Chương 36: Hai vì sao lạc

 

Chương 36: Hai vì sao lạc

 

Đó là một buổi chiều như bao buổi chiều trên đất Tân Cảng. Mây rụng rời thả xuống những cơn mưa tối sầm u muộn.

Ngoài cửa sổ, cây cối và nhà cửa nhòe nhoẹt trong lớp đèn vàng mới bật lên. Gió lầm rầm những lời cầu nguyện. Thanh đốt điếu thuốc thứ ba sau hai ly Brandy đầy ứ, ngả người trên ghế lắng nghe tiếng gió thì thầm giữa một thế giới chẳng còn liên quan đến mình. Cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ treo tường, đếm thời gian đổ giọt trên lớp hơi nước mỏng giữa căn phòng đầy khói trắng. Tiếng hát đàn ông trầm ấm của Tuấn Ngọc phủ lên mưa một lớp thạch đặc, loang lổ chảy xuống mắt Thanh như một giấc mơ tận thế.

Rung một cánh nhạc buồn

Rơi một ngấn lệ sầu

Có ai hay người khóc

Trong tinh cầu lẻ loi…

Cái tinh cầu mà Thanh đang trú ngụ nằm cách xa trái đất cả ngàn năm ánh sáng. Trong một cơn say rượu, cô thấy Tuấn đến gõ cửa phòng mình, im lặng bước vào và dọn dẹp chăn gối trên giường cùng rác rưởi vứt bừa bộn trên bàn ghế. Hắn đốt một điếu thuốc, mắt nhìn chăm chú vào miếng dán trên cửa phòng khách sạn đặt cạnh hộp phong linh. Vẫn là ánh nhìn rỗng không nhưng đầy hơi lạnh đó, nhưng lần này con ngươi đen ngòm của hắn nở rộng ra lấp kín cả đôi mắt. Miếng dán đối diện rung lên, ở trên là một biểu tượng kì lạ Thanh chưa từng thấy bao giờ. Nó vữa ra thành khói đen trước cái nhìn thiêu đốt của gã quỷ quyệt. Trong phút chốc, cả tấm mùa cháy rụi thành tàn rơi lả tả.

Thợ Xăm đứng dậy, miệng vẫn ngậm đót thuốc đầy khói xanh lè. Trong bóng tối nhá nhem, Thanh không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, và cô cũng ước rằng mình đừng nên nhìn thấy gì cả.

Kí ức về khuôn mặt kinh tởm sau gáy Quyển Phong vẫn còn làm cô lạnh gáy khi nghĩ về. Tay chân cô vẫn còn tê buốt vì những gì đã gây ra trước đó. Một điều ước, và tất cả có thể đi xa đến thế… Hắn cúi xuống cạnh giường cô, đặt một ngón tay lên trán truyền vào cơ thể cô hơi nóng. “Shhh… Ngủ thật ngon đi. Đây là những gì cô muốn. Tình yêu. Tự do. Tất cả… Không phải rất tuyệt sao?”.

Sao anh lại đốt nó? Thanh mấp máy môi cố nói, nhưng thứ thoát ra cổ họng cô chỉ là tiếng gió rít đặc nghẹt. “Đừng… đ… đừng… giết tôi… xin… anh”.

“Nó chẳng là gì để cô phải sợ hãi”, Thợ Xăm nhíu mày nhìn lên trần nhà. “Thứ bùa phép rẻ tiền của bọn Thuật Sư. Tôi ở đây để chắc chắn là cô vẫn ổn”.

“T… tôi muốn… rút lại… rút lại…”.

“Sao cơ?”, hắn ghé tai vào cô. “Đừng ngốc thế, bé yêu. Cô còn chưa thấy điều tôi vừa làm cho cô. Cái gì… ờ, cũng phải có thời gian để ngấm chứ. Giống như trình tự của một bộ phim”.

Đây không phải phim. Đây là cuộc đời tôi, đồ khốn!

Thanh hét toáng lên khi choàng tỉnh khỏi cơn mộng. Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Ly rượu trên tay cô đã vỡ tan tành dưới đất, để lại trên da màu đỏ óng ánh của thứ máu còn tươi. Dưới chăn sực lên mùi khai nồng của nước tiểu lẫn mồ hôi. Cô vùng dậy khỏi lớp dầu nhớp nhúa mình tự trét lên thân thể, lao nhanh vào nhà tắm. Ở đó, một linh hồn rong rêu sau mái tóc xõa dài nhìn lại cô, khẽ nở nụ cười dài dại, gay gắt.

