[Truyện ngắn] Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết

[Truyện ngắn] Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết
Thích

Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết

 

Mở màn:

Từ rất lâu về trước, lâu đến độ người ta chẳng còn màng đến việc tìm hiểu xem rốt cuộc khoảng thời gian xưa cũ ấy là bao xa, đã tồn tại một câu chuyện được truyền tai nhau rằng:

Tại một vùng đất mà con người đã lãng quên, ở ranh giới giao nhau giữa hai cõi âm dương, nơi mặt trời và mặt trăng cùng tỏa sáng, có một cánh đồng tử đinh hương quanh năm khoe sắc. Giữa rừng hoa ấy là một cửa hàng cũ kĩ chỉ bán đúng ba thứ: Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết.

Nuối tiếc quá khứ, muốn quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm, để tận hưởng từng khoảnh khắc đẹp tươi, đó chính là “Tuổi Trẻ”.

Mua “Tình Yêu” để tìm kiếm hạnh phúc, để duyên tình lứa đôi trọn vẹn.

Và khi bước chân đã chạm tới vạch đích của cuộc đời, “Cái Chết” sẽ ban cho bạn sự ra đi không đớn đau.

Theo thời gian, ngày càng có nhiều phiên bản khác nhau về câu chuyện này.

Giả như con đường duy nhất để đến được nơi đó là giấc mơ.

Giả như chỉ những ai có tâm hồn trong sạch mới có cơ hội trở thành người được chọn đặt chân lên vùng đất ấy.

Lại giả như tất cả vốn chỉ là một câu chuyện cổ tích huyền hoặc được người lớn tạo ra để dỗ dành những đứa con thơ ôm niềm ao ước chìm vào giấc mộng.

Giả như, giả như, rồi lại giả như, để rồi cuối cùng cũng chỉ trở thành một lời mở màn cho những câu chuyện không hồi kết:

“Này, cậu đã từng được nghe kể về một nơi như thế này chưa? Nếu chưa, thì để mình kể cho cậu nghe nhé!

Ngày xửa ngày xưa…

 

Một: Tuổi Trẻ

“Bài tập về nhà hôm nay là Trình bày cảm nghĩ của em về tuổi trẻ. Các em làm bài rồi tuần sau nộp cho cô nhé!”

Như chỉ đợi câu này của giáo viên cất lên, lớp học ngay lập tức trở nên rộn ràng. Học sinh với tay cất sách vở vào cặp, rồi quay sang nhau trò chuyện khe khẽ.

Bạn cùng bàn quay sang hỏi tôi:

“Sao tự nhiên cô lại cho đề ngoài sách nhỉ?”

Tôi lắc đầu, ậm ừ đáp một câu mà tôi cho là tiêu chuẩn nhất để kết thúc cuộc hội thoại.

“Mình không biết…”

Nhận được câu trả lời của tôi, cô bạn chỉ so vai rồi quay sang nói chuyện với bạn bàn dưới, có vẻ chẳng mấy bất ngờ. Học cùng nhau gần một năm, hẳn cô không còn lạ gì cái tính này của tôi nữa.

Tôi gặp vấn đề trong giao tiếp với người khác – phải thừa nhận một  điều như vậy. Đó là lý do trong lớp không có ai thân thiết với tôi. Bạn xã giao thì có, nhưng bạn thân thì tuyệt nhiên không – từ hồi tiểu học đến giờ vẫn vậy. Nghe thì có vẻ cô đơn, nhưng với người không có hứng thú tiếp xúc với người khác như tôi, thật ra không phải chuyện gì to tát. Chỉ là đôi khi nhìn bạn bè tụm năm tụm ba vui vẻ trò chuyện trong khi bản thân chỉ biết ngồi một chỗ giả vờ làm bài, tôi thấy bản thân hèn mọn và đáng thương biết mấy.

Nhìn dòng chữ ghi đề bài nghiêng nghiêng trên bảng, tay vô thức lia bút. Tuổi trẻ của em đang bị mài mòn bởi những ngày tháng như thế này, tôi viết, rồi nhanh chóng gạch đi. Ý nghĩ như thế chỉ được phép tồn tại trên trang giấy không quá hai mươi giây.

Tôi nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa mới hết giờ. Tiếng nói chuyện không dứt xung quanh vẫn lọt vào tai. Hướng mắt về phía cửa sổ, một chú chim sẻ đang đậu ở đấy. Nó rỉa lông, chốc chốc lại ngước lên nhìn quanh lớp. Mắt nó tròn xoe, tôi chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì trong đôi mắt ấy. Bỗng nhiên, một cơn gió vụt qua, chú chim cũng nương theo đó mà vỗ cánh bay đi, chẳng mấy chốc chỉ còn là một chấm đen trên nền trời xanh ngắt. Tôi nhìn theo, theo mãi, đến tận khi tiếng trống trường vang lên vẫn còn ngơ ngác với cánh chim nhỏ bé vừa rồi.

