Ánh nắng hạ như thiêu đốt con người. Vậy mà đường xá vẫn đông đúc. Duy nhất trong đó bóng dáng cô là sáng nhất. Nụ cười của cô là tỏa nắng rực rỡ thiết đốt trái tim anh.Có lẽ trong mắt anh- Hàn Thiên thì cô là người đẹp nhất.
Cô là ánh sáng kiêu kì, là một vật nhỏ bé nhưng có thể chống chọi với cả thế giới. Thế nhưng tên cô mang lại cho người ta nỗi buồn. Nỗi buồn mang hai chữ Diên Vĩ.
Bất giác anh chảy nước mắt, đây gọi là đau sao? Đau vì yêu.
Yêu cô sâu đậm vậy mà giờ đây anh vẫn còn nhớ về cô. Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy.Mặc cho cô đã không còn sống trên đời.Thế nhưng anh vẫn còn nhớ đến cái tên: Diên Vĩ
Thời gian cứ chảy, con đường này vẫn như cũ, vẫn phồn thịnh suốt 23 năm qua và nơi đây cũng đong đầy kỉ niệm tình yêu của anh và cô.
“Tiểu Vĩ”
Bóng dáng cô gái quay lại, mái tóc dài được buộc lên cao.Làn da trắng trẻo cùng đôi mắt to và
sáng nhìn người con trai đang gọi mình.
“Hàn Thiên, anh đến đón em sao?”, Cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh. Cả người đã ôm chầm lấy Hàn Thiên.
Anh cũng mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Lập tức xù lông, cô cong môi lên nhìn anh. Mắt híp lại cảnh cáo.
Đấm nhẹ vào ngực anh, cô lườm và nói :”Không được xoa đầu em, em lớn rồi!”.
Anh nhún vai không nói gì chỉ kéo tay Diên Vĩ ôm vào lòng và hôn nhẹ lên đôi môi cô.
Thật ngọt!
“Với anh em vẫn là một đứa trẻ”.
Rồi muốn hôn thêm một tí nữa nhưng hình như tiểu bảo bối mặt sắp hết không khí lại còn ửng đỏ lên như trái cà chua.Thật dễ thương nhưng anh đành tiếc nuối thả ra.
Còn cô giận dỗi đi thật nhanh bỏ mặc anh đang cười.
Hàn Thiên chạy theo và nắm lấy tay cô, cô không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo bóng lưng anh.
Họ yêu nhau đã được 3 năm nhưng đối với anh 24 năm rất dài. Ngay từ khi cô 6 tuổi, anh gặp cô thì đã yêu. Chính là yêu sự dễ thương, hoạt bát của cô và đặc biệt là đôi mắt trong sáng thánh thiện càng làm anh yêu cô hơn.
Rồi lên cấp 2, cấp 3. Anh được học chung cùng cô. Được chứng kiến sự trưởng thành của cô, được nhìn thấy cô cười, nhìn thấy tất cả cảm xúc của cô. Anh càng yêu cô hơn.
Rồi năm cô 20 tuổi thì anh đã có sự nghiệp của riêng mình. Và đó là lúc anh hạ quyết tâm tỏ tình với cô.
Cô chấp nhận, Chẳng ai biết anh hạnh phúc thế nào đâu. Cả cuộc đời này anh chưa yêu ai ngoài cô . Từ bỏ mọi lời tỏ tình nào cũng vì cô.
Nhưng anh nghĩ tình yêu của anh và cô sẽ không gặp rắc rối vậy mà mẹ anh ngăn cản tình yêu của anh và cô. Và thế là anh đã cãi mẹ và chấp nhận bỏ đi cũng vì yêu cô. Tất cả chỉ vì một chữ “Yêu”.
Đi một lúc thì về ngôi nhà của 2 người. Nó không rộng lớn nhưng ấm áp.Họ chỉ cần tình yêu vậy thôi.
Đang đứng trước cổng, cô đột nhiên hôn anh. Đứng hình vài giây, cô cười “Món quà của em”. Rồi quay mặt đi mở cửa.
“Mới 31 mà!”, Anh đột nhiên cười rồi chạy lại ôm cô vào nhà.
Đặt cô lên ghế, anh quỳ xuống trước mặt cô. Lông mày nhếch lên. “Đây là câu dẫn anh”.
Cô ngượng ngùng mặt đỏ lên nhìn anh. Không nói gì vội vàng đứng lên chạy vào nhà vệ sinh.
Cảm giác hạnh phúc càng cao lên, anh ngồi thẫn thờ trên ghế salon.
Một lúc sau, anh gọi cô cùng đi ăn. Cô khẽ gật đầu.
Tối hôm ấy, cô mặc một bộ màu trắng ren kẻ đến đầu gối. Nhìn cô lúc này như một thiên thần. Trái tim anh rung động.
Hai người lên xe tiến vào nơi phố xá ồn ào. Chợt anh nhìn cô và hôn lên môi cô. Đang hôn thì xe đột nhiên bị va đập.
Cửa kính vỡ ra hàng ngàn mảnh bắn về phía hai người. Rồi một làn khói bay ra, anh hốt hoảng cố sức đưa hai người cùng ra. Nhưng khi ra ngoài, anh nhìn thấy cô máu me chảy đầy người. Chiếc váy trắng cũng dính rất nhiều máu trở thành một địa ngục trần gian.
“Anh xin em đừng đừng làm anh sợ”.
“Đừn..g trá..ch..bản thân. Em yêu anh”
Cô mỉm cười nhìn anh. Sau đó anh ngất đi chỉ kịp nhìn lại nụ cười và có lẽ là cuối cùng.
Xe cứu thương reo lên , anh và cô được đưa lên xe vào cửa phòng cấp cứu.
Anh tỉnh dậy thì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bốc lên. Hốt hoảng ngồi dậy, đầu anh đau đơn và kí ức về vụ tai nạn hiện lên.
Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra. Một vị bác sĩ đi vàovà lại gần anh. Vị bác sĩ kia nhìn anh rồi lắc đầu.
“Chúng tôi cố hết sức. Anh còn có thể cứu nhưng cô ấy nặng hơn. Giờ thì …”
Anh ngã quỳ xuống, nước mắt rơi rất nhiều. Một chiếc xe đi ra.Anh đứng lên nhìn thấy một tấm màn trắng.
“Tại sao lại phủ nên ….”
Đứng lặng vài giây, anh mong đó không phải là cô rồi và rồi khi mở tấm vải trắng ra.
Vẫn là cô, vẫn hình bóng ấy,vẫn nụ cười ấy. Tại sao? Tại sao lại làm vậy. Em chẳng nói với anh là chúng ta sẽ yêu nhau suốt đời, sẽ bên anh đến răng đầu lâu bạc hay sao. Thì ra đây chính là “món quà” của em sao.
Tại anh, Tất cả là tại anh.
Anh gào lên tuyệt vọng rồi nước mắt rơi càng nhiều. Chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.Chỉ những người xung quanh biết được rằng về một tình yêu kết thúc không có hậu.
Sáu cái đám tang của cô. Anh luôn nhốt mình trong bản thân. Ngày qua ngày chỉ nhìn ảnh của cô.
Mỗi lần như thế, anh lại khóc. Khóc nhiều nhiều cực nhiều chỉ mong được gặp lại cô.Nhưng điều đó là không thể.
Một câu chuyện tình yêu kết thúc không có hậu, cô gái chết và chàng trai ngày qua ngày hay đến đứng trước mộ bạn gái mình khóc và nói chuyện.
Có người nói anh bị điên.
Đúng! Anh đã điên. Điên vì em.
Sống không bằng chết
Anh tỉnh lại khỏi dòng hồi ức, mơ hồ và đầy ngọt ngào cùng đau khổ. Giờ đây anh không nhìn nụ cười ấy được nữa, nụ cười mà chỉ em có thôi.
Em biết anh đau thế nào không?
Đau thế nào không?
Vậy mà …
Bỗng trời đổ mưa, một mình anh đứng lại. Nước mắt và mưa cùng hòa làm một.
“Anh yêu em”
Trong cơn mưa tiếng kêu nhỏ bé mang lại đầy sự tang thương. Và hình bóng của cô cười trong cơn mưa càng làm anh tuyệt vọng.
Anh nhìn thấy cô.
Cô cũng nhìn anh.
Anh nhìn thấy cô cười.
Cô nhìn thấy anh khóc.
Anh giơ tay muốn ôm chầm lấy cô.
Cô giơ tay muốn lau nước mắt cho anh.
Anh cười trong cơn mưa
“Forever”
Tin Tin (2 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 654
lâu lâu đọc lại vẫn thấy hay
ksssssssssssssss
Bạch Hồ Điệp (4 năm trước.)
Level: 7
Số Xu: 6364
Truyện hay lắm nàng ơi T-T