Nhà thơ
Dưới tán lá xanh lại có một kẻ mộng mơ
Mang cho mình tâm hồn lơ ngơ
Quanh năm chỉ loay hoay làm thơ
Viết nên câu chuyện đời thật nên thơ.
Dưới mái tôn của một hè nắng nóng
Có một kẻ si tình lóng ngóng
Chân bước rộng chờ như đang ngóng
Nhiệt huyết bộc bạch như hè gồng nóng.
Lá thu vàng nhẹ cả đường công viên
Có một kẻ xao xuyến lời không nên
Cuốn sổ chất chưa chứa tâm niệm đi lên
Ghế ngồi cạ như thể phai nền.
Ngoài cửa có rơi hạt bông tuyết trắng
Có một kẻ dù lạnh nhưng lòng ấm
Trời lạnh khẽ buốt lắng phắng
Trên bàn gỗ toàn bài thơ đầm ấm.
Kẻ có tâm hồn bay cao
Nghĩa tình nặng hơn pháo bay
Nhớ thương những lời hao hụt
Làm thơ dẫu lạnh lại ấm đến hạ
Là Duy Cảm, kẻ thị sĩ kì lạ.