Chú chim ấy đang nghĩ gì nhỉ? Tôi vừa băn khoăn vừa chậm chạp thu dọn sách vở. Như mọi khi, tôi là người rời khỏi lớp cuối cùng. Tôi không muốn chạm mặt với các bạn cùng lớp. Tôi sợ những tiếng chào cất lên từ những người bạn ấy, ái ngại với câu “Hẹn mai gặp lại” mà họ thốt ra. Mỗi khi đối diện với sự tươi tắn trên những gương mặt hồn nhiên nở nụ cười, tôi đều có cảm giác bơ vơ và lạc lõng, bởi cho dù cố đến mức nào, tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi vì sao mọi người có thể hào hứng với những điều sẽ diễn ra vào ngày mai đến thế.

*

Đẩy chiếc cửa gỗ quen thuộc, tôi bưng khay thức ăn bước vào phòng. Mùi thuốc lập tức xông vào mũi khiến tôi nhăn mày. Tôi bước về phía giường nơi bà tôi đang nằm nghỉ.

“Bà ơi, đến giờ ăn tối rồi.”

Nghe tiếng tôi gọi, bà nhúc nhích. Tôi vội đặt khay lên chiếc bàn cạnh giường rồi đến đỡ bà dậy. Bà lại sụt cân rồi, suy nghĩ nhẹ hẫng ấy lướt qua đầu tôi.

Theo từng cử động của bà, xương khớp lại vang lên tiếng răng rắc. Trong một thoáng, tôi nhớ đến con búp bê hồi nhỏ được mẹ mua cho, khi bàn tay tôi dùng sức vặn những khớp tay chân của búp bê, nó cũng có tiếng như vậy, như thể chỉ cần một tác động mạnh thôi, cơ thể gầy yếu của bà cũng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

“Đã tối rồi à…”

Giọng bà khàn đặc, tôi có cảm giác bà phải cố gắng lắm mới thốt lên được mấy từ ấy. Bàn tay chai sạn của bà chạm vào tay tôi, có cảm giác ran rát. Tôi còn nhớ hồi bé tôi rất thích xúc cảm này, lúc nào cũng dùng bàn tay non nớt xoa xoa khắp làn da của bà, nhưng khi dần lớn lên, nhìn những gân xanh tím hằn rõ trên bàn tay gầy guộc ấy, lòng tôi chỉ trào dâng một cảm xúc chua xót khó tả.

Gia đình tôi không nghèo nhưng cũng chẳng dư dả, từ ngày ông nội mất, bố đón bà về đây thì cả nhà liền rơi vào cảnh thiếu thốn. Thêm một miệng ăn lại là người già vốn không thành vấn đề, nhưng điều đáng nói là thi thoảng mỗi tháng bệnh tình của bà lại tái phát khiến bố mẹ tôi phải lao đao với tiền thuốc men. Dĩ nhiên bố mẹ không nói cho tôi biết chuyện này, nhưng những nếp nhăn hằn trên trán và những tiếng tranh cãi to nhỏ trong phòng hai người lúc nửa đêm vẫn không thể giấu nổi tôi, và có lẽ là cả bà.

Tôi không oán trách bà, hay nói đúng hơn, tôi không được phép oán trách bà, vì bà là người đã chăm sóc tôi trong suốt khoảng thời gian ấu thơ. Nhưng sự thật là từ khi bà đến ở, những món ăn trong bữa tối vốn đã không nhiều lại càng ít đi, tôi thậm chí còn nhiều lần bị giáo viên nhắc nhở về vấn đề tiền học. Nếu cứ như vậy, tôi không biết liệu bản thân có thể giữ được thứ tình thương này đến bao giờ nữa. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết vùi đầu vào gối mà than “Mình là đứa xấu xa…”

“Hôm nay đi học thế nào hả cháu?”

Bà hỏi tôi một câu giống mọi ngày.

“Bình thường ạ.”

“Vẫn là bình thường à?”

Sau câu trả lời của tôi, bà lại hỏi lại bằng câu hỏi ấy. Nếu đây là một bộ phim với tôi và bà là nhân vật chính, vậy thì chắc chắn đây sẽ là bộ phim vô cùng tẻ nhạt, và nếu tôi là khán giả, chắc chắn tôi sẽ bỏ xem ngay từ tập đầu tiên; nhưng vì tôi không phải người xem, nên tôi phải theo nó đến cùng.

