Sáng thứ Ba.
Trang ngồi trong phòng Marketing, tay lật nhẹ xấp tài liệu mới được chị trưởng phòng chuyển đến. Dự án sắp khởi động cần phối hợp với bộ phận Tài chính để lấy số liệu ngân sách quý. Một nhiệm vụ đơn giản về mặt hình thức, nhưng lại như một quả bóng trách nhiệm trôi lơ lửng giữa không gian, chẳng ai muốn là người bắt lấy.
Một vòng im lặng căng như dây đàn lan khắp phòng. Không ai xung phong. Không ai… muốn đụng đến Moris.
Cái tên ấy được truyền miệng trong văn phòng như một biểu tượng bất khả xâm phạm. Đẹp trai, giỏi giang, lạnh lùng, khó gần. Người ta bảo chỉ cần nói chuyện sai nhịp với anh ta thôi là đã có thể bị chỉnh một tràng không kịp thở. Nhưng Trang, một gương mặt mới, chưa từng tiếp xúc trực tiếp lại chẳng thấy sợ hãi. Cô không giỏi trong việc tránh né. Và càng không thích sự mơ hồ.
“Thôi để em đi cũng được.” Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thổi ngang qua tách trà sáng.
Chị Vy tròn mắt, nghiêng người như thể vừa nghe một chuyện bất thường:
“Thiệt không đó Trang? Người ta gọi ảnh là ‘bức tường băng’ á nha.”
Trang bật cười khẽ. Cái tên ấy—Moris—càng khiến cô thấy thú vị hơn là e ngại. Cô vẫn chưa từng gặp anh, chỉ nghe loáng thoáng qua lời kể của đồng nghiệp. Lạnh lùng, khó tính, đẹp kiểu “nguy hiểm”. Nghe mà… giống hình tượng trong phim. Trang vốn có sở thích tìm hiểu những kiểu người đặc biệt. Với cô, những người lạnh lùng thường ẩn sau đó là một câu chuyện.
Cô nhún vai, cười cợt mà không kém phần duyên dáng:
“Em lại hay tò mò mấy thứ… lạnh lạnh.”
Nụ cười nửa đùa nửa thật ánh lên trong mắt cô, mang theo chút gì đó bướng bỉnh pha lẫn háo hức. Không phải là cô không biết mình đang đi về phía một “tường băng”, chỉ là cô muốn biết xem mặt bên kia của tường băng ấy… liệu có ánh mặt trời?
Trang đứng dậy, cầm theo tài liệu, bước ra khỏi phòng với sự bình thản nhẹ tênh, như thể mình chỉ đi lấy một ly trà sữa, không vội vã, không lo lắng, không diễn. Một dáng đi rất “Trang”: tự tin, tỉnh táo, luôn biết mình đang làm gì, kể cả khi bước vào vùng chưa ai dám thử.
Tầng 14 – Văn phòng Tài chính.
Không khí nơi đây vẫn đặc quánh kỷ luật. Một màu xám bạc trải đều khắp không gian: từ ánh đèn, vách kính cho đến những chiếc sơ mi phẳng lì của dân tài chính. Nhưng khi Trang bước vào, cô như một gam màu lạ thổi vào bức tranh cũ kỹ ấy: rực rỡ nhưng không chói, nổi bật mà không ồn ào.
Cô mặc chân váy lụa satin màu nâu socola, dáng midi ôm nhẹ theo đường cong cơ thể, tạo cảm giác vừa mềm mại vừa tinh tế. Áo sơ mi trắng phối cùng có thiết kế tay phồng nhẹ, cổ tay bo gọn tạo điểm nhấn nữ tính mà không rườm rà. Mái tóc xoăn nhẹ buộc nửa đầu, vài lọn buông hờ bên má, tôn lên gương mặt thanh thoát. Đôi khuyên tai ánh vàng nhỏ xinh khẽ đung đưa theo mỗi bước chân. Cả tổng thể toát lên vẻ tự tin, thanh lịch và cuốn hút – một phong cách đơn giản nhưng không thể nhầm lẫn.
Trang dừng lại 1 nhịp, ánh mắt vô tình lướt qua một người đàn ông đứng bên màn hình máy tính. Và ngay lập tức, cô biết người đó là Moris.
Anh cao, vóc dáng thanh mảnh nhưng rắn rỏi, từng cử động đều gọn gàng, tự nhiên. Có điều gì đó ở anh khiến người ta khó có thể rời mắt – như thể đang đối diện với một hình mẫu lý tưởng bước ra từ phim ảnh. Áo sơ mi xanh nhạt phối cùng cà vạt xám bạc, kính gọng đen tinh tế… tất cả tạo nên vẻ ngoài sang trọng, chỉn chu đến lạnh lùng.
Anh sở hữu vẻ đẹp trai không phải theo kiểu gần gũi, mà là một sự hoàn hảo khiến người khác phải dè chừng – như một bức chân dung tĩnh lặng, càng nhìn càng cảm thấy xa vời. Vẻ đẹp ấy gợi nhớ đến hình ảnh Phùng Đức Luân thời đỉnh cao: mạnh mẽ, cuốn hút, đầy khí chất… nhưng cũng khó đoán, như thể sau ánh mắt kia là cả một thế giới khép kín không dễ chạm tới.
Trang không thể rời mắt khỏi anh trong một khoảnh khắc, rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và bước tới.
