Chương 7: Kết Thúc?

Tôi thẫn thờ, cảm thấy cú sốc quá lớn. Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Dương? Chỉ mới hôm qua, tôi còn nghe giọng nói của cậu ta, còn trò chuyện cùng cậu ta, thậm chí còn nghi ngờ cậu ta. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi nhìn quanh quẩn, nhận ra cả văn phòng hôm nay rất khác lạ. Không ai hé răng nửa lời, chỉ có những ánh mắt ngượng ngùng lia qua lia lại một cách kín đáo. Và với mỗi cử động của tôi, mọi ngưởi đều giật mình thon thót như đang sợ hãi.

Tôi bước nhanh đến văn phòng riêng ở góc trong cùng bên trái của tầng này, thử xoay tay nắm cửa thì không được. Đèn trong phòng có bật vì vốn bao giờ nó cũng được bật, dù có người hay không có. Tuy nhiên, tôi lại không nghe thấy tiếng động gì cả, tôi đoán chắc trưởng phòng cũng đã sớm thu xếp để tới viếng cậu Dương rồi.

Bấy giờ, tôi mới ngồi xuống bàn làm việc. Tôi biết mình làm vậy bây giờ là không phải, nhưng việc thăm viếng cứ để từ từ cũng không muộn. Dù gì thì người cũng đã mất, không thể sống lại được. Đầu tiên, tôi cần xem xét lại về ngọn nguồn của sự việc. Mọi thứ diễn ra có liên quan đến chuyến thăm của tôi tại văn phòng Trương Tổng. Tôi gặp cảnh sát Triều cũng vào lúc đó, rồi cả ánh mắt khó chịu của viên thư ký. Thêm nữa, những cử chỉ kì lạ của cậu Dương khi đó có thể sẽ cho thấy cậu ta có liên quan đến cái chết của cô Lee. Điều đặc biệt kì lạ là tại sao chiếc USB màu đỏ nọ lại thu hút cậu Dương đến thế? Chắc khi biết được câu trả lời, tôi sẽ tìm được lí do cho sự xuất hiện của mảnh giấy màu vàng ở nhà cô Lee.

Ding… Dong… Deng…

“Mời nhân viên Đỗ Phương Tịnh ở phòng kế hoạch lên phòng Tổng Giám Đốc có việc gấp.”

Tiếng loa phát thanh vang lên, tên tôi được nhắc đến với nội dung vô cùng thú vị. Phòng Tổng Giám Đốc? Có lẽ ông Trương đã về rồi. Thật may mắn vì lúc này, tôi cũng đang rất nóng lòng muốn gặp ông ấy. Không suy nghĩ nhiều, tôi lấy áo khoác, túi xách của mình, tắt máy rồi đẩy luôn chiếc ghế của mình vào bàn, quay đầu đi thẳng. Nhiều người nhìn tôi với ánh mắt e dè, song cũng nhiều người nhìn tôi với ánh mắt khó chịu. Thật may vì không phải ai cũng nghĩ tôi là kẻ giết người.

Tôi đi nhanh trên hành lang vốn đã vắng giờ lại càng thêm tĩnh mịch. Các nhân viên trong khu này đều có chức có quyền, có người đưa người đón hay thậm chí còn có thể thuê cho mình thư kí hoặc trợ lí tùy thích mà không cần mất công bận tâm đến những chi phí nhỏ bé mà đối với nhiều người như những ước mơ xa vời không thể với tới.

Tôi đang định đẩy cánh cửa phòng chạm trổ quen thuộc trước mắt thì cái tay cầm cứ thế xa dần xa dần khiến tôi bị mất đà, hoảng sợ húc luôn người vào bức tường bên cạnh. Cú húc khá đau, bả vai tôi như nhói lên trong khoảnh khắc đó. Tôi còn tưởng xương mình đã rạn cho đến khi sực nhớ ra việc quan trọng phía trước. Tôi đứng thẳng người, kéo lại bộ quần áo cho chỉnh tè rồi mới nahnh chóng bước vô. Trước mắt tôi lúc này là những người quen thuộc, vô cùng quen thuộc. Cảnh sát Triều, Vi Hàn và tất nhiên, có cả thanh tra Trạch trong bộ đồng phục bó sát đến nỗi mặt ông ấy trông như nhăn nhúm lại. Viên thư ký lo lắng đứng phía sau ba người, hai tay ông ta đang phía trước bụng, đầu hơi cúi, để lộ ra đỉnh đầu đã hói nặng được che đi bởi những sợi tóc bạc trắng lòa xòa. Ông ấy cũng đã khá già, trông còn già hơn cả cảnh sát Trạch nhưng chắc vẫn chưa tới sáu mươi.