Bà thở dài, nói:

“Bà thật lòng khuyên cháu hãy tận hưởng khoảng thời gian bình thường ấy đi. Bởi vì tuổi trẻ ấy à, trôi qua nhanh lắm…”

Tôi chớp mắt, chẳng tài nào hiểu nổi. Những câu kiểu như thế này, tôi nghe trên lớp, rồi sách vở, báo đài, đến phát chán rồi.

“Cháu không thích đi học, cháu chỉ muốn làm trẻ con thôi. Như ngày xưa ấy.”

“Ngày xưa à… Cháu thích sống cùng ông bà già này lắm hả? Chắc là chán lắm đúng không?”

“Không đâu ạ… Cháu nhớ vườn tử đinh hương cạnh nhà lắm. Hồi đó cháu toàn lén ông bà chạy ra đó chơi.”

“Hồi đó cháu nghịch hơn bây giờ nhiều, chuyên đi ngắt hoa trong vườn nhà người ta.”

“Vâng, sau đó thì bị bà mắng cho một trận ạ.”

“Chưa gì cháu đã lên cấp hai rồi, còn bà thì chẳng còn sức mà mắng cháu nữa.”

Tôi ngồi bên giường, nghiêng đầu nhìn qua ô cửa sổ. Trời nhạt, nhưng tôi cảm giác trong đôi mắt ngập tràn ánh nắng. Những ngày hè của ký ức bất chợt hiện về. Ngày ấy, tôi thường ngồi cạnh bà thưởng thức vạt nắng bình yên và lắng nghe những câu chuyện bà kể. Về cô Tấm, về Tích Chu, cô bé bán diêm hay rùa và thỏ… Chúng nuôi dưỡng tâm hồn tôi, chúng bao bọc tôi trong bầu nước ấm. Trong trẻo, êm dịu, chữa lành. Và rồi, khi trái tim hãy chưa nguôi thổn thức, tiếng gọi của ông từ trong bếp vọng ra đánh thức hai bà cháu: đã đến giờ ăn trưa.

Ngày qua ngày. Rõ ràng đều là “lặp lại”, vậy mà sao những năm tháng ấy lại vui vẻ và yên bình đến thế?  

“Cháu có muốn nghe chuyện cổ tích không?”

Giọng bà khẽ khàng lọt vào tai tôi. Tôi ngạc nhiên, không hiểu vì sao đột nhiên bà hỏi như vậy. Dù vậy, tôi vẫn đáp:

“Có ạ.”

Và bà bắt đầu kể: Trong câu chuyện của bà nhẹ tiếng gió và ngát hương hoa. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy hoa tử đinh hương đẹp đến thế.

“Sao truyện cổ tích mà kết lại không có hậu vậy bà? Đáng lẽ họ phải vượt qua mọi khó khăn rồi sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi chứ?”

“Ha ha, vì cuộc sống là thế mà. Bởi cháu lớn rồi nên bà không kể những truyện như ngày xưa nữa.”

“Cháu vẫn còn bé mà!”

Bà cười, đôi mắt màu trà híp lại. Năm nay bà đã ngoài sáu mươi, cơ thể ốm yếu đầy bệnh tật nhưng đôi mắt thì vẫn sáng trong như thời thiếu nữ. Tôi biết điều đó vì tôi cũng được thừa hưởng đôi mắt ấy từ bà. Đôi mắt trầm lắng, có hồn như đọc được tâm tư người khác. Bà từng kể hồi trẻ bà được nhiều người theo đuổi cũng là vì đôi mắt này, dù vậy cuối cùng, bà đã chọn ông nội tôi. Khi tôi hỏi lý do, bà cười mà rằng: “Vì ông yêu bà chứ không phải chỉ say mê đôi mắt!”

“Vậy đó thực sự là kết thúc cuối cùng của câu chuyện sao?”

Tôi hỏi bà, vẫn cố níu một tia hi vọng cuối cùng cho một cái kết tốt đẹp hơn.

Bà không trả lời. Lát sau, bà hỏi.

“Có một cửa hàng chỉ bán ba thứ: Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết. Nếu mua Tuổi Trẻ, cháu có thể quay ngược thời gian, sống lại trong những khoảnh khắc đẹp nhất đời người. Mua Tình Yêu, cháu sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn. Còn mua Cái Chết, sẽ không còn đớn đau hay tiếc nuối khi cháu chết đi. Nếu chỉ được chọn một lần duy nhất, cháu sẽ chọn thứ gì?”