Hắn đã cho cô một món quà trên cả tuyệt vời, hậu quả nó để lại cũng thật tương xứng. Thanh cười lại với cái bóng, không quên cào cấu khuôn mặt từng là của mình mỗi lần cô tỉnh lại trong căn phòng tối ám như vòng lặp này. Nó đã hành hạ cô ngày đến đêm, mỗi cơn nắng và mỗi cơn mưa tới. Rượu và thuốc lá cứ vơi rồi lại đầy. Thân xác Thanh tàn lụi và bốc mùi hôi hám như một con vật đến từ địa ngục. Thi thoảng cô lại mơ thấy bãi biển và một bóng người nhỏ thó khuân đồ đạc ra khỏi một căn lều nhỏ. Trên tay nó là một phiến đá nặng trịch ghi đầy chữ cổ. Một giấc mơ không đáng kể giữa những lần phải đối mặt với vô số bóng ma lượn lờ khắp nơi. Cô biết mình không thể chịu đựng lâu hơn được nữa…

Hình như mình mơ làm ma giữa trời mà chỉ rong chơi 1 Thắng Ngọt gào lên hí hửng trong tiếng bass ồn ào khủng bố.

Tôi đã khóc hết nước mắt vì em… Đã dâng hiến xác thân vì em… Để nhận lại gì chứ? Là giao kèo của quỷ dữ 2The Flob ám vào tai cô giai điệu vui tươi giữa thực tại kinh hoàng.

Âm nhạc, rượu và nước mắt nhảy múa quanh Thanh như những cái bóng trên tường. Tấm bùa trừ quỷ đã bị thiêu đốt. Ai đó nói với cô rằng không nên triệu hồi hắn. Hãy dán tấm bùa lên phòng để hắn không thể bước vào. Không. Hắn vẫn bước vào và vứt nó đi như vứt rác. Tiếng giày lộp cộp lại vang lên bên tai. Hơi lạnh của thần chết lại phả ra giữa bóng đèn chớp tắt nhập nhoạng. Cô phải tỉnh giấc. Tỉnh giấc thật chứ không phải tiếp tục rơi xuống xoáy ốc càng lúc càng tăm tối điên rồ này.

Đây rồi… Thanh cầm lên khối sắt lạnh cóng giấu trong hộp bồn cầu, xoay qua xoay lại kiểm tra ổ đạn.

Cô đã thấy nó nhiều lần giữa các vòng lặp, nằm yên trong một chiếc hộp gỗ khóa có đầy tiền. Bên trong hộp còn có một chiếc tua vít dính đầy máu đen. Cô biết mình không thể chọn nó thay khẩu Rulo đã nạp sẵn đạn. Một bàn tay mò mẫm trong bóng tối tìm chiếc hộp, xuyên qua tường, nhưng Thanh đã đẩy nó đi mà giấu món bảo vật dưới gầm giường. Nó vẫn không buông tha cho cô vào đêm hôm sau. Lần này Thanh lấy khẩu súng ra, để lại cho hai bàn tay số tiền và chiếc tua vít. Của mày đấy, tao chỉ cần thứ này thôi. Cô thở phào nhìn đôi tay đen ngòm, mỏng mảnh kéo chiếc hộp gỗ vào sâu trong bức tường. Bên kia căn phòng hình như vang lên tiếng cười khanh khách ma mị.

“Ồ…”, tiếng Thợ Xăm mỏng manh như khói sau lưng Thanh. “Giải đố hay đấy. Nhưng cô biết cần phải làm gì với nó chưa?”.

Một câu đố? Nhưng Thanh không còn quan tâm những gì hắn nói. Cô há họng, nhét nòng súng vào trong, tay run rẩy bấm cò. “Cạch”, viên đạn mắc lại giữa tiếng búa gõ lạnh lùng lên kim hỏa. Một lần nữa Thanh vò đầu hét lên.

“Đã bảo rồi…”, thân xác Thợ Xăm tan ra giữa lớp bóng tối tinh khiết vây quanh nhà vệ sinh. “Sợ quá hóa đần hả? Trong mơ thì chết kiểu gì, ha… ha… ha… ha…”.