“Chào anh. Em là Trang, phòng Marketing. Em đến để lấy số liệu ngân sách cho chiến dịch mới.”
Moris liếc cô — một cái liếc nhanh và chính xác như máy quét. Rõ ràng, nhưng không để lại một vệt cảm xúc.
“Gửi mail chưa?”
“Dạ, em gửi từ sáng sớm. Nhưng em nghĩ… gặp trực tiếp sẽ nhanh hơn.”
Anh quay về bàn, mở laptop. Trong vài giây, đã thấy email cô gửi. Anh nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô.
“Lần sau gửi đúng định dạng bảng mẫu. Và tránh giờ cao điểm.”
Giọng anh đều đều, như thể rút ra từ một quy trình được cài sẵn.
“Dạ, em sẽ lưu ý.” – Trang vẫn cười, giọng không đổi.
Rồi cô nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt sáng long lanh nhưng không lộ vẻ thách thức:
“Nhưng mà… em thấy bảng mẫu của anh hơi thiếu phần phân loại nhóm ngành. Em định thêm vào để dễ phân tích.”
Moris thoáng khựng lại. Ánh mắt anh lần này dừng trên gương mặt cô lâu hơn một nhịp thở. Không phải vì bất ngờ, mà vì… sự hiện diện của cô khiến anh không thể vội kết thúc như những lần gặp mặt thông thường.
“Cô biết phân tích tài chính?”
“Không hẳn,”. Trang đáp, giọng bình thản .“Nhưng em có biết về Kinh tế. Từng làm vài dự án liên ngành. Em nghĩ thêm cột đó sẽ giúp bên em dễ tổng hợp hơn.”
Anh im lặng một nhịp. Rồi quay lại màn hình, chỉnh sửa bảng tính. Không một lời khen, không một nụ cười — nhưng sự thay đổi nhỏ trong file Excel là một cách anh công nhận cô.
“Hợp lý. Tôi sẽ gửi lại trong ngày.”
“Cảm ơn anh Moris. Em xuống trước nhé.”
Trang cúi nhẹ đầu, quay bước. Không hay biết rằng phía sau lưng, đôi mắt tưởng như băng giá kia vẫn lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô — phản chiếu mờ mờ trên mặt kính trong ánh chiều nhạt nắng.
Có điều gì đó… rất khẽ… đang tan chảy.
Moris.
Anh không thích người mới. Không thích ai làm xáo trộn nhịp độ quen thuộc. Lại càng không ưa những người cười quá nhiều.
Nhưng cô gái đó — ánh mắt trong, dáng đi tự nhiên, giọng nói dịu mà dứt khoát — lại khiến anh không thể khép lại cuộc trò chuyện như mọi khi.
Cô không cố gắng làm thân. Không sợ hãi. Cũng chẳng tỏ ra cao ngạo.
Chỉ là… vừa đủ.
Một lời góp ý đúng lúc. Một sự lễ độ không dư thừa. Một kiểu hiện diện khiến anh – dù không muốn, vẫn phải để tâm.
Thật lạ.
Anh không nhớ lần cuối cùng mình dừng lại để lắng nghe một nhân viên cấp dưới là khi nào.
Nhưng khi cô gái ấy khẽ mỉm cười và rời đi, anh vẫn đứng đó, lặng im nhìn theo, như thể muốn giữ lấy một điều gì… đang lướt qua rất nhẹ.
.Tối hôm đó.
Dean ngồi một mình trong văn phòng. Ngoài khung cửa kính, thành phố lên đèn — những vệt sáng mờ nhòe chạy dài như ký ức. Trên bàn, ly cà phê đã nguội, nhưng tay anh vẫn xoay nhẹ theo thói quen, ánh mắt dừng lại ở màn hình máy tính.
Bảng tổng hợp nhân sự mới.
Dòng tên cuối cùng hiện lên: Nguyễn Thuỳ Trang – Marketing.
Ngay bên cạnh là một ghi chú ngắn gọn, lạnh lùng: “Thích ứng nhanh, tinh thần tốt.”
Chỉ vài từ. Nhưng mắt anh vẫn lặng im dừng lại.
Một nhịp. Hai nhịp.
Rồi như có điều gì len lén trôi qua, ký ức đưa anh về lại buổi tối hôm trước — nơi ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt cô gái nhỏ đang mỉm cười, cái cách cô lặng lẽ đẩy nửa miếng bánh lava về phía anh. Không lời. Nhưng chân thật đến nao lòng.
Cùng lúc ấy, ở một tầng khác của toà nhà.
Moris ngồi trước màn hình laptop, ánh sáng xanh mờ phản chiếu lên khuôn mặt điềm tĩnh.
Anh mở lại file Excel quen thuộc, đôi mắt lướt qua các cột số liệu dày đặc, rồi dừng lại ở ô cuối. Bàn tay gõ chậm rãi, cẩn thận thêm vào một dòng mới:
“Phân loại ngành.”
Trong ghi chú nhỏ bên cạnh, một dòng ngắn gọn hiện lên:
“Suggestion by Trang – MKT.”
Không ai biết.
Không ai nói gì.
Nhưng ở hai góc đối lập của bản đồ cảm xúc : một người đàn ông từng trải, một người đàn ông kín đáo, cả hai đều dừng lại ở một cái tên.
Trang.