Gần như tức thì, tôi đáp.

“Cháu sẽ chọn Cái Chết.”

“Vì sao?”

“Đối với học sinh lớp 6 như cháu thì tình yêu lứa đôi quá xa vời. Sống lại trong tuổi trẻ rồi cuối cùng vẫn phải đối mặt với cái chết, Thần Chết không bỏ qua một ai cả. Vậy ngay từ đầu chọn Cái Chết chẳng phải đỡ mất thời gian hơn sao?”

Vả lại, đôi khi, cái chết là một sự giải thoát.

Tôi khép mi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà của bà.

“Chà chà. Cháu giải thích cứ như bà cụ non ấy. Nhưng Tình Yêu không chỉ là tình yêu đôi lứa đâu. Và nghe này: Con người ai cũng sợ cái chết.”

“Vì sao ạ?”

Lần này đến lượt tôi thắc mắc. Bà chỉ cười, không nói.

Nhiều năm sau đó, đứng bên giường bà, nhìn Thần Chết từ từ giương lưỡi hái xuống, tôi hỏi lại bà câu hỏi năm ấy. Vì sao con người sợ cái chết? Lần này, tôi đã nhận được câu trả lời.

“Con người ai cũng sợ cái chết.”

 

Bởi vì…

 

Cuối cùng tôi đã hiểu những lời bà nói. Tuổi trẻ ngắn ngủi, nhưng người ta thường chỉ đúc kết ra điều ấy khi khoảng thời gian đẹp đẽ ấy đã qua đi. Tôi bỗng nhớ đến bài kiểm tra về tuổi trẻ năm lớp 6. Khi đó hình như tôi đã lấy câu chuyện bà kể làm chủ đề để viết và đạt điểm cao, giáo viên khen tôi rất nhiều và bạn bè cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ tôi.

Thực ra, những gì tôi viết là những gì tôi thực sự muốn làm.

Tôi đặt bó hoa tử đinh hương trắng lên mộ bà. Nhìn khuôn mặt hiền từ và đôi mắt màu trà ấm áp của bà trong ảnh, tôi bần thần hồi lâu. Tôi nghe giọng nói thoát khỏi môi, quyện vào gió và tan vào bầu trời.

“Nếu có thể, cháu muốn được quay về những ngày hè tẻ nhạt ấy.”

 

Khi tôi đặt bút viết những dòng này, bên cạnh tôi là một cành tử đinh hương.

 

 

Hai: Tình Yêu

Len qua những chùm hoa tím biếc, một vài tia nắng nhảy khỏi bầu trời trong xanh, tiếp đất an toàn trên bóng râm của những tán cây tạo thành những vệt loang lổ.

“Trời hôm nay vẫn vậy.”

Tay cầm cành tử đinh hương vừa cắt, tôi ngẩng đầu nhìn trời và lẩm bẩm. Xung quanh tôi, tử đinh hương đang khoe sắc rực rỡ. Nơi đây mùa xuân không bao giờ tàn.

Lần đầu tiên thức giấc cũng là lúc tôi xuất hiện ở cánh đồng tử đinh hương này. Đầu tôi là một mảnh trắng xóa, tôi ngơ ngác như một đứa trẻ mới chào đời, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ và mới mẻ.

Tôi đã từng thử tìm đường ra khỏi đây, nhưng đi mãi, đi mãi, giống như một vòng tròn, tôi lại quay về vạch xuất phát.

Nhìn bông hoa trắng tinh khiết rơi trên tay, trong đầu tôi bỗng xuất hiện một cái tên: Tử đinh hương. Dường như đó là thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí. Hoa tử đinh hương ở đây có hai màu chính là trắng và tím. Khắp nơi đều tràn ngập cánh hoa bay theo gió. Có vẻ như ở đây chỉ có duy nhất loài hoa này.

Tôi tìm thấy một căn nhà nhỏ khuất sau hàng tử đinh hương như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa cơn mưa tím trắng, trước cửa có treo một tấm bảng cũ kĩ ghi nguệch ngoạc mấy chữ: Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết.

 

Tôi ôm bó hoa về phía ngôi nhà, suy nghĩ xem ngày hôm nay sẽ làm gì. Thời gian ở đây rất dài, hoặc nên nói thời gian ở đây là vô tận, vậy nên ngoài việc cắt hoa hàng ngày ra, thời gian còn lại tôi đều rảnh rỗi. Thường thì tôi sẽ dành phần lớn thời gian đó để ngắm bầu trời, đôi khi cầu mong một trận gió mạnh vụt qua để được thưởng thức làn mưa dịu dàng của những cánh tử đinh hương, nhưng cũng có những khi, tôi dành cả ngày để trò chuyện với những vị khách đến đây mua hoa.

