đang trong cảm giác hối hận vs nhiều cảm xúc khác.
Cảm ơn Tâm nhé, nhưng rất tiếc lực bất tòng tâm :'(
Vân Tâm (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 5
Thiếu cảm xúc rồi cô gái. Hẳn là đây chưa phải tất cả hiện thực mà cô muốn phơi bày. Để nói về nỗi khổ của mẹ, không chỉ là miêu tả về vẻ bề ngoài mà còn cần phải khơi gợi lại những ký ức của quá khứ. Cô cần phải để độc giả hiểu, người mẹ trong truyện đã làm những gì, làm thế nào để nuôi con khôn lớn? Và người con đáp lại tình cảm ấy ra sao? Điều gì khiến tình cảm hai mẹ con trở nên vô vị?
Biết rằng truyện thì cần ngắn gọn xúc tích, nhưng nó phải để lại trong lòng mỗi người một sự lắng đọng. Để làm được điều ấy, cô phải dùng tới ma thuật của văn chương; Phải tạo ra những cú sốc tâm lý. Nếu chỉ là những câu văn nhạt nhẽo thì cũng như nước đổ lá khoai mà thôi. Mong rằng cô sẽ tốt hơn.
Thiếu cảm xúc rồi cô gái. Hẳn là đây chưa phải tất cả hiện thực mà cô muốn phơi bày. Để nói về nỗi khổ của mẹ, không chỉ là miêu tả về vẻ bề ngoài mà còn cần phải khơi gợi lại những ký ức của quá khứ. Cô cần phải để độc giả hiểu, người mẹ trong truyện đã làm những gì, làm thế nào để nuôi con không lớn? Và người con đáp lại tình cảm ấy ra sao? Điều gì khiến tình cảm hai mẹ con trở nên vô vị?
Biết rằng truyện thì cần ngắn gọn xúc tích, nhưng nó phải để lại trong lòng mỗi người một sự lắng đọng. Để làm được điều ấy, cô phải dùng tới ma thuật của văn chương; Phải tạo ra những cú sốc tâm lý. Nếu chỉ là những câu văn nhạt nhẽo thì cũng như nước đổ lá khoai mà thôi.
Hà Lãng Tử Si Tình (8 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 1434
Cảm ơn bạn nhiều. Sau này nếu có radio mình xin được làm chủ sòng đọc bạn nghe :3