 

*

    

Giờ thì chị hét vào mặt em sao? Thanh thở dài nhìn khuôn mặt đỏ lựng lên của Phương. Chị vừa trở về sau buổi họp giao ban, áo sơ mi còn ám mùi khói bụi lẫn nước mưa buổi chiều muộn. Cô thì đang nằm dài trên ghế sofa, trên người là chiếc váy ngủ liền thân mà Phương thích. “Vào thay áo quần đi đã rồi mắng cũng không muộn. Hôm nay chị làm sao thế?”.

“Mày có bị điên không hả Thanh?”, Phương quăng chiếc túi lên giường, ngồi xuống nhìn cô. “Ban Giám đốc đã cho mày cơ hội giải trình. Vụ việc lẽ ra có thể khép lại bằng một lời xin lỗi, hoặc tệ lắm là biên bản nội bộ. Mày biết quy trình mà… Sao lại để ra thế hả Thanh?”.

“Em biết…”, cô uể oải ngồi dậy khỏi ghế, đối diện chị. “Nếu họ giải quyết nhanh hơn thì chính là vì em không hợp tác”.

“Thiếu gì cách xin nghỉ việc?”, Phương thở ra một hơi, chừng như dịu xuống. “Vi phạm hợp đồng lao động thì mày yên thân mà ra khỏi đó được à? Cũng phải đền một mớ nữa cho con Trinh vì cái má sưng vều của nó. Chị chỉ không muốn chuyện đi xa quá. Nó mà không chịu mày thì còn rắc rối to với công an, em ạ”.

“Em sẽ nói chuyện với nó…”. Thanh đứng dậy, tiến về quầy pha rượu. “Làm tí không?”, cô đong đưa ly Brandy trước mặt Phương. “Hạ hỏa đi, tôi xin bà đấy…”.

“Rồi định làm gì?”, chị bực bội nhìn Thanh. “Mày còn nợ bọn đầu trâu mặt ngựa kia một mớ. Còn công việc ít nhất còn có tiền mà điều đình với tụi nó. Giờ thì sao? Cơ quan chính thức phạt hợp đồng và đuổi mày. Con đĩ kia thì xồng xộc lên đòi báo công an. Nó đi luôn sau buổi họp rồi, chị còn không ngăn lại kịp. Mày toàn tính đường cụt không ấy em ơi. Chị thật sự phải hỏi là mày có đang tỉnh táo không đấy?”.

Chị không nên biết đâu. Thanh ngửa cổ dốc hết nửa ly rượu. Cô choáng váng một lúc lâu trước khi đặt ly xuống bàn. “Chuyện đã rồi. Em sẽ có cách xử lý. Quan trọng là em không muốn dính dáng tới chỗ làm nữa. Hỏi họ giùm em khi nào thì lên trả tiền và bàn giao tài liệu”.

“Khỏi thưa cô, tôi gánh cho cô cả rồi”.

“Chị điên à? Em còn tiền mà…”.

“Còn cái dái khô… khỏi cần thanh minh cho mệt”, Phương bước vào nhà vệ sinh. “Con Nhung nó cứ hối chị gọi cho mày. Mày thì tối ngày say quắc cần câu ra. Không phải chị có ý đuổi mày đi đâu, nhưng nói thật, tai họa lần này mày cũng phải tự có trách nhiệm mà giải quyết giùm chị đi”.

Hắn đã làm gì mình vào lúc ấy? Thanh lúc lắc đầu cho bớt choáng. Khi bàn tay đó chạm vào tay mình, tất cả những gì diễn ra chỉ là mình nói và hắn gật đầu. Phương có thể không hiểu những gì đã diễn ra trong vài ngày gần đây, và cô cũng thế. Nhưng sau cuộc gặp dường như được sắp xếp có chủ ý của bác sĩ Tuấn, Thanh đã hiểu ra tất cả. Tên quỷ quyệt đó, đúng như lời Đại Chó nói, là một con quỷ đội lốt người. Hắn đã nhìn thấy cô từ khi cô bước vào phòng khám của hắn, dẫn dụ cô nói ra những điều thầm kín, sau đó chốt hạ điều ước đầu tiên khi để cô bước vào giấc mơ về khách sạn Kình Lạc. Những gì Đại cảnh báo cô thật vô ích. Cô đã nằm trong giao kèo với quỷ dù có muốn trốn tránh đến đâu.