Bước chân tôi khựng lại. Chà, hôm nay lại có một vị khách nữa rồi.

“Xin chào.”

Tôi bước tới, mỉm cười chào người đang đứng trước cửa hàng. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc dài óng ả.

“Xin chào.”

Cô ấy quay lại chào tôi, nở một nụ cười.

“Có phải ở đây bán Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết không?”

“Phải. Cô muốn mua thứ gì?”

Cô ấy lắc đầu.

“Tôi chỉ vô tình lạc đến đây thôi, không có ý định mua gì cả.”

Tôi không nói, mở cửa mời cô ấy vào.

“Cảm ơn.” Cô ấy nói. “Cửa hàng anh có nhiều hoa thật. Đây là hoa tử đinh hương sao?”

“Phải.  Cô có thể ngắm thỏa thích.” Nói rồi tôi lại bổ sung. “Trong lúc đợi để quay về.”

Rồi như mọi ngày, tôi đặt bó hoa vừa cắt xuống chiếc bàn ở giữa phòng, bắt đầu tỉa hoa. Mỗi khi tỉa xong một cành, tôi lại cắm nó vào bình pha lê tương ứng. Bình trong suốt là bình Tuổi Trẻ, bình màu hồng là bình Tình Yêu, còn bình ngả sang màu xám là bình Cái Chết.

Cô gái hỏi:

“Anh phân biệt chúng thế nào vậy?”

“Là nhờ vào cảm giác. Cành hoa Tuổi Trẻ khiến tôi liên tưởng tới một cơn gió mạnh, cành Tình Yêu gợi đến nắng trời, còn cành Cái Chết thì giống như dòng nước chảy chậm.”

Cô gái tiến lại gần, bàn tay trắng nõn chạm vào một cành hoa, nói:

“Sao tôi không có cảm giác gì nhỉ?”

“Vì cô không thuộc về nơi này. Chỉ có tôi mới cảm nhận được, vì tôi là người phụ trách công việc của nơi đây.”

Tôi ngẩng đầu, giải thích. Thấy ánh mắt cô chăm chú nhìn tôi một hồi lâu, tôi bèn hỏi:

“Mặt tôi có dính gì sao?”

“Ừm, mặt anh dính hoa đó.”

Cô che miệng cười khúc khích. Tôi để ý cô gái này rất thích cười. Tôi đưa tay lên mặt, đúng là có một cánh hoa bám lên. Tôi gạt nó xuống.

Cô ấy lại hỏi:

“Anh ở đây một mình sao?” 

“Phải.”

“Anh không thấy cô đơn à?”

Cô đơn là gì?”

“Anh… không biết?”

“Trên thực tế, có rất nhiều khái niệm của con người mà tôi không tài nào lý giải.”

“Anh nói vậy… có nghĩa anh không phải con người?”

“Tất nhiên.” Tôi hờ hững. “Không có người nào có thể sống được ở đây cả.”

“Anh đã ở đây bao lâu rồi?”

“Tôi không nhớ thời gian cụ thể, chỉ biết là từ rất lâu rồi.”

“… Và anh sẽ ở đây đến khi nào?”

“Tôi không biết.”

“Tôi tự hỏi vì sao anh có thể trả lời thản nhiên đến vậy?”

“Ngược lại, cô muốn tôi có phản ứng thế nào?” Tôi hỏi. “Cô biết đấy, không phải tôi chưa từng có ý định rời khỏi đây, nhưng vô ích. Nên dần dần, tôi bắt đầu chấp nhận sự thực này như một lẽ hiển nhiên…”

Và như một sự trừng phạt.  

Không có tuổi trẻ, không có tình yêu, càng không có cái chết. Thời gian của tôi đã kết thúc từ khoảnh khắc tôi chấp nhận công việc này rồi.

Cô ấy khép mi, khi đôi mắt ấy mở ra lần nữa, tôi nghe thấy tiếng cô ấy hỏi:

“Nếu bây giờ tôi muốn mua một thứ từ cửa hàng của anh, tôi phải trả bao nhiêu tiền?”

“Cô không thể mua chúng bằng tiền. Cô chỉ có thể trao đổi bằng một thứ.”

“Là gì?”

Nhìn đôi mắt tràn ngập sự tò mò của cô gái trước mặt, tôi im lặng trong chốc lát rồi thốt lên hai từ:

“Trái tim.”