“Mọi người đang chờ cô. Mau vào đi.” Sau một hồi im lặng, thanh tra Trạch lịch sự lên tiếng, ông chìa tay mời tôi bước vào, trong giây phút đó, đã có một ánh mắt kín đáo nhanh nhẹn liếc nhìn ông nhưng tiếc thay, ngoài tôi ra, không ai nhìn thấy cả.

Tôi theo chân thanh tra vào hẵn phòng khách của văn phòng. Lúc này, tôi mới nhớ ra sự vắng mặt của Trương Tổng, người mà tôi chờ đợi.

“Xin lỗi…” Tôi rụt rè cất lời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Vì đang trong quá trình điều tra trọng án, mọi người đều vô cùng nhạy cảm. Tôi chỉ cần nhỏ tiếng thôi là ai nấy cũng đều bắt được tín hiệu. Mọi người đều chĩa ánh nhìn vào tôi, chăm chú như khi tôi bắt gặp tình huống này khi bước vào văn phòng làm việc, thực sự rất khó chịu. Không muốn mất tự do, tôi liền tiếp lời ngay. “Trương Tổng… có ở đây không ạ?”

Người đầu tiên đặc biệt quan tâm đến tôi không ai khác chính là viên thư kí. Ánh mắt ấy lạnh lùng đến cay độc. Tôi đã liên tưởng ông ấy đến những con diều hâu đang hả hê nhìn những cái xác thì bỗng bắt gặp một đồng loại khác, kẻ mà nó sẽ không bao giờ muốn chia bữa ăn ngon lành trước mắt thành hai phần, một cho nó, phần con lại cho kẻ ăn chực đang quắc mắt nhìn mình, tức là tôi.

“Không ở đây? Từ hôm qua đã thật kì lạ.” Câu nói vô duyên kiểu như cả thế giới này đều nằm dưới gót chân tôi của cảnh sát Triều khiến cho không chỉ mình tôi mà đa số, tức có cả Vi Hàn lẫn viên thư ký, người từ nãy giờ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ vểnh tai lên nghe ngóng. Nhưng dù sao, anh ta nói cũng đúng.

“Thư ký Hoàng, ông ấy có việc gì bận à? Có nhắn lại điều gì cho anh không?” Tôi đánh bạo hỏi, lập tức mọi ánh mắt lại dồn về mình nhưng lần này, có một người đã không làm thế.

“Trương Tổng đang đi công tác, hiện không thể có mặt ở đây lúc này. Nếu mọi người có điều gì cần gặp riêng Trương Tổng thì hãy để lại thông tin cá nhân, khi nào có thể sẽ thu xếp để gặp mặt.” Thư ký Hoàng cất giọng đều đều, có vẻ như ông ấy đã thuộc nằm lòng câu nói này. Hẳn là Trương Tổng rất kiêng kị trong việc đối thoại trực tiếp, đặc biệt là đối với những đối tượng phiền hà như cảnh sát. Có điều, hình như ông ấy cũng không thể liên lạc được với Trương Tổng, xem ra lần này không chỉ đơn giản là đi công tác. Nhớ lại buổi sáng ngày hôm qua, tôi không khỏi rùng mình nghĩ đến việc ông ấy đã phạm pháp.

“Không bàn chuyện ngoài lề nữa, đã mất công gọi cô Tịnh lên đây, bây giờ tiếp tục tiến hành thẩm tra luôn.” Thanh tra Trạch mở chiếc túi da bên cạnh, lấy ra một tệp tài liệu. “Cô Tịnh, cô có nhận ra những người trong bức ảnh này hay không?”

Tôi nghe thế, thoáng ngạc nhiên, song cũng cầm thử tập tài liệu lên coi. Thì ra, nó vốn không phải là tài liệu mà chỉ là bản phô tô của một bộ ảnh cũ. Để tập ảnh lên đùi, tôi giở từng trang một, đăm chiêu xem xét. Một cảm giác là lạ chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi dừng tay, chăm chú quan sát một bức ảnh. Đó là một bức ảnh không bình thường, tôi nghĩ vậy. Trong ảnh, một gia đình hạnh phúc đang dùng bữa tối tại một quan ăn ven đường. Người phụ nữ xinh đẹp trông có vẻ trưởng thành đang bế một đứa bé chừng vài tháng tuổi. Khuôn mặt bà ánh lên những đường nét phúc hậu của một người mẹ. Một người đàn ông trong bộ cảnh phục ôm chầm lấy hai mẹ con. Chiếc bàn ăn xếp hía sau, ngay ngắn và gọn gàng. Vì là quán ven đường, nên góc chụp có vẻ hơi tối nhưng vẫn thấy được rõ nét khuôn mặt của từng thành viên. Hai vợ chồng cười rất tươi trong ảnh, tận đáy mắt họ vẫn có thể cảm thấy niềm vui lớn lao khi được ở cạnh gia đình. Không biết có phải do trực giác hay không, tôi rất tò mò về cậu bé trong ảnh. Thay vì cùng cười, cậu bé lại chỉ nhìn chăm chăm vào máy ảnh với khuôn mặt không cảm xúc. Lúc này, thêm một đợt cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong tôi. Tôi rất phân vân không biết có nên nói cho thanh tra Trạch hay không, bởi nó có thể làm bằng chứng để chống lại tôi vào lúc này, thời điểm mà tôi đang mong chờ mau chóng rút khỏi vụ án phức tạ kì quặc nọ. Tuy nhiên, nếu họ phát hiện ra, e là tôi cũng sẽ bị tra hỏi về nguyên nhân của việc không hợp tác điều tra.