Tình yêu… Tự do… Tất cả ở ngay đây rồi. Nhưng chị Phương có đang giận mình thật không? Hắn nói rằng dù sao đi nữa, người mình yêu sẽ yêu mình mãi mãi.

Thanh nhớ cái đêm mình trở về từ chỗ làm, cả hai đã say một trận cuồng nhiệt cả rượu lẫn ái ân. Lần đầu tiên môi Phương chạm vào môi cô, bàn tay chị dò dẫm khắp cơ thể cô tìm hơi ấm. Thanh xúc động cuốn lấy chị, sục sạo vào tầng tầng lớp lớp da thịt lẫn tâm can như muốn lấp đầy những vết sẹo in hằn trong mười năm qua. Phương rên rỉ khi cô đưa miệng xuống dưới rốn mình, tay siết chặt gối nằm. Chị giục cô hãy xuống nữa, xuống nữa. Hơi rượu làm Thanh đê mê cuồng dại. Cô lại mơ thấy Bãi Biển và đôi tình nhân quằn quại quấn lấy nhau trên tảng đá rêu xanh. Mặc kệ cô gái lim dim tận hưởng, gã đàn ông dường như đang tìm kiếm một điều gì khác. Hắn không đẩy mình vào cô ta nữa, tấm lưng trần nhễ nhại mồ hôi chững lại một lúc như để đánh hơi mối nguy hiểm từ đằng sau. Rồi đột nhiên hắn quay phắt lại, ánh mắt sâu hoắm làm cô ngạt thở.

Là gã mặc áo đen đó.

Gã đứng cùng cô gái cầm súng lúc cô ta bắn trực diện vào Thanh. Nghĩ về gã khiến Thanh bị ném về thực tại trên giường mình, nơi Phương đang say sưa hôn lên mọi chỗ trên người cô. Mỗi khi tỉnh mộng giữa chừng, Thanh luôn cảm thấy một điều gì đó mênh mông xa lạ giữa mình và phần còn lại của thế gian. Cả cái cảm giác khao khát Phương đến cháy lòng ấy cũng dần vơi đi, tan ra giữa điệp trùng bóng tối.

Hắn là ai? Chị là ai? Tất cả là gì vào lúc này?

Đầu Thanh quay cuồng như một cuộn chỉ rối. Cô báo với Phương sẽ ra ngoài mua gì đó làm bữa tối, thay váy ngủ bằng quần Jean và áo dệt thể thao. “Nhớ mua cải thìa và thịt hộp”, Phương nói vọng ra trong nhà tắm. “Ớt xanh nữa. Đang giảm giá ở chỗ A Thoòng”.

Ăn, nhậu, làm tình. Tình yêu và Tự do muôn năm. Thanh nhún vai rồi bước ra cửa. Ngoài trời gió lạnh miên man. Những cơn gió thì thầm trong không khí thứ ngôn ngữ cô không thể định nghĩa được. Cũng như cái cổ cứng như sắt của cha, cơn mưa trắng nhấn chìm cả thế giới trong chiếc chòi nhỏ, hay gã bác sĩ có quyền năng của quỷ… Đâu là thực tại, đâu là ảo mộng? Chân Thanh bước đi như người mộng du, và hơi rượu phả ra xung quanh chỉ càng khiến cô muốn trốn sâu vào chốn yên tĩnh lạnh giá của tâm hồn mình. Cảm giác này thật lạ. Thanh nghĩ khi bước đi giữa dòng người tấp nập trong Chợ Mã Tấu. Mình chẳng cảm thấy gì cả. Không gì hết. Hắn đã lừa mình…

 

**

 

Trời đã sẩm tối lúc Thanh vào đến hàng mỳ Tàu. Hơi rượu làm cô chóng mặt vì dòng người đông nghịt, chân cô như chao đảo. Một đám người có ba tên mặc áo khoác da đen, tướng mạo hung hiểm vừa ghé vào quán lão Thoòng. Thanh cẩn trọng kéo mũ trùm đầu lên chiếc mũ lưỡi trai. Chúng mò đến tận đây, chết tiệt! Cô khẽ quay đi trước khi ai đó phát hiện thấy cử chỉ bất thường của mình. Lần này thì Thanh lại đụng mặt Nhung. Cô ta đang uể oải đứng lên với tô mì bỏ mứa, mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Hiếm khi Thanh thấy Nhung mệt mỏi như vậy sau giờ làm, chắc là mới bị sếp tổng xả cho một trận vì liên đới trách nhiệm quản lý cán bộ. Cô vẫn còn nợ ả một lần gặp mặt. Lần cuối cùng trong sự nghiệp đi làm trả nợ đời của cô.