“… Trái tim… à?” Cô ấy nghiêng đầu, vài sợi tóc theo cử động ấy rủ xuống trước mặt. “Tôi tự hỏi anh sẽ làm gì với chúng?”

Bàn tay tôi vô thức đặt lên trước lồng ngực, nơi ấy trống rỗng và không hề cảm nhận được nhịp đập nóng bỏng nào.

Hồi lâu, tôi trả lời:

“Tôi nghĩ… có lẽ trái tim là thứ giúp cánh đồng hoa này tồn tại.”

“Vậy nếu không có trái tim của những vị khách tới đây… cánh đồng này sẽ biến mất ư?”

“Tôi đoán vậy.”

Ánh mắt cô ấy lóe sáng.

“Như vậy chẳng phải quá tốt sao? Ý tôi là nếu cánh đồng này biến mất, chẳng phải anh cũng sẽ được giải thoát sao?”

“Tôi hiểu ý của cô. Nói cách khác, chỉ cần con người không phạm lỗi lầm thì tôi sẽ được giải thoát, nhỉ? Thế nhưng đã bao giờ cô tự hỏi… rằng ngày ấy là bao giờ chưa? Ngày ấy sẽ đến sao – ngày mà con người không cần đến cửa hàng này nữa?”

“…”

Sau đó, chúng tôi không nói thêm lời nào. Cô ấy chuyển qua ngắm những bình hoa trong cửa hàng.

“Ừm…” Bỗng, cô ấy lên tiếng, chỉ vào cành hoa trong chiếc bình khuất ở trong góc. “Vì sao cánh hoa này lại bị ngả sang màu đen vậy?”

Tôi nhìn cành hoa ấy, không biết nên trả lời thế nào, bởi từ ngày tôi đến đây nó đã được cắm sẵn trong bình rồi. Sắc hoa trắng tinh khôi, duy chỉ có một cánh hoa là ngả sang màu sẫm, thoạt nhìn rất nổi bật.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng xào xạc. Gió tới rồi.

“A, đến lúc tôi phải trở về rồi.”

Cô ấy nói, giọng hơi chùng xuống. Cô nhìn về phía tôi, khuôn mặt phảng phất nét đau thương, so với dáng vẻ nhiệt tình hồi nãy thì cứ như hai người khác biệt. Rồi bằng một giọng như cầu xin, cô ấy khẽ nói:

“Anh có thể… tặng tôi cành hoa này không?”

Gió nổi lên. Những cánh hoa tử đinh hương rời khỏi cành, bay tán loạn trong không trung. Tôi đứng ở cửa nhìn cô ấy tiến từng bước về phía gió. Bước chân nhẹ nhàng như đang khiêu vũ cùng những cánh hoa. Sắc tím hòa với màu trắng tinh khôi che lấp cả bầu trời. Gió đưa hương hoa du hành khắp chốn. Trừ lần đầu khi tôi tỉnh dậy, thì đây mới là lần thứ hai tôi được chiêm ngưỡng cơn mưa tử đinh hương.

Không biết vì sao, tôi có cảm giác dáng hình ấy thân quen đến kì lạ.

Trước khi rời đi, cô ấy quay về phía tôi, mấp máy hai từ, nhưng gió quá lớn khiến tôi không nghe rõ.

Đêm hôm ấy, tôi mơ một giấc mơ. Đã rất lâu rồi tôi mới lại nằm mơ. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy chính bản thân mình. Lồng ngực “tôi” trống rỗng, mà trên tay lại là trái tim vương máu vẫn còn nóng bỏng. “Tôi” quỳ gối trước mụ phù thủy, chân thành cầu xin một điều gì đó.

… “Làm ơn, hãy để tôi gánh lấy tất cả tội lỗi của nàng ấy.”

Đột nhiên tôi nhớ đến cô gái đến cửa hàng ngày hôm nay.

Cô ấy có đôi mắt màu trà.

 

Ba: Cái Chết

Con người ai cũng sợ cái chết.

A, phải là “con người ai cũng sợ cái chết đau đớn” mới đúng.

Đó là suy nghĩ của tôi khi còn thơ ngây.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy hoa tử đinh hương, tôi mới là một đứa trẻ sáu tuổi. Khi ấy mặc kệ lời căn dặn của cha mẹ, tôi trốn khỏi dinh thự và lạc vào khu vườn tử đinh hương. Ở đó, tôi gặp một cậu bé trạc tuổi mình.