“Trước khi trả lời câu hỏi của ông, tôi có thể hỏi ông một câu không thưa thanh tra?” Tôi thận trọng nói, tất nhiên là dự liệu sẵn ông ấy đã biết mục đích của tôi là gì. Đúng vậy, tôi không nhìn nhầm. Thanh tra Trạch đã nháy mắt với cảnh sát Triều, xem ra lần này tôi đã tự chui đầu vào rọ, xem ra lần này họ đã tóm được manh mối rồi.

“Những bức ảnh này có liên quan gì đến tôi ạ?” Một điều không giống như dự đoán của tôi bỗng xảy ra. Vi Hàn tức giận đứng bật dậy, giận dữ bước về phía tôi. Về phía thanh tra Trạch, ông im lặng, nét mặt cũa không tránh khỏi khó chịu. Cảnh sát Triều khinh bỉ liếc tôi một cái và lần này, đến lượt tôi tức giận. Tôi đang định đứng bật dậy thì không hiểu hai bàn tay ai đó đã ấn mạnh xuống vai mình. Quay lại, tôi liền bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Vi Hàn. Nhưng tại sao?

“Xin lỗi, nhưng cô có thể cho tôi biết cô nhận ra ai trong số những người này?” Thanh tra Trạch đã lấy lại bình tĩnh từ lúc nào, giật phắt bộ ảnh trên đùi tôi, chìa luôn cho tôi nhìn thật rõ. Đúng là bức ảnh khiến tôi bối rối ban nãy, bức ảnh gia đình này có ẩn chứa một điều gì đó mà không ai muốn nói cho tôi biết cả, trừ khi tôi đáp ứng được nhu cầu của họ. Có đôi khi tôi cảm thấy tình thế này giống như một cuộc làm ăn công bằng vậy, đều có hai bên và mặt hàng trao đổi đều là những thứ mắt thấy tai nghe song có thể khiến người ta điên đảo đến thua cuộc.

“Tôi… Tôi…”

“Cô làm sao?” Thanh tra Trạch nhìn tôi đầy kiên nhẫn nhưng chỉ cần gnhe giọng ông, tôi cũng biết ông đang mất kiên nhẫn đến mức nào.

“Tôi… không biết!” Tôi ngạc nhiên với câu trả lời của chính mình, để rồi phãi hối hận vì sự im lặng bao trùm trong căn phòng những giây sau.

“Cô thực sự không biết? Hay không muốn nói? Là cô chưa từng gặp hay cô đang phá bĩnh cuộc điều tra của chúng tôi? Là cô thành tâm trả lời hay đang cố tình che giấu thân phận?”

“Tôi không biết! Tôi không biết! Không biết gì hết!” Cuống quá đâm liều, tôi hét luôn vào mặt thanh tra Trạch. Ước chừng không ít nước bọt đã văng vào khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị nọ, thứ đang ngày càng đỏ dần lên. Chỉ thiếu điều tôi lấy khăn của mình lau mặt giùm cho ông ấy cùng với niềm hy vọng nhỏ nhoi khó thành hiện thực là ông ấy sẽ bỏ qua cho lỗi lầm này của mình.

“Hừ!” Cảnh sát Triều từ đầu đến giờ không đếm xỉa đến tôi, đột ngột lên tiếng. “Vậy chắc thứ này thì cô biết!”

Không đế tôi kịp hiểu chuyện, hai bức ảnh nữa được thảy lên mặt bàn. Tôi lập tức cầm lên xem, để rồi…

“Thế nào? Cô có muốn giải thích gì nữa không?” Giọng nói mang đầy vẻ đắc thắng của một cành sát trẻ vang lên đầy khiêu khích.

Khuôn mặt tôi chuyển từ bình thường sang đỏ, rồi lại trắng bệch cả ra. Không lí nào chuyện này lại có thể xảy ra. Tôi không hiểu rốt cuộc đằng sau tấm màn bí ẩn này, ai đã biết tất cả, ai đã làm ra tất cả những hành vi man rợ này? Và liệu, những điều tra viên trước mặt tôi đã biết những gì mà khiến họ tìm hiểu về tôi trong hai ngày qua?