Hướng nào nhỉ? Thanh liếc quanh trong khi vẫn giữ tư thế quay lưng lại với đám cô hồn sau lưng mình. Có một con bé nhuộm tóc tía đi cùng hai gã đàn ông to con, miệng chửi thề xoen xoét trong khi cả hai ngồi cười khả ố. Không giống Bạch Phượng lắm thì phải. Chúng nó luôn im lìm như sư tử đá mỗi lần xuất hiện, hoặc ít nhất là mình thấy thế.

“Lâu không thấy lị”, A Thoòng nở một nụ cười đầy răng vàng khè. Con mắt chột của lão luôn khiến Thanh sợ chết khiếp không dám nhìn lâu. “Như cũ hả?”.

“Dạ… cải thìa nha chú”.

“Giảm giá mạnh. Lị tới đúng hôm há”, ông già liếc sang hội áo đen đang nhồm ngoàm ăn uống sau lưng Thanh. “Mấy nay cậu Tư với đàn em tới ăn mì dữ quá. Ngộ phải cất một mẻ bán riêng cho khách. Hà, tươi nhất đây. Đem về xào thịt bò thì bá cháy”.

“Họ là ai vậy chú?”, Thanh chợt nổi hứng tò mò.

“Hội Nhà Hề, quản chợ này”, A Thoòng nheo mắt. “Lị có việc gì cần nhờ cứ nói với họ một tiếng, bảo là gặp cậu Tư. Cậu Tư sẽ phán xử cho”.

Cứ như phim truyền hình rẻ tiền trên ti vi. Thanh cười chào lão rồi nhanh chóng biến khỏi vòng vây của cả hai bên. Nếu Thợ Xăm nói đúng thì bọn Bạch Phượng có lai vãng ở đây cũng chẳng thể nào nhìn thấy cô. Dây vào xã hội đen chỉ thêm một chiếc thòng lọng tròng lên cổ, dù là phe phái nào đi nữa.

“Thanh, Thanh ơi!”.

Bỏ mẹ rồi. Cô ngán ngẩm muốn dợm chân lên chạy. Nhưng đám kia không phải Bạch Phượng, Nhung thì cũng chẳng làm gì được hơn. Thanh quyết định đứng lại và thản nhiên quay mặt về phía ả. “Chị Nhung à”.

“Định gọi cho em, may quá…”, ả vuốt lại mấy lọn tóc bết mồ hôi trên trán.

“May gì cơ. Chị có thể gọi điện mà. Lúc nào em chẳng nghe máy…”.

“Trừ buổi họp sáng nay. Chị đoán là em uống say mèm rồi ngủ nướng, đúng không?”.

“Ừm… em nghĩ là em không có gì giải trình nữa. Cứ làm theo quy định của cơ quan thôi”.

“Em nói thế mà nghe được à?”, cặp lông mày đậm của Nhung nhíu lại như đoản đao. “Bao nhiêu năm công tác, chỉ vì một chuyện như thế rồi làm mình làm mẩy. Em còn đánh người nữa. Đó không phải việc giỡn chơi. Chị và các tổ trưởng hết sức bảo vệ cho em, nhưng các sếp cũng có lý của mình khi yêu cầu em tường trình kiểm điểm. Em không tôn trọng chị thì cũng phải tôn trọng cấp trên, chứ sự thể đến nước này rồi thì chị biết làm sao?”.

Vì chúng ta không giống nhau, có lẽ thế. Thanh im lặng và muốn ngoảnh đi. “Em không có gì để nói về những việc em đã làm sai. Các sếp muốn đuổi thì em sẽ làm thủ tục cắt hợp đồng. Con Trinh muốn kiện thì em sẽ lên công an khai báo đầy đủ. Chị không phải lăn tăn gì trường hợp của em nữa”.