Lần thứ hai nhìn thấy hoa tử đinh hương, là khi tôi và cậu bé ấy cùng hẹn nhau trốn khỏi nhà để đến khu vườn tử đinh hương năm nào. Cậu ấy tặng tôi một cành hoa. Khi ấy chúng tôi mười tuổi.

Lần thứ ba nhìn thấy hoa tử đinh hương, chúng tôi ghé sát vào nhau dưới tán cây, nghe tiếng mưa rơi tí tách, cậu ấy thủ thỉ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mộng mơ. Khi ấy chúng tôi mười ba tuổi.

Lần thứ tư nhìn thấy hoa tử đinh hương, quê hương tôi bị giày xéo bởi chiến tranh, khu vườn tử đinh hương cũng bị đốt cháy. Cậu bé ấy cũng biến mất trong cuộc chiến.

Lần thứ năm nhìn thấy hoa tử đinh hương, tôi phải đi theo người đàn ông mà tôi sẽ chung sống đến cuối đời. Tôi không đợi được cậu ấy để chào nhau lần cuối.

Lần thứ sáu nhìn thấy hoa tử đinh hương, là khi tôi cố gắng chống trụ với bệnh tật. Cây tử đinh hương trước cửa sổ đang úa tàn. Tôi nhìn nó và nghĩ về sinh mệnh sắp tan biến của mình.

Lần thứ bảy nhìn thấy hoa tử đinh hương, tôi đã sống một cuộc đời mới.

 

Ngạn ngữ cổ có câu: Người con gái cầm hoa tử đinh hương sẽ không được đeo nhẫn cưới.

Thực ra tôi thấy câu này phải bổ sung thành: Người con gái cầm hoa tử đinh hương sẽ không được đeo nhẫn cưới từ người cô ấy yêu.

Người ta cũng nói rằng: Khi một người con trai tặng người con gái cành hoa tử đinh hương có nghĩa là anh ta muốn kết thúc tình duyên với cô ấy.

Tôi tự hỏi nếu người con gái chủ động muốn được tặng hoa thì có được coi là mối duyên đã chấm dứt không nhỉ?

 

“Cháu có muốn nghe chuyện cổ tích không?”

Nằm trên giường, tôi thì thào hỏi cô cháu gái bé bỏng. Đôi mắt cháu tôi mở to bất ngờ, nó đáp:

“Có ạ.”

Tôi hít một hơi sâu. Cơ thể này sắp hóa thành cát bụi rồi.

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, người ta kể rằng bất kì ai nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nàng đều sẽ rơi vào lưới tình không lối thoát. Rất nhiều vua nước láng giềng ngỏ ý cầu thân nhưng nàng đều từ chối, bởi nàng đã lỡ trao trái tim cho một chàng trai khác – chàng trai nàng vô tình gặp khi lạc vào khu vườn tử đinh hương. Nhưng địa vị giữa hai người là rào cản lớn nhất khiến họ không thể đến với nhau. Một vị vua độc tài nọ thấy vậy liền lấy cớ xâm chiếm đất nước ấy. Khu vườn tử đinh hương là minh chứng tình yêu của nàng công chúa với chàng trai ấy cũng bị phá hủy. Sau cuộc chiến, chàng trai biến mất, còn nàng thì phải gả sang đất nước láng giềng, trở thành biểu tượng hòa bình giữa hai nước. Những mùa hoa tử đinh hương cứ nối tiếp trôi qua, tung tích về chàng trai ấy vẫn bặt vô âm tín. Người ta nói rằng công chúa vì nhớ thương người tình nên đã khóc đến mức đôi mắt màu trà hóa thành trắng đục. Cuối cùng, trong lúc phát điên, nàng đã giết tất cả người trong lâu đài, sau đó tự tay móc trái tim khỏi lồng ngực rồi chết đi. Người ta kể rằng đêm đó, máu chảy thành sông, tội ác của nàng công chúa không thể được dung thứ, nàng sẽ bị đày xuống bảy tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.

Con bé bắt đầu phàn nàn về cái kết của câu chuyện. Thật tàn nhẫn, chính tôi cũng cảm thấy như vậy.

Có điều câu chuyện này vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi nghĩ rằng hãy cứ để nó mãi mãi là một bí mật đi.

Một bí mật giữa chúng ta…

“Con người ai cũng sợ cái chết.”

“Vì sao ạ?”

Cháu tôi hỏi. Nhìn đôi mắt màu trà ngây thơ của nó, tôi nhớ đến bản thân trước kia, vì vậy tôi không trả lời.