Hai bức ảnh trong tay tôi rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo tối tăm. Một bức ảnh chụp lại chiếc khăn thấm nước ở nhà cảnh sát Triều, dưới sàn loang ra những vũng nước nhuốm máu từ chiếc khăn nọ. Bức ảnh còn lại chụp được rõ ràng và rõ nét hơn, nhưng tôi lại càng không thể nhìn rõ bởi ngay từ giây phút đầu tiên, đầu óc tôi đã choáng váng, mí mắt đã rịn đầy mồ hôi khi nhận ra người trong ảnh không ai khác, chính là mình.

“Đây là manh mối chính mà chúng tôi tìm thấy lần này. Và theo như tôi được biết, thì có vẻ cô có liên quan sâu sắc đến chiếc khăn này.” Thanh tra Trạch dừng lại, rút từ trong cặp ra một tờ giấy trắng, ông đứng bật dậy. Lúc này, Vi Hàn cùng cảnh sát Triều cũng lập tức tóm lấy hai cánh tay tôi. “Cô Tịnh, từ bây giờ, cô chính thức trở thành nghi phạm chính trong vụ án mưu sát trong hai ngày qua. Theo lệnh, cô bị tạm giam vì nghi có hành vi giết người, vi phạm pháp luật nhà nước. Chúng tôi sẽ khám xét nhà cô cũng như thực hiện những thủ tục có liên quan để hoàn thành việc tạm giam. Mong cô hợp tác điều tra.” Thanh tra Trạch vừa dứt lời, Vi Hàn lập tức còng tay tôi lại, tiếng cạch của chiếc còng số tám khiến tâm trí tôi như đứt cái tạch một cái. Tôi bị dẫn đi.

Ông trời cũng nhìn tôi với ánh mắt của một kẻ giết người. Đúng vào lúc đó, cả thang máy và thanh bộ đều đang được thi công, bảo trì và sửa chữa, vì vậy, chúng tôi chỉ còn cách đi cầu thang thoát hiểm nằm ở phía trong cùng của tầng kế hoạch, nơi tôi làm việc. Nhiều gương mặt ngơ ngác, nhiều án mắt khinh bỉ cùng những lời bàn tán cay nghiệt, thêm vào đó, thứ làm tôi cảm thấy đau khổ nhất lúc này là những nụ cười mản nguyện, những cái nắm tay hạnh phúc của những cặp tình nhân cùng làm việc trong văn phòng. Mọi chuyện chưa đừng lại ở đó. Chỉ khi tôi gần bước ra tới cửa cầu thang thoát hiểm, chị trưởng phòng quen thuộc mới gọi với lại, ngại ngùng nhìn chúng tôi. Chị ấy xót xa đưa cho tôi một văn bản. Vi Hàn, người vẫn đang nổi giận đùng đùng nhưng cũng khoác giùm tôi chiếc túi xách định giơ tay cầm lấy nhưng tôi đã kịp chộp lại. Một bản án tử thứ hai treo lơ lửng trên đầu tôi. Cảnh sát Triều không ngần ngại cười vang lên. Có lẽ, lúc này, chỉ có ở trong tù thì tôi mới có thể bình yên, có lẽ là như vậy. Tôi như sụp đổ, bóng tôi vây quanh tôi như muốn nuốt chửng luôn cả không khí xung quanh tôi nữa. Tôi cúi đầu, thất thểu bước đi như một kẻ đang bước lên bục xử tử. Trong lòng tôi chỉ hối hận một điều. Gía mà tôi đã nghĩ khác, giá mà tôi đã đến nhà cậu Dương vào lúc nãy thì có lẽ, sẽ có một manh mối nào đó giải thoát cho tôi. Thực tại đã rũ bỏ tất cả nhưng trong trực giác, tôi vẫn cảm thấy có một lối thoát cho mình. Một lối thoát vừa rõ ràng nhưng cũng dễ để nắm lấy. Và tôi, nếu như cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ để mất đi cơ hội quý giá đó.

Danh Sách Chương

Thành Viên

Thành viên online: và 99 Khách

Thành Viên: 60670
|
Số Chủ Đề: 9023
|
Số Chương: 28089
|
Số Bình Luận: 114996
|
Thành Viên Mới: Thúy Hiền Chu

duyên âm truyen 12 chom sao phân tích trao duyên 5cm/s cảnh ngày hè ma nữ đáng yêu sesshomaru thuyết minh về cây lúa phế hậu tướng quân thuyết minh về áo dài tuổi trẻ và tương lai đất nước

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương

truyện audio

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

bảo hộ tộc trưởng phe ta audio

sư huynh ta quá ổn trọng audio

quỷ bí chi chủ audio

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng audio

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống audio

tu chân tứ vạn niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5