“Thực ra chị muốn gặp em để nói chuyện cái Trinh”, Nhung nhìn sâu vào mắt cô. “Em biết nó bị tai nạn chưa?”.

Lại gì nữa đây? Gáy Thanh nổi gai ốc như mỗi lần cô đánh hơi thấy nguy hiểm trong cơn ác mộng. “Tai nạn? Ý chị là…”.

“Ngay sau buổi họp, Trinh đã lên công an trình báo. Bọn chị cản lắm nhưng nó quyết không bỏ qua vụ của em, đặc biệt là khi thấy em vắng mặt không thèm lên tường trình. Không biết nó đi đứng kiểu gì mà bị nguyên chiếc bán tải nghiền gãy cẳng chân. Giờ đang nằm bên ITO. Nếu em có gì muốn hòa giải thì nên đi thăm nó cho hết nhẽ. Dù gì cũng là đồng nghiệp của nhau…”.

Nó đã kịp báo công an chưa nhỉ? Thanh nghĩ mà không dám hỏi lại Nhung. “Tài xế tông nó thì sao? Có đưa nó đi viện không hay bỏ chạy?”.

“Đoán xem”, ả cười nửa miệng. “Ở Tân Cảng này thì trường hợp đầu tiên hiếm khi xảy ra lắm. Nghe mọi người mô tả thì gã đó chạy khá nhanh, lạng quạng như một thằng lái xe điên”.

“Được rồi… em sẽ sắp xếp lên thăm nó”.

“Còn chuyện của em… chị vẫn mong em nghĩ lại”, Nhung nói. “Có gì thì tâm sự với chị để hiểu nhau. Vẫn chưa quá muộn đâu. Cứ giải quyết với cái Trinh đi đã, rồi lên tường trình đàng hoàng với các sếp”.

“Chị à…”, Thanh hơi sẵng giọng. “Những gì đã diễn ra không thay đổi được, mà em cũng chẳng muốn thay đổi làm gì nữa. Ngày mai em sẽ lên cơ quan giải quyết hết thủ tục và bàn giao hồ sơ công việc. Thôi em đi đây”.

“Thôi được, chị chỉ hỏi em một câu nữa thôi”, ả vẫn muốn dằng dai với cô. “Chuyện này là vì em bất mãn với chị hay em có nợ thật?”.

“Cả hai thì sao?”, Thanh nhìn ả không chớp mắt. “Giờ phút này rồi, em muốn nói thẳng là em không còn sức chịu đựng thêm gì nữa, từ chị hay công việc. Còn chị là loại người nào, em biết nhưng không cần thiết phải nói thêm. Cũng có thể em sai, chị có lý do riêng nào đó, nhưng chúng ta không nhất thiết phải chất vấn hay làm khổ nhau vì việc không đáng này nữa. Em có câu chuyện của em, chị cũng thế, và đó là vấn đề cá nhân không đem ra bao biện cho việc mình làm được. Em sẽ không nói cảm ơn hay gì đó tương tự. Chỉ mong chị sống tốt và thi thoảng hãy nghĩ về bản thân xem đối xử với em hay những cấp dưới khác như vậy đã được chưa. Thôi, hẹn gặp chị ngày mai nhé”.

“Tùy em thôi…”, Nhung nhún vai tỏ vẻ thương hại. Thanh biết cái điệu bộ trịch thượng đó và chỉ muốn tát cho ả một cái.

Cô đi nhanh ra khỏi chợ, kéo mũ trùm kín đầu khỏi những hạt mưa li ti. Đầu óc cô giờ bận bịu với một vấn đề khác không còn là Nhung. Chắc cũng phải chờ đến mai mới biết họ có gửi giấy triệu tập hay không. Nhưng sao lại trùng hợp thế nhỉ? Cô nhớ lại việc tương tự cũng đã xảy ra với Đại Chó. Hắn bị công an bắt ngay sau khi mình thực hiện điều ước đầu tiên với Thợ Xăm. Trừ khi họ thả hắn ra vì thiếu bằng chứng thì rõ ràng phép màu đã có tác dụng.

“A lô… anh Tiến phải không ạ? Em Thanh đây, người mấy hôm trước đến tố giác vụ cho vay nặng lãi”.

“À, chị Thanh hả? Tôi Tiến đây. Có việc gì không ạ?”.

“Dạ… em chỉ muốn hỏi là có tiến triển gì không ạ? Các anh đã xác minh được hai thằng ném sơn đó chưa?”.

“Đã trích xuất camera ở chỗ chị làm, hiện vẫn đang rà soát trên các phường lân cận”, viên cảnh sát nói. “Nói thật với chị là việc này rất khó. Có thể chúng không đăng kí hộ khẩu hay thậm chí là căn cước công dân điện tử. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra chúng. Tình hình của chị ổn chứ?”.

Họ chưa biết gì cả. Con Trinh vậy là chưa kịp trình báo. Tay Thanh run lẩy bẩy khi cầm máy. “Dạ, tôi vẫn ổn. Có gì cần hỏi tôi sẽ liên lạc ạ”.

“Chị nhớ cẩn thận, đi đâu thì nên dùng phương tiện công cộng chứ đừng dùng xe riêng. Che mặt kín đáo ở chỗ đông người. Tôi đã chuyển hồ sơ của chị lên Công an Quận Năm, nếu cần được bảo vệ thì làm đơn xin giám sát an ninh gửi Phường, họ sẽ xem xét cử trinh sát xã hội hóa xuống đảm bảo an toàn cho chị”.

“Vâng, cảm ơn anh nhiều ạ”, cô cúp máy, lồng ngực bắt đầu dội lên một cơn đau không rõ từ đâu. Nghĩ về tai nạn khủng khiếp của Trinh hay gương mặt phẳng lặng như sông đêm của bác sĩ Tuấn, bên tai Thanh lại văng vẳng lời cảnh báo gan ruột của Đại Chó. “Một con quỷ có quyền năng vô hạn”. Hắn loại bỏ mọi nguy cơ chạm đến mình chỉ bằng một cái búng tay. Chẳng lẽ trên đời lại tồn tại một thứ dị nhân ghê gớm như vậy sao?

Rồi cô nhớ lại lưỡi dao không thể xuyên qua nổi da thịt của cha mình. Những điều ước… giờ thì mọi thứ chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

 

***

 

“Em sao vậy, Thanh…”.

Phương quay sang ôm lấy cô, giọng ngái ngủ. Tối hôm nay Thanh uống ít hơn hẳn ngày thường, gần như tỉnh táo khi cởi đồ leo lên giường cùng chị. Cuộc truy hoan khiến cô cảm thấy lòng mình được chở che hơn một chút. Nhưng rồi những ý nghĩ quay cuồng vẫn khiến Thanh không thể hưng phấn như mọi lần. Cô cố gắng nhìn vào mắt người yêu, chỉ để thấy một lớp sương mờ đang phủ lên che đi tất cả.

“Chị này…”, cô ngập ngừng thật lâu trước ánh nhìn chờ đợi của Phương. Em muốn hỏi chị một việc…”.

“Cứ nói đi”, Phương vuốt má cô. “Chị thấy em cứ thẫn thờ từ lúc đi chợ về, hay là tụi nó dí dọa em?”.

“Không, không phải… là chuyện của em với chị ấy”.

“Vậy hả? Chuyện tụi mình thì sao?”.

Ta vẫn ổn chứ? Thanh không biết phải lựa chọn từ ngữ thế nào. Chị không phải, đúng không? Chị có thật thích em không? Chị có ghét em khi em làm vậy không? “Chị đã gọi tên Quyển Phong. Cái đêm đầu tiên lúc em đánh con Trinh ấy…”.

Và cô chỉ mong rằng Phương không im lặng lâu đến thế.

“Chị không nhớ nữa… Thanh này… chắc không phải như em nghĩ đâu”.

“Vậy em phải nghĩ thế nào?”, Thanh nói trong khi nước mắt đang ứa ra. “Chị ngủ với anh ta, rồi cũng ngủ với em. Khi em đang ở bên, chị cũng đã gọi tên một người không phải em. Ừ thì em đã nghĩ có khi chị lưỡng tính chứ không phải đồng tính. Việc ấy là thường thôi. Nhưng chị không phủ nhận, chị cũng chẳng giải thích gì cho em vào sáng hôm sau. Vậy em phải nghĩ thế nào đây Phương? Phong đi rồi, và chị chỉ muốn lấp đầy chỗ trống ấy bằng em thôi, có phải vậy không?”.

“Em đang nói gì thế? Không phải đâu Thanh…”, Phương thở dài nhìn cô.