Nhiều năm sau đó, đứa cháu nhỏ của tôi giờ đã lớn khôn và tôi đã chẳng còn sức để kể thêm câu chuyện cổ tích nào nữa. Cháu tôi đứng bên giường, nắm lấy bàn tay thô ráp của tôi, hỏi tôi về câu hỏi năm ấy.

“Vì sao con người sợ cái chết?”

“Bởi vì…” Lúc này, tôi đã có thể cho cháu tôi một câu trả lời. “… con người ai cũng có tiếc nuối.”

“Bà có tiếc nuối nào không?”

“Có. Có chứ.”

Tôi chớp mắt, ngăn giọt lệ trào ra. Hình ảnh cậu bé của rất nhiều năm về trước lại hiện về trong tâm trí. Cậu ấy đã gánh hết tội lỗi của tôi, đánh đổi tất cả vì tôi, còn tôi thì sống hạnh phúc nhờ sự hy sinh của cậu ấy. Và tôi biết, bất kể có trôi qua bao lâu – miễn là con người còn phạm sai lầm và còn khao khát quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm – thì cánh đồng tử đinh hương vẫn sẽ tiếp tục khoe sắc, và cậu ấy thì mãi mãi chẳng thể rời đi.

Đó là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời tôi.

“Vậy nếu được chọn giữa Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết, bà sẽ chọn thứ gì?”

“Bà sẽ không chọn gì cả.”

“Vì sao ạ?”

Tôi mỉm cười, cố gắng vươn tay xoa đầu cháu tôi. Lấy hết sức lực còn lại, tôi nói:

“Có rất nhiều phiên bản khác nhau về câu chuyện Tuổi Trẻ, Tình Yêu và Cái Chết, nhưng trong số đó, chưa có ai tiết lộ về cái giá đằng sau đó. Cháu biết không, cháu không thể mua Tuổi Trẻ, Tình Yêu hay Cái Chết bằng tiền, cháu chỉ có thể trao đổi bằng một thứ: trái tim. Hãy nghĩ xem, trái tim là gì? Trái tim cảm nhận khoảnh khắc của tuổi trẻ, rung động trong tình yêu và biết bao cảm xúc phức tạp khi cái chết cận kề. Cháu muốn đổi trái tim lấy Tuổi Trẻ hay Tình Yêu, nhưng mất trái tim rồi, cháu còn có thể cảm nhận được gì từ tuổi trẻ và tình yêu nữa? Bà nhớ cháu từng nói muốn chọn Cái Chết, nhưng nghe này: không cần cháu phải chọn, từ khoảnh khắc cháu đánh mất trái tim, cháu đã chết rồi.”

“… Vâng.”

“Ngoan lắm.” Tôi nói lời khen như hồi cháu tôi vẫn còn nhỏ. “Cháu ra ngoài một lát được không?”

Cháu tôi có vẻ ngần ngừ, nhưng rồi nó cũng bước ra khỏi phòng. Còn một mình, tôi bỗng nhớ về rất nhiều chuyện trước kia. Tôi cố nhoài người, vươn cánh tay gầy nhăn nheo lộ rõ gân xanh kéo ngăn bàn bên cạnh. Trong ngăn là một cành hoa tử đinh hương.

Tôi vuốt nhẹ cánh hoa sẫm màu, đặt lên nó một nụ hôn. Trong khoảnh khắc, tôi ngỡ như cơn mưa tử đinh hương năm nào hiện về và hương hoa dịu dàng tràn ngập khắp không gian. Sự đẹp đẽ của nó khiến tôi bật khóc.

Hóa ra, cho đến cuối đời, tôi vẫn không quên được cậu ấy.

 

 

Bài cùng chuyên mục

Ngọc Hân

Ngọc Hân (5 năm trước.)

Level: 2

50%

Số Xu: 2209

Ngọc Hân đã tặng 2 Xu cho Tác Giả.

Tặng tác giả một ít nha

 


Ngọc Hân

Ngọc Hân (5 năm trước.)

Level: 2

50%

Số Xu: 2209

Hay ghê

 


Sazuki Miyazono

Akabane1701 (5 năm trước.)

Level: 12

88%

Số Xu: 545

Akabane1701 đã tặng 10 Xu cho Tác Giả.

Bài viết nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảm xúc quá ❤


Đặng Huy

Đặng Huy (5 năm trước.)

Level: 4

80%

Số Xu: 1120

Cx đc


Thành Viên

Thành viên online: lê Linh Quyet Dang văn phong trần và 304 Khách

Thành Viên: 63654
|
Số Chủ Đề: 9353
|
Số Chương: 29298
|
Số Bình Luận: 119489
|
Thành Viên Mới: MRvBruh

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương