- Vợ à! Em Thật Ngốc
- Tác giả: Luong Yennhi
- Thể loại:
- Nguồn: Tự Viết
- Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Lượt xem: 3.204 · Số từ: 1856
- Bình luận: 0 · Bình luận Facebook:
-
Lượt thích: 1 Huyền Trang Hồ
“Ba ơi! Ba kể cho con nghe tại sao ba, mẹ cưới nhau đi” Đứa con trai chạy đến bên anh. Anh bế con trai lên rồi bảo “Ba sẽ kể cho con nghe”.
Anh một người đàn ông phong độ, hào hoa. Với cái tuổi 30 anh thành công trong công việc anh là giám đốc của một công ty lớn. Anh lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp với gia đình và có hiếu với mẹ. Anh sợ sự phiền phức của đàn bà, sợ mất tự do khi có gia đình nên đến giờ anh vẫn chọn sự cô đơn cho mình. Nó một cô bé 18 tuổi nhỏ nhắn, có khuôn mặt baby, mắt to, da trắng, con gái của gia đình gia giáo nhưng lại rất tinh nghịch, cứng đầu và khá trẻ con. Đó cũng là lý do tại sao nó phải đi lấy chồng sớm vì nó tinh nghịch quá làm người khác phải đau đầu.
Ở cái tuổi 30 anh chưa muốn có gia đình, chưa từng mang ai về giới thiệu với mẹ, bà có vẻ không vui gì chuyện này. À! Không hẳn là chưa yêu mà là anh đã từng yêu một cô gái nhưng cuối cùng cô ấy bỏ anh mà đi. Giờ anh rất sợ đàn bà và anh không tin vào cái gọi là tình yêu nữa. Ngày ngày mẹ anh vẫn ca bài ca muôn thuở khi gặp anh “Con ơi sao mày không lấy vợ cho mẹ nhờ, mày muốn mẹ chết không nhắm mắt à” Anh rất có hiếu với mẹ nên thấy mẹ vậy anh cũng đau lòng lắm, biết làm sao khi anh chưa vừa ý ai? Cuối cùng bà quyết định sẽ đi coi mắt cho anh, lúc đầu anh không chịu nhưng thấy mẹ kiên quyết quá anh cũng phải chiều lòng. Thế rồi anh bị ép đi coi mắt nhưng ai anh cũng không chịu người thì anh bảo lùn, người thì anh bảo cao quá, người thì ốm quá, người thì mập quá… cuối cùng đều bị anh từ chối. Lần này bà kiên quyết hơn, được, không được gì bà cũng lấy vợ cho anh, bà chấm cô bé này lâu rồi giờ mới có cơ hội. Anh nghĩ lần này là xong rồi cuộc đời của anh sẽ như thế nào đây?
Theo lời bà anh đi đến điểm hẹn gặp cô gái ấy. Đều làm anh bất ngờ nhất là cô gái ấy khá xinh và đáng yêu. Còn nó thì bị vẻ phong độ, chững chạc của anh thu hút nhưng do chưa muốn có chồng nên vừa đợi anh ngồi xuống ghế thì nó đã bảo “Chào chú! tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu vì chú quá già còn tôi thì quá trẻ với lại chất tôi mới rớt đại học nên ba tôi giận mới gả tôi thôi. Nói cách khác là chú không xứng đáng với tôi, tôi nghĩ chú nên từ bỏ cuộc hôn nhân này đi” Anh nghe thế đã nóng cả lên dám chê anh già à! Tuy 30 tuổi nhưng trong anh rất trẻ mà phong độ vậy mà dám chê anh già còn bảo là anh không xứng đáng với nó nữa chứ. Anh đáp lại “Tôi sẽ lấy em làm vợ, em chuẩn bị làm vợ ông chú già này đi”. Nó ngạc nhiên dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Anh thấy vui trong lòng vì đã trả được thù nhưng thật ra sâu thẩm anh đã bị vẻ đáng yêu của nó thu hút mất rồi.
Rồi lễ cưới diễn ra linh đình với bao nhiêu lời chúc mừng của mọi người. Mẹ anh vui đến mức cười hiếp cả mắt thấy bà thế anh cũng hạnh phúc. Còn cô dâu thì mặt hơi buồn nhưng rất xinh và đẹp nhất trong ngày cưới. Đêm tân hôn xảy ra một cuộc chiến trong phòng, nó không cho anh ngủ chung, nó không cho anh đụng vào nó. Cuối cùng nó lấy nước mắt ra hù anh “Nếu anh không nghe nó, nó sẽ khóc cho anh xem” thế là nó hoàn toàn thắng lợi. Đêm đó nó nằm ngủ trên giường còn anh thì phải ngủ dưới sàn nhà, nửa đêm anh mò lên nó đá anh rơi xuống sàn lại. Do mẹ anh muốn đôi trẻ có không gian riêng nên đã tặng hai vợ chồng một căn nhà riêng mong sao bà có cháu bồng sớm. Nó như mở cờ trong lòng thế là khỏi phải giả đò yêu thương anh rồi, nó và anh dọn ra ngoài sống chung. Cuộc sống của họ lúc nào cũng rộn rã với những tiếng cãi nhau, tranh nhau chí chóe vậy là họ sống với nhau được một tháng. Họ bắt đầu để ý nhau, lo lắng cho nhau và nhìn như không thể xa nhau thế mà họ chẳng hay chẳng biết gì.
Một buổi sáng, nó cảm cả người nặng nề không dậy nổi, người thì cứ như ai thiêu đốt vậy cứ nóng ran lên. Anh thấy hơi lạ sao hôm nay im lặng quá không nghe tiếng nó la hét kêu anh dậy đi làm nữa. Anh ngồi dậy thì thấy nó đang nằm co ro trên giường, anh lấy tay sờ chán nó, nó đang sốt anh bắt đầu lo lắng. Anh mời bác sĩ đến xem cho nó, anh tự tay nấu cháo cho nó ăn, anh bón cho nó từng muỗng. Không hiểu sao nó lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường, nó cảm thấy ấm áp vô cùng. Được anh chăm sóc từng ly, từng tý nên nó đã mau khỏi bệnh nhưng sau khi nó khỏi bệnh nó thay đổi 180 độ. Nó không còn tranh luận với anh nữa, nó bắt đầu lo lắng chăm sóc anh như chăm sóc người chồng lúc đầu anh không quen lắm nhưng rồi anh thấy hạnh phúc khi được nó chăm sóc. Tình cảm đã đi lên được bước thêm bước nữa, giờ thì anh hạnh phúc vô cùng, sáng mở mắt ra đã có người làm thức ăn sáng, chuẩn bị đồ cho anh đi làm, chiều về thì đã có cơm canh nóng đợi sẵn, cuối tuần thì anh dẫn nó đi đâu đó cho thổi mái. Tối nay anh muốn nó làm vợ anh thật sự, nửa đêm anh lấy hết can đảm bò lên giường nó, nó giả đò như đã ngủ, anh thấy thế ôm nó vào trong lòng tim nó đập rất nhanh. Anh thì thầm trong tai nó “Hãy làm vợ anh em nhé!” nó mở mắt ra e thẹn gật đầu. Từ giây phút này nó sẽ là vợ anh mãi mãi.