“Nói chứ giải thích cũng chẳng quan trọng với em lắm. Em chỉ muốn biết… chị nghĩ gì về em thôi…”, vừa nói Thanh vừa nấc lên.

 “Chị… chị xin lỗi… việc đó chắc chắn là chị sai hoàn toàn. Có thể chị không kìm nén được cảm xúc. Nhưng chị không có ý nghĩ gì khác ngoài thích em. Từ hồi em mới vào làm, chị đã biết rồi… việc của Quyển Phong… chị từng nói với em là chỉ như chuyện qua đường. Anh ta cũng biết, chị cũng biết…”.

Vậy chị có biết hắn ta cũng chỉ là một hiện thân khác của Thợ Xăm không? Thanh nhắm nghiền mắt để những ý nghĩ kinh hoàng buông tha mình trong phút chốc. “Còn em thì sao?”. Em có phải là một nơi dừng chân nữa trong chặng đường rong ruổi vô định của chị?

“Chị hiểu ý em…”, Phương ôm lấy cô, vỗ về như đứa trẻ. “Nhưng không đâu, Thanh ạ. Quyển Phong bỏ chị mà đi, những người khác cũng đã làm thế. Chị luôn có thể kết thúc nhưng phần lớn là chị để họ kết thúc trước”.

“Vậy ư?”, Thanh ngạc nhiên. “Tại sao?”.

“Như vậy thì đỡ phải đổ lỗi cho bản thân không biết trân trọng thứ mình đang có. Nếu em muốn sợ rằng chị sẽ bỏ em mà đi nếu chán em… thì câu trả lời dĩ nhiên là không. Em có quyền làm điều đó với chị, còn chị thì sẽ luôn giữ lấy những vì sao của mình, cho đến khi nó không còn muốn bên chị nữa…”.

“Những vì sao…”, Thanh vùi mình vào ngực Phương. “Chị vẫn nhớ câu đó à? Em chỉ nói trong lúc say thôi…”.

“Ta như hai vì sao lạc…”, chị hôn lên trán cô. “Chị thích bài đó lắm. Anh Việt Thu viết cho một người bạn là đàn ông. Đàn ông… họ còn có thể yêu nhau thế cơ mà…”.

“Người về… đường về kết gió trăng sao…”, Thanh vui miệng hát cùng chị. Cả hai cùng nhắm mắt tận hưởng giai điệu êm đềm của mưa, của âm thanh sắt thép rền vang bên kia thành phố. Có một khoảnh khắc Thanh tin rằng mình đã buông bỏ được những sự thật khủng khiếp nhất. Những sự thật mà dù gì đi nữa vẫn chưa tìm đến và bắt cô phải trả giá. Thanh yêu chị vào giờ phút này, mặc kệ chị có nhung nhớ gì gã bạc bẽo nhưng thực ra rất nguy hiểm kia. Cô khép nhẹ mi mắt, khẽ nguyện cầu cuộc đời rằng khoảnh khắc này sẽ không rời đi như một cơn mộng ảo.

Trên máy hát, một giọng đàn ông trầm ấm, chua xót tình trần ru êm giấc ngủ miên man tiếng gió của Thanh. Cô lại mơ về bờ biển đầy mây xám, giữa đường chân trời mờ mịt là những cánh chim bay về tổ ấm:

Giữa đám cỏ may

Tiếng gió nào đang khóc

Và trên trời

Những đám mây bay như những kẻ bại vong

Chiều trở về trong nỗi tiếc thương

Lòng ta ta không hiểu

Nữa là ai hiểu thấu…

Hỡi anh!

Tình yêu giống như cái chết

Nuốt trôi tất cả 3.

Chú thích:

(1) Ca khúc “Mơ làm ma” của Ngọt Band (Album “Suýt”)

(2) Ca khúc “Khế ước” của The Flob (Album “Trời đánh tránh ta, ta va trúng người”)

(3) Lời đề từ của nhà văn, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn (1936 – 2023)

 

Danh Sách Chương

Thành Viên

Thành viên online: Nghi Đình Quyet Dang và 206 Khách

Thành Viên: 63540
|
Số Chủ Đề: 9337
|
Số Chương: 29253
|
Số Bình Luận: 119247
|
Thành Viên Mới: ɳαღ. ღŤї

Audio truyện full

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương