Cô thấy thế vội trả lời:
– Phải lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ.
– Tôi vẫn khỏe, lâu rồi không gặp nhìn cô càng ngày càng xinh hơn đấy.
Cô khẽ nhếch môi trả lời:
– Cảm ơn cô.
– Cô về nước chắc cũng đã gặp Tuấn Khải rồi nhỉ?
Là sao? Cô ta còn cố tình nói thế để giễu cợt cô sao? Thật đáng ghét mà! Năm xưa đã từng cướp đi người cô yêu thương nhất rồi bây giờ lại còn nói những ra lời khó nghe như vậy nữa.
Đang định trả lời thì bỗng có một chàng trai cao ráo, khuôn mặt sáng sủa chạy đến cho cô ta.
– Mình về thôi em.
Cô ta mỉm cười đáp lại:
– Dạ vâng.
Cô giơ ngón tay chỉ về phía người đàn ông đang đứng cạnh cô ta rồi hỏi:
– Đây là?
Cô ta thấy thế vội giải thích:
– À, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.
Cái gì? Chồng sắp cưới? Còn Tuấn Khải thì sao, cô ta vứt anh đi đâu? Sao lại phản bội anh ấy để đi theo người mới chứ? Đúng là một người phụ nữ lăng nhăng, bội bạc mà. Nếu có những người như cô ta thì những cô gái tốt như cô sẽ bị lây cái tiếng trắc nết mất. Tội nghiệp Tuấn Khải quá! Ai bảo năm xưa bỏ cô làm gì? Nên bây giờ bị thế cũng đáng.
Người đàn ông kia nhìn vào cô và hỏi:
– Ai vậy em?
– À, đây là Hà Mai Mai bạn của em.
– Thì ra là vậy, chào em anh là chồng sắp cưới của Thiếu Hà.
– Mai Mai nè, tuần sau là đám cưới của hai chúng tôi nếu có thời gian cô nhớ là phải đến tham dự đấy. Chúng tôi đi đây.
Nói xong, hai người họ bỏ đi làm cô cứ mơ mơ hồ hồ chẳng hiểu gì cả. Cô cũng không có tâm trạng mua quần áo nữa chỉ chọn vài ba bộ rồi đi về khách sạn luôn. Mở cửa ra thì đập vào mắt cô là hình dạng một người đàn ông đang ngồi trên giường của cô.
Thấy có tiếng động mở cửa, người đàn ông kia liền quay mặt về phía cô:
– Em về rồi à?
Cô ngỡ ngàng thốt lên:
– Lâm… Tuấn Khải? Anh làm gì trong phòng của tôi thế này? Sao anh lại vào được chứ?
Không biết hôm nay là ngày gì nữa sao cô cứ gặp toàn những chuyện mơ mơ hồ hồ khó hiểu như thế chứ?
Anh đắc ý, kiêu ngạo nhìn cô cười:
– Đơn giản thôi tôi là Lâm Tuấn Khải mà chuyện gì tôi chẳng làm được.
– Cút ra khỏi đây cho tôi.
– Em làm sao vậy hả? Em thật sự đã khác xưa rồi, bảy năm trước em đâu có như vậy lúc nào cũng nói là yêu tôi và muốn ở bên cạnh tôi suốt đời cơ mà. Sao giờ em lại thay đổi như vậy?
Cô tức giận, mặt biến sắc quát lên:
– Phải đấy tôi đã thay đổi rồi đấy, Hà Mai Mai yếu đuối của ngày xưa đã chết bây giờ chỉ còn Hà Mai Mai mạnh mẽ kiên cường thôi.
Anh còn dám nói ra những lời như thế sao? Thật bỉ ổi mà? Vậy mà vẫn còn có liêm sỉ để hỏi cô như thế sao?
Thấy anh vẫn đứng yên ở đó không chịu đi, cô giận dữ nói:
– Được anh không đi chứ gì vậy thì tôi đi.
Cô quay người đang định bước đi thì bỗng có một bàn tay to lớn kéo cô lại, ôm cô từ phía sau anh nói với cô với giọng trách khứ:
– Sao năm đó em lại bỏ tôi đi? Em có biết tôi đau khổ như thế nào không hả? Rốt cuộc tôi đã làm gì mà em lại đối xử tàn ác với tôi như thế?
Bất chợt có giọt nước mắt của anh rơi xuống dưới tóc của cô, cô cảm nhận được đó là sự thật bỗng trái tim trở nên mềm lòng. Quay người lại, gỡ cánh tay của anh ra cô buồn bã nói:
– Anh còn hỏi tôi sao?
Giọng nói của anh nghẹn ngào đau khổ:
– Em không nói làm sao tôi biết được.
– Vậy tôi sẽ nói cho anh biết. Anh biết tại sao không, là bởi vì tôi ghét anh, hận anh đấy. Chính anh là người đã phản bội tôi làm cho tôi phải đau khổ.
Cô đưa tay lên lau giọt nước mắt, xúc động nói. Làm tim anh dấy lên một cảm giác đau đớn, ngạt thở đến khó chịu. Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt dính trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô lạnh lùng hất tay anh ra, vô tình nói:
– Cho nên anh cũng đừng mong tôi có thể tha thứ cho những điều anh gây ra.
Anh nhìn cô thắc mắc hỏi:
– Tôi đã làm gì?
– Hôm đó tôi đã chứng kiến anh và Thiếu Hà, hai người đã… hôn nhau. Tôi biết tôi vừa xấu xí, ngốc nghếch lại còn vụng về nữa nên anh mới bỏ tôi để yêu cô ta. Nhung anh có thể nói trực tiếp với tôi mà, cần gì anh phải làm như thế? Sao anh có thể ích kỉ như vậy chứ, anh có biết là tôi đau khổ như thế nào không? Hu hu, sao tôi lại khổ như vậy chứ?
Cô đưa tay lên ôm chặt mặt khóc làm anh cũng đau đớn theo. Thì ra là thế, cô đã hiểu lầm anh rồi. Thấy cô vẫn còn ôm mặt khóc, anh vội gỡ bàn tay đang che mặt của cô ra, kể rõ mọi chuyện cho cô nghe.
– Em hiểu lầm rồi, làm gì có chuyện đó chứ.
– Hiểu lầm làm sao được rõ ràng chính mắt tôi đã nhìn thấy mà.
Thấy cô vẫn chưa tin lời nói của mình, anh lại tiếp tục giải thích:
– Thật ra thì lúc đó Thiếu Hà nói là yêu tôi nhưng tôi không đồng ý nên cô ấy mới hôn tôi chứ tôi đâu có hôn cô ấy.