Rồi cô ấy trở về người con gái anh rất yêu ở quá khứ, cô ấy tìm tới tận nhà gặp anh nhưng lúc đó anh đi làm không gặp anh mà gặp nó. Cô ấy coi thường nó và nói nó không xứng đáng với anh, cô ta về đây là muốn quay lại với anh. Tim nó đau từng cơn khi nghe cô ấy nói thế, nó không muốn tin đó là sự thật nó chọn cách im lặng xem thế nào. Rồi cô ấy tìm được anh, hai người cùng trò chuyện với nhau rất vui. Nhưng thật ra anh chỉ xem cô ta như người bạn lâu năm chưa gặp lại chứ anh không muốn quay về với cô ta bởi anh yêu nó rất nhiều. Cô ta thì lúc nào cũng có ý định quay lại, cô ta lên kế hoạch quá cái hạnh phúc của anh. Hôm đó cô ta hẹn anh ra và nó nhưng dặn nó là không nói cho anh biết để xem anh có muốn quay lại với cô ta hay không, nó đồng ý vì nó tinh anh, tinh anh sẽ không làm nó buồn và khóc. Theo kế hoạch lúc gặp anh cô ấy ôm lấy anh và bảo đây là lần cuối cô ấy ôm anh, nghe thế anh cũng đồng ý rồi cô ta hôn anh, anh bất ngờ quá chưa kịp đẩy cô ta ra thì nó đã khóc chạy ra. Anh đẩy cô ta ra và chạy theo nó nhưng nó đã lên taxi mất rồi. Một ngày, hai ngày… một tuần nó không về nhà, anh đã tìm nó ở mọi nơi có thể, anh giờ như các sát không hồn, anh cứ lao đầu vào rượu nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một kẻ suy tình. Rồi anh nhận được dòng tin nhắn từ nó “Gặp tại quán cà phê cũ” anh vui mừng khi nhận được tin nhắn từ nó. Anh chuẩn bị một bó hoa hồng to để xin lỗi nó, anh hồi hộp chờ mong đến lúc gặp nó.
Rồi anh cũng gặp được nó, nhìn nó ốm đi rất nhiều, đôi mắt lượng buồn anh thấy mình thật có lỗi. Anh chạy đến ôm nó vào lòng cho thỏa niềm nhớ thương nhưng sao nó đẩy anh ra như người xa lạ. Nó đưa cho anh một tờ giấy anh không tin vào mắt mình là “Giấy li hôn” nó quyết định ly hôn với anh, nó không muốn sống với con người như anh. Tim anh đau từng cơn khi nó quá dễ dàng buông bỏ hạnh phúc của mình đến thế. Anh nhận lấy tờ giấy đó và bảo “Nếu đây là điều em muốn, tôi sẽ trả tự do cho em” rồi anh quay đi không một lời. Nó lúc này như sụp đổ nó cuối mặt xuống bàn chỉ biết khóc, khóc thật nhiều. Anh không cam tâm đánh mất hạnh phúc như thế, anh đi tìm cô ta anh bảo nếu cô ta không giải thích rõ ràng với nó thì cô ta sẽ khó sống với anh đó. Đối với anh bây giờ chỉ có nó, nó là thứ quan trọng nhất của anh, anh sẽ làm mọi cách để giữ chân nó lại. Rồi anh nhắn tin hẹn gặp nó với lý do là đưa đơn ly hôn nó đồng ý. Khi đến đó nó bất ngờ khi thấy cô ta ngồi ở đó nó tính quay mặt đi nhưng anh nếu tay nó lại “Hãy nghe anh giải thích” rồi anh ra hiệu cho cô ta giải thích tất cả sự thật. Nó như có sức sống trở lại nó nhìn anh e thẹn. Anh hạnh phúc ôm nó vào lòng, nó thì thầm bên tai anh “Chồng à! Có phải vợ ngốc lắm không? Tý nữa vợ đã từ bỏ hạnh phúc của mình rồi”. Qua lần đó nó trưởng thành hơn nó suy xét mọi chuyện kỹ càng hơn để giữ hạnh phúc của mình. Hạnh phúc đã khó tìm nhưng càng khó hơn khi giữ được hạnh phúc.
Mặt nó bây giờ ửng hồng khi nghe anh nhắc lại chuyện xưa. Anh ôm nó và con vào lòng “Hạnh phúc của anh bây giờ là nụ cười của hai má con em đó”.